[N] 93. Kỷ Thâm chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


---

"Anh nhảy xuống đây làm gì vậy?" Kha Ninh dựa vào thành hố, mặt mày giả lả nhìn Kỷ Thâm, "Anh mau cứu em lên đi chứ."

Cánh tay Kha Ninh buông thõng, dưới hố thật sự quá tối, Kỷ Thâm không thể nhìn thấy rõ em đang cầm cái gì.

Thế nhưng đã chẳng còn quan trọng nữa.

Có lẽ anh đã phạm phải một sai lầm tương tự rất nhiều lần, muốn cứu vãn tình cảm với Kha Ninh, muốn độc chiếm em, lại thành ra khiến em hận mình thấu xương, đến nỗi em muốn lấy mạng mình.

Hơi thở của Kỷ Thâm trở nên nặng nề, thật ra nếu có thể chết ở trong tay của em cũng tốt, thế thì chắc chắn cả đời này em sẽ không thể quên được mình.

Thế nhưng nếu Kha Ninh giết mình trước, bản thân em sẽ không thể ra khỏi cái hố này, với tình hình thời tiết xấu như hiện tại, sẽ rất dễ phát sinh ra những chuyện ngoài ý muốn.

Kỷ Thâm thở dài, thật đáng tiếc.

Có thể đây sẽ là lần cuối cùng nhìn thấy gương mặt em, Kỷ Thâm không nhịn được hỏi một câu,

"Kha Ninh, có phải em cảm thấy trước giờ mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với tôi đúng không?"

Mấy ngày nay, Kỷ Thâm dù vẫn giữ chặt em ở cạnh mình nhưng không còn tiêm thuốc gây ảo giác cho em, ký ức của Kha Ninh đã khôi phục về hơn một nửa.

Nghĩ đến bản thân mình với Kỷ Thâm dây dưa không dứt, càng gỡ càng rối, cậu dụ dỗ Kỷ Thâm, lợi dụng Kỷ Thâm, vứt bỏ Kỷ Thâm, mà Kỷ Thâm giận điên rồi cũng không hại cậu, khống chế cậu hay cầm tù cậu, muốn độc chiếm giữ cậu lại bên mình.

Kha Ninh chột dạ, nhưng giọng điệu vẫn tỏ ra đúng lý hợp tình, "Đương nhiên là không."

Kỷ Thâm gật đầu, "Chỉ cần em không nhận, tôi sẽ không trách em."

"Em đừng động thủ." Kỷ Thâm nhẹ nhàng bâng quơ, nửa quỳ trên mặt đất, "Đạp lên vai tôi, em bò lên trên kia trước."

Anh dừng một chút, "Dao để lại, tôi tự mình ra tay."

Dường như bị anh nói trúng tim đen, giọng điệu của Kha Ninh vô cùng kinh ngạc, "Anh đang nói gì vậy?"

Kỷ Thâm cười khổ, "Em hao hết tâm tư lừa tôi nhảy xuống đây, còn không phải là do muốn giết tôi sao?"

"Giam cầm em là tôi không đúng, em yêu nhất tự do, thế thì hận tôi cũng phải."

Kha Ninh nhìn anh bằng một ánh mắt vô cùng kỳ quái, "Anh biết tôi muốn giết anh, vậy mà anh còn nhảy xuống?"

"Không phải em muốn tôi nhảy sao?" Trong giọng nói Kỷ Thâm mang theo sự thỏa hiệp, ấm ức.

"Tôi biết em đang cầm dao ở trong tay, còn dọn dẹp xung quanh chỗ này sạch sẽ đến như thế, ép tôi chỉ có thể nhảy xuống."

"Nhưng em không cần phải tự mình ra tay giết tôi, nếu tôi chết em sẽ không thể nào đi lên trên kia được, hãy để con dao lại."

"Em không cần phải lo, em đã hận tôi đến thế, nếu em muốn tôi chết, tôi nhất định sẽ chết."

"Ồ." Kha Ninh vô cảm đáp một câu, sau đó không chút do dự đạp lên vai Kỷ Thâm bò lên miệng hố.

"Dao găm đâu? Ném xuống." Kỷ Thâm ở dưới đáy hố, bình tĩnh nói.

Kha Ninh im lặng trong chốc lát, đột nhiên nói, "Lúc tôi cạy cửa ban nãy, dao đã gãy nát làm đôi."

"Chất lượng vũ khí trong phòng canh gác thật sự là chẳng ra gì mà."

Kỷ Thâm cũng im lặng, "Vậy sao?"

