[H] 69. Bị bắt vào rừng cây hiếp dâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới biên giới rồi Kha Ninh mới phát hiện, mang tiếng là quân khu của Liên Bang, ấy thế nhưng nó lại cách trạm dừng chân của Đế Quốc cực kỳ gần.

Hơn nữa còn bởi vì hiệp ước ngoại giao mà hai bên Liên Bang Đế Quốc đã ký kết mấy năm trước mà hai bên đều thả lỏng hàng phòng vệ, trông có vẻ là đang chung sống hết sức hòa bình.

Nỗi bất an từ đâu tràn tới khiến tim Kha Ninh đập kịch liệt liên hồi, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, biên giới Đế Quốc rộng lớn đến thế, sao mà gặp Hoắc Trạch Hạo ở đây được đúng không.

Thế nhưng ngày đầu tiên sau khi tiệc nghênh đón kết thúc, cậu vẫn ba chân bốn cẳng giữ chặt một cậu chàng phụ trách để hỏi thăm, "Không biết người phụ trách của quân đội Đế Quốc lần này là ai ấy nhỉ?"

Mãi cho đến khi nghe được một cái tên xa lạ từ trong miệng người nọ, Kha Ninh mới yên lòng.

Không thể nói rõ cảm giác ấy là được giải thoát, hay vẫn là thất vọng, cậu đã rời khỏi Đế Quốc được bốn năm, thế nhưng Hoắc Trạch Hạo chưa từng đi tìm cậu, hẳn là đã có niềm vui mới.

Nghĩ đến đây Kha Ninh lại tự tin trở lại, gặp được thì thế nào, đúng lúc kêu gã tháo cái khuyên vú ra.

Xỏ khuyên vú thật sự là quá mẫn cảm, ngay cả khi chỉ là quần áo cọ xát thôi cũng có thể khiến cho đầu vú vừa đỏ vừa sưng, hai chân nhũn hết cả ra.

Hôm đầu tiên Kha Ninh vào quân doanh chưa được gặp Trịnh Dư An, qua tới ngày hôm sau cũng vẫn chưa gặp, từ đầu đến cuối người tiếp đãi cậu vẫn luôn là phó quan của Trịnh Dư An.

Kha Ninh cũng không thèm để ý, dù sao thì chỉ cần nhìn sơ coi người nọ sống có ổn không một cái trước khi đi về là được rồi.

Ngày hôm sau cậu bắt đầu giảng giải về mớ vũ khí trinh sát hợp tác với quân đội lần này.

Giữa rừng trai tráng quân đội thô kệch hoang dã mà lại lòi ra một Kha Ninh môi hồng răng trắng thế này, quả thật là chói mắt hết sức.

Hoắc Trạch Hạo sóng vai với Trịnh Dư An đi vào trạm canh gác trên đài cao, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã trông thấy bóng dáng của người nọ.

Nếu lấy tư cách một người đàn ông ra mà so, thì thật sự là Kha Ninh có xinh đẹp hơi quá, không còn cố tình ngụy trang thành một đứa nhỏ vừa yếu ớt lại ngây thơ như trước kia, hàng mi dài cong vút rũ xuống chăm chú giảng giải vấn đề cực kỳ giống với hoa hồng nở rộ giữa đêm xuân, khiến cho người ta phải mê đắm trước vẻ đẹp của nó.

Ánh mắt Hoắc Trạch Hạo âm u, không riêng gì gã thưởng thức, mấy thằng khác cũng phát hiện ra vẻ đẹp này, nhìn tới nỗi mà chả thằng nào chịu chớp mắt.

"Đằng kia đang làm gì thế?" Gã hỏi một câu.

"À đúng rồi, cái đó mày không coi được đâu, cậu ta đến đây để hướng dẫn cách sử dụng vũ khí quân sự kiểu mới, cái này thuộc về bí mật quân sự." Trịnh Dư An nói nhăng nói cuội toan tiễn người đi ngay lập tức.

