[N] 36. Bé ngoan sẽ không dụ dỗ hết thằng này lại đến thằng khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng gió trong trường học bỗng nhiên bị thay đổi.

Mới lúc đầu, dư luận vốn chỉ là xôn xao nghi ngờ việc Giải Du cưỡng ép một sinh viên nào đó, dâm loạn trong trường. Không ngờ chỉ mới qua mấy ngày, lời đồn lại đột nhiên biến thành kiểu điểm mặt chỉ tên - Kha Ninh dụ dỗ thầy giáo, hầu hạ giảng viên trên giường để đổi lấy thành tích tốt cho mình. Xui xẻo làm sao, vậy mà nó lại hơi khớp với mấy cái hành động của Giải Du, từ trước đến nay y vẫn luôn vô cùng thiên vị cậu.

Lời đồn đãi ngày càng quá đáng hơn. Nào là Kha Ninh không biết xấu hổ dụ dỗ thầy mình, thậm chí có kẻ còn nói cậu không chỉ dụ dỗ một người thôi đâu. Trước khi Giải Du đến dạy ở đây cậu cũng đã lên giường với mấy gã thầy giáo khác ở trong trường, cho nên thành tích của cậu mới xuất sắc như vậy.

Trong một khoảng thời gian ngắn, những người biết chuyện đều nhìn Kha Ninh bằng ánh mắt khác thường.

Mặt mày Kỷ Thâm đen thui, mấy lời đồn đãi lần này, nửa chữ cũng không liên quan đến anh.

Dù rằng tình cảnh của Kha Ninh hiện giờ cho anh một cơ hội cực tốt, anh đâu phải chưa từng nghĩ đến việc đẩy Kha Ninh đến trước mũi rìu dư luận, khiến em tứ cố vô thân, bốn bề thọ địch, đến lúc đó mọi thứ chỉ có thể dựa vào anh.

Nhưng anh nhanh chóng nhận ra, chính mình không hề muốn nhìn thấy bất kỳ một biểu cảm đau lòng hay khổ sở nào trên gương mặt xinh đẹp của em cả.

Rốt cuộc, nếu anh đã xác định mình thật sự thích Kha Ninh, vậy thì đương nhiên anh sẽ không nỡ làm bất cứ chuyện gì khiến em phải đau xót.

Lúc Kha Ninh vào lớp, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh như mọi ngày, khiến người ta chẳng thể nhìn ra được - cậu trai này đang là trung tâm của một cơn lốc xoáy.

Thời điểm Kỷ Thâm đưa bữa sáng cho cậu, cậu vẫn mỉm cười nhận lấy, vẫn nhỏ giọng nói cảm ơn với Kỷ Thâm.

Đi học cậu vẫn nói chuyện với anh, lúc ăn cơm vẫn cùng ăn như cũ.

Nhưng toàn bộ chuyện này, tất cả đều là Kỷ Thâm ở bên phía chủ động.

Kha Ninh không còn chủ động nói chuyện với anh, thậm chí trong ánh mắt cậu giờ đây, lúc nhìn anh chỉ toàn là xa cách và cảnh giác.

Sự chú ý của Kỷ Thâm lúc nào cũng đặt ở trên người Kha Ninh, vậy nên sao anh có thể không phát giác ra chuyện này.

Anh đương nhiên biết Kha Ninh đang nghĩ cái gì, trong lòng cười khổ không thôi.

Quả nhiên Kha Ninh sẽ nghi ngờ anh.

Dù rằng biết Kha Ninh không phải kiểu người dễ dỗ dành, nhưng không ngờ sự đề phòng của em lại mạnh mẽ đến thế, khiến lòng anh không khỏi cảm thấy mình... hơi thất bại.

Cứ việc bị Kha Ninh hiểu lầm nhưng mình lại không có tư cách giận hờn với em, Kỷ Thâm chỉ đành giải thích.

