Chap 2: Tôi đã nhầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ học kết thúc.

Tôi chậm rãi đứng dậy chuẩn bị ra về. Mấy con nhỏ kia có lẽ sợ bị tôi mắng như lúc nãy nên không dám quấy rầy tôi nữa.

Chợt một bàn tay đặt lên vai tôi. Là hắn. Hắn nở nụ cười nhếch mép, (Khuôn mặt hắn nhìn ở khoảng cách gần như thế này càng sắc nét và đẹp hơn) hắn thì thầm sát tai tôi:

-Tôi biết bí mật của cậu rồi!

Bí mật? Bí mật của tôi ư? Tôi lo lắng và ú ớ trả lời:

-Sao... sao cậu biết?

Tôi đoán có lẽ hắn biết tôi là con gái? Ngoài bí mật này tôi còn bí mật  gì nữa?

-Hahaha

Nụ cười của hắn giòn tan trong gió, cứ thế hắn không trả lời mà đi về , bỏ mặc tôi với sự lo lắng ở lại.

Những ngày tiếp theo tôi vẫn đi học bình thường. Chỉ có điều tôi sợ nhìn vào ánh mắt hắn, hắn đã biết bí mật này, tôi phải trốn tránh hắn, chỉ cần mọi người biết thì tôi sẽ không còn được đến trường nữa.

Riêng độ nổi tiếng của tôi từ ngày đầu đã bay cao và xa. Trên trang cá nhân facebook mới lập cách đây vài ngày của tôi (Anh Bảo superman)đã đầy bạn và hàng nghìn lượt theo dõi(Chẳng hiểu tại sao họ tìm ra =.=")

Tôi còn là chủ đề bàn tán của các page"Hội người phát cuồng vì sắc đẹp của Hotboy Anh Bảo", "We love MAB", "Mai Anh Bảo fan club....", "Hội những người mê mẩn hotboy Anh Bảo lạnh lùng"... Và một cái tên cuối cùng khiến tôi không thể không để ý "Hội những người yêu quý hai anh Mai Anh Bảo & Vi Hoàng Anh Duy lớp 12A1"

Tôi tò mò cái tên Vi Hoàng Anh Duy nên đã nhấn vào page xem. Hóa ra là tên đó. Hắn trên ảnh cũng đẹp phết nhưng thua ở ngoài đời. Đẹp thì đẹp tuy nhiên cái tên này làm tôi sờ sợ kiểu gì. "Tôi đã biết bí mật của cậu!" .... Ờ hớ....

Đang lê la xem lung tung trên mạng xã hội, tôi chợt thấy lời mời kết bạn từ kẻ mà ai cũng biết -VHAD .

Tôi cũng không ngần ngại gì add friend hắn vào.

Hắn cũng nổi tiếng hơn tôi nghĩ. Hơn trăm nghìn người theo dõi.

****

Ngày hôm sau, vẫn là thói quen cũ, tôi lủi thủi một mình vào lớp học. Giờ ra chơi cũng chỉ nằm góc lớp. Ở ngoài kia bao con mắt xỉa xói nhìn tôi qua cửa sổ lớp. Tôi vẫn chưa có người bạn nào cả. haizzz

Giờ ra về. Tôi phá lệ, không ngồi xe do bác quản gia đến đón mà đi bộ một mình vào lúc khá vắng người. Từ xa tôi trông thấy hắn và một cô nàng nào đó.

Cô nàng này khá béo, nếu không nói thẳng là quá béo. Cô nàng cầm trên tay một hộp quà nhỏ nhỏ xinh xinh và hướng về phía hắn.

"Anh hãy nhận tấm lòng của em được chứ?"

Hắn tiếp tục đi, và con nhỏ đó cũng vừa đi vừa nói. Đột nhiên hắn dừng lại, cầm trên tay món quà, nhìn nó chừng 5s rồi vứt xuống đất.

Con nhỏ đó ngã quỵ xuống đất và ngồi nhìn món quà trong lòng chắc là buồn lắm, còn hắn thì quay mặt bỏ đi.

-Cậu không sao chứ?

Tôi lại đỡ con bé dậy và hỏi thăm.

-Hihi. Mình không sao. Cảm ơn bạn!

Chả hiểu sao nó đang buồn rầu, nhưng khi tôi đỡ dậy thì nó lại cười toe tét. Mập nhưng cũng cute phết, hê hê hê.

-Cậu về đi, cái này để tôi đưa cho cậu ta.

Tôi cầm món quà, chạy theo đưa cho hắn và nói:

-Chả hiểu cậu nghĩ cái quái gì nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của người ta. Cầm lấy đi. Về nhà cậu muốn vứt cũng được!

-Không phải chuyện của cậu!

-Tôi biết, nhưng ngứa mắt!

-Cậu dám!!!

-Uhm!

-Cậu không sợ tôi tiết lộ bí mật với mọi người à?

-Tùy tâm. Với lại, tôi không nghĩ cậu lại làm việc mất hình tượng thế chứ?

-Cái này, tùy tâm trạng! Hắn cười gian

-Tôi chẳng có bí mật gì để sợ cậu cả!

(Đúng vậy, đánh liều thôi, tôi có làm gì sơ hở đâu)

-Cái gì?! Hơ. Từ ngày đầu tiên tôi đã biết....

Tôi toát mồ hôi nín thở... hắn lại sát mặt tôi nói những lời như đe dọa, dù sao hắn vẫn đẹp mê hồn....

-.....Cậu là gay phải không? :3

Hắn hỏi tôi là "Gay" phải không??? Vậy ra đó là "bí mật" hắn nghĩ, hóa ra điều làm tôi mất ăn mất ngủ là đây.

Tôi cười lăn lộn. Hắn ngạc nhiên, và chuyển sang trạng thái khó hiểu..

-Cậu bị ....gì...thế? Hay là bệnh điên tái phát...

-Muahahahahahhaha

Tôi cười to rồi đột nhiên im lặng tiến sát lại gần mặt hắn, nở một nụ cười nham hiểm và "biến thái".

-Nói cho cậu biết, Tôi-Chuẩn man!

Nói xong tôi nghoảnh đít quay đi, không thèm nhìn hắn, bộ dạng thật là oai phong.

Hắn đứng đó ngu ngơ .Rồi ới lại...

-Nhưng rõ là hôm đó ai đấy nhìn tôi cả buổi. Không phải thế là gì?

-Tôi .... À vì ai đó nghĩ cậu là Gay nên tò mò nhìn cậu thôi mà. :)

Tôi nhíu mày vì bị bắt trúng điểm yếu, còn hắn thì chắc là tức điên ruột. Tôi thẳng tiến vui vẻ về nhà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net