[H] 88. Nhét chuỗi hạt ngồi ăn cơm trước mặt cậu ruột của bạn trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kha Ninh yếu ớt đứng dựa vào mép bàn, cậu không dám ngồi trên giường hay trên ghế, bởi rãnh mông còn có một đoạn chuỗi hạt lộ ra ở bên ngoài, một khi cậu ngồi hẳn xuống, nhất định toàn bộ hạt chuỗi dư ra sẽ thọc xuyên qua cơ thể cậu.

Kỷ Thâm nửa quỳ trước mặt em, kiên nhẫn giúp em mang giày.

Mặt mày dịu dàng, xỏ vớ vào, rồi lại tròng giày vô, nhìn không ra một điểm nào có thể chê trách nổi.

"Kỷ Thâm." Kha Ninh nhúc nhích, một cái bàn chân khác đang trần trụi giẫm thẳng lên mặt anh, thế nhưng Kỷ Thâm thậm chí còn không thèm nhíu mi lấy một cái.

"Người tới là cậu của anh đó," Dị vật còn nằm trong cơ thể khiến cho Kha Ninh cảm thấy vô cùng khó chịu, "Nhưng anh nhìn anh xem, y như một thằng đàn ông ghen tuông đề phòng vợ mình ngoại tình vậy."

Kỷ Thâm mỉm cười đầy ẩn ý: "Không phải sao? Em hình dung cũng khá lắm."

Anh bắt lấy bàn chân đang giẫm lên trên mặt mình, trông thấy những đường gân xanh thẫm trên mu bàn chân trắng nõn, nhịn không được lại hôn thêm mấy cái trên mu bàn chân ấy, rồi lại tiếp tục thay em xỏ giày vào.

"Kẹp chặt vào. Em hư thế này, ai mà biết được liệu em thừa dịp tôi và cậu tôi nói chuyện với nhau, rồi em lén lút dụ dỗ cậu ấy hay không?"

-

Người đàn ông đang ngồi ở trước bàn ăn vô cùng anh tuấn, mặt mày sắc bén, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý của một kẻ bề trên.

Kỷ Thâm mặt không đổi sắc, nắm tay dắt Kha Ninh đi tới, mỗi một bước đều vô cùng dịu dàng, đi thật chậm rãi, tránh cho Kha Ninh bị chuỗi hạt trong cơ thể thọc vào rút ra tra tấn tới ngất xỉu.

Hai người dính chặt nhau như sam, hệt như một đôi vợ chồng trẻ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, không hề có thái độ nghiêm túc trước mặt Giải Du - trưởng bối trong nhà.

Kỷ Thâm ngồi xuống đối diện Giải Du, sau đó lại chu đáo kéo cái ghế dựa bên cạnh ra, vòng tay ôm lấy eo Kha Ninh,

"Ngồi xuống đi em yêu."

Kha Ninh khó khăn vặn tay anh ra, trừng mắt nhìn anh không nói một lời nào.

Bảo cậu ngồi như thế nào cơ? Cứ như thế này mà ngồi xuống à?

Chuỗi hạt to đùng trong cơ thể sẽ bị dáng ngồi kiểu này cho ép lỗ sau nuốt trọn hết toàn bộ, cậu sẽ bị chịch chết mất.

Kỷ Thâm lại làm ra vẻ như không biết nỗi khổ của Kha Ninh, còn nhìn em đầy bất lực, tựa như là Kha Ninh đang gây sự lung tung,

"Sao lại nũng nịu như thế này?"

"Thôi được rồi, ngồi trên đùi tôi."

Kha Ninh không còn lựa chọn nào khác, ngồi ở trên đùi anh so ra còn tốt hơn nhiều so với bị ghế dựa địt chết.

Cánh tay ngoan ngoãn vòng qua cổ Kỷ Thâm, ngồi trên đùi anh, quả thật chuỗi hạt không bị đè tới.

