[N] 34. Lợi dụng Tân Tả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Kỷ Thâm vào lớp, anh bắt gặp Kha Ninh ngồi gần bệ cửa sổ quen thuộc, mà vị trí bên cạnh cậu thì lại trống không. Kỷ Thâm vô cùng hài lòng, cuối cùng em cũng biết phải giữ chỗ cho anh ngồi ở bên cạnh.

Anh đến gần Kha Ninh, vừa định lên tiếng kêu cậu thì phát hiện cậu đang nhìn màn hình điện thoại một cách cực kì chăm chú.

Dựa vào thị lực vô cùng tốt của mình, Kỷ Thâm nhìn thấy rõ ràng từng con chữ trong đoạn tin nhắn đang hiển thị trên màn hình điện thoại.

【 Người tôi cho em sao em lại không nhận? Bọn họ nói em chưa từng liên lạc với bọn họ lần nào. 】

【 Em ngoan một chút đi mà. Tôi chỉ là không muốn em phải quá vất vả mà thôi. 】

【 Cục cưng bận lắm sao? Điện thoại không bắt máy, tin nhắn cũng không trả lời. 】

......

【 Có thể cho tôi xin một chút thời gian rảnh của em không? Tôi muốn gọi video để nhìn em. 】

【 Hoàn toàn không để ý đến tôi nữa à? Hay là đang vui vẻ bên thằng khác nên quên hết trời đất? 】

【 Haiz, được rồi được rồi. Sắp tới Học viện lại có thêm hai phần học bổng mới. Em hoàn toàn đủ điều kiện để nhận. Tôi đã căn dặn bọn người cấp dưới rồi, đến lúc đó bọn họ sẽ chủ động liên lạc với em. 】

......

【Ngay cả một cái tin nhắn thôi em cũng không muốn trả lời. Có phải em muốn tôi đến tận nơi tìm em không? 】

【 Làm sao? Bởi vì tôi đối phó với người thầy yêu quý của em nên em đau lòng có đúng không?】

Thời gian chảy trôi hẵng còn dài, chỉ có Kỷ Thâm mới nhận thấy lại một tuần mới sắp sửa sang trang. Người ở bên kia màn hình cưng chiều, nhẫn nhịn, dung túng, nhưng rồi cũng không cam lòng, có tức giận. Kha Ninh không đáp lại câu nào, đại khái Kỷ Thâm cũng biết kẻ đó là ai.

Anh quan sát Kha Ninh một cách kỹ càng, nhưng vẻ mặt Kha Ninh quá đỗi bình tĩnh, căn bản là không thể nhìn ra được em đang suy nghĩ điều gì.

"Xem chăm chú đến vậy cơ à, tớ đến mà cũng không phát hiện ra." Kỷ Thâm ngồi xuống bên cạnh cậu, không hề có ý định che giấu việc anh lén nhìn màn hình điện thoại của người ta, "Đây là?"

Kha Ninh mím môi, "Tân Tả."

"Tớ cũng đoán là anh ấy. Học trưởng Tân hẳn là biết chuyện của cậu với cậu của tớ đúng không? Trong lần hội nghị gần đây nhất anh ấy phái người buộc tội cậu Giải, tuy rằng không nghiêm trọng gì nhưng đúng là phiền hà thật sự." Dưới trướng kẻ quý tộc nhất đẳng nào mà chẳng lắm tài nhiều lực, thế nên đừng hòng mà chơi trò 'anh quản tôi, tôi quản anh' được.

"Hiện giờ anh ấy đang đeo bám cậu à? Cậu có cần tớ hỗ trợ, nghĩ cách giúp cậu không?" Kỷ Thâm quan tâm hỏi han.

"Không cần đâu mà." Kha Ninh mỉm cười, "Tớ có thể tự giải quyết."

