[N] 40. Còn ai nữa không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kha Ninh giật mình, lập tức cảm nhận được sự đau đớn đang lan truyền khắp cơ thể. Đặc biệt là mông thịt sưng đỏ cùng với hai lỗ nhỏ phía dưới đang cực kỳ đau nhức, vừa nhìn thôi là đã biết bị chà đạp thê thảm như thế nào.

Cậu phục hồi tinh thần sau cơn ý loạn tình mê, nhìn thấy Kỷ Thâm đang đứng mặc quần áo ở mép giường, cơ bắp cường tráng xinh đẹp của anh dần dần bị từng lớp áo quần che khuất.

Kha Ninh không tự chủ được mà nhớ đến chuyện Kỷ Thâm thoạt nhìn trông lịch sự dịu dàng thế đấy, thực tế lại có thể dễ dàng khống chế cậu, ép cậu đến mức không có cách nào nhúc nhích nổi.

Mà lồng ngực anh trông cũng thon gầy thế kia thôi, thực tế là vô cùng sung mãn, sờ lên cực đã.

"Thế nào, em thấy nhiêu đấy còn chưa đủ à, lúc nãy không phải chính em vẫn luôn mồm xin tha sao?" Cảm giác được tầm mắt của Kha Ninh, động tác gài khuy áo trên cổ tay của Kỷ Thâm dừng lại, dịu dàng nhìn cậu, trong lời nói trêu đùa của anh mang theo ý cưng chiều rõ rệt.

Trong nháy mắt, khuôn mặt Kha Ninh lập tức đỏ ửng hết cả lên.

"Tớ......." Cậu ngập ngừng, rặn mãi mà không thể nói ra hết một câu, đôi môi đỏ tươi hơi sưng lên, đó là vết tích do từng nụ hôn một của Kỷ Thâm tạo thành.

Kỷ Thâm nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm.

"Xin lỗi......... Giữa tớ và cậu...." Có vẻ hiện giờ Kha Ninh đang hối hận dữ lắm, cậu dè dặt nhìn Kỷ Thâm.

Mà Kỷ Thâm thì đương nhiên hiểu cậu đang nghĩ cái gì trong lòng.

Phản ứng của em, anh đã đoán được từ trước.

Từ lâu anh đã biết được rằng, Kha Ninh sẽ không chịu "phụ trách", lên giường với anh chẳng qua là do em muốn anh càng tận tụy hơn với em mà thôi.

Kha Ninh muốn mấy gã đàn ông phải làm chó cho cậu, nhưng bản thân cậu thì lại không muốn trả bất kỳ một cái giá nào.

Vậy nên lên giường chính là cách thức nhanh nhất, tiện nhất.

Cứ lâu lâu lên một lần là được.

Nhưng anh còn cách nào khác nữa đâu, chỉ có thể mỉm cười đồng ý với em.

Em thông minh lại xinh đẹp như thế, có gã đàn ông nào lại từ chối làm chó cho em đây.

Nếu Kỷ Thâm anh không muốn, vậy thì em sẽ lập tức quay đầu đi tìm người khác.

Trong khi rõ ràng em mới là người dùng đôi môi ướt át để dụ dỗ anh, còn cố tình nói ra mấy lời nũng nịu làm anh thần trí mơ màng, rồi đến cuối cùng, vẫn là Kỷ Thâm anh phải ôm toàn bộ trách nhiệm lên người mình, "Là lỗi của tớ."

Biết chuyện Kha Ninh từ lâu đã nghe hết toàn bộ những lời anh nói trong văn phòng Giải Du ngày hôm đó, sao anh còn không rõ rốt cuộc 'vì sao mình lại lọt vào mắt xanh của Kha Ninh' được cơ chứ.

Bởi vì Kha Ninh cho rằng anh không thật sự thích em.

Nếu hiện giờ anh bày tỏ tình cảm của mình, chắc chắn sẽ bị em đá bỏ ngay lập tức, Kỷ Thâm không muốn điều đó xảy ra tí nào.

Vậy nên anh không hề giải thích chuyện em đang hiểu lầm anh, "Tớ không có ý gì khác, chỉ là nhất thời không nhịn được, về sau chúng mình vẫn là bạn bè bình thường thôi. Tất nhiên tớ sẽ bồi thường cho cậu, cậu muốn làm bất kỳ điều gì cũng có thể tìm tớ để trợ giúp. Còn về phần tình cảm......"

