[N] 51. Nếu yêu tôi, vậy thì lấy lòng tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong xe, Giải Du đen mặt chẳng nói lời nào.

Cứ việc Kha Ninh không chút do dự lựa chọn đi cùng y, thế nhưng điều đó lại chẳng hề làm y cảm thấy vui vẻ.

Gương mặt kinh hoảng của em khi bị y đưa đi, lại còn lén quay đầu nhìn Tân Tả vài lần vì nghĩ không ai để ý, tất cả đều khiến cho cổ họng của y bị nghẹn lại.

Ánh mắt Tân Tả nhìn về phía y toàn là lạnh lùng cùng giận dữ, Giải Du không nghi ngờ gì việc thằng nhóc ranh này lại sắp sửa gây phiền toái cho y.

Tay y dịu dàng vuốt ve lưng Kha Ninh, trấn an cảm xúc của em.

Nhưng trong lòng thì lại khinh thường rồi cười lạnh một tiếng, Tân Tả gây phiền toái cho y, thế thì đương nhiên y cũng sẽ cho Tân Tả một đống phiền toái.

Phàm là muốn bò đến trung tâm của quyền lực, có ai là không bị bắt phải rèn luyện mấy năm, kiếm đủ thành tích rồi thì mới được quay về đâu chứ.

Nhà họ Hoắc gây mưa gọi gió trong quân đội suốt bao nhiêu năm, thế mà không phải Hoắc Trạch Hạo vẫn phải đi xuống dưới cấp thấp nhất để rèn luyện đó sao.

Tân Tả còn trẻ mà lại mơ tưởng đến việc thăng tiến từng bước, làm gì mà có chuyện tốt như vậy? Cứ cho là nhà họ Tân một tay che trời ở trong Quốc Hội thì cũng không thể nào không ném Tân Tả ra bên ngoài để cho hắn rèn luyện.

Giải Du vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn ở trong lồng ngực mình, chỉ cảm thấy Kha Ninh thật sự hơi gầy, eo em cứ như chỉ dùng một chút sức thôi cũng đủ để bẻ gãy, rõ ràng là đã chăm sóc em vô cùng cẩn thận rồi thế nhưng lại không hề thấy được hiệu quả.

Kha Ninh khóc tới mức mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ mất, vùi vào trong lòng ngực y mà nghẹn ngào câu được câu không, giống như một con mèo nhỏ yếu mềm, khiến người ta không nỡ nặng nề trách móc.

Trên người em thậm chí còn đang vương mùi hương của một gã đàn ông khác, trên làn da lỏa lồ cũng toàn là dấu đỏ sau khi làm tình.

Mức độ âm u trong lòng Giải Du đã đạt đến cực hạn, nhưng lại không thể nổi giận với Kha Ninh, thậm chí còn bởi vì nhẫn nhịn quá mức mà hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Kha Ninh ngủ cũng không sâu lắm, hình như cậu cũng cảm giác được có ai đó đang sờ mặt mình, trân quý mà lại còn tiếc thương, loại cảm giác dịu dàng quá đỗi này...

Cậu hàm hồ oán giận, "Tân Tả à, đừng chọc em mà..."

Vừa dứt lời, không khí trong xe ngay tức khắc lạnh lẽo tới mức đáng sợ, Kha Ninh cũng bừng tỉnh giấc.

"Ra ngoài chưa tới một ngày mà bé con đã tặng cho chú một cái nón xanh mới rồi."

Giải Du cười như không cười nhìn cậu, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào vệt đỏ sau cổ, Kha Ninh không rõ y có tức giận hay không, thế nhưng cậu đã sợ đến mức không thể thở được.

Cậu ngẩng đầu nhìn Giải Du đầy thận trọng, trên gương mặt còn mang theo một đống nước mắt vô cùng đáng thương. Rõ ràng Giải Du còn chưa tính sổ với em, thế mà em đã sợ tới mức đó.

Giải Du thở dài một hơi, chỉ có thể đè nén cơn giận dữ ở trong lòng, y vươn tay ra định sờ lên mặt em, thay em lau khô nước mắt, thế nhưng đứa nhỏ lại sợ đến nỗi cuộn tròn trong lồng ngực y, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn chặt, cho rằng y lại muốn đánh em.

Giải Du sững sỡ đến nỗi trong miệng toàn là mùi vị của máu. Kha Ninh sợ cái gì? Trừ những lúc ở trên giường, y đã bao giờ động tay với em đâu, y làm sao nỡ đụng đến em dù chỉ là một ngón tay cơ chứ.