"Hẳn là nhà tớ hay phía bên trên Học viện muốn bảo vệ Giải Du, nên họ mới đẩy cậu ra để chắn gió." Kỷ Thâm bất đắc dĩ, "Cậu Giải đúng là chỉ biết mang rắc rối đến cho cậu. Cứ tình hình này, có khi Học viện sẽ khai trừ cậu mất."

Kỷ Thâm không có nói dối, nhưng anh cũng đã nghĩ ra cách để ứng phó rồi.

Anh không đòi hỏi lớn lao gì, chỉ muốn Kha Ninh chịu thua với anh một lần, nhìn anh rồi nói một cậu 'cậu giúp tớ được không?', thậm chí anh không cần em phải xin lỗi vì đã hiểu lầm mình.

Hiển nhiên Kha Ninh không ngờ hậu quả của chuyện này sẽ nghiêm trọng đến thế. Khóe mắt cậu đỏ lên, cúi đầu nhưng lại không hề có ý định muốn nhờ Kỷ Thâm giúp đỡ.

Kỷ Thâm đang định tiếp tục nói gì đó để lừa em nhận thua với mình, không ngờ màn hình điện thoại của Kha Ninh lại sáng lên.

Anh liếc nhìn qua, là tin nhắn của Tân Tả.

【 Không có gì hết, em đừng sợ. Chờ ba ngày nữa tôi về Đế Đô, tôi sẽ quay lại trường giúp em giải quyết tốt chuyện này. 】

Mắt Kỷ Thâm xẹt qua một tia hung ác, nham hiểm. Trả lời kiểu này, không lẽ Kha Ninh đã trả lời tin nhắn của Tân Tả? Không phải em ấy không để ý đến Tân Tả nữa sao, bây giờ mới gặp chút phiền toái đã muốn liên hệ lại với hắn?

Tuyệt đối không thể.

Tân Tả vốn đã bị anh loại trừ. Anh không có khả năng để Kha Ninh tiếp tục dây dưa với hắn.

"Đàn anh vẫn còn đeo bám cậu sao?" Kỷ Thâm nhìn Kha Ninh, ánh mắt dịu dàng, giả vờ như không biết Kha Ninh lại mềm lòng với Tân Tả, "Tớ có một cách, có thể khiến cho mọi lời đồn đãi đều chấm dứt ở đây, cũng làm cho anh Tân không thể tiếp tục dây dưa với cậu nữa. Cậu muốn nghe thử không?"

Khuôn mặt Kỷ Thâm vốn dĩ có đôi phần nữ tính, ánh mắt anh hiện giờ cũng không hề mang theo sự bức bách, đầy vẻ quan tâm, nhìn Kha Ninh cực kì vô hại.

Dáng điệu của anh lúc này vô cùng có tính thuyết phục, khiến Kha Ninh không thể không hoài nghi đó giờ bản thân cậu đã trách nhầm anh.

"Là cách gì vậy?" Kha Ninh nhìn anh, không trả lời câu hỏi Tân Tả có phải vẫn còn đeo bám cậu hay không.

Tuy đúng là Tân Tả đang chủ động giúp đỡ, nhưng cậu vốn không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, lúc này đồng ý để hắn giúp quả thật là hạ sách.

"Cậu và tớ, chúng mình giả vờ hẹn hò đi." Kỷ Thâm nhìn cậu, "Đàn anh vẫn không ngừng đeo bám cậu đúng không? Nếu cậu có bạn trai rồi, không lẽ đàn anh còn trơ mặt dây dưa được nữa hay sao?"

