Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại một giọng nói nữa vang lên, lần này mọi người mới thực sự ngỡ ngàng đến bàng hoàng rồi chuyển sang ngơ ngác. Một giọng nói hết sức quen thuộc, quen bởi vì giọng nó đó tôi đã nghe đi nghe lại hàng trăm lần rồi, mỗi khi tôi bị bơm đểu là xác định có giọng nói đó vang lên, quen bởi vì chủ nhân giọng nói đó không ai khác chính là thằng cô hồn Toàn phởn, người đã mất tích bấy lâu.

-Ề, mày Toàn...! – Tôi há hốc.

-Uầy, đáng lẽ ra tao đến sớm hơn ấy chứ, nhưng mà vừa lên đến lớp thì thấy tụi bây đã tan mất tiêu, ai ngờ tụ tập ở đây đông vui quá hẻn?

-Này, con là ai vậy? – Ba Ngọc Phương nghi hoặc.

-À quên, con xin giới thiệu tự với bác, con là Nguyễn Nhật Toàn, bạn cùng lớp với Ngọc Phương xinh đẹp đây và được mọi người giao trọng trách thu thập chứng cứ về mụ mẹ kế này! - Toàn phởn lại giở trò lẻo mép

-Sấc xược, đừng có tin lời thằng đó! – Mụ ta tái xanh mặt.

-Vậy bằng chứng đâu? – Ba Phương vẫn giữ bình tĩnh.

-Đây, mời bác, phiếu xét nghiệm ADN của Kiều Linh và lão tình nhân đó nhá, trùng khớp luôn, cha con hạnh phúc...

-Mày...giấy đó là giả đó...! – Mụ gân cổ.

-Ô, có chứng nhận hẳn hòi của trung tâm xét nghiệm luôn chớ bộ...! – Toàn phởn vẫn làm trò.

-Kiều Linh không phải là con ruột của tôi sao...! – Ba Phương nhíu mày, chất vấn mụ ta.

-Em...xin lỗi...! – Mụ ta chã biết nói gì hơn.

-Vậy cả việc bà lừa tài sản của tôi?

-Em không có, mấy đứa này nó vu không đấy...! – Vẫn cãi cùng.

-Ấy, dì bớt nóng, để con cho dì nghe một đoạn nhạc giải trí nhế - Toàn phởn cười đểu móc chiếc điện thoại trong túi ra.

Khi đoạn nhạc mà thằng Toàn phởn nói cất lên từ chiếc điện thoại của nó, tất thẩy mọi người đều chăm chú lắng nghe, duy chỉ có tôi, Lam Ngọc, Hoàng Mai và cả Ngọc Phương mới hả hốc mồm kinh ngạc thí đều chưa có đụng đất thôi, bởi lẽ không một ai trong chúng tôi có thể ngờ được, nó lại thông minh đến thế, đoạn nhạc đó chính là:

"-Chừng nào xong vậy em...! Anh chờ sốt ruột thật...!"

-"Anh cứ đợi đi, tuần sau ông già đó công tác về chuyển giao một nửa tài sản cho em rồi thì li dị ngay ấy mà...!"

-"Ừ, làm nhanh nhanh nhé, chúng mình cùng đi nghỉ mát ở nước ngoài...!"

-"Anh chỉ được cái vòi vĩnh...! Có biết em khỗ cực thế nào với con gái của ông ta không?"

-"Con gái ông ta sao?"

-"Nó như là con câm ấy, suốt ngày cứ lằm lằm lì lì...! Em chỉ giả bộ thân với nó trước mặt ông ta thôi, chứ em ghét nó bỏ xừ...!"

........................."

Vâng thưa quý vị và các bạn, bản nhạc đó không gì khác hơn chính là cuộc đối thoại của bà ta với lão tình nhân giang hồ ngoài công viên hôm nào. Mọi lời nói, mọi giọng điệu, và cả ý đồ lừa gạt tài sản của ba Ngọc Phương nữa, tất cả đã được phơi bày một cách công khai, rành rọt trước bàn dân thiên hạ và cả ba của Ngọc Phương, đã thế mà thằng quỷ này còn vặn điện thoại max volume làm người ta không muốn nghe cũng không được, phen này vụ án đã đi đến hồi kết rồi...