Giải Du dùng hết sức mình để nói chuyện với em một cách dịu dàng, người đàn ông trưởng thành dùng giọng nói cưng chiều lẫn ôm ấp dỗ dành khiến cho Kha Ninh cảm thấy an toàn,

"Tại sao lại lên giường với Tân Tả nữa? Nó cưỡng ép em à?"

Kha Ninh lắc đầu, cậu cẩn thận liếc Giải Du một cái, "Không có cưỡng ép..."

Cậu giống như hơi mất hồn, chính bản thân còn chẳng rõ vì sao lại lên giường với Tân Tả, "Em không biết, nhưng cậu ta đối xử với em rất tốt, em rất thích người đối xử tốt với em. Cậu ta còn nói sẽ bảo vệ em... Không để cho em chịu khổ..."

"Nó cho em lợi ích, nên em lập tức lên giường với nó?" Từng câu từng chữ y hệt như rít từ kẽ răng, Giải Du gian nan kiềm chế cơn giận của mình.

"Em vẫn luôn là người như vậy mà, chỉ cần có lợi ích sẽ lên giường với người ta ngay lập tức. Một mình em ở trong cái trường này, không ai che chở chỉ sợ là đã sớm chôn thây... Chú ghét bỏ em ư..." Kha Ninh nghẹn ngào, "Em biết mình vừa hư hỏng lại còn dơ bẩn, chú ghét bỏ em cũng phải thôi..."

Giải Du còn chưa kịp phủ nhận thì nước mắt của Kha Ninh đã như hạt châu rơi xuống không ngừng, hoàn toàn mất khống chế, cứ tuôn mãi tuôn mãi, "Em biết em hư... Thế nhưng mà trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với em giống như Tân Tả cả, cái gì cậu ta cũng làm giúp em, cho em đủ loại tài nguyên, cho em đất đai cho em tiền bạc, cậu ta cũng không chê em, nói với em rằng sẽ bảo vệ em vĩnh viễn... Em thật sự rất thích cậu ta... Thế nhưng em ngoan mà... Em sẽ quay về trang viên với chú... Xin chú đừng giận mà..."

Ý cười của Giải Du đã đông cứng từ lâu, ánh mắt đen lại, chẳng thể trông rõ y đang suy nghĩ điều gì.

Y đâu phải là tới để nghe Kha Ninh khóc lóc kể lể rằng Tân Tả đối xử tốt với em ra sao, rồi em lại không nỡ bỏ Tân Tả như thế nào, phải là bị buộc bất đắc dĩ dữ lắm em mới phải đi theo mình.

Được cho lợi ích lập tức sẽ trèo lên giường với gã đàn ông khác, rồi đối xử tốt với em thì em sẽ không nỡ buông ư?

Y cũng có thể làm được, thậm chí còn làm tốt hơn Tân Tả. (Bớ bà con ơi ở đây có ông chú già 28 chủi còn bị con nít nó dụ nè.)

Y cắt ngang lời Kha Ninh, giọng điệu ôn hòa nhưng không cho phép cãi lại, "Tôi nào có ghét bỏ bé con đâu, đừng khóc. Sau này chú thương em, thứ mà Tân Tả cho em, chú sẽ cho em còn nhiều hơn nữa."

Kha Ninh đỏ mắt nằm trong lồng ngực y ngoan ngoãn gật đầu, thế nhưng mặt mày vẫn thảm thiết như trước, rõ ràng là không hề tin tưởng.

Kha Ninh không nói gì, vùi vào lồng ngực Giải Du, cầm lấy ngón tay y chơi đùa, hệt như một đứa trẻ mắc chứng bệnh tự kỷ.

Giải Du chỉ có thể dỗ dành em nói chuyện, "Dự án Chính Trị Gia Thanh Niên có thú vị không? Có muốn đi không em?"

Trong phút chốc ánh mắt Kha Ninh lập tức sáng lên, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn một chút, "Thú vị lắm ạ. Muốn đi."

"Vậy chủ đề lần này là gì?" Dự án này vốn dĩ do Học viện Đế quốc đồng tổ chức với Quốc Hội, nhằm tìm kiếm những sinh viên xuất sắc trong lĩnh vực chính trị để mai sau phục vụ cho Đế chế. Chủ đề của mọi lần đều là những công việc thực tế trong bộ máy chính phủ, được sử dụng cho sinh viên thực hành.

Đương nhiên là Giải Du đã biết rõ chủ đề từ lâu, thế nhưng khi nhìn thấy một Kha Ninh hoạt bát và tràn đầy năng lượng như thế, hoàn toàn khác với khi xưa, Giải Du lập tức muốn thấy em nói thêm vài lời.

