Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chỉ còn tôi với Hoàng Mai ở lại trong ngõ hẽm vắng người. Đột nhiên tôi cảm thấy lưng mình như ướt đẫm mồ hôi khi mà Hoàng Mai nhẹ nhàng nắm lấy tay rồi dựa sát vào tôi. Phải rồi, giờ này tôi đâu còn là bạn bình thường của em nữa, đã thắng tiến lên một vị trí khác rồi mà, bây giờ tôi là bạn trai của em đấy chứ...!

-Mình đi được chưa Phong...! – Em thỏ thẻ.

-Ừ thì đi...! – Tôi giật mình, líu ríu dẫn chiếc xe ra ngoài ngõ.

-Phong đi đâu thế? – Em tròn mắt.

-Thì...đi đến quán Q! – Tôi lắp bắp.

-Không chở Mai sao? – Em khẽ cười.

-Ừ nhỉ..! Tí quên...,hề hề! – Tôi cười cầu tài dẫn xe về phía Mai

-Phong đi đâu vậy...? – Em nghiêng mái đầu mỉm cười.

-Thì đến quán Q...!

-Không mua bánh kem sao? – Em lại gài tôi.

-Ờ hén, quên...! – Tôi gãi đầu.

Ực...chưa gì em đã gài hàng nhẹ tôi 2 lần rồi, lúc bình thường tiếp xúc với em thì tôi chẳng sao, nhưng giờ đây, với một "cương vị" khác thì tôi hoàn toàn bị lép vế trước những câu nói tưởng chừng như bình thường của em. Vì sao, vì sao, vì sao...! Bản lĩnh lúc đánh nhau đâu hết rồi...!

-À, quà tặng của Mai nè...! – Tôi đưa chiếc lắc tay với móc gắn điện thoại cho em.

-Ơ, Phong cái này là gì vậy...? – Em tròn mắt.

Thôi chết tôi rồi...! Chiếc lắc tay và móc gắn chìa khóa hình ngồi sao tuyệt mĩ hôm nào giờ đã gãy gọng, méo xẹo, vỡ vụn như đống bùi nhùi vậy. Chắc có lẽ do chắn động từ vụ đánh nhau lúc nãy đây mà. Tiêu, giờ mua quà trước mặt Mai thì còn gì là bất ngờ nữa, chưa kể em sẽ buồn như thế nào nếu không được tôi tặng quà đây, thôi xong rồi, tiến thoái lưỡng nan...

-Xin lỗi Mai, đây là những món đồ Phong định làm tặng Mai, nhưng do trận đánh lúc nãy...! - Tôi buồn thiu.

-Không sao đâu...! – Mai khẽ cười.

-Đâu có được, quà tặng...chụt...

Chưa kịp nói tròn câu, em đã nhẹ nhàng nhón chân, đặt vào má tôi một nụ hôn thật ngọt ngào.

-Mai không cần quà gì hết đâu, Phong đã là món quà quý giá nhất đối với Mai rồi! - Em âu yếm nhìn tôi, hai gò má ửng hồng.

-............! – Bị bất ngờ về nụ hôn đó, tôi cứng họng không nói được lời nào.

-Hi...!

-Cười...cười gì...! – Tôi lắp bắp.

-Có người bị hớp hồn...!

-Ớ...! – Lại cứng họng

-Thôi...! Đi mua bánh kem đi, kẻo trễ...! – Em nhẹ nhàng nhấn vào trán tôi như gọi hồn về.

-Chờ tí...! – Tôi khựng lại nhìn một vòng xung quanh.

-Chuyện gì vậy....? – Em tròn mắt.

-Để xem còn quên gì không?

-Ngốc...! Đem theo Mai được rồi! – Em nắm lấy tay tôi, cùng đi đến chiếc xe đạp cam đen đầy kỉ niệm...

Xem tiếp 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net