Sau khi đoạn đối thoại được phát xong, tất cả mọi người đều nín bặc, không ai nói với ai một lời nào cả, bởi lẽ ai cũng chờ người trong cuộc lên tiếng, phán quyết mọi chuyện, người trong cuộc đó chính là ba của Phương, và kẻ đáng chờ phán quyết chính là bà mụ kế ác độc kia, đã đến lúc cái ác phải bị tiêu trừ rồi...

Hít một hơi thật sâu để trấn an tinh thần, Ba Phương mới mở miệng dịu giọng nhưng vẫn có một chút tức giận phản phất:

-Bà còn gì để nói nữa không?

-Em...

-Sao...?

-Bọn nhóc đó tìm chứng cớ giả đó...

-Chát....

Bà ta chỉ vừa kịp dứt câu là đã bị ba Phương tán cho một bợp tay thấu trời, không thể trách ai được, đến nước này bà ta còn cãi cùng nữa thì ăn tát cũng đáng lắm.

-Uổng công tôi đưa bà về đây, chăm sóc cho bà, nuôi dưỡng con gái cho bà vậy mà bà nhẫn tâm hành hạ con gái tôi hay sao, đã thế còn muốn chiếm đoạt tài sản của tôi nữa à, bà có biết tôi thất vọng thế nào không...hả?

....Chát....

Thế là một cái tát chúa nữa được giáng vào mặt bà ta không khoang nhượng, kết cục cho kẻ ác như thế vẫn còn nhẹ đấy, gặp tôi sẽ không nhẹ như thế đâu...

-Anh...tha lỗi cho em...! – Mụ ta năn nỉ, van lơn.

-Không tha lỗi gì nữa cả? Hãy để pháp luật quyết định đi...! – Ông ấy từ từ rút chiếc điện thoại trong túi ra bấm số.

Bà ta không được một lời nào cả, chỉ ngồi bệch xuống đất ôm mặt mà khóc lóc tỉ tê, sướt mướt. Cả thầy hiệu trưởng lẫn cô Thanh đều lắc đầu ngao ngán trước tình cảnh khó như xử thế này, bây giờ dù có khóc lóc thống thiết thế nào đi chăng nữa thì cũng đã quá muộn rồi, luật nhân quả là đây, có vay ắc phải có trả, không ai có thể tránh khỏi được, xưa có câu ở hiền gặp lành, ở ác gặp hung mà.

Nhận thấy mình chẳng còn việc gì phải ở đây nữa, nên tôi giục Hoàng Mai ra về, để cho họ tự giải quyết việc nhà của mình, trách nhiệm của bọn con nít chúng tôi đến đây đã hết rồi, bây giờ là để người lớn tự xử lí việc của mình thôi:

-Mình đi thôi Mai.

-Tôi đi nữa...! – Lam Ngọc nối gót.

-Đợi tao với bây! – Toàn phởn sau khi đã giao hết chứng cớ cho ba Phương cũng lóc chóc mà chạy theo sau bọn tôi.

-Các bạn...! – Ngọc Phương cắn môi nhìn chúng tôi.

-Phương cứ ở lại đó đi, khi nào giải quyết mọi việc xong thì ra quán nước hôm qua mình uống nhé! – Tôi cười hiền vẫy tay chào nhỏ.

-Um...! – Nhỏ gật đâu cười thật tươi.

Đúng là người tính không bằng trời tính, trong cái rủi lại có cái may, trong họa được phúc, song hỉ lâm môn, chẳng những mưu kế của mụ dì ghẻ Ngọc Phương đã bị vạch trần mà trong lúc nguy cấp, nhỏ Phương đã nói được trở lại nữa, thật là chẳng còn gì tốt đẹp hơn, nhân quả đúng là nhân quả mà, như thế thì từ nay về sau bé Phương sẽ không còn bị đánh đập, hành hạ nữa rồi, người tốt phải gặp lành chứ, hề hề.

Cùng ngồi trong quán nước quen thuộc gần mà chúng tôi hay thường đến uống, cả đám hồ hởi tán chuyện với nhau xom như ngày hội vậy, nào là tiếng cười, rồi có cả cốc đầu nữa, tôi chưa bao giờ thấy vui đến thế, nhất là khi mục tiêu của buổi tán chuyện này chính là thằng Toàn phởn, người đã mất tích bấy lâu nay và giờ đây mọi người cần một lời giải thích của nó:

-Gì, tại sao tao nghỉ mấy ngày liền đó hả?

-Ờ, mất tích chẳng nói ai tiếng nào?

-Thì đi xét nghiệm? – Nó chưng hửng

-Xét nghiệm mấy ngày liền? – Lam Ngọc nhíu mày.

