[N] 20. Nhan sắc của Kha Ninh đúng là tai họa mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tân Tả đang thu xếp lại đồ dùng của mình ở văn phòng Hội Sinh Viên, mặt mày u sầu. Hắn chuẩn bị ra trường, không biết làm sao để tiếp tục duy trì quan hệ với Kha Ninh, hay nói cách khác, hắn muốn tiến thêm một bước với em, nhưng không biết phải làm như thế nào.

Giữa hắn và Kha Ninh không phải quan hệ yêu đương chính thức, một khi hắn không thể tiếp tục cung cấp lợi ích trong trường cho Kha Ninh, em xa cách hắn sẽ thành chuyện giấy trắng mực đen rõ ràng.

Trong nháy mắt đầu hắn xẹt qua rất nhiều ý tưởng đen tối, nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ kiềm lại.

Hai năm qua, thiếu niên kia luôn giống một con mèo nhỏ quấn quít bên cạnh hắn, hoặc nũng nịu hoặc nài nỉ đưa ra yêu cầu. Tân Tả đồng ý giúp em, Kha Ninh sẽ cùng hắn làm yêu, dịu ngoan ôm hắn, dù bị chơi đến mức không khép được chân, bụng nhỏ gồ lên hay thậm chí lúc lên giường nhiều lần bị hắn bắt banh nơi riêng tư kia ra chịu đánh cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, cùng lắm là giận dỗi trừng hắn, dỗi hắn làm em đau.

Nhưng nếu hắn không đồng ý với yêu cầu của em, lúc đó Kha Ninh sẽ không nói gì, chỉ là lúc làm tình không ôm cổ hắn, cũng không nũng nịu gọi chồng ơi, mà thường thì không quá mấy ngày tự hắn sẽ cuống hết cả lên, vì tin nhắn em trả lời càng ngày càng ít cho đến lúc người cũng không nhìn thấy được.

Kha Ninh chưa bao giờ chịu thua trong lúc hai người giằng co, kẻ nhận sai luôn luôn là hắn.

Cho nên nếu tính kỹ, Tân Tả chưa từng hoàn toàn từ chối yêu cầu nào của em, quá quắt lắm cũng bởi trong lòng nóng giận, kiềm chế chuyển thành những đòi hỏi tàn bạo lúc lên giường.

Chờ đến lúc Tân Tả về phòng mở họp, có mấy cậu ấm cô chiêu nhà quý tộc đang thảo luận sôi nổi về một chuyện lớn xảy ra vào mấy ngày hôm trước, bọn họ nói rất nhiều, thậm chí không ngừng nhắc tới Kha Ninh.

Lòng Tân Tả phiền chán, nhưng Kha Ninh không cho phép hắn ra mặt thay cho em.

Cậu trai trẻ hạ mắt, dáng vẻ cô đơn oan ức, "Dù sao em cũng không nghe được bọn họ nói gì. Anh vừa bênh vực em, vừa cho em tài nguyên, vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đối với anh."

Cả hai lòng dạ tương thông, Tân Tả đương nhiên biết Kha Ninh đang suy nghĩ cho mình, hắn dùng việc công làm việc tư thiên vị em, chuyện này đối với hắn vốn đã không tốt, vậy thì đối với Kha Ninh lại càng không.

Thật lòng Tân Tả muốn nói hắn không phải là dùng việc công làm việc tư cung cấp tài nguyên cho Kha Ninh, nếu Kha Ninh cũng xuất thân quý tộc, bằng năng lực của em thôi cũng đủ nhẹ nhàng giành mọi hạng mục vào tay, nếu không thì sao lâu vậy rồi chỉ có mấy lời đồn nhảm vớ vẩn truyền ra, đồn đãi quá đáng thì không có một lời nào.

Chỉ khi bọn họ nói năng quá đáng lắm Tân Tả mới quăng ra một câu cảnh cáo.

Tân Tả vừa đi đến cửa thì nghe thấy một cái tên. Hoắc gia là đệ nhất thế gia trong quân đội, Hoắc Trạch Hạo là người thừa kế vừa trẻ tuổi đẹp trai, vừa xuất sắc nhất của gia tộc, có bị mấy cô gái bàn tán cũng không lạ gì.

"Trong cái party mừng Rod về đế đô á, Hoắc Trạch Hạo giữa đêm đông nhấn đầu thằng đó xuống bể bơi, suýt nữa thì thằng đấy chết đuối luôn rồi, hiện tại còn nằm trong bệnh viện kìa."

Lúc Tân Tả đi vào bọn họ còn đang nói chuyện rất hăng, thậm chí quên dừng lại.

