[N] 24. Người chán trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Giải Du tắm rửa xong trở về, Kha Ninh được y tẩy rửa sạch sẽ đã nằm ngủ vùi trong chăn.

Lúc con người ta không có ý thức sẽ tuân theo bản năng, cậu cuộn tròn mình lại, bày ra tư thế kháng cự Giải Du đến gần.

Vì vậy mà Giải Du sắc mặt nhạt nhẽo mở cửa sổ ra.

Gió lạnh bên ngoài làm Kha Ninh theo bản năng rúc vào nguồn nhiệt cạnh mình, cậu trở người, thân thể đã chờ lâu cuối cùng cũng lăn vào lồng ngực Giải Du.

Mà Giải Du rốt cuộc cũng ôm Kha Ninh vào lòng mình.

Y cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ say gần như vô hại của Kha Ninh, cười nhạo chính mình của năm đó, sao có thể thấy Kha Ninh vì được y yêu thích mà vui mừng cơ chứ.

Chuyện có thể làm Kha Ninh vui mừng, e chỉ có thể là nắm được trái tim y, để cậu tùy ý lợi dụng Giải Du này.

Có lẽ tầm mắt của y quá mức nóng rực, cũng chứa đựng quá nhiều cảm xúc mâu thuẫn, Kha Ninh tỉnh dậy.

Cậu dĩ nhiên biết y đang nghĩ cái gì, chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi, "Sao chú lại giận rồi, lúc chúng mình yêu đương không phải chú cũng vui vẻ lắm sao?"

Giải Du cười châm biếm, "Còn phải cảm ơn em lừa tôi mà cũng dụng tâm như vậy."

Hai năm trước, Giải Du lãnh đạo đoàn đội của mình hoàn thành một hạng mục công trình quân sự cực kì quan trọng, viện nghiên cứu phê duyệt cho y một kỳ nghỉ phép dài hai tháng, Giải Du đi lang thang không mục tiêu mãi rồi quyết định lên một cái đảo nhỏ để nghỉ phép.

Đêm nay có tiệc do một người bạn tổ chức, mục đích để làm thân với phú thương ở bản địa. Có cố ra vẻ quý tộc thì cũng không giống, bọn họ nói chuyện hết sức trắng trợn, táo bạo, trong đó có vài người còn đang cười đùa bàn cách bắt một người phục vụ vào tay.

Sơn đảo này vốn nổi danh là chốn ăn chơi, thế lực bên trong cực kì rắc rối phức tạp, sòng bạc mọc lên như nấm, tình sắc gì đó khỏi nói bày hẳn lên mặt bàn. Nơi này đương nhiên cũng có luật chơi của mình, nếu không phải anh tình tôi nguyện thì coi như là phá luật.

Bọn họ có thể lừa đứa nhỏ tên Kha Ninh gì đó lên giường, hoặc dụ dỗ cũng được, chỉ duy nhất việc ép buộc cưỡng bức đứa nhỏ đó là không thể.

"Cho nó tiền là được chứ gì." Một tên thiếu gia nhà giàu cất giọng đầy khinh miệt, "Nó là trẻ mồ côi, bà nó mới bệnh chết, nhà nó thiếu một đống nợ....... Cho nó tiền, nó sẽ mở chân ra......."

"Nó tới chỗ này làm công hơn hai tháng rồi, chắc cũng đã sớm bị người ta chơi nát, còn giả vờ đoan trang làm gì chứ?" Miệng thì hùng hổ, nhưng trong lòng bọn họ ai cũng oán giận vì chính mình còn chưa được ngủ với Kha Ninh đâu đó.

Giải Du thất thần nghe, y quen nhìn 'mấy món hàng tốt', ngày thường mỹ nhân bên cạnh cũng đếm không hết được, đơn giản là y có muốn hay không thôi. Sinh ra trong gia tộc đỉnh lưu, từ nhỏ y đã có được những thứ mà người khác phải cố gắng cả đời mới có thể đạt được, có được quá dễ dàng thường khiến người ta không biết quý trọng, vậy nên y cũng chỉ coi những thứ đó là món đồ chơi để giết thời gian.

