[N] 61.1 Cuộc chiến bảo vệ bà xã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kha Ninh cụp mắt, chịu đựng buổi thẩm vấn vừa áp lực lại vừa nhàm chán này. Hai tay cậu bị còng vào bàn, mấy gã quan chức cấp cao không hề quan tâm đến việc cậu vẫn là một đứa sinh viên vô tội trước khi bị kết án, ngược lại, bọn họ còn tin rằng áp bức cùng kinh sợ sẽ khiến cho cậu biết thức thời hơn.

Giọng điệu khinh miệt cứ lặp đi lặp lại từng câu hỏi, ngay cả vấn đề thân thế của Kha Ninh cũng bị đưa ra, yêu cầu cậu trả lời để chứng thực, âm thầm cảnh cáo cậu - thằng nhóc không nơi nương tựa này hãy sớm nhận tội đi, thế thì mới có thể ăn ít đau khổ hơn một chút.

Kha Ninh cúi đầu, đã muốn phán tội rồi thì cần gì lý do. Những kẻ này rõ ràng đã chuẩn bị xong mới tới, liệt kê ra từng vụ từng vụ, mấy chuyện vốn dĩ không hề liên quan đến việc phản quốc cũng bị khơi ra, thế là một đứa cô nhi không vướng bận gì đã trở thành một nhân tố tiềm tàng chất lượng cho thân phận gián điệp.

"Thông tin tình trạng sinh viên của cậu cho thấy lẽ ra cậu phải ở Liên Bang học suốt một năm nay, thế nhưng thực tế là cậu lại đi tới đi lui nhiều lần giữa hai nơi Liên Bang và Đế Quốc." Người sáng suốt đều biết cậu vẫn luôn ở tại Đế Đô, có điều phần sổ tay sinh viên này đã được Giải Du cùng Tân Tả "hô biến" quá hoàn hảo, thành thử ra nó lại trở thành một lưỡi dao sắc bén trỏ về phía chính cậu.

......

"Trong quá trình cậu đi tới đi lui nhiều lần giữa hai nơi Đế Quốc và Liên Bang, cậu đã tham gia vào một dự án chính trị có liên hệ đến Đế quốc, hơn nữa cậu còn đệ trình một bản chính sách phát triển vô cùng tương đồng với kế hoạch mật. Có phải cậu đã đánh cắp chính sách chưa công khai của Đế Quốc rồi cung cấp nó cho Liên Bang hay không?"

"Tôi luôn ở cùng một chỗ với giảng viên Giải, trong lúc tiến hành dự án chưa từng rời khỏi Đế Quốc."

Đôi mắt của gã quan viên sáng lên, "Vậy thì trong lúc ở cùng một chỗ với Giải Du, có phải cậu đã xúi giục nhân viên Viện nghiên cứu bí mật của Đế Quốc đánh cắp tài liệu cơ mật đúng không?"

Kha Ninh đã hiểu vì sao Tân Tả lại dặn dò cậu không cần phải nói nhiều, kể từ đó bất luận bọn họ có hỏi gì đi chăng nữa cậu đều cúi đầu không đáp.

......

"Theo điều tra, trong lúc cậu còn học ở Học viện Đế quốc I, cậu đã duy trì mối quan hệ không chính đáng với một số quan chức cấp cao của Đế Quốc và ăn trộm một lượng lớn thông tin. Hơn nữa còn thông qua họ để vào có thể vào thực tập trong đơn vị bí mật."

"Đây là báo cáo cậu nộp trong lúc giao lưu quân đội, trong đó có đề cập tới hai loại vũ khí chưa từng được công bố ra bên ngòai, là vũ khí bí mật của Đế Quốc, làm sao mà cậu biết tới nó?"

Kha Ninh nhớ lại khi ấy Hoắc Trạch Hạo vì muốn lấy lòng cậu mà cho cậu bộ tư liệu của quân đội, còn hiếm khi nhẫn nại mà giảng giải cho cậu đôi chút nữa.

Việc nhỏ thế thôi mà lại bị người có lòng ác ý cố tình khai quật, mỗi một chuyện giờ đây đều chỉ rõ việc Kha Ninh phản quốc.

