Chương 4: Anh hùng cứu mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Nguyệt vừa bán xong giấy thủ công, xách túi vải đi về, trên đường về nhà.

Cô gặp ngay phải hai tên côn đồ trong vùng, chúng đứng chặn trước mặt Tạ Nguyệt.

"Này, muộn thế này rồi, mà cô em vẫn còn ra ngoài chơi hửm."

Một tên côn đồ kéo bím tóc trước ngực của Tạ Nguyệt.

"Các anh——" Tạ Nguyệt sợ hãi, lùi lại phía sau mấy bước. Cô cố gắng bỏ chạy, nhưng hai tên du côn đã vươn cánh tai dài của bọn chúng ra, tóm chặt lấy cánh tay cô.

Tống Trác Văn sau khi đưa Tiểu Hồng đến nơi an toàn xong, thì quay trở lại sở cảnh sát. Xa xa anh nhìn thấy phía trước có hai tên lưu manh đang trêu ghẹo một cô gái, anh lập tức tăng nhanh cước bộ.

"Thả tôi ra! Mấy tên lưu manh các người!" Tạ Nguyệt vùng vẫy, nước mắt đầm đìa.

"Em gái, đêm nay ngoan ngoãn chiều hai anh đây đi!" Tên lưu manh vuốt má cô.

Ánh mắt Tống Trác Văn tóe lửa giận, anh xông lên phía trước, lớn tiếng nói: "Thả cô gái đó ra!"

Hai tên du côn nhìn thấy Tống Trác Văn, trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng thấy anh có vẻ hiền lành, ít nói, nên chúng bạo gan hơn. Chúng thả tay Tạ Nguyệt ra: " Thằng nhãi kia, cút đi, nếu không thì......"

Chưa kịp nói xong, Tống Trác Văn đã tung ra một đòn quyền Anh, đấm vào mặt một trong hai tên côn đồ, sau đó lại nhanh chóng đánh hắn ngã xuống đất.

Chuyện đó chỉ diễn ra trong vỏn vẹn vài giây, tên lưu manh còn lại bị dọa sợ há hốc mồm.

Hắn sững người một hồi, rồi co giò bỏ chạy.

Còn tên lưu manh nằm trên đất trên mặt toàn là máu, cũng lập tức bò dậy, tái mặt chạy đi.

Tống Trác Văn lại cứu Tạ Nguyệt lần nữa, trong lòng Tạ Nguyệt vô cùng biết ơn.

Cô đi tới bên cạnh Tống Trác Văn, mắt đỏ bừng nói: " Anh Trác Văn, cảm ơn anh đã cứu tôi lần nữa."

Tống Trác Văn cười, rồi nói: "xã hội bây giờ nguy hiểm lắm, đêm hôm tốt nhất không nên ra ngoài, nguy hiểm lắm."

Tạ Nguyệt đỏ mặt đáp: "Vâng."

Tạ Nguyệt thầm nghĩ:

"Thật ngại quá đi mất, cả hai lần đều bị người khác bắt nạt, rồi được anh Tống cứu thoát."
"Dáng vẻ đánh người ban nãy của anh Tống ngầu quá, không biết anh ấy có bạn gái chưa nhỉ."

"Tạ Nguyệt, mày mê trai ư, mày đang nghĩ gì vậy chứ!"

Tống Trác Văn nghe được suy nghĩ của Tạ Nguyệt, cố nhịn cười. Anh ngại ngùng nhìn xung quanh, lúc này, đêm khuya thanh vắng, trên đường không một bóng người.

Tống Trác Văn lo lắng cho an nguy của Tạ Nguyệt, cười nói: "Tạ Nguyệt, để tôi đưa cô về nhà nhé."

Tạ Nguyệt tươi cười, gật đầu, cùng Tống Trác Văn rời khỏi hiện trường.

Trên đường về nhà, Tạ Nguyệt với Tống Trác Văn trò chuyện rất nhiều.

Cô nói với Tống Trác Văn rằng ước mơ sau này của cô là trở thành một cô giáo dạy học, Tống Trác Văn cũng khích lệ cô bảo cô phải kiên trì với ước mơ của chính mình. Thấm thoát, hai người đã về đến trước cổng nhà của Tạ Nguyệt rồi.