Làm thuê ở một nơi tràn ngập sắc tình, đưa tiền lập tức đồng ý dạng chân, đối với y thật sự chẳng có lực hấp dẫn gì.

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, thiếu niên đẩy rượu tiến vào.

Ánh đèn trong hội trường lay động liên tục nên có chút tối tăm, lại không hề ảnh hưởng đến ngũ quan kinh diễm thế tục của người con trai ấy, một dung mạo cực kì có tính xâm lược, gợi lên dục vọng muốn đùa bỡn cậu của người khác.

Mới đầu Giải Du chỉ cảm thấy choáng ngợp vì gương mặt của người ta, nhưng đợi đến lúc y nhìn thấy đôi mắt của cậu trai kia, y mới hiểu được vì sao nhiều người đối với cậu cứ như hổ rình mồi. Một đôi mắt cực kỳ dụ dỗ người khác, bên trong khó mà nói rõ ý nghĩa, ươn ướt mà vô tội cực kì, trông cả người toát ra vẻ vô cùng thanh thuần trong sáng.

Ở cái nơi ngợp trong vàng son này đây, cậu y hệt một con cừu non đi nhầm vào hang sói, khiến người ta không khỏi trào lên khát vọng dâm tà muốn chà đạp, muốn vấy bẩn người cậu.

Kha Ninh treo một nụ cười vô cùng điêu luyện trên khuôn mặt, chào hỏi những người mà cậu quen trong phòng, cậu quả nhiên vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh thế này, bị người ta đùa cợt cũng chỉ giả vờ tức giận trừng mắt liếc một cái, đáy mắt mang theo sự uất ức nhàn nhạt, dẫn đến bị chọc ghẹo nhiều hơn, càng khiến người ta phấn khích.

Giải Du nhướng mày, phóng túng như vậy, nếu sơn đảo này không phải có luật riêng, chỉ e cậu ta đã đã sớm bị người ta luân gian tới chết.

Giải Du lại thấy cậu chỉ dùng dăm ba câu đã lừa cho người mới năm phút trước vừa phát ngôn bừa bãi muốn chơi chết cậu mặt mày vui vẻ, lúc gã đó boa tiền cho cậu cũng không còn keo kiệt chút nào nữa.

Rất ngoan ngoãn, cũng rất thông minh. Giải Du thay đổi ý định. Y thích đứa nhỏ thông minh, nghe lời, lúc bị vứt bỏ sẽ không khóc không làm ầm ĩ mà ngoan ngoãn lấy tiền, cũng sẽ không sống chết quấn lấy làm mất hết cảm tình của y.

Mà Kha Ninh trước mặt này đây cực kì hợp mắt y, mang theo để chơi đùa thật sự là vừa khéo, Giải Du lập tức sinh ra một chút yêu thích đối với cậu.

Bạn bè biết thân phận của y, thấy ánh mắt của y vẫn luôn đặt trên người Kha Ninh thì đương nhiên sẽ không để người khác tranh đoạt với bạn mình. Gã bắt lấy Kha Ninh đẩy vào lồng ngực Giải Du, "Hầu hạ y cho tốt, thưởng lớn."

Vốn dĩ Kha Ninh đang còn chống cự, nhưng rồi sau khi nhìn thấy khuôn mặt Giải Du, vẻ mặt cậu đột nhiên trở nên ngượng ngùng.

Cậu cười ngồi trên đùi Giải Du, thành thạo ngậm lấy trái cây đút vào trong miệng y. Giải Du ăn, chà đạp đầu lưỡi nhỏ xinh, hôn đến mức cả người Kha Ninh mềm nhũn ngã xuống lồng ngực y.

"Ngài.... Ngài nhẹ một chút..... Ưm....." Đầu vú nhỏ xinh bị Giải Du nắm trong tay đùa giỡn vân vê, vừa véo vừa nhéo, Kha Ninh đau đến mức vặn vẹo trong lòng ngực y, thân mình mềm mại, giọng điệu nhỏ xíu như một chú mèo con.