Kha Ninh không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nhìn hai gã quan viên trước mắt, "Nếu tôi phản quốc, vậy ai là người tiếp nhận tin tức mà tôi trộm được?"

"Đây chính là mục đích của buổi thẩm vấn." Gã trước mắt cậu cười khinh, làm khó làm dễ một đứa sinh viên mà thôi, bọn họ cần gì phải có chứng cứ xác thực cơ chứ.

Đứa dân đen thấp kém này là điểm yếu của vài người thừa kế trong thế gia ở Đế Đô, đối thủ cạnh tranh của bọn họ bắt được cái 'điểm yếu" này, muốn từ đó mà được chia một miếng thịt béo bở đây mà.

-

Thời điểm Hoắc Trạch Hạo nhận được mệnh lệnh của Hoắc Quân Trường kêu gã không cần trở về Đế Đô mà hãy đi chấp hành luôn nhiệm vụ tiếp theo, trực giác của dã thú nói cho gã biết hẳn là Kha Ninh đã xảy ra chuyện gì rồi.

Không phải gã không quan tâm đến Kha Ninh, mà là gã thật sự quá bận, bận đến mức gần như không có thời gian để thở luôn ấy.

Cũng chẳng phải không muốn ở lại bên cạnh em, thế nhưng gã không giống với những kẻ khác. Nhà họ Hoắc có truyền thống nhập ngũ, từ nhỏ gã đã biết về sau cỡ nào mình cũng sẽ vào quân đội, rồi trở thành người cầm quyền quân đội đời tiếp theo.

Nhưng trước đó, gã phải lập được công trạng trong quân, còn phải nhận được sự tán thành từ những vị tướng cấp cao khác trong đó, rồi cho đến khi được thăng quan tiến chức, gã mới có thể trở về đóng quân thường trú tại Đế Đô.

Còn không thì gã phải ra ở biên giới hoặc chiến khu vài năm, mỗi một lần lại dành ra chút ít thời gian để quay về Đế Đô gặp em, thậm chí ngay cả ngủ cũng không thể ôm em ngủ hết đêm dài.

Hoắc Trạch Hạo không chịu được như thế, huống hồ gì bên người Kha Ninh còn có những gã đàn ông khác, bọn họ tích cực lấy lòng em, ý đồ cướp người yêu gã đi mất.

Lần nào rời khỏi Đế Đô gã cũng chẳng nói lời từ biệt với Kha Ninh, dù sao thì em cũng sẽ chỉ ngoan ngoãn kêu gã chú ý an toàn, sẽ chẳng thiết tha giữ gã lại hay nói mấy lời ngọt ngào gì đấy, thế nên gã  cũng không ham muốn gì.

Nhưng mỗi lần về chắc chắn chuyện đầu tiên gã làm là sẽ đi gặp em, dù là chỉ gặp trong chốc lát thôi gã đã phải trở về báo cáo nhiệm vụ.

Cha mẹ bị gã khủng bố đến mức mắt nhắm mắt mở đối với chuyện tình cảm của gã, thậm chí mẹ Hoắc còn nhiều lần oán trách gã là còn chưa có vợ mà đã quên mẹ mất rồi.

Hoắc Trạch Hạo không còn cách nào khác ngoài mỉm cười rồi làm nũng với mẹ mình, cha mẹ ở nhà đều khỏe, còn bà xã không theo đuổi được nên là không có thiệt mà.

Có điều Hoắc Trạch Hạo không ngờ, lần này chẳng qua gã mới rời khỏi Đế Đô có ba ngày thôi, mà Kha Ninh đã bị lôi vào mớ rắc rối lớn như thế.

Gã vội vàng muốn đi lại bị Hoắc Quân Trường lạnh giọng ngăn cản, "Chuyện này nhà họ Tân đã bị cuốn vào rồi, con đừng có mà chen vào nữa."

Hoắc Trạch Hạo nhướng mày, "Vợ xảy ra chuyện mà ngài kêu con mặc kệ? Hoắc Quân Trường, ngài coi chừng con kể cái tư tưởng này của ngài cho mẹ nghe đó nhé."