Tạ Nguyệt chào tạm biệt Tống Trác Văn, cô mỉm cười nói: " Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà nha, anh Tống."

Tống Trác Văn cười, rồi nói: "Không cần khách sáo, chào cô nhé."

Tạ Nguyệt: " Hôm nay trong họa có phúc lại gặp được anh Tống đây, nhưng mà thời gian trôi qua nhanh quá, không biết khi nào mới có thể gặp lại anh ấy nhỉ?"

"Không biết chuyện của Watanabe lần trước đã điều tra đến anh ấy chưa ? Liệu có mang tới phiền phức cho anh ấy không?"

"Anh Tống đã có bạn gái chưa nhỉ?"

*

Lý Tiểu Lan với Tạ Đại Cường đang ở trong nhà, Lý Tiểu Lan cứ thi thoảng lại nhìn lên chiếc đồng hồ đã cũ treo trên tường。

Lão Tạ này, sắp 10h rồi, Tạ Nguyệt vẫn chưa về nhà, hay ông đi đón con bé đi."

Tạ Đại Cường đang say sưa nghe nhạc, trên mặt tỏ rõ sự bực mình: "con gái đã 19 tuổi rồi, với lại cũng đâu phải là lần đầu nó ra ngoài bán giấy đâu, sẽ không sao đâu mà."

Lý Tiểu Lan lườm Tạ Đại Cường một cái, không yên tâm, nên đã tự mình ra ngoài đi đón, Tạ Đại Cường thấy vợ đi xuống, cũng lẽo đẽo theo sau.

Ở đầu ngõ

Một cặp đôi trẻ đẹp đang đứng dưới ánh đẹp đường lờ mờ.

Tạ Nguyệt có dáng người cao ráo, thon gọn, mặc trên người chiếc áo với chân váy vải giản dị, cùng hai bím tóc dài.

Làn da của Tạ Nguyệt trắng nõn, ánh mắt sáng ngời, cười lên như bông hoa đang nở rộ.

Tạ Nguyệt đang định chào tạm biệt Tống Trác Văn.

Tống Trác Văn định quay người đi, bỗng nhiên nhìn thấy trên tóc Tạ Nguyệt có một chiếc lá, thì nhắc cô: "Tạ Nguyệt, trên đầu cô có lá kìa."

"Ở chỗ nào vậy?" Tạ Nguyệt lập tức sờ tay lên đầu, nhưng lại không tìm thấy chiếc lá.

Tống Trác Văn vươn tay giúp cô nhặt chiếc lá.

"Hai đứa đang làm cái gì vậy?" Lý Tiểu Lan đột nhiên xuất hiện trước mặt của hai người với vẻ mặt vô cùng tức giận.

"Tạ Nguyệt, con thân là con gái, sao có thể như vậy được chứ? Còn cái thằng nhóc này nữa, tôi không xử lý cậu thì......"

Lý Tiểu Lan xông tới dạy dỗ Tạ Nguyệt với Tống Trác Văn một trận, còn chửi mắng Tống Trác Văn.

"Dì à, dì hiểu lầm rồi....." Tống Trác Văn giải thích.

"Hiểu lầm? Cậu chạm vào con gái tôi, mà còn hiểu lầm à!"

"Mẹ, mẹ hiểu lầm thật rồi, anh Tống chỉ đang giúp con thôi."

Tạ Nguyệt đứng chắn trước mặt Lý Tiểu Lan, cô sợ bà xông tới đánh Tống Trác Văn. Mẹ cô là một người rất chua ngoa.

Một âm thanh bỗng nhiên truyền tới, không ngờ lại là suy nghĩ của Lý Tiểu Lan:

"Con bé Tạ Nguyệt này thật hư quá đi, muộn thế này rồi, mà còn đi đú đởn với cái thằng không ra gì, nhỡ mà bị đồn ra ngoài thì sao có thể gả đi được đây?"

"Con bé này cũng thật là, sao lại nhìn trúng cái thằng nhóc này vậy không biết, cái thằng nghèo kiết xác, tối muộn rồi còn la cà ở đây nữa, bà đây không cầm dép đánh mày mới là lạ! "

Lý Tiểu Lan còn chưa kịp cúi người tháo dép, thì đã bị Tạ Nguyệt nắm tay lại.

"Con nắm tay mẹ làm gì?" Lý Tiểu Lan trợn mắt nhìn Tạ Nguyệt.