Rốt cuộc Kha Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đang lúc cậu muốn lên tiếng chào hỏi Giải Du, Kỷ Thâm lại đột nhiên nhấn mạnh cả người cậu xuống, chuỗi hạt bên trong cơ thể thọc vào tới mức khiến cậu gần như hét chói tai ra thành lời.

Chuỗi hạt to đùng đáng sợ dường như muốn thọc rách ống ruột cậu, từng viên châu ngọc tròn xoe nghiến đè lên tuyến tiền liệt, cảm giác tê dại nhức mỏi nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể.

Kha Ninh hoàn toàn nhũn người, cắn chặt môi đỏ, run rẩy vùi sâu hoàn toàn vào lồng ngực Kỷ Thâm.

Sau một loạt hành động thân mật giữa hai người, Kha Ninh thậm chí không còn một chút sức nào để liếc nhìn Giải Du.

Giải Du im lặng nhìn bọn họ, sắc mặt điềm tĩnh, rất ra dáng một người trưởng bối hiểu chuyện khoan dung.

"Để cho cậu chê cười rồi."

Kỷ Thâm ôm Kha Ninh vào lồng ngực dỗ dành vài câu, rốt cuộc cũng nhớ tới Giải Du mà xin lỗi, anh y hệt một người chồng bị vợ nhỏ nhà mình trêu chọc, vừa khổ lại vừa sướng, ngọt ngào nói,

"Bình thường nuông chiều em ấy quá, một hai phải ngồi trên đùi con, nếu không thuận theo em ấy, lát nữa em sẽ lại quậy con mất."

Giải Du mỉm cười, chậm rãi nói, "Các con yêu thương nhau là tốt rồi."

Y vừa nhìn thấy tư thế đi đường lảo đảo của Kha Ninh là đã biết ngay trong cơ thể của em đang có cái gì.

Giải Du giống như một người trưởng bối thật sự, lần đầu gặp gỡ cháu dâu nên đưa cho Kha Ninh một phần lễ gặp mặt.

Đó là một món quà phù hợp với thân phận của hai người hiện giờ, cũng may, lỡ mà đó là một món món quà cao quý nào đó thì có khi lại không đến được tay Kha Ninh.

Kỷ Thâm liếc mắt sơ qua đánh giá món quà, sau đó quả nhiên không ngăn cản.

Nhìn thấy Kha Ninh trong lồng ngực mình đỏ bừng hai má, ánh mắt mê ly, suýt nữa thì đã rầm rì ấm ức tới nỗi bật khóc, thậm chí còn không muốn đưa tay ra nhận quà, Kỷ Thâm lại càng hài lòng hơn.

Anh đưa tay ra thay Kha Ninh nhận lấy, "Em yêu, đây là quà mà cậu tôi tặng em, nói cảm ơn cậu nào."

Kha Ninh mệt mỏi nhìn hai người trước mắt, bốn chữ cảm ơn cậu ạ đã sắp tới bên miệng, thế nhưng lời vọt ra lại là,

"Cảm ơn chú ạ."

Lời vừa nói ra, bầu không khí đột nhiên cứng đờ.

Kỷ Thâm không nói gì nữa, chỉ là lẳng lặng nhìn Kha Ninh.

Giải Du lại cười, "Em thích là được rồi."

"Em muốn cái gì thì hãy cứ nói nhé, chú sẽ cho em tất cả."

Kha Ninh nhìn y đầy kinh hãi, trong lòng xác nhận người này nhất định là tới đây vì cậu.

Lời Giải Du nói thật sự là vô cùng mờ ám, Kỷ Thâm cười như không cười nhìn Kha Ninh đang ngồi trong lồng ngực mình.

Kha Ninh mím môi, biết thế nào đêm nay mình cũng sẽ không có trái ngọt để mà ăn.

Cậu không muốn bị giày vò quá thê thảm, thế nên trong bữa cơm hôm nay ăn uống cực kỳ ngoan.