-Chứ sao?

-Vậy đám thằng Nam có làm gì mày không?

-Thì có...!

-Đệt cụ mày trả lời đàng hoàng coi, úp úp mở mở tao đấm cho vêu mồm. – Tôi tức tối cốc đầu nó.

-Tụi bây cứ bình tĩnh, để từ từ tao kể đã.

-Rồi, cứ kể...

-Rột...rột...hà..., rồi chuyện là thế này... - Nó chu miệng, hút một hớp nước mía xong cũng bắt đầu kể.

Mọi chuyện có thể bắt đầu từ cái đêm tôi gọi điện cho nó, sau khi kết thúc cuộc gọi với tôi xong, nó bèn dẫn nhỏ Kiều Linh đến chỗ khác để lánh nạn, ai ngờ, chưa kịp nhất mông khỏi băng ghế đá thì đã bị đám thằng Nam tới chặn đường. Trong lúc bí thế, bị dồn ép vào đường cùng thì may sao một tốp công an từ đâu kéo đến, giải vây cho thằng cô hồn này, nhờ đó nó mới được toàn mạng thoát khỏi tay bọn thằng Nam.

Nhưng nghe nó kể xong thì còn mơ hồ quá, thế quái nào nó lại vắng mặt 3 ngày được nhỉ?

-Đệt cụ mày, công an kêu tao lên đồn lấy chứng cớ hết một ngày

-Vậy còn 2 ngày còn lại.

-Thì đi xét nghiệm, trong lúc nguy cấp tao cũng bứt được tóc nhỏ đó chứ bộ.

-Thế sao tao gọi điện cho mày thì không trả lời?

-Bà mày, vào chỗ xét nghiệm chắc người ta cho tao gọi điện thoại à?

-Có vậy mà làm tụi tao lo gần chết, tưởng mày bị tụi nó oánh bẹp dí ở chỗ nào rồi.

-Xời, tao phước lớn mạng lớn mà mạy, không chết sớm được đâu, cơ mà... - Đột nhiên nó tặc lưỡi.

-Gì nữa đây...- Lam Ngọc nhíu mày.

-Tiền xét nghiệm ADN ngốn hết mấy tháng tiều tiêu vặt rồi, trời ơi là trời...! – Nó giả lả, rống lên mà ôm lấy tôi.

-Đệt, dang ra, bà mày thằng bệnh!

-Chứ hổng lẽ để tao nhịn đói suốt mấy tháng?

-Thì cùng lắm mỗi ngày tao tài trợ cho mày 1 ổ bánh mì!

-Cái thằng bạc đãi bạn bè...!

-Hay vầy, mỗi sáng Toàn đi với tụi mình vào can-tin ăn sáng cùng nhé...! – Hoàng Mai đề xướng.

-Ồ hay, cái này được à nha...! – Toàn phởn khoái chí, vỗ đùi đánh bép.

-Hay là bà Ngọc cũng đi luôn cho vui...éc... - Tôi đau điếng vì bị Hoàng Mai dẫm bàn giò.

-Thôi, mấy người cứ ăn đi, tôi quen ăn sáng ở nhà rồi...!

-Ờ hề hề...! – Tôi cười câu tài lảng tránh ánh nhìn tóe lửa từ Hoàng Mai.

Phải nói là từ khi "rướt nàng về dinh" rồi, tôi đâm ra sợ vợ tợn, Hoàng Mai mà ho một tiếng thì tôi xếp re ngay không dám hó hé, có lẽ vì cũng ngán cái cảnh bị em giận nên chừa không dám làm căng nữa thành ra mới nhu nhược thế này đây, chắc ngấm vào máu luôn rồi. Cơ mà người ta cũng có câu sợ vợ thì sống lâu, nễ vợ thì bớt u sầu, còn để vợ lên...thôi mấy bác tự hiểu, dễ mà nhỉ?

Tán dốc chừng mươi phút sau thì có một chiếc xe hơi đen tuyền, láng cón đến đậu trước quán nước. Chúng tôi không mấy ngạc nhiên bởi vì ai cũng biết đó chính là xe của ba Phương và nhỏ Phương cũng đang ngồi trong đó.