"Hơn nữa, từ trước tới giờ quan hệ của chúng mình vốn đã không tệ, sau khi công khai hẹn hò, tớ sẽ nói là tớ vẫn luôn theo đuổi cậu, sẽ không gây ra bất kỳ hiểu lầm nào khác. Lời đồn giữa cậu với giảng viên tự nhiên sẽ tan thành mây khói, học viện cũng không còn lý do nào để làm khó dễ cậu nữa. Về phần chuyện chia tay giữa cậu với cậu Giải, dù sao tớ cũng là cháu trai của y, tớ và cậu yêu đương rồi, trong nhà đương nhiên sẽ răn đe cậu ấy. Nếu cậu ấy còn dám chạm vào cậu hả, dư luận nhất định sẽ nhổ nước bọt dìm chết cậu ấy luôn."

Anh dùng một giọng điệu cực kì bình thản mà phân tích chỗ tốt sau khi Kha Ninh công khai hẹn hò với anh. Lời lẽ vô cùng mượt mà, trôi chảy, vậy mà Kha Ninh không tìm ra được chỗ nào bất thường.

Kha Ninh nhíu mày, cách này, đối với cậu, quả thật là trăm lợi không hại.

Không giống như công khai với một ai khác. Cậu với Kỷ Thâm vốn chơi chung với nhau từ lâu, nếu hai người bọn cậu công khai, nhất định sẽ không làm dấy lên những tin đồn đoán ác ý. Thậm chí còn dứt khoát hẳn với Tân Tả và khiến cho mấy lời đồn vớ vẩn khác hoàn toàn chấm dứt.

Hơn nữa nếu là giả, mặc kệ Kỷ Thâm đang mưu tính bày ra trò gì, cậu đều có thể giả vờ không biết, chờ thời cơ chín muồi lập tức tách ra.

Chỉ là, chuyện này đối với Kỷ Thâm - một gã quý tộc đỉnh cấp mà đi công khai yêu đương với một tên dân đen có thân phận kém xa, chỉ e anh sẽ bị người ta chế giễu chẳng ngừng.

Này cũng quá.... Vô tư rồi đó.

Ánh mắt Kha Ninh nhìn về phía Kỷ Thâm mang theo sự nghi ngờ, "Tại sao, chuyện công khai này chẳng có chút lợi nào đối với cậu cả?"

"Có thể là, muốn giúp cậu thật nhanh, rồi sau đó mình có thể thật sự hẹn hò với cậu?" Kỷ Thâm tùy ý nói, nhưng trông thấy Kha Ninh nhíu mày, anh lập tức sửa lời, "Tớ đùa thôi, xem cậu bị dọa kìa."

"Tớ không có ý gì khác, tớ chỉ muốn cậu với cậu Giải có thể sống tốt. Cách này của tớ là cách đơn giản nhất, cũng là cách hữu dụng nhất rồi đó. Tớ chỉ nghĩ là, chúng mình vốn dĩ là bạn bè thì giả vờ một chút cũng đâu có sao, nhưng mà nếu cậu không muốn thì thôi vậy."

"Là tớ tự mình đa tình." Giọng điệu Kỷ Thâm mất mát, "Là tớ tự cho mình là bạn tốt nhất của cậu, có tư cách để giúp cậu."

-

Giải Du đứng trước cửa phòng Kha Ninh, dáng người y sừng sững, trên mặt còn treo thêm một nụ cười vô cùng dịu dàng, "Không cho tôi vào sao?"

Kha Ninh không ngờ mình sẽ gặp y trong Học viện, không phải y đã bị điều khỏi Đế đô rồi sao?

Ánh mắt Giải Du lạnh băng, nhưng ý cười trên mặt vẫn không biến đổi, khiến Kha Ninh không khỏi sợ hãi trong lòng.

Cậu quá hiểu Giải Du, gã đàn ông này rõ ràng đã điên đến cực điểm. Ánh mắt y nhìn về phía cậu cứ như đang nhìn một đứa nhỏ không biết trời cao đất dày cứ phải chọc điên người lớn, rồi đây chờ đợi cậu sẽ là những hình phạt vô cùng nghiêm khắc.

"Kha Ninh." Giải Du cong môi mỉm cười, "Ngày đó trước khi tôi đi công tác em đã hứa với tôi như thế nào? Em sẽ ngoan, đúng không?"

