Acouasm (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi nhắc đến Janeiro xứ Anglo, giới quý tộc Vespero sẽ chẳng quan tâm đến chủ đề nào hơn là chuyện giường chiếu của y. Tất nhiên, ở phía bắc lục địa Aurian này thì chỉ có ba lý do thỏa đáng để giải thích cho cái sự quan tâm kỳ quái đó mà thôi. Y không bị bất lực, điều này khá chắc chắn bởi y đã có ba đứa con. Y không bị cắm sừng, vì thậm chí y còn chưa bao giờ kết hôn. Và khi cả hai lý do trên đều không phải thì người ta có thể chắc chắn rằng y thuộc về loại cuối cùng, một kẻ bất thường. Phải, Janeiro là một kẻ không bình thường trong con mắt của đám quý tộc khi ngang nhiên ngủ cùng với đàn ông. Đức ông Methusad – người cha khốn khổ của y – đã không ít lần nổi điên khi nghe được chuyện này. Nếu thời gian đầu, ông ta còn có thể quả quyết rằng đấy chỉ là tin đồn thất thiệt do những kẻ hèn hạ tung ra nhằm bôi nhọ gia tộc xứ Anglo, thì dần dà, sau vài bận tận mắt chứng kiến con trai mình tình tứ với lũ trai tơ, Methusad bắt đầu dần chuyển sang nỗ lực tìm cách bưng bít sự thật cay đắng này để cứu vớt lấy danh tiếng của bản thân – trong trường hợp thứ tài sản xa xỉ ấy còn sót lại chút ít nào. Song Janeiro thì không nghĩ như vậy, y chẳng buồn che giấu sở thích quái gở nơi phòng the của mình. Trong khi Methusad cố che giấu thì Janeiro tỏ ra rất hăng hái để khoe khoang. Thậm chí, người ta đồn rằng y từng tổ chức rất nhiều bữa tiệc trụy lạc cùng đám bạn bè rồi rêu rao khắp nơi về chúng. Và chính cái sự ngông nghênh thách thức với mọi chuẩn mực của giới quý tộc ở Vespero này đã trở thành nguồn cơn khiến y bị ép đến kinh đô Macedonica để kiếm một cô vợ đúng nghĩa.

Cỗ xe ngựa lăn bánh lọc cọc trên đường đi chậm dần rồi cuối cùng dừng lại hẳn trước cửa một nhà thổ. Người xà ích nhanh nhẹn bước xuống, ông ta mở cửa thùng xe và đỡ người ngồi bên trong đi ra ngoài. Ở trước cửa nhà thổ, ả hầu gái với gương mặt đầy tàn nhang ăn bận quê mùa đã đợi sẵn để đón vị khách vừa đến. Không ai nói lời nào, hai người đều chỉ giao tiếp với nhau bằng những cái đảo mắt, gật đầu hoặc đưa tay mời gọi đi theo. Vị khách kéo mũ trùm xuống thấp thêm một chút trước khi nốt gót ả hầu gái để tiến sâu vào bên trong tòa nhà nom đầy vẻ nhớp nhúa này. Ả hầu đưa khách vào phòng tắm lớn, nơi mà bữa tiệc của những gã đàn ông giàu có với đám thanh niên trẻ đẹp đang bước vào hồi cao trào để thỏa mãn thứ ham muốn xác thịt kỳ lạ, điều chắc chắn sẽ bị phỉ nhổ nếu diễn ra ở một chỗ nào đó không phải nơi này. Vị khách bước nhanh hơn, cứ như thể muốn lướt qua những thân mình lõa lồ đang quấn lấy nhau dưới hồ nước nóng càng nhanh càng tốt.

"Ngài Janeiro đang ở kia." Ả hầu dừng lại ở một khoảng cách vừa đủ rồi chỉ về phía gã đàn ông đang ngồi trong bể tắm nhỏ nằm riêng biệt ở cuối phòng, y đang mải hôn cậu trai trẻ bên cạnh đầy say đắm.

Vị khách gật đầu, tay lần tìm trong túi hai đồng vàng để thưởng công cho ả hầu gái rồi tự mình đi thẳng một mạch đến chỗ Janeiro. Cái mũ trùm từ từ trượt xuống, để lộ ra mái tóc mềm mại lẫn khuôn mặt nhợt nhạt của vị khách. Sự xuất hiện của một người phụ nữ nóm có vẻ quý tộc ở nơi này khiến cho không ít kẻ xung quanh giật mình, hoặc nếu không thì cũng đưa mắt nhìn đầy cảnh giác. Song vị khách không có vẻ gì là quan tâm đến xung quanh, nàng đã dần quen hơn với cái không khí trụy lạc kỳ quặc ở nơi này và chỉ còn chú ý đến kẻ có tên Janeiro mà thôi.

"Kính chào người, thưa công chúa Nasya." Con trai của đức ông Methusad cất lời, sau nụ hôn nồng nhiệt đến mức thô thiển với kẻ đang ngồi cạnh trong cái bể tắm nước nóng.

"Chào ngài, ngài Janeiro. Mừng ngài đến kinh đô." Nasya nghiêng đầu, nàng đáp lại và ánh mắt nhìn gã đàn ông đang trần truồng trước mặt mang đầy vẻ khinh bỉ. "Dù chỗ này không thích hợp để chúng ta gặp nhau."