Giọng điệu Kỷ Thâm cố tình làm ra vẻ khó xử.

Vì để thuận theo ý muốn của Kha Ninh, anh giờ muốn làm chó còn phải ra vẻ là một con chó hiểu chuyện, cực kỳ hiểu chuyện.

Trải qua mấy chuyện gần đây, Kha Ninh hẳn là không muốn tiếp tục bị bất kỳ gã đàn ông nào quấn lấy.

"Cậu nói gì vậy chứ?" Quả nhiên, Kha Ninh nhìn anh đầy giận dữ, trong đôi ngươi sũng nước không hề mang theo ý cảnh giác, càng thêm mê người, "Chúng mình đương nhiên vẫn sẽ là bạn bè. Cậu mau về nhà đi."

Thời điểm Kỷ Thâm ra khỏi KTX của Kha Ninh, anh không thể nhịn được nữa mà tự chế giễu bản thân, rốt cuộc mình cũng trở thành con chó của Kha Ninh.

Mình dám không nghe lời em ư, mình phải nghe lời chứ, vậy thì em mới ném xương cho mình.

Từ đầu, đây vốn dĩ đã là câu chuyện giữa hai người, một người muốn đánh và một người cam tâm chịu đánh.

Em ấy dụ dỗ mình, còn mình thì nguyện lòng để cho em ấy dụ dỗ.

-

Trưởng ca ở chỗ làm thêm đột nhiên gọi Kha Ninh đến, "Hôm nay cho cậu nghỉ, cậu có thể về rồi."

Kha Ninh chớp chớp mắt, hỏi, "Em đã làm sai gì rồi ạ?"

Đây là cách nói khác của việc đuổi việc cậu đúng không?

"Không phải không phải," Trưởng ca nhận ra mấy câu nói của mình rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm, nhanh chóng giải thích, "Trước mắt tính tiền lương cho cậu rồi."

Y không nhịn được nhỏ giọng nhắc khéo Kha Ninh, "Bên ngoài có một vị khách hàng, bao hết chỉ tiêu ngày hôm nay của em, yêu cầu là để em nghỉ việc một hôm đi theo hắn. Có kiểu người này thích em, em còn tới chỗ này làm thêm chi vậy?"

Ngón tay Kha Ninh giật giật, là ai đây?

Quan tâm chăm sóc kiểu này......

Quả nhiên.

Kha Ninh lên xe của Tân Tả.

Ánh sáng chiếu vào thông qua cửa sổ xe, cảm giác lờ mờ tăng lên nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ dáng người của Tân Tả mê hồn đến cỡ nào.

Người đàn ông này vẫn dịu dàng, vẫn mang đầy khí chất quý tộc như xưa. Thậm chí, bởi vì khoảng thời gian gần đây chính thức tiếp nhận thực quyền mà càng dễ dàng tăng thêm cảm giác áp bách cho người đối diện.

Lần cuối hai người tan rã trong không vui cũng là lúc Tân Tả phát hiện cậu đã lên giường với Giải Du, từ đó về sau những tin nhắn mà Tân Tả gửi đến dây dưa, cậu cứ chọn vờ như không thấy.

"Bọn mình đi đâu vậy?" Giọng điệu của Kha Ninh vẫn như thường, không hề nghe ra một chút hiềm khích nào.

"Tôi có mua một căn nhà nhỏ ở kế bên trường, vốn là chuẩn bị cho chúng ta ở cùng với nhau."Giọng nói của Tân Tả mang theo sự khốn khổ, có hơi khàn khàn nhưng lại không có sự cưng chiều như xưa, khiến người ta chẳng thể nhận ra vui buồn trong lời nói của hắn.

Dường như Tân Tả đã dần trở thành một người cầm quyền đủ tư cách, khiến cho người người phải cúi đầu sợ hãi.

Vốn? Vậy hiện tại thì sao, công dụng của nó đã thay đổi rồi ư?

Kha Ninh rũ mắt, cậu không có ý định sống chung với Tân Tả, nhưng từ trong lời nói của hắn nghe ra ý muốn chủ động buông tay, không biết vì sao lòng cậu lại hơi bất mãn.