Ánh mắt Kỷ Thâm đen lại. Lúc anh nói sẽ giúp cậu đá đít Giải Du, cậu không hề có một chút do dự nào, vừa nghe đã lập tức đồng ý để anh giúp.

Còn lúc này, chẳng sợ đã tận mắt nhìn thấy Kha Ninh không hề hồi âm bất kỳ một tin nhắn nào của Tân Tả, anh vẫn không thể khống chế được suy nghĩ của mình, lo lắng trong lòng Kha Ninh có một sự thiên vị nhất định.

Tại sao cậu có thể đồng ý để anh nhúng tay vào chuyện của Giải Du? Mà đụng đến Tân Tả thì lại không nỡ?

Đương nhiên Kỷ Thâm sẽ không dại mà nói suy nghĩ của mình ra ngoài, anh vẫn tự nhiên, thân mật nói đùa với cậu, "Sao vậy? Sợ tớ thấy phiền à? Mọi người đều là bạn bè của nhau cả, nhìn thấy cậu bị người ta đeo bám như vậy, sao tớ có thể bỏ mặc được cơ chứ."

Lại là hai chữ bạn bè này.

Kha Ninh đè xuống hai dấu chấm hỏi to đùng ở trong lòng. Cậu cảm thấy Kỷ Thâm đang lặng im tiến vào sinh hoạt ngày thường của cậu, nhưng quái cái là anh chưa từng vượt rào. Điều này khiến Kha Ninh không thể đối xử với Kỷ Thâm giống như những người đàn ông khác, tìm cớ, rồi định nghĩa quan hệ giữa bọn họ bằng hai chữ "giao dịch" đầy tàn nhẫn.

"Làm gì có chứ. Chỉ riêng chuyện cậu đồng ý giúp tớ thoát khỏi Giải Du thôi cũng đủ làm tớ cảm thấy hạnh phúc lắm rồi." Môi Kha Ninh hơi chu ra, ánh mắt sáng lấp lánh lay động lòng người. Nhưng đến lúc ánh mắt ấy nhìn về phía Kỷ Thâm lại mang theo một chút thân cận trộn lẫn với sự quỷ kế đa đoan, "Chủ yếu là tớ không biết phải làm như thế nào mới chia tay với họ được."

"Nền nếp của nhà họ Hoắc trước giờ vẫn luôn vô cùng nghiêm khắc, họ tuyệt đối sẽ không cho phép Hoắc Trạch Hạo làm loạn gia quy. Về phần Tân Tả......" Lông mi Kha Ninh khẽ run, ánh mắt cậu mang theo sự tin tưởng, thậm chí có khả năng là chính cậu cũng không nhận ra chuyện này, "Mặc kệ anh ấy là được, anh ấy cũng sẽ không nỡ làm gì tớ."

Nếu mà chọc điên Giải Du với Hoắc Trạch Hạo, 99% là hai kẻ này sẽ cô lập cậu lại, cứng rắn sắp xếp cuộc đời của cậu. Thậm chí giam cầm cậu cũng là chuyện có thể xảy ra.

Nhưng Tân Tả không giống với hai kẻ điên đó.

Không hiểu sao nhưng mà cậu dám chắc chắn là hắn chỉ hung dữ ngoài mặt với cậu mà thôi, chứ sẽ không thật sự ra tay làm gì.

Có thể Tân Tả sẽ theo đuổi cậu rất lâu, rất lâu sau nữa. Nhưng rồi cũng đến một ngày, sẽ có một ngày anh ấy phải nản lòng mà chấp nhận buông tay.

Đến lúc đó, đối với ai cũng sẽ là chuyện tốt.

Kỷ Thâm vẫn luôn nhìn Kha Ninh chăm chú. Dẫu lòng chẳng vui vẻ gì cho cam nhưng khóe miệng anh vẫn luôn nở một nụ cười nhàn nhạt, "Cậu đúng là hiểu anh ấy thật nhỉ."