Kỷ Thâm đút cậu mấy con tôm, dù bình thường cậu không thích ăn thì hôm nay vẫn ngoan ngoãn há mồm, một bên nhai nuốt một bên lại hàm hồ khen anh,

"Tôm của ông xã bóc vỏ ngọt quá đi."

"Em thích ông xã nhất luôn."

"Vậy sao?" Kỷ Thâm mỉm cười liếm lên đôi môi ướt át của Kha Ninh, "Bạn trai cũ của tôi cũng từng nói với tôi như thế."

"..."

"Nhưng sau đó em ấy lại ngoại tình, còn một hai đòi chia tay với tôi."

Ánh mắt của anh không để ý tí nào, giống như đã không còn đặt chuyện này ở trong lòng nữa.

Thế nhưng hơi thở của Kha Ninh gần như chậm nửa nhịp: ... Bạn trai cũ của Kỷ Thâm, đừng có nói chính là mình trước khi mất trí nhớ đó nhé?

Cậu liếm liếm môi, cười ngượng ngùng thật sự, ánh mắt nhìn anh sáng ngời lấp lánh, "Vậy thì cậu ta đúng là không có mắt mà."

"Ông xã vừa dịu dàng lại còn biết săn sóc như thế này, em mới không nỡ ngoại tình í."

"Em tốt nhất là không." Kỷ Thâm nhẹ nhàng nói, còn nhân cơ hội này mà đút cho Kha Ninh thêm một con tôm.

Thời điểm anh đang tiếp tục gỡ xương cá, Kha Ninh đè tay anh lại, mặt mày ửng đỏ, trông như cực kỳ xấu hổ,

"Được rồi, để em tự làm đi mà."

Kỷ Thâm hầu hạ cậu từ nãy đến giờ, chính anh còn chưa ăn một một chút nào cả.

Đương nhiên Kha Ninh sẽ không đau lòng cho anh, thế nhưng cậu ruột của người ta còn đang nhìn, ít nhiều gì cậu cũng phải có liêm sỉ một tí.

Nhưng hành động từ chối của Kha Ninh lại làm ánh mắt Kỷ Thâm hoàn toàn lạnh đi hẳn, "Làm sao, tôi không thể hầu hạ Ninh Ninh à?"

Cánh tay anh ôm chặt eo Kha Ninh, lặp đi lặp lại hành động đè ép cơ thể cậu xuống.

Chuỗi hạt bên trong cơ thể bị dùng sức nghiến xuống, rồi lại bị động tác giãy giụa của cậu làm nó trườn ra ngoài một chút, cảm giác thật sự là y như hai ngày trước cậu bị Kỷ Thâm cầm cán roi thọc mạnh vào bên trong lồn, sợ bị địt nát lỗ đít.

Cả người Kha Ninh căng chặt, dùng sức kẹp chặt mông, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy, gần như không nhịn nổi nữa mà sắp khóc lớn tới nơi.

Cơ thể mẫn cảm dễ dàng bị giày xéo tới mức phun nước lồn ào ạt, khuôn mặt nhỏ của Kha Ninh trắng bệch, cảm nhận lỗ nhỏ của mình đang chảy nước ròng ròng, cậu hoàn toàn không muốn bị ướt quần trước mặt người khác.

Kỷ Thâm nhấn người cậu hai cái coi như trừng phạt, sau đó lực đè xuống dần trở nên nhẹ nhàng, Kha Ninh rốt cuộc cũng có thể nói ra mấy chữ đứt quãng.

Ngay cả khóe môi của Kha Ninh cũng phát run lên, còn không giải thích nữa thì cậu sẽ bị Kỷ Thâm chơi cho lên đỉnh trước mặt người lạ mất.

"Không phải không cho ông xã hầu hạ..." Giọng nói của cậu mềm mại, lộ ra sự ấm ức trong đó, nũng nịu ở bên tai Kỷ Thâm, "Nhưng mà cậu của anh còn đang nhìn cơ mà, lỡ như cậu ấy không thích em thì phải làm sao đây?"

