[N] 79. Có việc cần nhờ thì ông xã ơi, không còn việc gì thì Hoắc Trạch Hạo!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Trạch Hạo gửi lời mời call video sang, Kha Ninh quyết đoán nhấn từ chối, sau đó gửi cho gã một cái voice chat.

Đương nhiên là cậu sẽ không call video với gã rồi, gã Hoắc Trạch Hạo lưu manh không biết ngại này hoàn toàn có thể đưa ra yêu cầu cậu lột sạch quần áo nói chuyện với gã, thậm chí có khi còn đòi cậu thủ dâm cho gã xem.

Mà trạng thái hiện giờ của cậu, thật sự là không thể khỏa thân được.

Không chỉ bụng nhỏ phồng lên, mà cơ thể khỏi nói căn bản là nhìn không giống người nữa, dấu hôn rải rác khắp người, ngay cả bắp đùi cũng loang lổ từng vệt, bản thân Kha Ninh còn không dám nhìn cơ mà.

"Không gặp mặt, không call video."

"Kha Ninh, mẹ kiếp em đang ở trên giường thằng khác đúng không?"

Đoán sao mà hay ghê, nhưng đừng mơ mà cậu nhận nhé.

Cậu mới bị Tân Tả giày vò thê thảm, nhớ tới gã đàn ông này lúc ở trên giường cũng chẳng phải là hạng tốt lành gì, vì thế cố ý chọc giận gã, "Đúng vậy đó nha."

Giọng điệu Kha Ninh ngọt ngào, "Em có chồng rồi, đương nhiên là đang ở trên giường chồng mình."

"Anh ấy vừa dịu dàng săn sóc, vừa có tiền có thế, còn ngoan ngoãn phục tùng, em muốn cái gì anh ấy cũng có thể cho em, em thích lắm cơ."

Biết rõ nhóc con này cố ý, nhưng Hoắc Trạch Hạo vẫn bị em chọc giận, cười lạnh một tiếng, "Được thôi, không tới thì đừng tới nữa, đơn đặt hàng tôi sẽ cho người khác. Sau này em đừng có hòng mà tới lui gì với quân đội Đế Quốc nhé."

Mắt thấy gã thật sự giận thiệt, Kha Ninh không chọc gã nữa, "Em nói giỡn thôi mà. Ông xã tốt của em ơi, bên này em vẫn còn vài dự án chưa thu xếp xong mà, khi nào giải quyết xong em sẽ đi ngay..."

"Ông xã đừng có giận em nhé?"

Cậu dỗ ngọt, giọng nói lại mềm ơi là mềm, từng câu từng câu đều kêu ông xã, kêu tới mức tim của người ta muốn nhũn ra.

Kha Ninh cũng coi như là quá hiểu Hoắc Trạch Hạo, gã đàn ông đó thích nhất là vợ gã nũng nịu với gã.

Quả nhiên, Hoắc Trạch Hạo nghẹn họng trong giây lát, trúc trắc sửa miệng, "Em nhanh lên, tuần sau trong quân đội có một bữa tiệc giao lưu, tôi muốn gặp em."

"Dạ vâng, nghe theo ông xã hết ạ."

-

"Em muốn đến Đế Quốc trước à?" Khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị lúc thường ngày của Tân Tả lộ ra một chút ủ rũ, rõ ràng là hắn không đồng ý với điều này. Ngay cả một chút vui vẻ hiếm hoi do được Kha Ninh dỗ dành cũng không còn nữa.

Hôm nay Kha Ninh ngoan ngoãn cực kỳ, thậm chí trong lúc hắn xử lý công việc còn chủ động đến thư phòng để ngồi cùng hắn, dù rằng đôi chân trắng như tuyết cứ mãi không an phận, giống như một đứa nhỏ biến thái cứ dẫm dẫm cơ bụng hắn, nhưng thật sự là đáng yêu đến nỗi làm người ta say mê.

"Không được hở?" Kha Ninh hôn hôn cằm hắn, giọng điệu khó hiểu, "Cứ cho là chờ anh cùng đi Đế Quốc thì anh cũng phải di chuyển theo lộ trình của hội nghị, đâu thể đơn độc đi với em đâu?"

"Hơn nữa em ở Đế Quốc cũng có công việc cần giải quyết mà, thế thì để em đi trước xử lý hết mọi thứ sau đó chuyên tâm ở bên cạnh anh. Anh Tân Tả ơi, anh thấy có đúng không?"

Lời ngon tiếng ngọt lúc nào cũng có khả năng khiến hàng phòng ngự của người ta sụp đổ, Tân Tả nghe mấy lời tâm tình của em, quả nhiên mặt mày hòa hoãn hơn hẳn, nhưng vẫn dỗ dành, "Chuyện hợp tác của em ở Đế Quốc tạm thời không cần gấp gáp, chờ anh trở về sẽ giúp em giải quyết hết, việc nhẹ lương cao. Ninh Ninh chờ anh vài hôm, đúng lúc em có thể ở nhà nghỉ ngơi cho thoải mái."

"Nhưng mà em có một dự án hợp tác gấp cần bàn." Kha Ninh lạnh mặt, bày tỏ thái độ không vui.

Tân Tả cảm thấy bất lực, hắn biết Kha Ninh rất để ý đến sự nghiệp của mình, nếu hắn mà dám ngăn cản em thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.

Kha Ninh đi trước cũng tốt, mấy hôm này vốn dĩ hắn rất bận, không có nhiều thời gian để chăm sóc cho em, Kha Ninh ở lại đây thể nào cũng sẽ lại dây dưa không rõ với Kỷ Thâm, Giải Du các thứ.