Ngồi trước anh với Kha Ninh cũng có hai tên sinh viên khác đang nói chuyện gì đó, càng nói càng kích động, thậm chí giọng nói cũng lớn dần lên.

"Giải Du thật sự bị buộc tội! Cái ngày tao trông đợi cuối cùng cũng đến rồi, thằng cha đó cho điểm ác vãi chưởng."

"Cha già đó cho điểm đâu thể chỉ mô tả bằng một chữ 'ác', phải là 'quá ác' mới đúng. Mấy môn của giảng viên khác, bình thường cho dù mày học hành chả nghiêm túc gì nhưng chỉ cần thi tốt một tí là mấy người đó cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Còn thằng cha Giải Du đó hả, đừng nói điểm cao, mẹ bà nó muốn qua môn của lão thôi cũng khó như lên trời."

"Nghe nói đã có mấy gia tộc đến khiếu nại với Học viện hành vi của lão rồi. Hì hì, chắc là thằng cha ấy sẽ bị gọi về nhà, bị người lớn trong nhà dạy cho một trận ha?"

Giải Du lúc này không ở Học viện nên bọn sinh viên bình thường chịu áp bức của y lập tức vùng lên, nổi dậy, 'góp gió thêm củi' cho chuyện càng thêm to. Càng nói càng không kiêng dè, thậm chí khiến cho Kha Ninh phải nghe về cái chủ đề này không dưới chục lần.

Kha Ninh bất an nhìn Kỷ Thâm, trong mắt cậu giờ đây chỉ toàn là sự áy náy, "Là cậu làm ư?"

Kỷ Thâm phủ nhận, "Đúng là tớ có góp sức để công bố tin tức này ra ngoài, nhưng kẻ xúi giục mọi người buộc tội cậu Giải tuyệt đối không phải là tớ đâu. Lần này, một nửa số người tham gia hội nghị gần như đều là phe phái dưới trướng Tân gia, vậy thì hẳn là do anh Tân xúi giục họ rồi. Nếu anh ấy đã biết chuyện giữa cậu với cậu tớ thì việc anh ấy sai người gây sự với cậu Giải cũng rất đỗi bình thường thôi mà."

Còn chuyện anh giả đò đến trước mặt mấy bạn học A, B, C, ... để châm ngòi thổi gió, khiến bọn họ về nhà tìm cha mẹ trưởng tộc than khổ, dẫn đến Giải Du bị khiếu nại liên tiếp ở Học viện. Cái này thì thứ lỗi nhé, anh sẽ 'hông' nói cho Kha Ninh biết đâu

Kha Ninh vẫn lo lắng như cũ, "Mấy chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn đến Giải Du đúng không?"

Thâm tình trong mắt Kỷ Thâm hơi nhạt đi, "Cậu còn quan tâm đến y vậy sao?"

"Tớ......." Kha Ninh cúi đầu, "Thật ra, lúc đó, chuyện giữa tớ với bọn họ, đều là tớ tự nguyện. Cậu muốn khinh thường tớ thì cứ khinh thường đi...... Hiện giờ tớ chỉ là muốn chia tay với y mà thôi, ngoài ra tớ không hề muốn tương lai của y chịu bất kỳ một ảnh hưởng nào cả." Thật ra cậu đang sợ Giải Du lỡ mà thẹn quá nổi giận đùng đùng, ngay cả trò cường thủ hào đoạt cũng không chơi nữa mà chuyển sang hệ trở mặt thành thù', vậy thì lúc đó cậu chết chắc.

Giọng điệu cậu cô đơn mỏi mệt, khiến Kỷ Thâm chẳng nỡ lòng oán trách, chỉ đành mềm giọng dỗ cậu, "Tớ hiểu mà. Tớ không hề muốn trách cậu hay gì đâu. Xuất thân của cậu ở trong Học viện này mà nói, quả thật quá nguy hiểm. Nếu bên cạnh cậu không có ai che chở thì đúng thật là khó sống qua nổi nửa ngày ở đây."