Cơ thể Giải Du có phản ứng, người ngồi trên đùi y lại bắt đầu ra điều kiện.

Cậu ở bên tai Giải Du mềm giọng mà kêu 'chú ơi',

"Chú ơi, em đắt lắm đó."

"Đắt thế nào?"

"100 vạn?"

"Ha." Giải Du cười, Kha Ninh thật sự rất đẹp, cái giá này ở sơn đảo cũng không tính là đắt gì. Chỉ là y cảm thấy bằng đứa nhỏ này mà cũng dám nói giá với y, lá gan cũng lớn lắm.

Kha Ninh lại tưởng là Giải Du cảm thấy cậu không đáng giá đến mức đó, "Chú ơi, em chưa từng bị người khác chạm qua, chỉ dành riêng cho chú....."

Hầu kết Giải Du lên xuống, "Cho em thêm một số 0, chờ lát nữa không chịu nổi cũng phải ngoan ngoãn chịu."

"Không phải nói chỉ cần cho tiền là có thể chơi sao? Sao vẫn còn là xử nam vậy?" Giải Du nhíu mày, ánh mắt của người xinh đẹp dưới thân hắn chứa đầy ánh nước, mềm giọng kêu đau, làm sao để tiếp nhận dương vật của đàn ông cũng không biết, lỗ nhỏ dưới người khép chặt, có làm thế nào cũng không chịu mở ra, ngay cả ngón tay của Giải Du cũng không nhét vào được.

Giải Du nhìn khuôn mặt non nớt của cậu, đột nhiên nghĩ ra, "Em vẫn chưa thành niên đúng không?"

Kha Ninh tránh ánh mắt của y, thấy Giải Du sắp đứng dậy cậu đành vội vàng ôm lấy y, dùng thái độ thiếu tự nhiên nói, "Sắp thành niên rồi ạ. Ở mấy chỗ thế này, nếu chú không muốn cũng sẽ có người khác muốn thôi, nhưng mà em muốn cho chú...."

Quá thông minh, thật sự biết cách khiến người khác phải thương yêu mình.

Đây là lần làm tình hỗn loạn nhất trong đời Giải Du, có bao nhiêu sung sướng y đã sớm quên mất, thỏa mãn nơi tâm lý đánh khoái cảm trong thân thể bay xa vạn dặm. Y chỉ muốn dỗ đứa nhỏ này thật cẩn thận, rồi cho cậu ta một đêm đầu tiên suốt đời khó quên.

Rõ ràng là Kha Ninh chủ động hiến thân, nhưng chờ đến lúc sờ đến dương vật đàn ông vừa to vừa nóng, cậu lại sợ đến mức khóc lên, giãy dụa dùng mọi cách bò khỏi người y. Cuối cùng Giải Du không thể nhịn được nữa bắt lấy cổ chân cậu, cứng rắn ép cậu quay về, y một bên đánh đôi gò mông tròn xoe của cậu, một bên mắng cậu dâm, rồi thô bạo tiến vào trong.

Đứa nhỏ xinh đẹp thế này, chỉ có một mình y chiếm được. Nghĩ đến đây, Giải Du hưng phấn đến mức linh hồn cũng phải rùng mình, cũng không đè nén tính khí của bản thân. Kha Ninh bị y chơi đến mức bắn ra rất nhiều lần, cuối cùng chỉ còn bắn ra được tinh dịch loãng mới mềm mại ngã xuống ở trên giường, gần như ngất đi.

Giải Du từng có tình nhân, nhưng cũng chỉ để giải quyết nhu cầu. Bên cạnh y cũng có một đứa nhỏ, con của chị gái y tên là Kỷ Thâm. Giải Du cũng từng dốc lòng dạy dỗ đứa nhỏ đó, nhưng phần lớn là y làm cho có lệ, thật chất trong lòng chỉ có phiền chán.

Chỉ duy nhất một mình Kha Ninh, Giải Du thật sự rất thích cậu, cho nên ánh mắt nhìn về phía cậu luôn mang theo vài phần cưng chiều.