Anh mỉm cười có chút ngơ ngác, "Đáng tiếc nhỉ."

Rốt cuộc Kha Ninh cũng lấy cái thứ mà mình đang cầm ở trong tay ra, còn có mấy món đồ giấu ở trong quần áo.

"Đây là dây thừng và mảnh dao găm bị gãy, tôi đã nghĩ nếu đêm nay anh không tìm thấy tôi, thì tôi đành tự bò lên trên vậy, dù sao cũng không thể chết đuối ở dưới đó đúng không."

Trong tay cậu rõ ràng là có dụng cụ, thế nhưng cậu lại không hề có ý định kéo Kỷ Thâm lên.

"Vốn tôi chỉ muốn nhốt anh ở chỗ này, sau đó chạy đi tìm người tới cứu tôi mà thôi."

Chỉ cần Kỷ Thâm còn ở bên ngoài, cấp dưới của anh nhiều như vậy, Kha Ninh có chạy ra nông trang cũng không thể nào thoát được, cậu nghĩ thấu điểm này, thế nên mới chạy ngược về hướng sườn núi.

"Vậy em muốn tôi chết sao?" Kỷ Thâm nhìn chằm chằm Kha Ninh, "Chỉ cần sau khi ra ngoài em không nói cho kẻ khác biết tôi đang ở nơi đây, hoặc là nói tôi vẫn đang ở cạnh em... Không ai đi tìm tôi, mực nước dưới này ngày càng một dâng cao, có thể dìm tôi chết."

"Em muốn tôi chết sao?"

Giọng điệu của anh gấp gáp, hung hãn dọa người, giống như nếu Kha Ninh không muốn anh chết, vậy thì có nghĩa là...

"Vậy thì anh cứ chết đuối ở dưới đó đi!"

Kha Ninh cười gằn với anh, sau đó quay đầu bỏ đi.

Kỷ Thâm bình tĩnh dựa vào vách hố, trạng thái này của Kha Ninh nói rõ em đã tìm về phần lớn ký ức, Kha Ninh từng đối xử với anh như thế nào, anh đã làm em ra sao, trong lòng mỗi người đều biết rõ.

Kha Ninh biết rõ chỉ cần anh còn sống, em sẽ vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi anh.

Chỉ cần Kha Ninh nhẫn tâm thêm một chút nữa, để anh mãi mãi ở lại nơi này là đủ rồi.

Thế nhưng nếu anh cược thắng ván bài này, vậy thì hy vọng sau này Kha Ninh sẽ đối xử với anh tốt hơn một chút.

-

Đường núi vừa dốc lại vừa trơn, nhất là vào những ngày mưa lớn, bất cẩn một xíu thôi là sẽ ngã xuống sườn núi ngay lập tức.

Kha Ninh dặt dẹo bước đi, còn chưa được nửa đường mà cậu đã té ngã mất mấy lần rồi.

Cậu buồn ngủ tới độ muốn khóc, lúc cậu chạy lên núi, thời tiết nào có tệ như thế này, đường cũng không khó đi như vậy, cậu chỉ hận không thể kiếm một chỗ ngồi yên cho tới hừng đông, dù sao cỡ nào thì cũng sẽ có người tìm được cậu thôi mà.

Lại nhớ đến Kỷ Thâm còn đang ở dưới đáy hố săn thú.

Không có cái chuyện mà cậu sẽ quay về cứu Kỷ Thâm đâu, cứu Kỷ Thâm xong cậu chắc chắn sẽ không thể chạy được.

Cậu phải chạy xa thật xa, rồi mới gọi cho người khác đến cứu anh.

Không thì, hoặc là cậu chẳng thể chạy trốn được, hoặc là Kỷ Thâm chết.

Kha Ninh thoáng thấy phía trước có một vệt ánh sáng đang tiến tới gần mình, tốc độ của người nọ nhanh cực kỳ, quả thật là khác xa một trời một vực so với Kha Ninh.

Kha Ninh trốn phía sau cái cây theo bản năng, đây là thuộc hạ của Kỷ Thâm ư? Nếu bị người này bắt gặp, nói không chừng cậu sẽ lại bị nhốt mất.

Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện, người nọ không phải là cấp dưới của Kỷ Thâm, nhưng bị người này bắt lại cũng không khá hơn một xíu nào, thậm chí có khi còn thê thảm hơn nữa.