-

Đồng hành với Kha Ninh khi trở lại Đế Quốc là những tin đồn tán loạn, ngoài ra còn có rất nhiều tin tức tình cảm nóng bỏng.

Gương mặt này của Kha Ninh đâu phải có thể khiến người ta dễ dàng quên được.

Mới đầu chỉ là những câu chuyện sau bữa cơm của các gia đình, rằng có một cậu thanh niên trẻ tuổi đến từ Liên Bang, không chỉ có tiền đồ rực rỡ sáng lạn, mà còn được rất nhiều người theo đuổi, thậm chí ngay cả một vị hoàng tử nào đó của Liên Bang cũng đang miệt mài dây dưa theo cậu.

Nhưng nhanh thôi, bọn họ lập tức liên tưởng gương mặt này với một gương mặt ngây ngô đơn thuần khác, đứa trai nhiều năm trước quậy cho giới quý tộc lung tung lộn xộn hết cả lên.

Nếu nói mấy năm trước Kha Ninh giống như một nụ hoa rực rỡ sắc màu thì chàng trai hiện giờ lại là đóa mẫu đơn đã nở rộ thấm đẫm sương sớm, quyến rũ lòng người.

Hơn nữa nghe nói hồi còn ở Liên Bang, cậu ta và nghị sĩ Tân Tả đi công tác ở nước ngoài cùng nhau xuất hiện ở trước mặt công chúng rất nhiều lần, hình như là tính nối lại tình xưa đó.

Kha Ninh mặc lễ phục trang trọng, giao tiếp một cách khéo léo trơn tru trong buổi tiệc giao lưu quân đội.

Quả nhiên Hoắc Trạch Hạo không có lừa cậu, chỉ cần nói vài câu với người phụ trách, người nọ đã vô cùng phối hợp mà đưa ra lời mời hợp tác, hai người cười nói hẹn ngày Kha Ninh đem hợp đồng tới ký kết.

Xác nhận chuyện hợp tác xong xuôi, Kha Ninh không còn tâm tình để đối phó với cái yến hội này nữa.

Bọn quý tộc này giỏi nhất là xem xem gió thổi chiều nào, trong tối có bàn tán dơ bẩn đến cỡ nào, thì trên mặt vẫn cứ khách sáo ưỡm ờ với Kha Ninh, Kha Ninh lười diễn trò theo bọn họ.

Đi hết vòng này đến vòng khác, thế mà vẫn không thấy gã đàn ông thúc giục cậu đến Đế Quốc đâu cả.

Kha Ninh muốn chạy, có điều đã nhận được lợi ích từ tay người, nếu không nói tiếng nào mà trốn mất... Hoắc Trạch Hạo giận hay không giận cậu chả quan tâm, chỉ là lần sau dỗ gã hỗ trợ chắc sẽ phiền phức dữ lắm.

Kha Ninh lên sân thượng gọi cho Hoắc Trạch Hạo, bắt máy thì nhanh lắm nhưng lại không nói năng tiếng nào, còn có tiếng nước ào ào phát ra.

"Hoắc Trạch Hạo, anh đang ở đâu thế?" Dù sao thì cũng vừa mới nhận lợi lộc từ người ta, giọng điệu Kha Ninh ngoan thật sự.

Hoắc Trạch Hạo lại không có trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, mà hỏi một câu, "Chuyện hợp tác có ổn không?" Giọng nói của gã rất nhỏ, vẫn từ tính và trầm thấp như cũ nhưng còn pha thêm chút lạnh nhạt.

"Cũng ổn. Anh đang ở đâu?"

Gã đàn ông cười lạnh một tiếng, tâm tình có vẻ như đang cực kỳ không tốt, "Cũng không lạ gì. Có việc cần nhờ thì chồng ơi chồng à, không còn gì nữa thì Hoắc Trạch Hạo ngay."

Kha Ninh ngẩn ra, nhớ lại lúc dỗ gã trong điện thoại hình như cậu có kêu gã là ông xã tốt của em ơi thiệt.

Cậu biết nghe lời phải mà, vì thế nhanh chóng sửa miệng, "Vậy chồng ơi, anh đang ở đâu vậy ạ?"

"Tôi cũng đang ở yến hội." Hoắc Trạch Hạo lười biếng nói, "Em tự mình tới tìm tôi." Gấp muốn chết mà còn ra vẻ.

Kha Ninh biết hai ba ngày nay người này có lẽ đã nghe hết mấy cái tin đồn tình cảm lung ta lung tung của cậu rồi, thậm chí nghe xong luôn chuyện cậu với mấy người kia đã gặp lại ở Liên Bang, trong lòng uống một lần là mấy chục hũ giấm đây mà.

Kha Ninh nhớ lại tiếng nước mơ hồ khi nãy, nhìn bể bơi khổng lồ ở cách đó không xa bị bao phủ trong bóng đêm, làm giá đúng không, cậu ra vẻ khó xử nói, "Em có quen thuộc chỗ này đâu ạ, sao mà tìm được hả chồng? Nếu mà ông xã đã không muốn gặp em rồi, vậy thì em quay trở lại trong yến hội đây nhé."

Quả nhiên bên kia truyền tới âm thanh Hoắc Trạch Hạo gào lên, "Mẹ kiếp, ông đây ở bể bơi! Ở! Bể! Bơi! Cái yến hội vớ va vớ vẩn đó có gì hay mà vào, đến đây gặp tôi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net