Kỷ Thâm nghe vậy còn cười lớn hơn nữa, "Em hy vọng cậu ấy thích em à?"

Lý trí gần như bị khoái cảm xen lẫn với nỗi sợ hãi bị thọc xuyên qua cơ thể dọa cho rối tung lên. Môi lồn giữa hai chân từ lâu đã bị nước dâm thấm ướt dính nhớp, Kha Ninh cực lực giữ cho bắp đùi mình không bị run rẩy, vất vả lắm mới thốt ra được mấy chữ,

"Cậu ấy mà không thích em thì sẽ không cho chúng mình ở bên nhau đúng không... Em thích ông xã như thế này, đương nhiên là không muốn có người lên tiếng phản đối chúng mình rồi..."

Lời ngon tiếng ngọt vĩnh viễn là vũ khí sắc bén nhất dùng để chế ngự Kỷ Thâm, cuối cùng nụ cười của anh cũng có thêm vài phần cảm tình chân thật, anh vuốt sống lưng Kha Ninh trấn an,

"Vậy thì bé yêu cứ yên tâm đi, bất kể em có biểu hiện như thế nào thì cậu ấy cũng không muốn cho bọn mình ở bên nhau đâu."

Nửa người dưới cứ ào ạt chảy nước dâm hệt như mất khống chế, cơ thể lại bị Kỷ Thâm trêu đùa dâm loạn mà không kiêng nể gì, Kha Ninh cảm thấy miệng khô lưỡi khô,

"Ông xã ơi, em muốn uống nước."

Kỷ Thâm rót nước cho cậu, cậu lại nũng nịu làm kiêu xoay đầu sang một bên, không chịu uống,

"Không muốn đâu, em phải dùng cái ly của mình cơ."

Quả thật Kha Ninh có một cái ly yêu thích, bất kể là uống sữa hay uống nước trái cây, đều phải dùng cái ly đó.

Có điều cái ly đó hiện giờ đang ở tận bên trong nhà.

"Ông xã giúp em lấy cái ly kia lại đây được không... Em cứ phải để ông xã lấy đấy, không cho người khác chạm vào cái ly của em đâu."

Kỷ Thâm nhìn cậu, ánh mắt u ám, không phân ra được cảm xúc bên trong, Kha Ninh lại như đúng lý hợp tình mà nhìn lại anh.

Kỷ Thâm thỏa hiệp, "Được rồi, tôi đi lấy cho em."

Bên trong nhà cũng không phải quá xa, nhưng đi qua đi lại cũng mất một khoảng thời gian.

Ý đồ của Kha Ninh, bắt Kỷ Thâm rời khỏi đây quá rõ ràng, thế mà Kỷ Thâm cứ vậy nghe theo em.

Giống như chủ động cho Kha Ninh cơ hội phạm sai lầm, sau đó thì có thể đường hoàng, quang minh chính đại có lý do mà hoàn toàn đem em nuôi nhốt.

"Đứng có mệt không?" Giải Du hỏi.

Kha Ninh mải mê lo đùa nghịch với cái đĩa trên bàn, không hề để ý tới y.

Kỷ Thâm đi lấy cái ly, Kha Ninh lại không dám ngồi ở trên ghế, chỉ có thể ấm ức đứng ở một bên.

"Nếu mệt thì có thể ngồi trên đùi chú." Giải Du mặt không đổi sắc nói ra, y hoàn toàn không cảm thấy lời mình vừa nói kinh hãi thế tục tới cỡ nào.

Lần này Kha Ninh nhìn y một cái, thế mà thật sự ngoan ngoãn đi qua.

Giải Du ôm lấy eo nhỏ quen thuộc, nhẹ nhàng dùng sức, khiến cho người đẹp ngồi ở trên đùi mình, cả người nằm trọn ở trong lòng ngực y, còn cực kỳ săn sóc mà điều chỉnh góc độ giúp Kha Ninh không bị chuỗi hạt đè nghiến quá mạnh.