Tân Tả nghe vài câu nhưng không để ý lắm, chênh lệch gia thế bày ra trước mắt, Hoắc Trạch Hạo muốn đập Rod vốn dĩ chả cần lý do gì, cũng chẳng ai dám làm gì gã, căng lắm là bị cấm túc trong nhà dạy dỗ vài hôm.

Đối với Hoắc Trạch Hạo, trong lòng Tân Tả có một loại chán ghét không tên. Hắn cũng không quan tâm hậu quả sau khi Hoắc Trạch Hạo làm người ta suýt chết đuối, vừa định lên tiếng chấm dứt đề tài này thì bỗng nghe được một câu.

"Cho nên nói cái tên Kha Ninh kia đúng là lam nhan họa thủy mà."

"Rod vừa nói câu lần này về trường nhất định phải chơi Kha Ninh cho bằng được lập tức bị Hoắc Trạch Hạo đánh cho tơi bời."

Tay Tân Tả định gõ bàn lập tức dừng lại, Hoắc Trạch Hạo vì Kha Ninh mới ra tay đập Rod?

Kỷ Thâm cười mang bữa sáng đặt lên bàn Kha Ninh, nhận được một câu cảm ơn nhỏ xíu của em.

Đây là lần thứ ba Kỷ Thâm mang bữa sáng cho Kha Ninh sau ngày anh lên giường với em. KTX của Kha Ninh cách nhà ăn rất xa, giữa trưa với buổi tối có thể tạm chấp nhận đi đi lại lại giữa hai bên, nhưng buổi sáng mà muốn đến nhà ăn ăn sáng rồi còn quay lại lớp học thì quá vất vả.

Ngày đầu tiên Kỷ Thâm đưa bữa sáng cho Kha Ninh đã cười nói, "Về sau mỗi ngày tớ đều mang đồ ăn sáng cho cậu nhé? Cậu cứ nhịn ăn sáng như vậy hoài sẽ không tốt cho cơ thể."

Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, ánh mắt lại rất cứng rắn, hệt như đã xem Kha Ninh là người của mình.

Kha Ninh muốn từ chối, nhưng không tìm được lý do hợp lý.

Kỷ Thâm quá hiểu làm sao để lấy lòng một người, cẩn thận chu đáo, trắng trợn táo bạo, nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Mang bữa sáng cho cậu. Đi học ngồi bên cạnh cậu, chỉ cần cậu chau mày, Kỷ Thâm lập tức nhỏ giọng giải thích sơ lược cho cậu những gì giáo viên vừa giảng. Anh không can thiệp vào việc làm thêm của Kha Ninh nhưng luôn luôn "trùng hợp" gặp cậu trên đường đi làm rồi "tiện đường" đưa cậu đến nơi. Khi lập nhóm thực hành, cùng một đội với Kha Ninh, anh sẽ giúp cậu đạt được thành tích hoàn hảo nhất.

Mà hình tượng của Kỷ Thâm xưa nay luôn vậy rồi, thậm chí không kẻ nào cảm thấy việc anh "giúp đỡ bạn bè" là có gì bất thường.

Thiện chí của Kỷ Thâm rất rõ ràng, vậy nên mấy người bạn học khác cũng không giả ngơ làm khó dễ Kha Ninh nữa. Sinh hoạt trong trường chợt thoải mái hẳn, đây đúng là điều cậu muốn.

Kha Ninh chống cằm, ánh mắt dừng ở trên người giáo viên, bày ra dáng vẻ một cậu sinh viên đang nghiêm túc nghe giảng. Cậu biết cách không tiếng động mà vẫn có thể phô ra mị lực lớn nhất của mình.

Tầm mắt Kỷ Thâm chăm chú vào sườn mặt của em, nóng bỏng, tham lam. Kha Ninh để lộ một góc cổ trắng nõn, tóc đen mềm mại dán trên làn da bạch ngọc, hiệu quả thị giác cực kì mãnh liệt. Từ góc độ này của anh có thể nhìn thấy hàng mi mảnh dài của Kha Ninh, em ngẫu nhiên chớp mắt, hàng mi ấy lập tức giống đàn bướm đang muốn bay lên. Kỷ Thâm rất muốn bắt lấy rồi yêu em một cách mạnh tợn.

Tiết cuối cùng giảng viên có việc không đến, đã phát vài tờ bài tập cho bọn sinh viên tự làm.

Kha Ninh làm xong rất nhanh, còn chưa tan học nên gục trên bàn nghỉ ngơi. Kỷ Thâm không nhịn được lại nhìn em, dáng vẻ Kha Ninh lúc ngủ quá đáng yêu, môi đỏ thắm, lông mi ngẫu nhiên sẽ run lên nhưng không tỉnh, giống như ngày đó lúc bị anh cưỡng gian trong lúc ngủ, rõ ràng tử cung cũng bị địt mở rồi cao trào không ngừng khóc lóc, vậy mà vẫn không tỉnh lại.