Hai người quen biết đã lâu, có thể xưng là cùng chung chí hướng. Đây cũng là năm cuối cùng Hoắc Trạch Hạo phải đóng quân ngoài biên cảnh, gã đi thị sát đến doanh trại này thì quen nẻo mò đến tìm bạn cũ.

"Tao lấy phát minh mới nhất của Đế Quốc ra đổi với mày, để tao cũng nghe cái kia với."

"Mày có thể quyết định được à?"

Hoắc Trạch Hạo mất kiên nhẫn nhìn hắn, "Có cái gì mà tao không thể quyết định chứ hả?"

Ban đầu Kha Ninh vốn học nghiên cứu và phát triển vũ khí, tốt nghiệp rồi thì trở thành con buôn súng ống đạn được, kiến thức giảng giải phải nói là tốt vô cùng, ai nấy nghe đều bị cuốn hút, ngay cả bọn lính tráng xưa giờ không ngồi yên một chỗ nổi cũng nghe đến mức xuất thần, có điều không biết là xuất thần vì đang chăm chú nghe giảng giải, hay là do mải mê ngắm người đẹp nên mới phải xuất thần.

Giảng giải xong rồi cũng không có ai có thắc mắc, dù sao mấy thứ này, cấp cao nghe xong, hiểu xong rồi tự nhiên sẽ mở rộng quy mô, ngược lại bọn lính tráng ai nấy đều tặng cho Kha Ninh một đống đồ ăn vặt.

Mấy thứ này ngày thường chẳng hiếm hoi gì, thế nhưng ở vùng biên giới lại trở thành ngàn vàng khó mua được, thế thì cũng xem như là bọn họ hào phóng.

Tất nhiên Kha Ninh sẽ không chối từ, cậu còn phải ở đây thêm mấy ngày để thực huấn vũ khí trinh sát, mà muốn sống sót một cách nhẹ nhàng ở chốn gian khó như biên giới này đây thì việc xây dựng quan hệ với bọn lính tráng rất quan trọng.

Từ trước đến giờ cậu chẳng bao giờ keo kiệt trong việc tận dụng lợi thế về ngoại hình của mình, giọng nói cảm ơn vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn, người nghe được thể nào cũng nhũn hết gan mề, thậm chí đến khi đi rồi vẫn cười không dứt miệng.

Hoắc Trạch Hạo lạnh lùng nhìn Kha Ninh nhận quà cáp lấy lòng từ người khác, vẫn là cái điệu bộ tươi cười đáng yêu kia, hệt như một đứa dâm phụ sắp ngoại tình tới nơi luôn rồi.

Rốt cuộc em có hiểu hay không, ở cái chỗ như thế này, một đứa trai vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp có ý nghĩa gì.

Cứ cho là quân nhân có luật lệ lẫn đạo đức, nhưng cũng khó tránh được lỡ có mấy gã cầm thú thì sao, hay là em chắc chắn rằng Trịnh Dư An sẽ che chở em hết thảy?

Nghĩ đến đây, Hoắc Trạch Hạo bỗng nhiên nhìn thoáng qua Trịnh Dư An, "Người bình thường tới quân doanh giảng giải vũ khí mà mày không đi chăm người ta một tí nào à?"

Nói đến cái này là Trịnh Dư An lại cảm thấy đau đầu, "Có dặn dò Đội phó bảo vệ rồi. Đấy là học trò của ông nội tao, ông ấy nằm mơ cũng muốn cậu ta thành vợ tao đó."

"Làm vợ mày à." Hoắc Trạch Hạo mỉm cười, "Thế sao mày không đi gặp người ta, đẹp đến thế mà mày không động lòng à?"