Kha Ninh có một cảm giác quen thuộc khó mà giải thích được với lần tiếp xúc đầu tiên này với người nọ.

Nhưng Giải Du chỉ lặng lẽ ôm cậu mà thôi, không hề có ý gì giống như là muốn nhân cơ hội này nói cho cậu biết bí mật gì đó.

Kha Ninh hơi thất vọng, cậu còn tưởng gã đàn ông này muốn làm gì cơ đấy.

Thái độ của y đối với Kha Ninh thật sự là trân trọng quá đỗi, giống như coi cậu là một món đồ sứ dễ vỡ, y cẩn thận đi tới đây nhìn xem cậu sống nhưu thế nào, chỉ để chắc chắn rằng cậu vẫn ổn.

Cảm giác y như muốn ném chuột mà sợ vỡ bình vậy.

Kha Ninh nhạt nhẽo bĩu môi, nhớ tới chuyện mình muốn làm, cậu chìa tay ra trước mặt Giải Du, "Điện thoại của chú có thể cho bé mượn dùng một chút không?"

Đương nhiên là Giải Du đồng ý.

Trí não của người bị thôi miên vô cùng phức tạp và nhạy cảm, y không dám kích thích Kha Ninh, thế nhưng nếu Kha Ninh chủ động muốn tra xét, y tất nhiên sẽ không ngăn cản em.

Điện thoại có mật khẩu, Kha Ninh thuận tay điền ngày sinh nhật của mình vào, thế mà màn hình khóa thật sự mở ra.

Còn Giải Du thì không ngượng ngùng một chút nào, vòng tay ôm eo cậu không hề có ý định buông ra.

Kha Ninh nhanh tay tìm thứ mà mình muốn biết.

Quả nhiên mấy cái tin tức mà Kỷ Thâm nói cho cậu thật sự có vấn đề, anh không hạn chế Kha Ninh lên mạng cũng như tiếp xúc với người ngoài, thế nhưng mọi thứ mà cậu nghe được, thấy được đều là Kỷ Thâm một tay bố trí vì cậu, đó là những thông tin mà cậu "được phép hay biết."

Nhưng những tin tức mà cậu tra được từ điện thoại Giải Du lại hoàn toàn lạ lẫm.

Cậu nhanh chóng xem chúng.

Những tin tức có liên quan đến hai chữ "Kha Ninh", ngoại trừ khen ngợi cậu có một tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thì nhiều nhất chính là những tin đồn tình cảm dây dưa.

Cậu dùng hai chân mà đạp một lúc tận bốn chiếc thuyền, quậy Đế Đô tới long trời lở đất.

Thuở còn học Đại học, cậu và Kỷ Thâm không hề ân ái như những lời mà Kỷ Thâm đã nói, thậm chí còn đường ai nấy đi từ rất sớm nữa cơ.

Mà ngoài Kỷ Thâm ra, còn có người đàn ông quen mặt cho cậu mượn áo khoác, một gã quân nhân anh khí đầy người, cùng với,... Kha Ninh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lại gã đàn ông đang cho mình mượn điện thoại, Giải Du sao?

Người này là cậu ruột của Kỷ Thâm, mà cậu một lần chơi luôn cả hai cậu cháu nhà người ta !?

"Kinh ngạc lắm ư?"

Giải Du đột nhiên mở miệng, "Em sẽ không quên đâu nhỉ? Tôi thậm chí đã từng cùng bạn trai của em địt em đấy."

"Một trước một sau, em dạng chân bị bọn tôi đụ vào cùng một lúc, lát sau lại bị địt vào cùng một lỗ, khóc tới mức không thở nổi nữa, cuối cùng đang sống sờ sờ mà bị đụ tới nỗi hôn mê."

"Chuyện xấu mà bản thân đã làm, em quên hết tất cả rồi sao, hửm?"