Hai người triền miên bên nhau, thật sự có chút giống một cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt.

"Chú ơi, chú đối xử với em tốt quá." Kha Ninh hướng về phía Giải Du lộ ra một nụ cười ngọt ngào, vì vậy bị Giải Du lột sạch.

Giải Du không tưởng tượng được Kha Ninh lại biết cách làm người ta vui vẻ như vậy.

Hôm nay Giải Du đưa theo Kha Ninh ra biển.

"Chú ơi, em cho chú cái này nè." Trong lòng bàn tay trắng nõn lộ ra một cái vỏ sò, "Em mới nhặt được ở bên bờ, là hình trái tim đó nha."

"Cho tôi làm gì?" Giải Du nhướng mi nhìn cậu.

Kha Ninh giả vờ không thèm để ý, đưa mắt nhìn mặt biển, nhưng hai tai cậu đã bắt đầu nổi lên ráng hồng, "Thì..... Em cho chú trái tim của em đó......"

Kha Ninh tự cho là không có ai phát hiện chuyện cậu trong lúc ăn cơm sẽ gắp một ít thức ăn tốt cho dạ dày cho Giải Du. Thậm chí lúc Giải Du uống rượu còn lén lút uống thay y một nửa, dù Giải Du có nói y không hề có bệnh về dạ dày thì cũng vô dụng.

Cậu quan tâm Giải Du cẩn thận từng li từng tí, vậy mà không kể ra để tranh công, giống hệt một người thầm yêu vừa nhiệt tình lại vừa hèn mọn.

Lòng Giải Du đã sớm loạn cào cào.

Hình như y đã thích một đứa nhỏ, đứa nhỏ ấy vẫn luôn lấy lòng y mà không hề che giấu, vừa ngoan ngoãn vừa dính người, điệu bộ chính xác của người rơi vào lưới tình.

Trùng hợp đến sinh thần của một vị trưởng bối trong nhà, vì vậy Giải Du phải rời khỏi đảo nhỏ.

Nhưng không đến hai ngày y đã trở về.

Trên mặt bạn bè đầy sự ghét bỏ nhìn Giải Du, "Cậu tính không đến chỗ khác nghỉ phép à, đi cũng đi rồi, còn về nữa?"

Giải Du lạnh lùng liếc hắn ta một cái. Thật ra y cũng không muốn quay lại, nhưng Kha Ninh vẫn luôn kêu 'chú ơi' trong giấc mộng của y, cậu vẫn luôn khóc nức nở, có triền miên, có vui sướng, có uất ức, kêu đến mức y tâm phiền ý loạn.

Giọng nói của người bạn cắt ngang suy nghĩ của Giải Du, "Uầy, kia là đứa nhỏ nhà cậu phải không?" Y ngẩng đầu nhìn về phía quầy bar.

Kha Ninh đang đứng nói chuyện với một gã thương nhân cao lớn, từ quần áo trang sức có thể nhìn ra được, gã này cực kì giàu có.

Kha Ninh cười vừa mềm mại vừa ngọt ngào, bị gã đó nắm tay sờ soạng cũng không từ chối.

Sắc mặt Giải Du cực kì khó coi, đang muốn đi qua bắt người thì thấy bọn họ một trước một sau rời khỏi hội trường. Một gã đàn ông sự nghiệp thành công mang một đứa nhỏ có gương mặt xinh đẹp từ chỗ ăn chơi đi ra ngoài, muốn đi đâu, đi để làm gì, chỉ e trong lòng mọi người ai cũng hiểu, chỉ là quá lười để nói ra.

Đáy mắt Giải Du giống hệt một khối băng di động, lập tức lấy điện thoại ra gửi cho Kha Ninh một câu, "Cút về nhà, ngay lập tức."

Một lúc lâu sau, chờ đến khi Giải Du áp xuống được cảm xúc thịnh nộ trong lòng mình, y mới đến nhà của Kha Ninh.