Rụt rè bước về phía chúng tôi như ngày đầu tiên đi học, nhỏ Phương mặt mày cứ lấm lét, cuối gằm xuống đất mà không dám nhìn thẳng về phía chúng tôi, trong cứ như là thí sinh ra ứng thí trước ban giám khảo vậy, nhưng nhìn kĩ lại thì giống nàng dâu ra mắt ông bà già chồng thì đúng hơn. Nói đùa thế thôi nhưng quả thật là nhỏ Phương đang bẽn lẽn trước chúng tôi thật đấy chứ, phải đợi Lam Ngọc chạy ra kéo vào thì nhỏ Phương mới có thể an vị cùng với chúng tôi được.

-Nè, bạn bè làm gì mà phải ngượng ngùng vậy? – Tôi nhíu mày khó hiểu.

-Ơ...a...mình...xin...lỗi – Nhỏ nói chầm chậm, có vẻ còn ngượng ngùng.

-Trời, nói gì kì vậy, sao lại phải xin lỗi...! – Hoàng Mai cười hiền.

-Mình...

-Sao, nói anh nghe, ai dzựt cây cà lem của bé rồi hả? – Toàn phởn hóng hớt pha trò.

-Cái thằng này, chỗ người ta nói chuyện cứ chọt mỏ vào!

-Ai biết, phải hỏi chứ, để còn chạy đi mua...!

-Đệt cụ thằng này, muốn ăn dép hả?

-Thôi đi hai ông, giỡn hớt mãi, có để cho Ngọc Phương nói không! – Lam Ngọc khó chịu gắt nhẹ.

-Rồi, hề hề - Hai thằng ngồi xếp re

Nhìn Ngọc Phương thế thôi nhưng trong lòng ai cũng hiểu hết mà, vừa lúc nãy do tình huống ép buộc nên nhỏ mới bộc phát khả năng nói trở lai thôi, còn bây giờ khi đối diện với chúng tôi mà không có một tý áp lực nào nên nhỏ vẫn còn ấp úng, chưa quen, nhất thời không thể nói tròn câu được. Thế nên giờ đây ai cũng kiên nhẫn, chờ đợi nhỏ Phương bập bẹ những câu nói đầu tiên của mình sau 3 năm bị câm lặng:

- Mình...cảm...ơn...các...bạn...đã...giúp...đỡ...!

-Ộ ôi, hay quá, từ đó đến giờ mới nghe được giọng của Ngọc Phương đó nha! – Hoàng Mai cười xòa nằm lấy hai tay của nhỏ.

-Um...mình...cảm...ơn...các...bạn...!

-Trời ạ, có gì đâu mà cảm ơn hoài thế, tụi mình ngại lắm đó, bạn bè mà...! – Tôi lắc đầu cười khổ.

-Vậy...cảm...ơn...bạn.

-Sặc máu...!

-Thôi, cảm ơn lắm thế, bé Phương không sao là tụi này vui rồi...! – Toàn phởn làm mặt gian.

-Nè, ông là ai mà gọi người ta bé này bé nọ!-? – Lam Ngọc khó chịu.

-Trời, mấy bà không thấy sao, trong nhóm mình chỉ có Ngọc Phương là hiền lành, dễ thương nhứt thôi, gọi thế nghe như con gái út trong gia đình ấy mà.

-Ông chịu còn xem Phương có chịu hay không kìa!

-Được...mà...mình...thích...lắm! – Nhỏ cười hiền.

-Vậy từ nay gọi bạn là bé Phương nha! Ộ ôi nghe dễ thương quá! – Hoàng Mai cười tít mắt.

-Mình...còn...muốn...nói...một...chuyện...nữa!

-Sao, khoái cà lem tiệm nào để anh chạy đi mua nha! – Toàn phởn lại pha trò.

-Giỡn hả mạy? – Tôi tức tối cốc nó phát rõ đau.

Mình...muốn...mời...các...bạn...đến...nhà...mình...dùng...bữa... tối...nay...!

-Đú...ú...ú...ú! Thiệt hả? – Toàn phởn khoái chí.

-Um...mong...các...bạn...đến...dự...!

-Hi, bạn cứ yên tâm, bọn mình sẽ có mặt đầy đủ mà!

-Vậy, mình...về...chuẩn...bị...nha?

-Ừ, bye bé Phương nhá! – Tôi hăng hái.

Chợt...

-Chà, ngọt lịm ghê ha? – Hoàng Mai thỏ thẻ nhưng đầy sát khí.

-Chỉ...chỉ chào xã giao thôi mà!

-Em hông biết, sau này anh không được gọi Phương bằng bé!