Kha Ninh nhìn y đầy đáng thương, "Thầy ơi, em rõ ràng rất ngoan mà ạ."

Sắc mặt Giải Du bình tĩnh, y vào phòng Kha Ninh.

Y cởi bỏ quần áo của cậu, ánh mắt hệt một vị quốc vương đang tuần tra lãnh thổ của mình, những ngón tay không ngừng du tẩu trên cơ thể của Kha Ninh, "Bé ngoan sẽ không dụ dỗ hết thằng này lại đến thằng khác đâu."

Tay y sờ đến đầu vú hồng nhạt của cậu, sau khi suồng sã trêu đùa lại kẹp giữa hai đầu ngón tay mà ninh niết. Viên thịt hồng nho nhỏ bị y chơi đùa trong chốc lát đã sưng hết cả lên.

Cơn đau trước ngực khiến cho Kha Ninh kêu lên, cả người cậu run rẩy, suýt chút nữa vì nhũn chân mà ngã xuống, lại bị Giải Du lạnh lùng quát lớn một câu, "Đứng vững cho tôi!"

Y giận không thể áp, xem chừng hiện giờ chỉ hận không thể nuốt sống Kha Ninh.

Dường như là bị cơn giận của y dọa đến, giây tiếp theo Kha Ninh lập tức khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên đôi gò má trắng trẻo, khóe môi đỏ thắm cũng bị cậu cắn đến nỗi trắng bệch.

Cậu nức nở, bả vai run rẩy không ngừng. Tựa như con non bị bắt nạt đã lâu, giờ đây lại nhìn thấy chỗ dựa, muốn khóc hết những đau đớn uất ức trong lòng bấy lâu nay, khiến người ta nhìn thấy mà chẳng nỡ trách móc nặng nề.

Giải Du lửa giận đầy đầu lại chẳng chỗ phát tiết, giờ phút này còn muốn ưu tiên dỗ em nín trước, y nén giận, "Em còn có mặt mũi khóc với tôi?"

Hai mắt Kha Ninh đẫm lệ nhìn gã đàn ông trước mắt, rõ ràng cậu mới là kẻ làm sai, lại đúng tình hợp lý trách móc Giải Du không ngừng, "Sao bây giờ chú mới về chứ, lúc em bị mọi người trong trường bắt nạt chú không ở bên, lúc bị học viện đòi khai trừ chú cũng không thấy tung tích.... Bây giờ vừa quay về chú đã trách em...."

Kha Ninh cảm thấy mình không có gì sai cả, cậu trách móc Giải Du, "Ngoại trừ công khai hẹn hò với Kỷ Thâm em còn cách nào khác nữa chắc? Chẳng lẽ chú thật sự muốn nhìn thấy em bị Học viện khai trừ? Vậy mà chú còn nổi giận với em nữa."

Cậu khóc đến nỗi mặt mày toàn là nước mắt, đôi lông mi dày ướt đẫm lệ quang. Khuôn mặt nhỏ nhắn chật vật đau đớn, dù không xinh đẹp đến nỗi câu hồn người được nhưng quả thật là trông thấy thôi cũng làm cho người ta đau lây.

Nào có ai nhẫn tâm làm khó dễ một người đang trong tình trạng như thế này, Giải Du thở dài một hơi.

"Em đừng khóc, là lỗi của tôi, tôi không nên nổi giận với em." Nhưng Giải Du cũng không bị Kha Ninh lừa đến mức mụ mị đầu óc, vừa dứt câu đã lập tức đưa ra yêu cầu của mình, "Nếu hiện tại tôi đã quay về, em lập tức chia tay với Kỷ Thâm cho tôi."

Y cúi đầu muốn hôn lên những giọt nước mắt của Kha Ninh, lại bị em nghiêng người né tránh.