Sau tiếng ấn chuông, một chàng trai xuất hiện phía sau cửa, vẻ mặt bất an, đôi mắt ươn ướt nhìn Giải Du.

Cậu vừa tắm xong, mặc một cái áo tắm rộng thùng thình, lộ ra phần lớn khuôn ngực trắng cùng xương quai xanh, thậm chí đầu vú trắng hồng cũng như ẩn như hiện.

Giải Du nhìn cậu, giọng điệu nhẫn nại, ánh mắt lại âm trầm đến cực điểm, "Em ăn mặc như vậy để mở cửa cho người lạ à?"

"Chú ơi...." Kha Ninh cho y vào nhà, giọng điệu lấy lòng, "Em biết người đến là chú, mặc vậy lát nữa cởi ra cũng tiện mà."

"Vậy sao? Không phải đêm nay em chuẩn bị đi với người 'chú mới' gặp à?"

"Em.....Em không có muốn cùng gã làm gì hết...." Kha Ninh không được tự nhiên dời tầm mắt, cũng không dám nhìn thẳng Giải Du, "Chỉ là...tâm sự với gã...."

Dường như nghĩ đến cái gì đó, cậu lại khôi phục điệu bộ đúng lí hợp tình, bất mãn trừng mắt với Giải Du, "Lúc chú đi thậm chí không nói tiếng nào với em, em đã tưởng là chú sẽ không bao giờ quay lại nữa."

Cậu ra chiều uất ức, nhẹ như mây mà đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Giải Du.

"Đau...." Tay Kha Ninh đột nhiên bị Giải Du nắm chặt, chỉ vài giây thôi đã hiện lên vệt đỏ.

Giải Du cười nhìn cậu, "Cho nên hai ngày em cũng chờ không nổi, nhanh như vậy đã lập tức lên giường với người ta?"

"Vậy là đã lên giường với thằng khác đúng không?" Giải Du cởi áo tắm của Kha ninh, kiểm tra từng tấc một, "Ninh Ninh, em ngoan ngoãn nói thật thì may ra có thể giảm được một chút đau đớn."

Giải Du kiểm tra cơ thể của Kha Ninh kỹ càng từ trong ra ngoài, đến mức hai bắp đùi của cậu co rút, hai lỗ nhỏ bị chà đạp đến mức không thể khép lại được, chạm nhẹ một chút cũng khiến cậu thét chói tai lên cao trào mới xác nhận cơ thể cậu vẫn còn chặt khít như thường, không có dấu vết của thằng đàn ông nào khác mới dừng lại.

"Lần này bỏ qua, sau này phải ngoan hơn biết không." Giải Du đùa nghịch mái tóc của Kha Ninh, dịu dàng đưa ra lời cảnh cáo. Suy cho cùng lần này cũng là do y không từ mà biệt, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

Kha Ninh hai mắt vô hồn nằm trên giường, trên người trải đầy dấu vết của tình dục, dấu hôn trải rộng từ xương quai xanh đến đầy sống lưng, thậm chí đến cẳng chân tuyết trắng cũng ám đầy dấu hôn, giống như hoa đào nở rộ, cho người ta biết thân thể này vừa trải qua một đợt âu yếm vui sướng tràn trề như thế nào.

"Chú ơi...." Rốt cuộc Kha Ninh cũng khôi phục được một chút sức lực, hình như cậu nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Giải Du, "Chú thích em rồi đúng không?"

Cậu truy hỏi liên tiếp, giống như một con hồ ly vừa trộm vặt thành công, "Chú ghen tị đúng không nè?"

Giải Du bị cậu ồn ào đến mức không còn cách nào, cũng không muốn che giấu, đành gật đầu, "Thích em, bé cưng ngoan một chút, em muốn cái gì chú đều có thể cho em."

Kha Ninh cọ loạn trong lòng ngực y, vẻ mặt vô cùng phấn khởi, thỏa mãn.

Giải Du đưa Kha Ninh theo bên cạnh, nghĩ đợi mình chơi chán rồi nói tiếp.

Lại không ngờ được rằng, người chơi chán trước lại là Kha Ninh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net