Quả nhiên Kha Ninh cảm thấy hứng thú với đề tài này, "Chủ đề của năm nay là Khu thương mại nằm ở biên giới Liên bang sắp được khởi động. Thí sinh dự thi phải lên kế hoạch lựa chọn địa điểm, quy mô xây dựng, đồng thời phải xem xét việc thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển và tăng tỷ lệ có việc làm ở thành thị..."

Hiếm khi cậu nói nhiều đến vậy, đôi mắt hãy còn sáng lấp lánh, mãi đến khi phát hiện ánh mắt của Giải Du ngập tràn ý cười, Kha Ninh mới phát hiện dường như mình đã kích động quá mức, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thẹn thùng, "Em... Tuy là em không chắc mình có thể làm chính trị, thế nhưng em thật sự rất có hứng thú với dự án này. Vốn dĩ người thuộc tầng lớp hạ lưu như em, có thể có cơm ăn ngày hai bữa là đã rất khó rồi, càng khỏi nói đến chuyện có thể tìm được một công việc tốt..."

Bàn tay ấm áp của Giải Du sờ gương mặt cậu, lời nói ra là sự cưng chiều khiến người ta an tâm, "Em vui vẻ là được rồi. Sau này em không cần lo lắng đến chuyện này nữa, những thứ mà Tân Tả cho cho em, tôi có thể cho em còn nhiều hơn thế, bất kể là tiền bạc, tài nguyên, hay địa vị..."

Kha Ninh biết chính mình không có khả năng từ chối, thế nên cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Dù sao thì chính cậu cũng đâu có ý định từ chối đâu chứ, hiện giờ quả thật là cậu cần những thứ này, để phòng hờ một ngày nào đó cậu cần sử dụng đến chúng.

Luôn miệng nói yêu cậu, thế thì phải lấy thành ý ra để mà lấy lòng cậu đúng không?

Cậu híp mắt cọ cọ lồng ngực Giải Du, "Buồn ngủ quá.... Khi nào mới về đến nơi thế ạ, xa quá đi thôi..."

"Xa quá hửm? Vậy thì đổi chỗ ở nhé, bé cưng muốn ở chỗ nào?"

Kha Ninh ngẩn người, "Chúng ta không về trang viên sao ạ?"

"Em không muốn về đó nữa thì chúng ta sẽ không về." Kha Ninh đối với nơi đó toàn là sợ hãi, Giải Du vốn dĩ cũng định đổi sang một nơi ở khác.

Kha Ninh bĩu môi, cậu cũng đâu có chỗ nào khác để đi, trừ bỏ đất đai nhà cửa mà Tân Tả cho cậu, nơi duy nhất mà cậu có thể đi chính là ký túc xá. Nhưng trong tư liệu đã để là cậu đi trao đổi, thế nên chắc chắn là ký túc xá cũng thu hồi lại mất rồi. Hơn nữa, cỡ nào thì xong cái dự án này, cậu lại phải tiếp tục hành trình sinh con cho Giải Du.

Giống như là nhìn thấu được cậu đang suy nghĩ cái gì, Giải Du dụ cậu nói ra, "Muốn quay về đi học à?"

Kha Ninh lắc đầu trái lương tâm, "Không muốn ạ."

"Nói thật."

"......Muốn." Kha Ninh cúi đầu, giọng điệu chán chường, "Nhưng mà không phải em đã đi trao đổi rồi sao, trong vòng một năm sao có thể về trường học được."

Giải Du nhìn cậu, "Chỉ cần em muốn, là có thể quay lại." Y không biết rốt cuộc là mình đang làm cái quái gì, cứ mỗi lần gặp chuyện liên quan đến Kha Ninh là lại kích động như điên. Dưới vô vàn áp lực của giáo sư lẫn những người cầm quyền khác trong Học viện, y một hai yêu cầu bọn họ phải đổi thông tin của một sinh viên thành dạng đi trao đổi, cuối cùng lại bởi vì Kha Ninh mãi rầu rĩ không vui mà quyết định sửa tư liệu của cậu về như cũ.

Kha Ninh bị y dọa sợ không nhẹ, vất vả lắm em mới lại thân cận với y như xưa, thậm chí còn lớn gan đưa ra yêu cầu, Giải Du không muốn làm cho em thất vọng.