Hiển nhiên người nọ vô cùng chuyên nghiệp trong công tác tìm kiếm, khả năng quan sát trong bóng đêm cũng rất tốt, thể lực càng khỏi nói, đỉnh tới mức chỉ cần hai ba bước là đã xuất hiện ngay trước mặt Kha Ninh, lạnh lùng nhìn cậu,

"Trốn cái gì? Biết sợ nữa à?"

"Chồng ơi..." Kha Ninh ấm ức gào lên, vừa mở miệng đã bắt đầu khóc nức nở, nước mắt lăn xuống như đê vỡ tích tụ tuôn trào, hệt như con nít bị người ngoài ức hiếp đã lâu, rốt cuộc bây giờ cũng nhìn thấy người lớn trong nhà, mới dám òa khóc thút thít, "Chân bé đau quá."

"Khóc cái gì mà khóc? Lúc lừa tôi không phải yên tâm thoải mái lắm à?"

"Chạy ra ngoài yêu đương vụng trộm với cái thằng chả ra gì, bị nó bắt nạt rồi còn có mặt mũi mà khóc lóc với tôi nữa?"

Giọng điệu của gã lạnh lùng, mặt mày cũng vô cùng nghiêm khắc.

Mấy ngày nay Kha Ninh đã phải chịu rất nhiều ấm ức, lúc này cậu khóc tới mức cả người run rẩy liên tục, Hoắc Trạch Hạo sợ em khóc một hồi khóc tới ngất xỉu luôn nên chỉ đành xụ mặt rồi dỗ cho em bình tĩnh lại.

Cũng giông giống với hình ảnh một ông chồng chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi vợ, cuối cùng cũng bắt được người vợ đã bỏ nhà theo giai, thậm chí lúc đi theo gian phu còn phải chịu khổ trăm bề, nếu mà mắng thì gã đau lòng, còn mà không mắng thì gã lại tức chịu không nổi.

Chờ đến khi Kha Ninh không khóc nữa, chỉ còn nấc nhẹ vài cái, Hoắc Trạch Hạo mới nửa quỳ ở trước mặt em, thế nhưng đợi mãi mà trên lưng vẫn không có cảm giác gì.

Hoắc Trạch Hạo hít sâu một hơi, cố kiềm nén cơn giận hết sức, trán gã đã bắt đầu nổi gân xanh lên luôn rồi,

"Không cần cõng đúng không?"

"Cần mà."

Kha Ninh ngoan ngoãn bò lên lưng gã. Vai lưng của Hoắc Trạch Hạo vừa rộng vừa vững chãi, dù cho Kha Ninh cứ liên tục đung đưa cẳng chân qua lại vẫn cảm thấy vô cùng an toàn, gã sừng sững giống như một ngọn núi trẻ, dốc ghềnh nhưng vững chắc.

Đột nhiên nhớ lại chuyện nào đó, Kha Ninh nhẹ nhàng hôn hôn vài cái lên phần gáy Hoắc Trạch Hạo.

Hoắc Trạch Hạo vẫn di chuyển với tốc độ cực nhanh, lại còn khỏe tới mức dư ra một tay đi véo mông Kha Ninh, "Muốn dụ dỗ ông đây chơi dã chiến đúng không?"

"Không phải mà..." Kha Ninh ấp a ấp úng, câu cổ Hoắc Trạch Hạo, âm giọng cố tình bẻ cho nó thiệt là ngọt ngào, "Cái đó... Kỷ Thâm còn đang ở trên núi, muốn gọi người đi cứu cậu ấy í."

"Em còn dám nhớ thương nó nữa?"

Kha Ninh ấm ức, "Vậy thì cũng không thể nhìn cậu ấy chết được!"

"Chết lại quá tốt." Hoắc Trạch Hạo cười như không cười nhìn em, "Em không cần phải áy náy, em đã nói với tôi rồi, là tôi chọn không cứu nó."

Kha Ninh không vui trừng mắt nhìn gã, vẫn câu nói cũ, "Nói chung là không thể nhìn anh ấy chết được!"

Cứ cho là con chó này điên rồi đi, thì vẫn là do chính tay mình nuôi đó!

Hoắc Trạch Hạo không muốn vừa gặp lại đã bị em liếc mắt.

Hơn nữa, Kỷ Thâm mà còn sống thì nhất định sẽ giành không lại đám bọn họ, nhưng nếu chết rồi thì khó mà nói lắm.

Xuống dưới chân núi đã có tín hiệu trở lại, gã gọi một cú điện thoại,

"Giải Du, thầy đi mà vớt thằng cháu ngoại trai đầu óc vào nước của thầy từ trên núi về kìa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net