Trịnh Dư An thấy nụ cười của gã kinh dị hết sức, lại không rõ nguyên do, "Giờ còn chẳng quen, thế nên không thể nói là có động lòng hay không được. Nhưng người theo đuổi cậu ta thật sự là nhiều kinh khủng, ông nói tuy là giờ cậu ta đang tập trung để phát triển sự nghiệp, vậy mà nhiều quan chức cấp cao trong nội bộ Liên Bang vẫn đang theo đuổi cậu ta, nếu còn không ra tay thì mất người là cái chắc."

"Nhưng ít nhất cũng phải chờ đến khi tao về thủ đô được đã, có thể đem đứa nhóc này kè kè theo bên mình 24/24 mới dám nói tiếp chuyện có động hay không cơ, bằng không tao ở trong quân ngày ngày nhìn ẻm lêu lổng với mấy thằng đàn ông khác, thế thì còn không phải là tự ép tim gan mình phải cồn cào hay sao?"

"Ừm." Hoắc Trạch Hạo gật gật đầu, "Tao cũng nghĩ như vậy."

Gã lại quăng thêm một câu, "Nhanh thôi, tao sắp trở lại Đế Đô rồi."

Thật sự là Trịnh Dư An chả hiểu mô tê gì hết, cậu chàng bối rối, "Ờ, chúc mừng mày?"

Quân doanh chỉ có nhà tắm tập thể, Kha Ninh phải chờ đến giờ giới nghiêm của bọn binh lính mới dám đi, mặc dù không còn nước ấm thế nhưng bây giờ là mùa hè, có tắm nước lạnh cũng chẳng ghê gớm gì.

Đến lúc mặc quần áo, vì chưa quen nên quần lót cậu quăng đại bị rớt xuống mặt đất, trong nháy mắt ướt nhẹp.

Kha Ninh nhìn quần lót dơ và quần lót ướt, khó lòng đưa ra lựa chọn, cuối cùng quyết định không mặc gì hết, chạy vội về KTX rồi mặc cái mới sau.

Kha Ninh mặc quần đùi mát mẻ, lộ ra đôi chân dài miên man thẳng tắp, di chuyển trong đêm quả thật là sáng chói như ngọc.

Biến cố bất ngờ xảy ra, Kha Ninh không ngờ mình sắp đi tới cửa KTX rồi, lại bị người ta bắt lôi sang rừng cây bên cạnh.

Sức của người nọ lớn đến mức đáng sợ, gã mạnh mẽ kéo Kha Ninh vào sâu bên trong rừng, Kha Ninh trong tay gã chỉ tựa như một con mèo nhỏ mới vừa sinh ra, bất luận có giãy giụa như thế nào gã cũng chẳng mảy may xê dịch dù một chút.

Tay nhanh chóng bị vải cột ra phía sau, tiếp theo đó đôi mắt cũng bị che lại, trước mắt Kha Ninh hoàn toàn tối đen mịt mờ.

Giọng nói nọ cố tình bị đè xuống, khiến cho người ta không thể nghe ra âm điệu ban đầu, "Ông đây theo dõi mày lâu rồi, đĩ nhỏ, mày đúng là dám mặc thế này để đi đêm luôn cơ à?"

Bàn tay che miệng rốt cuộc cũng dời đi, Kha Ninh sợ hãi run lên, nước mắt giàn giụa thê thảm, "Cút ngay! Thả tôi ra...... Cút!"

"Kêu đi, kêu lớn hơn nữa." Gã đàn ông đắc ý, "Thể loại muộn thế này mà còn lang thang trong rừng chắc là tốt lành lắm nhỉ, mày đoán nó sẽ cứu mày, hay là cưỡng hiếp mày chung với tao luôn đây?"

Kha Ninh bị dọa lập tức im miệng, chỉ còn biết cắn môi khóc trong run rẩy, nhỏ giọng xin tha, "Ngài đừng như vậy, xin ngài.... Đừng mà, thả tôi ra a a... Xin ngài..."