"Chú ơi, chú tốt quá..." Quả nhiên Kha Ninh vô cùng vui vẻ, em hôn lên khóe môi Giải Du đầy thân mật, rõ ràng tựa như chuồn chuồn lướt nước mà thôi, vừa chạm vào đã tách ra, thế nhưng lại khiến cho Giải Du có được sự thỏa mãn mà trước giờ y chưa từng có.

Mặt mày như tranh vẽ của em niềm nở hẳn ra, khiến cho Giải Du cảm thấy có cỡ nào cỡ thì vẫn vô cùng đáng giá.

"Nhưng ký túc xá của em đã bỏ trống quá lâu rồi, thế nên tạm thời không thể ở được." Giải Du định dỗ em đi ngủ, thế nên mỗi câu mỗi chữ của y đều cực kỳ dịu dàng, "Em muốn ở khu vực nào? Chú đưa nhà cho em nhé."

Giải Du chuyển đổi kế sách, hoàn toàn thu liễm hết mọi cường thế ở trước mặt Kha Ninh, chuyên tâm sắm vai một gã người yêu dịu dàng lại còn biết chiều chuộng.

Sự chiều chuộng của Giải Du quả nhiên có một chút tác dụng thật, Kha Ninh sẽ mỉm cười với y, sẽ câu cổ y mà đưa ra một số yêu cầu.

Thế nhưng mỗi lần y muốn tính sổ với em, hay là răn đe em một tí, Kha Ninh lại trở nên vâng vâng dạ dạ, đôi mắt co rúm lại, biểu hiện ra cái vẻ ngoan ngoãn nghe lời cực kỳ chói mắt.

Giải Du chỉ còn biết phải kiềm chế, y đã nếm được một chút ngon ngọt từ kế sách này, thế nên không nỡ để mất đi một Kha Ninh chịu thân cận với y.

Hơn nữa, mấy cái vấn đề nhỏ này có thể chờ đến khi Kha Ninh chỉ hoàn toàn thuộc về y rồi dạy dỗ lại thì cũng đâu muộn.

Đáy mắt của Giải Du ngập tràn lạnh lẽo, hiện giờ thì y còn có chuyện quan trọng hơn phải làm đây.

-

Kỷ Thâm nghĩ tầm hôm nay thì Kha Ninh sẽ quay lại trường, dù sao thì với bản lĩnh của em, muốn dỗ ngọt Giải Du chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Cho nên anh tới trường rất sớm, quả nhiên nhìn thấy Kha Ninh đang hôn môi với Giải Du dưới một mái hiên không có bóng người.

Anh nhìn thấy Giải Du đang muốn giúp Kha Ninh chỉnh sửa lại tóc, em lại sợ đến nỗi liên tục lui về phía sau, thế mà Giải Du lại không hề tức giận, chỉ có bất đắc dĩ buông tay xuống mà thôi.

Giải Du hiển nhiên phát hiện Kỷ Thâm, lại chỉ nhìn anh một cái, thế nhưng ý tứ cảnh cáo vô cùng rõ ràng. Y chỉ vào Kỷ Thâm, nói gì đó với Kha Ninh, mà Kha Ninh thì nhìn theo hướng tay y chỉ trông thấy Kỷ Thâm, em ngoan ngoãn gật đầu, đợi đến lúc Giải Du rời đi, khuôn mặt vốn dĩ dịu ngoan của em lại trở thành lạnh nhạt chán ghét.

Kỷ Thâm chớp chớp mắt, đại khái thì anh cũng biết Giải Du đã nói gì, cũng gần đoán được Kha Ninh làm thế nào để dỗ dành Giải Du.

Nguyên một buổi sáng, Kỷ Thâm gần như không có bất kỳ một cơ hội nào để đến gần Kha Ninh.

Kha Ninh cố ý lảng tránh anh. Em không hề ngồi chung với Kỷ Thâm, tầm mắt vừa phát hiện Kỷ Thâm có ý đồ tiếp cận mình sẽ lập tức đứng dậy đổi vị trí hoặc là nói chuyện cùng với bạn học khác.

Nhiều lần tỏ lòng mà lại bị bỏ qua, thế nhưng anh vẫn có thể duy trì một lớp mặt nạ dịu dàng, ngoại trừ hàm dưới hơi cong lên, gần như không thể nhìn ra được một chút tức giận nào trong lòng anh cả.

Mà ở nơi không ai trông thấy, rốt cuộc Kỷ Thâm cũng không nhịn được quăng bỏ cuốn sách trong tay, vẻ mặt tối tăm khó lường.

Có thể hôn môi với một Giải Du đã giam cầm em, rồi lại dây dưa không rõ với Tân Tả, chỉ riêng anh là em tránh như tránh tà, Kha Ninh thật sự coi người bạn trai đã công khai này chết rồi chắc?