"Đứa nhỏ đó là vợ của con chắc!?" Hoắc Quân Trường bị thằng con trai mình chọc cười, giận tới mức thở dốc, nhưng cũng không bị dắt khỏi trọng tâm câu chuyện, "Chuyện này không phải dễ giải quyết đâu. Đối phương yêu cầu toàn bộ quyền khai phá khu thương mại ở biên giới, sau lưng còn có đối thủ của nhà họ Tân, bọn họ vừa chèn ép Tân gia trong hội nghị bầu cử, vừa muốn Tân gia phải bấm bụng đưa ra bên ngoài những chính sách ủng hộ cho bọn họ. Hai nhà Kỷ - Giải đã phải từ bỏ quyền cạnh tranh, ngoài ra còn phải trợ giúp cho bọn họ chèn ép những đối thủ khác một cách vô điều kiện."

"Miếng bánh lợi ích này to đến mức không phải một hai người là có thể quyết định được, mấy cái gia tộc ấy sự nghiệp rộng lớn, chi thứ chi phụ rắc rối phức tạp, sao có thể vì một đứa dân đen mà buông bỏ lợi ích cơ chứ."

"Không phải là cha mặc kệ, mà là nhà họ Hoắc không gánh nổi chuyện này. Chuyến này Tân gia bị cuốn vào, có nhẹ lắm thì cũng thương gân động cốt, con cáo già Tân Chí Huy kia chưa chắc gì đã bằng lòng hy sinh."

"Ồ." Hoắc Trạch Hạo thờ ơ, ra vẻ nghe mà không hiểu, "Nếu nhà mình không đụng vô miếng bánh này được, thế thì hay là con trực tiếp xông vào Cục Mật vụ cướp ẻm về nhỉ?"

Thời điểm mẹ Hoắc vào phòng, đập vào mắt là cảnh tượng Hoắc Quân Trường lại đang cầm gậy chống đánh lên lưng con trai, mà đứa con trai quật cường của bà ngay cả trốn cũng không biết trốn.

Mẹ Hoắc nhìn con trai mình như thế sao mà chịu được, từ lúc tốt nghiệp Hoắc Trạch Hạo vẫn luôn bôn ba ở bên ngoài, chỉ vì cố gắng giảm bớt thời gian đóng quân ở nơi xa, liều mạng tới mức nào bà đều biết rõ, thời điểm mệt nhất ngay cả khi đang nói chuyện điện thoại với bà nó cũng lăn ra ngủ mất.

Khó có được lúc trở về Đế Đô lại hút thuốc trắng cả đêm, là bởi nguyên nhân gì, bà làm mẹ còn không rõ ràng nữa chắc?

"Ngài làm khó dễ con trai cái gì, là mấy cái nhà đó tự cuốn Ninh Ninh vào trong, có phải lỗi của đứa nhỏ ấy đâu, cũng chẳng phải lỗi của con trai ngài. Ngài có giỏi thì đi vào Cục Mật vụ rồi đưa người về đây, chứ còn ở trong nhà mà ngài ra vẻ uy phong làm chi."

Hoắc Quân Trường bị đôi mẹ con này chọc giận tới mức đau đầu, rõ ràng nhà họ Hoắc lo đâu có được, vậy thì còn chen vào làm gì.

Thật ra ông biết Hoắc Trạch Hạo định làm gì, chỉ là còn ôm hy vọng muốn cản nó mà thôi.

Hôm nay Cục Mật vụ sẽ tập trung tra hỏi về những vướng mắc giữa Kha Ninh với quân đội, liệu cậu có hành động cư xử bất thường nào trong quá trình trao đổi hay không, rồi những tin tức bí mật mà vốn dĩ cậu không thể nào tiếp xúc được đến từ đâu. Người quân đội cử ra phụ trách lần này là một sĩ quan được mọi người kính trọng rất nhiều, đồng thời cũng là một vị cấp trên đánh giá Hoắc Trạch Hạo rất cao.

Giọng nói của Hoắc tư lệnh hơi mệt mỏi, "Con cũng lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình. Dựa theo tính nết của ông Lưu, lần này con mà xin ông ấy bảo vệ đứa bé kia, xem chừng ông ấy sẽ phái con đi rất xa để mài giũa trong nhiều năm, con đường thăng quan tiến chức của con sẽ chịu ảnh hưởng vô cùng nhiều. Thôi thì chính con tự đưa ra quyết định đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net