Bàn tay của gà đàn ông sờ loạn trên người Kha Ninh, làn da cậu non nớt hệt như miếng tàu hủ, bị vết chai sần trên tay gã đàn ông làm rùng mình liên tục.

Hai mắt của cậu bị bịt mắt che khuất, lại không dám khóc lớn, cắn môi thút thít trông đáng thương thật sự.

"Khóc cái gì?" Gã đàn ông chế giễu, "Ban ngày thì cười cợt đủ kiểu, ban đêm lại ăn mặc thế này đi ra ngoài, tôi còn tưởng em muốn bị cưỡng gian lắm đấy?"

"Ngay cả bảo vệ bản thân cũng không biết, ông xã sẽ cho cưng một bài học để cưng có thể nhớ dài dài."

Quần bị lột xuống một cách thô bạo, bàn tay đầy vết chai của gã đàn ông ấy không kiêng dè gì mà vói vào sờ giữa hai chân cậu, nhưng chưa tới một giây sau đã cứng đơ hoàn toàn.

"Địt mẹ em không mặc quần lót? Em muốn dụ dỗ ai, đêm nay em định đi gạ Trịnh Dư An đúng không?" Gã đàn ông rõ ràng đã giận điên luôn rồi, từng từ từng chữ đều nghiến răng nghiến lợi, gã buông tay ra, Kha Ninh lập tức ngã nhoài lên mặt đất.

Chỗ của Kha Ninh ở quả thật là không xa Trịnh Dư An, thế nhưng cậu còn chưa kịp giải thích đã cảm nhận được giọng điệu của người này sao mà quen thuộc quá, hơn nữa cái điệu bộ ghen đến nỗi phát điên kiểu này, cho dù là đè thấp giọng nói rồi thì cậu cũng chẳng thể nhận nhầm được.

Kha Ninh cẩn thận suy ngẫm, lúc nãy cậu sợ hãi quá đỗi nên mới lơ là cái cảm giác quen thuộc đến nỗi rùng mình này, cơ thể cường tráng lẫn nhiệt độ cơ thể kia, rõ ràng là lôi kéo cậu vào tuốt sâu trong rừng cây, thế nhưng vẫn cẩn thận bảo bọc cậu, thậm chí cậu còn không cảm giác được có cành cây nào va vào da thịt mình.

Ngay cả hành động vừa mới buông tay này, cũng theo bản năng hạ cậu xuống thấp chứ không phải là hất cậu.

Kha Ninh đã biết người này là ai. Ấm ức trong lòng cậu càng lúc càng dữ dội, mấy năm qua không tìm cậu thì thôi, giờ gặp mặt rồi còn cố ý dọa cậu sợ như thế.

"Anh Dư An, em sợ lắm... Hu hu, anh Dư An cứu em..."

Bàn tay người nọ cứng đờ, giống như đã giận đến mức mất hết lý trí, giọng điệu nói chuyện lúc này bỗng nhiên lại trở nên nhẹ hẳn đi, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ con, dịu dàng đến nỗi khiến người ta phải sởn cả tóc gáy.

"Em kêu ai? Bé cưng, em, mẹ kiếp, kêu ai đấy?"

Kha Ninh nuốt nước bọt, nhận ra nếu thật sự chọc điên người này, chỉ e người chịu khổ sẽ chỉ có chính mình.

Cậu vừa định giải thích, miệng lại bị bịt kín hoàn toàn, chỉ có thể phát ra tiếng ưm a vô nghĩa. Cậu nghe thấy tiếng chân gã đàn ông đi qua đi lại, trong vài bước chân gã đã tìm được thứ muốn tìm, âm thanh nhánh cây quất xé gió vang lên.

Hoắc Trạch Hạo cũng không che giấu ý đồ,

"Nào, chổng mông lên, dạng chân ra. Có phải lâu rồi không bị ai dạy dỗ nên tên người đàn ông của mình em cũng quên mất rồi đúng không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net