"Chuyện của Giải Du cậu không cần lo lắng nữa. Mấy việc lặt vặt này, cùng lắm là khiến cho y đau đầu vài hôm, thêm vào sự khiển trách của dư luận Đế quốc. Chẳng thể khiến căn cơ của y dao động một tí nào. Y vốn dĩ là giảng viên, làm khó điểm số của sinh viên một tí thì đã sao chứ, có thể quậy thành sóng to gió lớn gì à." Chắc chắn là sự nghiệp tương lai của Giải Du sẽ chẳng bị ảnh hưởng gì cả. Nhưng mà, đợi đến lúc Giải gia - Kỷ gia - Hiệu trưởng hiện tại liên thủ lại làm khó dễ y, đó mới chính là áp lực thật sự mà Giải Du phải đối mặt.

"Cậu vậy mà thật sự giúp tớ chia tay với Giải Du." Kha Ninh không thèm che giấu sự kinh ngạc, "Y dù sao cũng là cậu ruột của cậu......"

Cậu vốn nghĩ Kỷ Thâm chỉ là nói miệng mà thôi. Suy cho cùng cậu với Giải Du cũng có mối quan hệ chẳng trong sáng gì, nếu Kỷ Thâm đã nói là sẽ buông tay cậu, vậy thì trong chuyện này anh phải khoanh tay đứng nhìn mới đúng.

Kỷ Thâm cười bất đắc dĩ, "Chính vì y là cậu ruột của tớ, tớ lại là bạn tốt của cậu, tớ mới nhất định phải giúp hai người chia tay đó chứ."

"Tớ giúp cậu, cũng là giúp cậu Giải của tớ đó thôi. Cậu thì không muốn tiếp tục dây dưa với y nữa, mà y là giảng viên lại đối xử với cậu hơi... thái quá, thanh danh truyền đi sẽ không tốt tí nào. Tớ giúp hai người chia tay chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"

Anh vờ hỏi giỡn, "Sao vậy? Bây giờ không nỡ chia tay nữa à?"

"Tớ chỉ sợ giữa y và cậu sẽ có mâu thuẫn." Kha Ninh tỏ ra mình là người thấu tình đạt lý, tuy rằng bản thân đang trong nghịch cảnh vẫn không quên suy nghĩ cho người khác.

Kỷ Thâm cười cực kỳ dịu dàng, nho nhã, "Sao có thể chứ. Cậu ấy là cậu ruột của tớ cơ mà. Tớ thật lòng, thật dạ vì ngày sau hai người có thể tốt đẹp mà suy nghĩ lo tính. Sau này cậu ấy bình tĩnh lại, suy nghĩ thấu đáo rồi, chắc chắn là sợ cảm ơn tớ còn không kịp đấy chứ."

Hôm nay Kha Ninh ở chỗ làm thêm mới bị người ta chặn đường.

"Cậu Kha, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến."

Kha Ninh không phản kháng.

Trước mặt cậu có ba bốn người, hơn nữa ai cũng vô cùng cao to, vóc người lực lưỡng, vừa nhìn đã biết là được huấn luyện chuyên nghiệp.

Nhưng cậu vẫn không nhịn được hỏi một câu, "Chúng ta đi đâu vậy?"

Người đàn ông đứng đầu nhóm người không quay lại, giọng điệu không mang theo một chút cảm tình nào, "Hoắc Quân Trường muốn gặp cậu."

Kha Ninh nhất thời ngây ngẩn. Cậu cho rằng đám người này là thuộc hạ của Trình Đông Linh, bắt cậu đi để làm khó dễ hay là làm nhục gì đó. Sao lại thành lính cảnh vệ của Hoắc gia rồi?

Người của nhà họ Hoắc...... Đưa cậu đến đó để làm gì? 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net