"Mẹ, con sợ mẹ lấy dép đánh anh Tống. Anh Tống, anh mau đi đi ——"
Lý Tiểu Lan ngạc nhiên: "Con biết mẹ định lấy dép đánh nó hả?"

Tạ Nguyệt sững người, đáp: " Con đoán bừa thôi mẹ, không ai hiểu mẹ bằng con đâu. Hehe!"

Tạ Nguyệt quay người lại thì thấy Tạ Đại Cường xuất hiện, liền vội vàng dùng ánh mắt cầu cứu ông, Tạ Đại Cường cũng ngầm hiểu, ông lập tức khom người kêu lên " Ai da".

"Lão Tạ, ông làm sao vậy?"

Tạ Đại Cường tỏ vẻ đau đớn lắm, nói:

"Khi nãy tôi bị trẹo hông."

Ánh mắt lo lắng của Lý Tiểu Lan dồn hết lên người Tạ Đại Cường.

Tạ Nguyệt lập tức nháy mắt với Tống Trác Văn, Tống Trác Văn cười, rồi nhanh chóng chạy đi.

Tạ Nguyệt đang thay quần áo trong phòng

Lý Tiểu Lan bê thức ăn cứ vậy đi vào, dọa Tạ Nguyệt hết hồn.

"Nguyệt Nhi, con vất vả cả ngày rồi, mau ăn cơm đi này."

"Cảm ơn mẹ." Tạ Nguyệt nhận lấy bát cơm.

Lý Tiểu Lan trầm ngâm nhìn con gái.

Lý Tiểu Lan: "Con gái mẹ thật xinh đẹp, lại còn là một sinh viên, sao có thể không tìm được một người có điều kiện tốt được chứ? Haiz, người ta đều nói nghèo đẻ con trai, giàu sinh con gái, là gia cảnh nhà chúng ta không tốt, nuôi con trong điều kiện thiếu thốn, cái thằng nhóc nghèo kiết xác hôm nay lừa Nguyệt Nhi nhà chúng ta đó."

Tạ Nguyệt nghe xong, mỉm cười, nói: "Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ gì vậy chứ?"

"Nguyệt Nhi, mẹ hỏi con nhé, con phải trả lời thật đấy, không được lừa mẹ đâu." Vẻ mặt của Lý Tiểu Lan trở nên nghiêm trọng.

Tạ Nguyệt cũng căng thẳng theo: "Mẹ muốn hỏi gì ạ?"

"Cái thằng nghèo khố rách áo ôm khi nãy là bạn trai của con à?"

Tạ Nguyệt sửng sốt, bỗng nhiên đỏ mặt: "Mẹ này, mẹ đang nói gì vậy chứ!"

Lý Tiểu Lan lập tức nói lại: "Mẹ nói con nghe, con xinh xắn như này, lại còn là sinh viên, không thể chọn bừa được đâu."

"Nhà chúng ta đã không giàu có gì rồi, chỉ trông vào con có thể gả cho một người tốt, sau này sống thật thôi đó."

Lý Tiểu Lan nói như súng liên thanh.

"Mẹ, sao mẹ lại ...... như thế nhỉ. Anh Tống là ân nhân cứu mạng của con đó, con với anh ấy thì làm sao chứ." Tạ Nguyệt hơi giận.

"Thằng đó cứu con thật sao?" Lý Tiểu Lan nửa tin nửa ngờ.

"Mẹ, mẹ ngồi xuống đây, con từ từ kể mẹ nghe."

Tạ Nguyệt kéo mẹ ngồi xuống, rủ rỉ kể lại. Cô chỉ kể chuyện khi nãy được cứu, chứ tuyệt nhiên không dám nhắc đến chuyện của Watanabe, sợ cha mẹ sợ hãi rồi lo lắng.

Lý Tiểu Lan giận chính bản thân mình: "Haiz, mẹ có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, trách nhầm cậu ấy."

"Mẹ, đừng tự trách mình mà, anh Tống là người tốt, anh ấy sẽ không để bụng đâu."

"Nguyệt Nhi, lần sau có gặp cậu ấy, nhất định phải mời cậu ấy đến nhà ăn bữa cơm đấy nhé."

Tạ Nguyệt gật đầu: "Vâng, nhất định rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC