Chương 22: " Săn sóc" nó một lần đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng riêng, Dung Hoa vừa xem sổ sách, vừa giao phó công việc cho người hầu.

Hầu phu nhân làm việc nói năng mạch lạc, đầu óc lanh lợi, chừng nửa canh giờ đã giải quyết toàn bộ công việc tồn đọng một tháng nay của Hầu phủ.

Dung Hoa vừa định xoa bóp vai mình, bỗng đâu có một bàn tay vươn đến không nặng không nhẹ đấm bóp vai cho nàng.

Dung Hoa cứ nghĩ rằng là Thanh La hoặc Tử Đằng đang giúp nàng. Nhưng nàng chợt nhận ra không phải, lực tay của bọn họ không mạnh như vậy. Vừa quay đầu, phát hiện người phía sau là Khương Dực, nàng vội vàng bỏ sổ sách xuống:

-" Hầu gia... "

-" Xem nàng kìa" - Khương Dực ấn nàng về chỗ. - " Chẳng phải đã nói với nàng rồi sao? Gọi tên ta!"

Dung Hoa nhìn quanh phòng, ngoài họ ra đúng là không còn người nào khác.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, vừa hỡn dỗi vừa nghi hoặc.

-" Hầu gia làm gì vậy. Hù chết người đó. "

Khương Dực kéo nàng dậy, ngồi vào chỗ của nàng, rồi lại đặt nàng ngồi lên đùi mình, tay ôm eo nàng, cúi đầu cười nói:

-" Gì mà hù doạ chứ. Chúng ta là phu thê, cần gì phải xưng hô xa lạ như vậy. "

Dung Hoa mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

-" Có gì cứ nói, ta sẽ không tức giận. "

Dung Hoa nhìn sắc mặt của hắn, giống như đang xác định câu nói vừa rồi là thiệt hay giả. Thấy hắn mỉm cười, tâm tình xem ra rất tốt, nàng hạ quyết tâm nói thẳng:

-" Hầu gia, không phải ngài cảm thấy thiếp rất thú vị ư?"

Nụ cười trên gương mặt Khương Dực ngưng lại.

Dung Hoa cúi đầu nói tiếp:

-" Với tính cách của Hầu gia, nếu nói là không có chút hứng thú nào, thiếp... thật không dám tin. Chính là lần này Hầu gia trở về, phát hiện ra thiếp không phải nhàm chán như ngài đã nghĩ, nên mới... nên mới...

-" Nói tiếp đi. " - Giọng nói của Khương Dực không nghe ra cảm xúc gì.

Từ trong cung trở về, nghi vấn này tồn tại trong lòng Dung Hoa rất nhiều ngày.

Ngày ấy bọn họ điên cuồng một đêm, chỗ riêng tư nơi hạ thân nàng quả nhiên sưng đỏ vô cùng. Không những Khương Dực ko ép buộc nàng, trái lại ngày ngày bôi thuốc cho nàng, kiếm chế dục vọng bản thân cho nàng nghỉ ngơi.

Đến khi vết thương tốt hơn, không biết hắn lấy đâu ra một phương thuốc cho nàng nấu tắm. Kì quái nhất là hắn lấy cớ thân thể nàng quá yếu, dạy nàng vận công hành khí, nói có thể cường thân kiện thể.

Quan tâm quá mức quả thực làm cho người ta sởn tóc gáy.

Đó căn bản không phải Khương Dực mà Dung Hoa biết. Hắn vốn tự phụ, lại cao ngạo, ngoại trừ bản thân chưa từng để ý đến điều gì khác, sao có thể quan tâm người khác đến như vậy?

Nhưng bốn đại nha hoàn nhà nàng lại cao hứng, cảm thấy Hầu gia đối với phu nhân rất chăm sóc, nhưng Dung Hoa không có một chút vui mừng nào, ngược lại rất bất an.

Nàng cũng sẽ không cho rằng Khương Dực như vậy là vì yêu thương nàng. Nàng thấy bản thân không đủ sức quyến rũ để khiến hắn yêu thích. Cho dù ở trên giường bọn họ rất hợp nhau thì đã sao? Khương Dực vốn không thiếu mỹ nữ, có mỹ nhân nào hắn muốn mà không được, không thể chỉ có mình nàng.

Dung Hoa nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy việc này chỉ có một đáp án...

-" Hầu gia... chẳng lẽ ngài xem thiếp như một thử thách mới, muốn thuần phục cả thân thể lẫn tâm tư của thiếp? "

Dung Hoa không biết mình nói ra những lời này, Khương Dực có tức giận hay không, nhưng nàng lo lắng mấy ngày nay, cảm thấy vẫn nên nói ra thì tốt hơn.

Trong mắt người đời, hắn là phu, là bầu trời của nàng. Xét về thân phận, nàng chỉ là một nữ nhân yếu ớt không cha không mẹ, còn hắn lại là Chiêu Ninh Hầu quyền thế hiển hách, Thái Hậu lại thích nàng, một khi nàng khiến Khương Dực bất mãn, kết quả vứt bỏ nàng không thể không nhận. Còn xét về tâm kế, tuy rằng nàng thấy mình không phải là kẻ ngu xuẩn, nhưng thế nào cũng không thể là đối thủ của Khương Dực, thay vì cố đánh một trận tâm chiến không ngang tài ngang sức, chi bằng đầu hàng trước thì tốt hơn.

Cho dù Khương Dực tức giận với những lời này, cùng lắm là nàng trở lại cuộc sống như trước, bị ném lại kinh thành Hầu phủ làm một phu nhân bù nhìn, tiếp tục sống yên ổn cho đến ngày thành lão thái thái. Chứ nếu nàng vọng tưởng tranh hơn thua với Khương Dực, kết quả cuối cùng nàng chỉ có thể thảm bại.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve eo nàng ngừng lại.

Dung Hoa không dám ngẩng đầu nhìn xem sắc mặt Khương Dực giờ thế nào...

Không nghĩ cũng biết hắn se không vui. Người như Khương Dực ghét nhất là bị người khác đoán trúng tâm tư.

Dung Hoa hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý thật tốt, đón nhận cơn giận của hắn... Khương Dực cũng không phải là kẽ thô lỗ với nữ nhân, chắc sẽ không đánh nàng đâu nhỉ?

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Dung Hoa nghe được từ đỉnh đầu mình truyền tới giọng nói của ai đó:

-" Ừm... Nói như thế phu nhân cũng biết là mình không hề thuần phục phu quân nhỉ?! "

Lại giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, Dung Hoa cảm thấy hoảng sợ.

Đã rất nhiều ngày Khương Dực không có gọi nàng là phu nhân. Ngày đó sau khi hỏi nhũ danh của nàng, hắn vẫn luôn gọi nàng là Dung Dung. Lúc đầu Dung Hoa thẹn đến buồn nôn, hắn vẫn cứ kêu như thế riết thành quen. Bây giờ đột nhiên nghe hắn gọi phu nhân, phản ứng đầu tiên của nàng chính là sợ hãi.

-" Phu nhân sợ cái gì? " - Khương Dực cúi người, hơi thở ấm áp phà trên lỗ tai nàng, nhìn mang tai nàng nhanh chóng đỏ lên, toàn thân run nhè nhẹ, hắn nói khẽ - " Bản Hầu đâu có ăn nàng?! "

-" Hầu, Hầu gia... " - Dung Hoa muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn, nhưng lại phát hiện ra, đối mặt với Khương Dực căn bản nàng không nên nói những lời này.

Khương Dực bỗng nhiên nở nụ cười, lồng ngực rung động, ôm nàng ở trong ngực mình.

-" Dung Dung, nàng sợ nàng sẽ yêu ta sao? " - Hắn nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt sợ hãi của nàng, giọng nói lại trở nên ngả ngớn.

Đột nhiên hắn thay đổi sắc mặt, khiến Dung Hoa hoang mang. Nam nhân này bị gì vậy? Không phải đầu hắn có bệnh đấy chứ?

Khương Dực thu hồi nụ cười trên mặt, tay mơn trớn gương mặt của nàng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ:

-" Đúng vậy, là ta muốn thuần phục nàng từ thân đến tâm, nhưng mà... " - Tay phải của hắn trượt xuống phần ngực trái của nàng. -" Tâm nàng cứng cỏi quá. Là nàng sợ sẽ yêu ta, thậm chí sợ ta quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của nàng? "

Dung Hoa cắn môi, không nói lời nào.

-" Sao hả? Bình thường không phải nàng vẫn nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao? Bây giờ phu quân muốn nàng moi tim mình ra, nàng không làm được ư? " - Giọng điệu của Khương Dực có vài phần châm chọc.

Dung Hoa bình tĩnh lại, cười gượng nói:

-" Hầu gia nói gì vậy? Không phải đó giờ thiếp vẫn luôn xem phu như chủ sao? "

Khương Dực nhìn nàng từ trên cao, ánh mắt loé lên một tia cảm xúc khó nhận ra.

-" Cho tới giờ nàng vẫn muốn còn diễn kịch trước mặt ta ư? Nói ta trước mặt thế này sau lưng thế khác, phu nhân, nàng cũng đâu kém! Nàng nguỵ trang còn đỉnh hơn cả ta, khiến ta suýt chút nữa là đã bị lừa rồi. Ta nghĩ trong lòng nàng nhất định rất hả hê, vì dù lúc trước mặt ta nàng khom lưng cúi đầu, nhưng lòng nàng vẫn hoàn toàn tự do khỏi ta, có đúng hay không?! "

Bàn tay của hắn di chuyển lên cổ nàng, ở tại nơi này, chỉ cần hắn dùng sức một chút, mạng của nàng coi như xong.

-" Phu nhân, có phải nàng nghĩ nếu như ta chết đi, nàng sẽ có thể nhanh chóng thích ứng, sau đó đi tìm niềm vui mới? "

Dung Hoa bị ép ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của hắn, gương mặt của Khương Dực lúc này không có lấy nửa cái nhếch môi, ánh mắt sâu thâm khó lường.

Nhưng nàng tinh ý cảm nhận được hắn không hề tức giận. Nhận ra trong lòng thê tử của mình không hề có mình, đối với người như Khương Dực thật sự là chuyện rất khó chấp nhận.

-" Hầu... Hầu gia"

Đột nhiên Dung Hoa hoài nghi quyết định vừa rồi của mình. Nàng bị ấm đầu rồi hay sao mà lại thẳng thắn nói những chuyện này với hắn vậy?! Chẳng lẽ được hắn sủng ái vài ngày, đã bắt đầu không biết trời cao đất rộng rồi sao?

Khương Dực dán lên môi của nàng, tại khe hở giữa răng và môi nàng, nói:

-" Vậy để ta xem, vì giữ trái tim nàng được tự do, nàng có thể buông thả thân thể mình đến mức nào."

Dứt lời, hắn đẩy nàng ra, ấn nàng xuống giữa hai chân mình.

-" Phu nhân, nàng dùng cái miệng nhỏ này " săn sóc" bản Hầu một lần đi! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net