-Rồi rồi, hứa mà! – Tôi nuốt khan

Sau khi chiếc xe hơi 4 chỗ khuất khỏi tầm mắt chúng tôi, cả nhóm lại chuyển sang một mục tiêu mới, dự là mục tiêu đó sẽ không còn mạng để dùng bữa tối nay tại nhà Phương, kết cục cho một thằng dám động chạm đến con gái:

-Ngọc à, hồi nãy có nhớ Toàn đã nói những gì không?

-Ừm đến xem...hình như là "trong nhóm mình chỉ có Ngọc Phương là hiền lành, dễ thương nhứt thôi".

-Vậy suy ra hắn bảo mình và Ngọc không hiền lành, dễ thương chút nào đấy!

-Sặc, mấy bà đừng có suy diễn lung tung! – Toàn phởn thất kinh lui bước.

-Hôm nay phải tính sổ luôn một thể Toàn ạ, cả cái tội mất tích không thông báo mấy ngày liền nữa! – Lam Ngọc bé ngón tay rôm rốp.

-Éc, khoang đã, bà là lớp trưởng không được lộng quyền!

-Cũng phải, trong trường hợp này tôi có thể trừ điểm ông vì tội nói xấu người thi hành công vụ rồi đấy!..

-Phù, thế còn đỡ...

-Nhưng tôi thích hành động hơn...

-Ê, cái gì...

-Chịu khó làm mộc nhân của tôi một bữa nhé...

-Phong ơi cứu tao... - Toàn phởn trăn trói.

-Chậc, được rồi, tao sẽ giúp mày lo tiền mua hòm, yên tâm ra đi đi...! – Tôi lắc đầu cười khoái chí.

-Cờ hó Phong, tao sẽ ám mày...óe...á...ối...

=================

6h30 trời chập tối, tôi lại đèo Mai trên chiếc fuhachi cam đen thưở nào đến nhà Phương. Giờ mới để ý, nhà Ngọc Phương cũng ở trên đường NHT, cách nhà Lan có 1 cây số thôi, cũng tính đi đến nhà Phương bằng con đường chạy cắt ngang qua nhà Lan rồi nhưng thôi, nếu Hoàng Mai mà để ý đến việc này chỉ tổ lại lớn chuyện, mắc công em lại bảo "Hay quá ha, nhìn cảnh nhớ người chứ gì?" hoặc tệ hơn "Lưu luyến người xưa phải hông?". Dù gì cũng dứt khoát rồi, đi ngang nhà Lan lằm gì nữa chứ? Chỉ tổ làm tôi...lại thấy vầng vương nữa thôi.

Miên man suy nghĩ thế nào tôi lại chạy hố qua nhà Ngọc Phương cả một đoạn:

-Nè, anh làm cái gì vậy? – Hoàng Mai vỗ chành chạch vào lưng tôi.

-Hả, gì?

-Chạy hố rồi kìa, quay lại...

-À...ờ...! – Tôi dừng lại, vòng xe sang lề bên kia.

Thấy tôi đáp lời một cách vô thức, Hoàng Mai bắt đầu thắc mắc:

-Làm gì vậy hả, đang nghĩ đến ai sao?

-Đâu, làm gì có, chắc tại đang mệt!

-Chở em mà mệt sao, mới cân hôm qua đâu có lên tẹo nào đâu nhỉ?

-Lên ngầm em không biết đâu, đến lúc biết thì em đã thành bà mập rồi!

-Hay cho Phong, giỏi cho Phong... – Em tức tối véo hông tôi cật lực

-Oái...ầm.... – Tôi đau điếng, lạc tay lái tông thằng vào cổng nhà Ngọc Phương, còn lưng tôi hứng trọn cả người Hoàng Mai nặng chịt.

-Hic....ghét anh...! – Hoàng Mai giận dỗi bước xuống xe.

-Ây da...đừng giận, anh hông cố ý mà! – Tôi lúi cúi gạt chân chống xe rồi chạy đến chỗ em.

-Đau quá, chắc bị chấn động mạnh rồi! – Em mếu máo ôm ngực.

-Sao, để anh xem có nặng không?

-Vô duyên, đòi xem cái gì? – Em đỏ mặt

-Thì em nói đau mà!

-Trời ơi, giờ không biết gọi anh là chồng ngốc hay chồng xảo huyệt đây? – Mai lắc đầu ngao ngán.

Gì thế mấy bác, em Mai bị đau thì tôi xem vết thương ra sao thôi chứ ngốc với xảo huyệt gì ở đây nhỉ? Khó hiểu thật. Đến cả thằng Toàn sau khi được tôi thuật lại thì nó chỉ cười tít mắt mà xoa đầu tôi thôi chứ chã giải thích cho tẹo nào.

Năn nỉ Hoàng Mai tỉ tê một lúc thì Toàn phởn từ trong nhà Ngọc Phương lú đầu ra khỏi cổng dòm ngó, công nhận thằng này cũng hên thiệt bị nhỏ Ngọc đấm cho vài đấm vào mình vậy mà chưa chết, chắc phải phong thằng này làm thánh hên mới được.

-Xùy xùy, ở đây không có mua dzé số, đi chố khác chơi! – Nó lại làm mặt đểu bày trò.

-Muốn làm mộc nhân nữa hả Toàn, lát mình bảo Lam Ngọc nhé. – Mai nheo mắt.

-Hề hề, mới hai người vào, hoan nghênh đến chơi!- Nó nuốt khan niềm nở mở cổng.

-Nhà của người ta làm như nhà mày ấy, mà Ngọc Phương đâu rồi?

-Thì Ngọc Phương ở sau bếp nấu nướng cùng với nhỏ lớp tửng rồi! Tao ra mở dùm.

-Liệu hồn mày đấy, để nhỏ Ngọc biết mày gọi nó lớp tửng chắc nhỏ chặt mày bay đầu.

-Ui xời, sợ gì nhỏ đó!

-Này Toàn, ra mở cổng gì lâu thế hả? – Tiếng nhỏ Ngọc oang oang từ trong nhà.

-Rồi, dzô liền...! – Nó đáp lại lảnh lót.

-Dzậy mà nói hông sợ hẻn? – Tôi đá xoáy.

-Thì nhỏ gọi tao trả lời thôi chớ bộ, mà tụi bây vào đi, mắc công tao lại làm mộc nhân chập 2 nữa. – Nó cười khổ.

Nói chung là thằng Toàn này cũng là một tay sát gái đấy, nhưng chỉ là gái bình thường trở xuống thôi, còn gặp nhỏ nào mà trang bị đầy đủ võ công như Lam Ngọc thì nó cũng phải lắc đầu chào thua, có thể gọi Lam Ngọc là đỉnh của đĩnh rồi, có đại gia cũng chã dám rướt. Vậy mà sau này thằng Toàn lại gặp một nhỏ còn khủng khiếp hơn cả Lam Ngọc nữa đấy và định mệnh của nó cũng an bài từ đó luôn, kết thúc sự nghiệp của một tay chơi lừng lẫy. Cơ mà phải lo hiện tại trước cái đã...

Vào đến nhà đã thấy ba của Phương ngồi chiễm chệ trên chiếc sofa đối diện cửa ra vào, gặp tôi và Hoàng Mai, ông ấy cười hiền rồi mời chúng tôi ngồi, duy chỉ có Hoàng Mai là xin phép ra sau bếp để phụ giúp nấu nướng. Giờ đây chỉ có tôi và thằng Toàn cùng ngồi đàm đạo với ông ấy. Chà, không khí cũng cẳng thẳng lắm đấy, cứ như lần ra mắt với mẹ Hoàng Mai vậy.

Thế rồi ba Phương cũng mở kim khẩu bắt đầu cuộc trò chuyện có phần thót tim:

-Hai con có vẻ thân với Ngọc Phương nhỉ?

-Dạ, dạ...? – Tôi và thằng Toàn giật mình, gật đầu cái rụp.

-Cơ mà bạn này thân hơn con đó bác! – Toàn phởn bơm đểu.

-Chà, vậy chắc con cũng hay giúp đỡ Ngọc Phương lắm nhỉ? – Ông vẫn từ tốn.

-Dạ, cũng có giúp...

-Nó cũng ngồi chung bàn với bạn Phương luôn đó bác! – Toàn phởn lại chăm thêm chút xăng.

-Ngồi chung luôn à, chắc là thân lắm rồi? – Bác cười hiền.

-Hông có đâu bác!

-Ngồi chung mà không thân sao, vậy ác hẳn là còn gái bác làm phiền con lắm phải không?

-Dạ hông, Ngọc Phương dễ thương, hiền lành, lại còn hay giúp đỡ con nữa, con làm phiền con gái bác thì đúng hơn!

-Vậy thì hẳn là thân rồi! – Bác vẫn chốt.

-Dạ, thì là vậy... - Tôi cười khổ, chấp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net