Cậu thừa nhận bản thân mình đã được Tân Tả cưng chiều lâu lắm, đến nỗi giờ đây hắn chỉ vừa hơi thiếu chu toàn một chút thôi cậu cũng muốn bắt bẻ cho bằng được.

Nhưng rõ ràng đây là chuyện tốt. Kha Ninh không cho phép mình suy nghĩ lung tung, vốn dĩ chính cậu là người muốn cắt đứt quan hệ với Tân Tả trước cơ mà.

Hai người vừa mới vào nhà, Tân Tả đã lập tức khóa trái cửa lại.

Kha Ninh còn chưa kịp nói câu nào, hắn đã lạnh lùng nhìn cậu, "Cởi."

Tân Tả dùng giọng điệu ra lệnh, ánh mắt lạnh băng, mặt mày cũng hơi dữ tợn.

Kha Ninh nhíu mày, không cam lòng yếu thế nhìn hắn, "Anh có ý gì?"

"Em nghĩ là tôi muốn chơi em à? Tôi chỉ muốn kiểm tra một chút mà thôi."

Ngón tay Tân Tả nhẹ nhàng hạ cổ áo Kha Ninh xuống, một dấu hôn ở thời điểm Kha Ninh cúi đầu lập tức lộ ra.

Mới mẻ, mạnh mẽ, phô bày rõ nét ý muốn muốn chiếm hữu của đàn ông.

Ngón tay thon dài vuốt ve qua lại nơi làn da kia tựa như đang vuốt ve một con mèo nhỏ, Tân Tả nhìn Kha Ninh cười chế nhạo, "Mấy ngày nay Giải Du phải liên tục chạy qua chạy lại giữa trường học, quân đội lẫn phòng chính trị, hẳn là y không thể phân thân để đi tìm em rồi? Vết ngân này đúng là đẹp mắt thật, lại có thêm một người mới nữa à?"

Tay Tân Tả đột nhiên dùng sức, ương ngạnh lột cổ áo Kha Ninh ra, khiến lồng ngực trắng nõn của cậu bại lộ giữa không khí, trên lồng ngực trắng muốt ấy dày đặc những dấu hôn, tựa như hồng hoa nở rộ trên nền tuyết.

"Kịch liệt thật." Trong lời nói của Tân Tả không thể che giấu được sự lạnh căm xen lẫn với ghen ghét, "Thèm đụ như thế à? Thiếu trai một ngày cũng không được, vừa thấy Giải Du với tôi không ở đây đã tranh thủ dụ dỗ thêm thằng khác ngay rồi?"

"Tân Tả!" Kha Ninh tức giận đẩy hắn ra, vừa định thả xuống mấy câu nói có lực sát thương cực mạnh như 'chúng ta đã chia tay rồi, tôi có dụ dỗ thêm mười thằng cũng không liên quan gì đến anh', lại lơ đãng thấy khóe mắt Tân Tả ửng đỏ cùng với đôi bờ môi đang run run của hắn.

Bỗng nhiên, một câu thôi Kha Ninh cũng không thể nào thốt thành lời.

Mà Tân Tả rốt cuộc cũng buông cổ áo cậu ra, mệt mỏi ngã ngồi xuống sô pha.

"Lần này lại là ai đây?" Hắn ra vẻ không để ý mà hỏi, thậm chí còn rót một ly nước cho Kha Ninh, "Tôi - Hội trưởng Hội Sinh Viên, cùng với giảng viên Giải Du đều đang hộ giá em hết mình, vậy thì lần này em lại ngắm trúng thằng nào nữa đây?"

"Bạn trai của tôi." Kha Ninh nhíu mày nhìn chằm chằm hắn, "Anh đã quên rồi đúng không, bây giờ tôi đã có bạn trai chính thức, tôi lên giường với anh ấy cũng là chuyện rất đỗi bình thường."

"À, Kỷ Thâm sao?" Lời nói của Tân Tả toàn là ý châm biếm, "Cậu ta thì tính là bạn trai gì chứ, chẳng qua chỉ là kẻ nối nghiệp của tôi mà thôi, đúng không?"

"Lại là lấy thân thể đổi lợi ích sao? Một người rồi lại một người, Kha Ninh, em coi tôi là thứ gì, là con chó để em vẫy tay thì đến xua tay thì đi sao?" Tân Tả nhìn cậu chằm chằm, trong mắt nếu là không bi thương thì cũng chỉ có toàn lửa giận.

