Chap 4: Vì tôi là tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi ánh mắt trầm trồ dành cho cô gái này. Cũng

phải, nhìn cô ta rất xinh, mái tóc đen dài lượn

sóng, môi đỏ chót màu quả nhót kiểu các hot girl

bây giờ ấy các bạn. Giọng nói thì miễn bàn rồi-

cute như chính vẻ ngoài của cô ta vậy.

Tôi cũng như bao người khác, thấy người đẹp thì

cũng nhìn thôi,hehe, mà đã nhìn thì phải gọi là

“super soi”

Chẳng hiểu sao cô nàng này khi liếc qua tôi, thấy tôi nhìn chằm chằm thì đỏ mặt. Giáo viên lớp tôi sau một hồi giới thiệu Phương Lê với cả lớp thì chỉ chỗ ngồi cho nó. Và thật là tình cờ, chỗ trống trong lớp gồm hai chỗ. Một là chỗ tôi, và hai là thằng khỉ kia-Vi Hoàng Anh Duy.

-Em thích ngồi chỗ nào? Chỗ gần bạn Bảo, hay bạn Duy?

Cô vừa hỏi xong thì Lê có biểu

hiện ngại ngùng cực kỳ buồn cười. Tôi nghoảnh

lại phía Duy thì thấy hắn có vẻ tự đắc.

Chắc là hắn nghĩ con nhỏ này sẽ ngồi gần hắn...

Chẳng có ai ngờ con nhỏ lại xách cặp chạy về

phía tôi, lại còn liếc xéo nhìn tôi kiểu “baby cute

girl”. Haizz. Đẹp trai đúng là một cái tội.

Giờ ra chơi, tôi nằm ngủ ngon lành trên bàn.

Con nhỏ lại gần tôi, dơ tay ra và nói:

-Chào anh, em là Hà Phương Lê, anh cứ gọi em

là Lê.. hi

Tôi chả thèm liếc nó mà gật gù và tiếp tục ngủ.

-Nếu anh mệt thì lần sau ta làm quen. Mà anh

tên Bảo phải không?

-Uhm.

Con nhỏ cũng thuộc dạng hot girl, chắc chưa

từng bị chàng nào từ chối, có lẽ bây giờ nó đang

bị shock toàn tập. Nó im lặng, ra ngoài sảnh lớp, một bầy con trai lẫn gái xúm lại làm

quen.

Chỉ còn lại mình tôi và thằng đó ngồi trong lớp.

Hắn chắc là tức lắm. Lúc sau, Minh Hạo lại phía bàn tôi.

-Bảo đại ca, cậu là sướng nhất rồi. Được hot girl tình

nguyện ngồi bên, làm bạn thân như tớ cũng

được thơm lây.

Tôi thấy buồn cười, nên cũng chêm vào một câu:

-Anh Bảo của chú không những “hen săm” mà

còn “men lỳ” hơn một số người nên mới thu hút

gái như vậy đấy. Hahaha.

Tôi vừa cất lời thì mặt hắn như biến sắc. Hắn

đứng dậy, đập bàn, và đi ra ngoài.

Minh Hạo lại thì thầm bên tai tôi:

-Bảo ơi. Hình như Duy tức rồi thì phải.

Tôi cũng thì thầm lại:

-Tức vì cậu ta ghen tị đấy. Haha.

Hai đứa tôi cười giòn tan, người bực tức thì thêm phần tức hơn.

***

Buổi học kết thúc, tôi hẹn Hạo buổi chiều sẽ đến

đón cậu ấy đến nhà để chỉnh đốn bề ngoài ngố

tàu nhờ các stylist riêng của tôi.

Quản gia chở tôi đến nhà cậu ấy bằng chiếc xe

BMW khá sang trọng. Bố mẹ Hạo rất thân thiện.

Họ vui mừng chào đón tôi, và có vẻ ngạc nhiên

khi con mình quen được với một người giàu có

đến vậy. Chúng tôi về nhà tôi. Cậu ấy đứng

trước nhà và hét lớn như một đứa trẻ.

-Trời ơi. Bảo ơi, xe ô tô nhà cậu khiến tớ choáng

rồi, cái nhà này còn khiến tớ choáng hơn. Đẹp

quá đi mất. Tớ đang mơ phải không?

-Hề hề. Nhà tớ cũng hơi to.

-Hơi to cái gì. Phải nói là quá to!

Hạo ríu rít như con chim non. Ấy vậy mà khi vào

trong nhà, gặp người làm nhà tôi, nó khá ngại và

im lặng hẳn.

-Đây là nhà tạo mẫu tóc của tớ. Anh Harry!

-Chào anh!

Hạo sợ sệt trả lời.

-Anh làm cho cậu ấy kiểu tóc này đi!

Tôi chỉ vào kiểu tóc Mohica (cạo hai bên mai, bên

trên vuốt lên, hơi xoăn), màu nâu. Hạo nhìn vào

hình tôi chỉ, sợ sệt chối từ:

-Tớ chưa bao giờ cắt kiểu ấy, không được đâu

Bảo à?

-Im lặng và ngồi yên, nghe lời tớ. Cậu phải thay

đổi người ta mới không xem thường cậu được

nữa.

Sau khi nghe lời tôi chỉ dạy, Hạo ngồi im re và

để yên cho stylist làm việc.

(Cậu ấy luôn theo mốt tóc như cái nồi úp lên,

bảo làm sao mà không ngố được chứ!)

Sau 1thời gian chờ đợi, Hạo hạo của tôi thay đổi

một cách kỳ lạ. Hóa ra thằng nhỏ mặt ngu đần

này có khuôn mặt cũng rất là đẹp trai. Tuy nhiên

vẫn thua tôi vài phần. Haha...

Tôi lựa cho Hạo vài bộ quần áo hợp thời trang.

Khi cậu ấy khoác vào thì đã thay đổi hoàn toàn.

Sau khi thay đổi diện mạo cho cậu bạn, tôi khá

hài lòng, bây giờ thứ cậu ấy còn thiếu đó chính

là phong cách bên trong.

-Thứ mà cậu bây giờ còn thiếu đó là tư chất bên

trong. Nhớ lời tớ nói, không được hạ thấp bản

thân, phải tự tin, cậu hiểu chứ?

-Nhưng mà làm sao...? Nhà tớ nghèo.... Tớ

không có gì, làm sao có thể tự tin?

-Không nhưng nhị gì hết. Vì cậu là bạn của tớ.

Như thế đã đủ tự tin chưa?

-Hi. Tớ biết rồi. Tớ có Bảo là bạn. Tớ sẽ tự tin!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net