"Bạn trai nhỏ ơi, mấy ngày nay cậu không đến lớp, đây là notebook mà tớ chép thay cậu." Kỷ Thâm cười tủm tỉm tỏ thiện chí, giống như hồn nhiên không quan tâm đến chuyện sáng giờ Kha Ninh làm lơ với mình.

Kha Ninh nhìn notebook trên mặt bàn, do dự một lát, cuối cùng cũng mở miệng nói ra câu đầu tiên với anh trong hôm nay, "Cảm ơn."

Ánh mắt Kỷ Thâm sáng ngời, thế nhưng còn chưa kịp vui mừng thì Kha Ninh đã thong thả đứng dậy, cầm notebook mà anh vất vả ghi chép lại ném vào thùng rác, giống như ném một thứ rác rưởi nên chẳng hề có một chút luyến tiếc.

Kha Ninh chớp chớp mắt, ánh nhìn vô tội, "Nhưng mà Giải Du không có cho tôi tới gần cậu, tôi phải ngoan ngoãn mới được."

"Nghe lời y như vậy sao?" Kỷ Thâm bị từ chối cũng không tức giận, lúc nhìn Kha Ninh vẫn dịu dàng như trước.

Lúc vương vấn Tân Tả em có nghe lời y chút nào sao hả.

"Tại sao không nghe y, cho đến bây giờ Giải Du còn chưa từng bày mưu trên đầu tôi như cậu đâu đấy." Ám chỉ cái gì, trong lòng hai người đều rõ.

Nếu không phải do Kỷ Thâm để lại dấu hôn không thể che giấu được trên người cậu, cậu sẽ không bị Tân Tả bắt gian tới mức không còn con đường nào khác để giảo biện cho mình một đường sống, thế thì hết thảy mọi thứ sau đó đều sẽ không thể phát sinh.

Kỷ Thâm im lặng, còn chưa kịp nghĩ ra mình nên giải thích như thế nào thì đột nhiên Kha Ninh hôn nhẹ lên khóe môi anh, chẳng hề quan tâm đến việc anh được thương mà sợ, cười ngọt ngào nói, "Tôi thật sự muốn để cho cậu làm bạn trai của tôi, chung quy thì cậu cũng rất tốt với tôi, bằng tuổi với tôi, ở trong trường cũng có thể hỗ trợ cho tôi nhiều thứ. Cậu phù hợp hơn bất kỳ ai trong số bọn họ, bằng không tôi cũng chẳng lên giường với cậu hết lần này lại đến lần khác."

Kỷ Thâm còn thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của Kha Ninh, vừa nghe đến thế thôi đã hiểu rõ mục đích của cậu, "Y giam em lại khiến cho em không vui?"

"Muốn tôi giải quyết Giải Du đúng không? Em không nói tôi cũng sẽ làm, dù sao thì nếu còn không nghĩ cách để lấy lòng em, tôi chỉ sợ mình ngay cả một cơ hội nhỏ cũng không có."

Kha Ninh ra vẻ chẳng hiểu anh đang nói gì, nhìn Kỷ Thâm đầy vô tội, đôi con người mịt mờ hơi nước, ngay cả là chơi trò tâm cơ thì cũng xinh đẹp tới nỗi mê người.

Kỷ Thâm im lặng nhìn em, thầm đoán mấy thằng khác bị em châm ngòi ly gián kiểu gì.

Cuối cùng lại chỉ cười khổ một tiếng, "Em đúng là chẳng hề để tôi ở trong lòng, bất kể là cái gì cũng nói cùng với tôi. Một bên dụ dỗ Giải Du lấy lợi ích từ trong tay y, một bên lại để cho người khác đối phó y."

"Ở trước mặt người khác còn biết phải làm bộ làm tịch giả vờ nũng nịu, thế nhưng mà ở trước mặt tôi toàn là dáng vẻ hư hỏng kiểu này thôi, là do em cảm thấy tôi nhất định sẽ không bao giờ buông tay, hay là có hay không có tôi cũng chẳng làm sao cả?"

"Kỷ Thâm......" Kha Ninh cắt ngang lời tự oán của anh, ánh mắt lấp lánh sáng ngời, trong đó lại toàn là dụ dỗ cùng chế nhạo, "Tôi nói tôi cảm thấy anh phù hợp nhất cũng không phải là lừa gạt anh đâu. Nhưng mà anh tính kế tôi, anh cảm thấy nếu như anh không bồi thường cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh ư?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net