Kỷ Thâm không thể xác định được hôm đó Kha Ninh có biết em bị anh cưỡng gian hay không, nhưng anh đã hạ quyết tâm phải có được Kha Ninh, bất kể trước kia em có từng bị tên đàn ông nào chạm qua hay chưa. Chờ anh bắt được người rồi lại hỏi sau.

Thái độ theo đuổi của anh đã cực kì rõ ràng, nhưng phản ứng của Kha Ninh cũng rất khó đoán.

"Kha Ninh, đừng ngủ." Người trong phòng học đã đi hết, Kha Ninh còn chưa tỉnh lại. Kỷ Thâm biết tối qua em đi làm thêm, nhất định là mệt lắm rồi.

Kỷ Thâm dịu dàng sờ mặt em, bé cưng, sau này không thể ra ngoài làm thêm, đêm nào em cũng phải mở chân ra, bị anh chơi cho lớn bụng. Những thứ Kha Ninh muốn, cái gì anh cũng có thể cho.

Kỷ Thâm không nhịn được cúi đầu hôn em, liếm môi em một chút, dịu dàng giống như đang liếm một viên thạch trái cây ngọt ngào mềm mại.

"Ưm..." Kha Ninh không thoải mái rên rỉ, trên mặt hiện lên một rạng ửng hồng, cậu giống như ngủ tới mơ hồ rồi, hơi hơi hé mắt, lại thấy là Kỷ Thâm nên con ngươi lập tức trở nên dịu ngoan, thậm chí mở khớp hàm nghênh đón anh.

Chờ đến lúc Kỷ Thâm bị cậu kích thích vui sướng mà hôn cho cậu không thở nổi, thần trí mới trở về, như người trong mộng vừa bừng tỉnh đẩy Kỷ Thâm ra, khắp mặt đều là vẻ kinh hoàng sợ hãi.

Kỷ Thâm không hiểu được phản ứng của Kha Ninh, rõ ràng lúc dại ra biết là anh thì lập tức rất ngoan, nhưng tỉnh táo rồi lại không cho anh đến gần. Giống như em rõ ràng cũng thích nhưng có điều e sợ mà phải tránh né.

Kỷ Thâm sờ sờ mặt của Kha Ninh, rất dịu dàng, tràn ngập yêu thương, không mang theo chút sắc tình, tựa như đang cố dỗ dành một con mèo nhỏ bất an.

Nhưng Kha Ninh nghiêng đầu né tránh.

Ngón tay Kỷ Thâm cứng đơ trên không trung, anh cười cười, không hề nổi giận, "Bé cưng sao vậy?"

"Cậu đừng kêu tớ như vậy." Kha Ninh phản kháng, cậu đắn đo tức giận gãi đúng chỗ ngứa, ngượng ngùng trốn tránh.

Tạm thời Kha Ninh không muốn tiến triển thêm, nhưng phải để Kỷ Thâm tiếp tục dây dưa với cậu cho tới khi Tân Tả hoàn toàn ra trường.

"Được thôi," Kỷ Thâm cưng chiều nhún vai, dáng vẻ rất bất đắc dĩ, "Nghe cậu hết."

Một tiếng bé cưng và một nụ hôn, Kỷ Thâm theo đuổi Kha Ninh ngày càng nhiệt tình.

Tối đến điện thoại Kha Ninh nhận được một tin nhắn, Kỷ Thâm mời cậu cuối tuần tham gia tiệc khiêu vũ Giáng Sinh, còn cực kì thân mật nói với cậu rằng không có người lớn, chỉ có bạn học với mấy người bạn xã giao bình thường mà thôi.

Đương nhiên Kha Ninh từ chối, Kỷ Thâm chỉ muốn tìm một lý do nào đó lừa cậu uống vài ly rượu rồi lại dẫn lên giường. Hiện tại cậu không muốn Kỷ Thâm lụy quá sâu, tiếp tục lúc gần lúc xa là tốt nhất.

Đang lúc Kha Ninh sắp xếp lại chế phục ngày mai bản thân sẽ mặc trong hội nghị toàn thể học sinh, tay cậu đột nhiên dừng lại.

Tim đột nhiên đập lỡ một nhịp, Kha Ninh nhìn chằm chằm vào chế phục của mình. Khuy măng sét trên tay áo chế phục của cậu không biết khi nào đã rơi mất một viên.

Mà lần gần đây nhất cậu mặc chế phục, chính là cái ngày lên giường với Kỷ Thâm.

-

-

-

-

Spoil chương kế: Sao khuy măng sét của em lại nằm dưới gầm giường Kỷ Thâm vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net