"Tôi thật sự đang hẹn hò với Kỷ Thâm, cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, cũng cực kỳ quan tâm tôi." Thái độ Kha Ninh trốn tránh, nói năng hàm hồ, "Tôi.... không muốn chia tay."

"Thật sự hẹn hò?" Giải Du lặp lại từng câu từng chữ của Kha Ninh, trong mắt toàn là tức giận, "Nó là cháu trai của tôi, một bên em lên giường với tôi, một bên lại hẹn hò với nó? Kha Ninh, em chọc điên tôi thế này, em không muốn đi học nữa đúng không?"

Kha Ninh trầm mặc đứng im, ngón tay cậu bấm sâu vào lòng bàn tay của chính mình, trông vừa quật cường vừa uất ức.

"Tôi là món đồ chơi của chú chắc?" Giọng điệu của Kha Ninh lúc này đã mang theo tiếng khóc, khiến lòng Giải Du như lọt thỏm.

"Trước đây ngài coi tôi là món đồ chơi thấp kém, bản thân kết hôn rồi còn muốn bao nuôi tôi như là nuôi một con sủng vật trong nhà, khó khăn lắm tôi mới có thể thoát khỏi ngài. Bây giờ, ngài là giảng viên của tôi, ngài ỷ vào thân phận của mình, muốn phạt tôi lúc nào thì phạt tôi lúc đấy, muốn tôi dạng chân thì tôi phải dạng chân, ngài muốn tôi làm gì tôi cũng chẳng thể nào làm trái."

"Ngài biết rõ nếu tôi còn tiếp tục dây dưa ở cạnh ngài, ngày sau của tôi chắc chắn sẽ chỉ toàn là phiền toái. Bạn học cảm thấy tôi vì thành tích mà hạ tiện, dụ dỗ thầy mình. Thậm chí có người còn gán cho tôi cái danh dân đen hèn hạ ham hư vinh. Ngài là đứa con của trời, ngài quyền cao chức trọng, sau lưng ngài có Giải gia Kỷ gia che chở, Học viện cũng che chở cho ngài. Ngài, cơ bản không cần để ý đến ánh mắt của bất kỳ kẻ nào. Nhưng còn tôi thì sao?"

"Ngài đã từng suy nghĩ cho tôi chưa? Ngài có thể không để ý đến thế tục, nhưng tôi để ý. Trước mặt tôi bị người ta khinh thường, sau lưng tôi bị người ta chửi rủa. Thậm chí gần như sắp bị Học viện khai trừ. Ngoại trừ công khai hẹn hò với Kỷ Thâm để tránh bão, tôi còn biết làm sao bây giờ?"

"Giải Du. Tôi thật sự. Chán ghét chú. Cái đồ chết bầm."

Ánh mắt cậu nhìn về phía Giải Du mang theo sự thất vọng cùng với chán ghét tột độ, khiến Giải Du cảm thấy khủng hoảng vô cùng.

Y không thể không hoài nghi chính mình, có phải là y thật sự đã làm sai rồi không? Thời điểm hai năm trước, thời điểm Kha Ninh biến mất khỏi sinh mệnh của y mà không một vết tích. Y chỉ có thể làm việc làm việc làm việc như điên để làm tê liệt đầu óc của mình. Rõ ràng là y đã khiến mình mệt mỏi mỗi buổi sáng, nhưng rồi đêm nào cũng trằn trọc chẳng thể ngủ yên.

Cảm tình của Kha Ninh mỏng manh tựa trang giấy, thái độ của y lại quá cứng rắn, cường thủ hào đoạt, liều mạng cưỡng ép em, muốn giữ chặt em bên mình, chẳng ngờ làm vậy lại khiến đoạn tình cảm ấy càng nhanh chóng tan vỡ.

Bỗng nhiên Giải Du nhận ra được rằng, y không thể tiếp tục cãi nhau với Kha Ninh được, điều này sẽ chỉ khiến em ngày càng xa cách y hơn.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net