Dáng vẻ của Tân Tả trong cơn phẫn nộ khiến Kha Ninh cảm thấy hơi xa lạ, tựa như giây tiếp theo thôi hắn sẽ không kiểm soát được mình mà làm ra chuyện gì đó với Kha Ninh, căn bản không còn là Tân Tả - cái gì cũng ưu tiên cho cậu trước trừ lúc lên giường.

Kha Ninh giật mình nhìn hắn. Cậu không nhịn được bắt đầu khóc than, nước mắt dần lăn xuống trên đôi gò má trắng nõn, trông nhu nhược nhưng cực kỳ có hiệu quả trong việc khiến người ta phải động lòng.

"Hóa ra trước giờ anh luôn nghĩ em là loại người như thế này sao? Nghĩ em không hề có một xíu tình cảm nào với anh cả ư. Cũng đâu phải anh không biết ngày tháng trước kia em đã phải trải qua như thế nào, rõ ràng em phải tốn biết bao nhiêu công sức mới có thể lấy được hạng mục vào tay, nhưng người khác chỉ cần nói một câu thôi đã có thể cướp lấy nó..... Đúng, là do em không thể chịu nổi cảnh khổ như thế ấy, nên em mới tìm anh giúp đỡ. Em chỉ là muốn trả thêm lợi ích để lấy lại những thứ vốn thuộc về mình, vậy là em thành kẻ tội ác tày trời hay sao?"

"Em còn học hai năm đại học ở đây, vẫn sẽ phải tiếp tục con đường này thôi. Em chia tay với anh còn không phải là vì em muốn tốt cho anh à? Anh có giận em thì em cũng đâu còn cách nào khác..... Nhưng thật sự em không muốn anh hình dung em thành loại người đó, không muốn trong cảm nhận của anh, em chỉ là một kẻ chỉ biết mỗi việc lợi dụng anh mà thôi."

Cậu nghẹn ngào, giọng nói mang theo sự oan uất khiến người nghe đau lòng không cách nào thở nổi.

Tân Tả nhắm mắt lại.

Trước khi đi tìm Kha Ninh, hắn đã suy nghĩ về sau mình sẽ trừng phạt cậu như thế nào.

Sau này hắn sẽ không bao giờ đối xử dịu dàng với cậu nữa, dù sao thì nhóc con ác độc này cũng chỉ biết được voi đòi tiên, nhất định hắn sẽ dạy dỗ cậu lại, cái kiểu mà cực kỳ nghiêm khắc.

Nhưng sao có thể, Kha Ninh chỉ vừa nói một câu dễ nghe thôi là lòng hắn đã mềm nhũn hết cả ra.

Tân Tả đã bị Kha Ninh chơi cho thê thảm đến cỡ này rồi, vậy mà em chỉ cần rơi vài giọt nước mắt thôi, hắn đã đau không chịu nổi.

Hắn nhắm mắt lại, không muốn để cho người khác nhìn thấy đôi mắt hiện tại chỉ toàn là sự ghét bỏ chính mình của hắn.

"Giải Du, Kỷ Thâm, tôi......" Tân Tra liệt kê từng người một, lấy tư thái của một kẻ ngoài cuộc mệt mỏi hỏi, "Còn ai nữa không?"

Kha Ninh hơi do dự, "Không còn ai cả."

"Có thật không?"

Kha Ninh gật đầu kiên quyết, "Thật." Cậu với Hoắc Trạch Hạo, có thể nói là đã chia tay triệt để đến mức không còn bất kỳ một mối liên hệ nào cả, vậy thì không cần thiết phải kể ra để tự chuốc khổ cho mình.

Chóp mũi Kha Ninh hơi động đậy, dường như cậu ngửi thấy mùi khói thuốc. Nhưng Tân Tả bắt đầu hút thuốc từ lúc nào chứ? Khi nãy làm gì có đâu.

Tân Tả ngồi đối diện cậu nở một nụ cười 'như trong dự kiến', "Quả nhiên, từ trong miệng em thì khỏi nghe được một câu nói thật nào cả."

"Những lời trước đó cũng là lừa tôi đúng không? Nói cái gì mà không phải chỉ có thuần túy lợi dụng tôi, thật ra một tí xíu cảm tình kia cũng là đang lừa tôi đúng không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net