Kha Ninh rũ mắt, trong đầu giống như đang có hình ảnh phát ra.

Cậu khóc lóc thảm thiết ở trên giường, lỗ nhỏ hẹp như vậy, lại bị hai con cặc bự xấu xí dùng sức nong ra nhồi hết vào bên trong, miệng lồn căng tới mức trắng bệch không còn màu sắc, chịch tới nỗi cậu chỉ còn biết khóc mà thôi.

Đáng sợ nhất chính là... Kha Ninh nuốt nuốt nước miếng, giống như không phải chỉ một lần, cũng không phải chỉ có mỗi hai người kia, dường như cũng có hai người khác từng đối xử với cậu như thế.

Kha Ninh giả vờ như không hề để ý đến chuyện đấy, nhìn Giải Du đầy vô tội,

"Vậy thì sao chứ? Tôi không nhớ gì hết cả, Kỷ Thâm đối xử với tôi rất tốt, tôi sẽ không bao giờ rời xa anh ấy đâu."

Giải Du nhướng mày, nghi ngờ Kha Ninh sao có thể nói ra được mấy câu nói mà tới quỷ cũng không tin kiểu này.

Nhưng y nhanh chóng biết được nguyên nhân, Kỷ Thâm đang cầm cái ly của Kha Ninh, bình tĩnh đứng trước cửa nhìn bọn họ, cũng không rõ anh đã nhìn được bao lâu rồi.

Nhìn thẳng vào ánh mắt Kha Ninh, Kỷ Thâm ra vẻ không có việc gì đi tới, giống như là không hề nhìn thấy tư thế ái muội của bọn họ hiện giờ.

"Đang nhìn gì vậy em yêu?"

"Không có gì hết, ừm," Kha Ninh nghịch ngợm quay điện thoại sang cho anh xem một cái trang giao diện mua sắm vô cùng xa xỉ, có thể khiến cho người ta hoa cả mắt.

"Em muốn mua cái này... Cái này... Còn có cái này nữa..." Cậu vừa mở miệng đã tuôn ra một tràng những thứ mà người bình thường có dùng cả đời cũng không thể nào mua được.

"Ông xã mua cho em nha, chắc là ông xã sẽ không tiếc đâu nhỉ?"

"Sao có thể?" Kỷ Thâm mỉm cười dỗ em, "Kiếm tiền vốn dĩ là để cho vợ mình tiêu xài mà, Ninh Ninh xài càng nhiều, anh lại càng vui vẻ."

Kha Ninh vẫn còn đang ngồi trên đùi Giải Du, thời điểm nói chuyện không cách Giải Du bao xa, môi đỏ thậm chí còn nhiều lần cọ lên cằm y nữa.

Kỷ Thâm nhìn em, đột nhiên nói, "Còn chưa chịu đứng lên à?"

"Gì hả?"

Kha Ninh cũng không phải là hạng mặc người giày xéo, lạnh mặt trừng anh,

"Chắc là em cứ đứng mãi thì anh mới hài lòng nhỉ? Anh muốn giày vò em, không chịu nổi em sống thoải mái vui vẻ đúng không?"

Kỷ Thâm không thèm nghe em tiếp tục gây sự vô cớ, anh vươn tay về phía Kha Ninh, lôi người từ trên đùi Giải Du đứng dậy.

"Cậu Giải, thời giờ không còn sớm, hôm nay Ninh Ninh lại mắc mưa, buồn ngủ lắm rồi. Lần sau ngài lại đến."

Kha Ninh đột nhiên không đành lòng rời xa người lạ mới gặp này, nhìn theo bóng dáng y, đêm nay chắc chắn cậu sẽ bị Kỷ Thâm làm chết.

Ánh mắt lưu luyến không nỡ này quả thật bị Kỷ Thâm trông thấy, anh cười càng lúc càng dịu dàng cực kỳ, "Bé con không nỡ để cậu tôi đi thế à?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net