"Nhưng nó đủ kín đáo, như yêu cầu của người." Janeiro liếc mắt ra hiệu, những chàng trai trẻ đang vây quanh y dần tản ra phía đầu kia của cái bể, họ tìm rượu hoặc bạn tình khác để tiếp tục âu yếm. Khi đã chắc rằng không còn ai xung quanh có thể xen ngang vào cuộc gặp này, y thúc giục nàng hãy nói thẳng ra điều nàng mong muốn.

Thái độ thẳng thắn của Janeiro khiến Nasya hài lòng. Nàng cuộn lại lớp áo choàng bên ngoài và ngồi xuống cạnh thành bể tắm, cách gã đàn ông xứ Anglo một khoảng đủ để y vẫn nghe được tiếng thì thầm hạ giọng của mình. Câu chuyện của cả hai bắt đầu bằng một lời thú nhận chân thành từ Nasya, nàng cho Janeiro biết về dự định khướt từ bất cứ lời cầu hôn nào mà y sắp sửa gửi đến. Và vẻ thành thật của nàng có dường như khiến cho y cảm thấy bị thu hút. Janeiro ngồi thẳng người lên một chút, y tựa lưng vào thành bể để lắng nghe chăm chú. Lời mào đầu của Nasya làm y phải suy nghĩ đôi chút trước khi tiếp lời.

"Thần đã được giao nhiệm vụ đến đây để cầu hôn người, thưa công chúa." Janeiro trả lời. "Và quả thực thần cũng cần một người vợ, người biết đấy, để cha của thần bớt đi đôi chút khốn khổ."

"Hoặc ông ta sẽ khốn khổ hơn bây giờ," Nasya nói, nàng nhếch miệng cười. Janeiro đang thăm dò, nàng tự nhủ như vậy qua cái cách y cố nhìn thẳng vào mắt mình. "Khi đức vua lôi xứ Anglo vào vũng bùn của mình và để mặc các người đối đầu với nhà Sudo."

"Chúng thần đã sa lầy từ khi cho cha người vay tiền. Những món nợ khó đòi." Y nhấc ly rượu lên ngỏ ý mời nàng. Dẫu không quá mặn mà với dự định kết hôn, nhưng Janeiro lại cảm thấy rằng những dự định đang ẩn giấu trong cái đầu xinh xắn của công chúa rất thú vị. Nàng ta rõ ràng là rất khác so với đám tiểu thư quyền quý bình thường. "Một cuộc hôn nhân là sự đảm bảo số tiền đấy không bốc hơi, người biết đấy, chúng thần muốn có quyền lực ở Macedonica."

Trong một thoáng, Nasya nhíu mày nhìn Janeiro. Khuôn mặt đầy vẻ tự mãn của y khiến nàng nghĩ rằng y giống như thương buôn đang hô hào đấu giá. Janeiro, hoặc cũng có thể là cha của y nữa, cần quyền lực ở Macedonica và sẵn sàng dùng tiền để đổi lấy điều đó. Giờ thì mọi thứ thật hợp lý, Nasya tự nhủ, cuối cùng nàng cũng biết được tại sao xứ Anglo lại đồng ý cho cha của mình vay rất nhiều tiền như vậy. Nhưng thế thì sao nào? Nasya thầm nghĩ, chuyện này hoàn toàn không quan trọng.

"Vậy còn Orson, anh trai ta?" Nàng hỏi chẳng phải vì hiếu kỳ. "Xứ Anglo đã luôn rất thân tình với anh ấy."

"Người ta không ở trên thuyền chỉ vì thích cánh buồm." Janeiro đáp lại, y không có ý muốn che giấu suy nghĩ của mình. Thái tử Orson chỉ là một tên mọi rợ thô lỗ, đức ông Methusad từng nhận xét như vậy. Trong đầu hắn chẳng có gì ngoài chém giết, và nếu có trở thành quân vương thì hắn cũng như con ngựa bất kham. Hơn nữa, Janeiro nhìn nàng công chúa đang ngồi đối diện mình, nàng ta cũng là người có quyền thừa kế. Cha của y đã tính toán đúng khi sắp xếp cuộc hôn nhân này. Chí ít nó hứa hẹn sẽ không hề buồn chán như y từng nghĩ.

"Chúng ta sẽ thành thật với nhau như thành thật trước thánh thần." Đôi môi nhợt nhạt của Nasya cong lên thành một nụ cười. Nàng biết chắc rằng mình sẽ có điều mà bản thân mong muốn khi quyết định đến chỗ dơ dáy này. Đại nguyên lão lẫn đức vua đã dạy cho nàng biết rằng luôn phải chớp lấy cơ hội nắm chuôi kiếm trong mọi trường hợp. Và Nasya thì tự tin là nàng đang nắm cái chuôi kiếm khốn kiếp ấy, nàng biết Janeiro cần gì. "Ta sẽ từ chối lời cầu hôn của ngài, ngài Janeiro."

Janeiro không trả lời, y nhướn mày vừa thể hiện sự ngạc nhiên vừa thể hiện sự thích thú. Công chúa Nasya đã có phu quân, dẫu người ta đồn rằng đức vua từng cấm họ ngủ với nhau. Y cảm thấy hiếu kỳ với một mối quan hệ lố bịch như vậy, và chờ đợi nàng đem gã hoàng tế tội nghiệp kia làm cái cớ. Nasya sẽ quay về là ả đàn bà tầm thường, ngớ ngẩn như đám tiểu thư quyền quý luôn mơ mộng về thứ tình yêu đầy trắc trở chăng? Y tự nhủ, nghiêng đầu giơ ly rượu mời nàng.

"Nhưng ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu từ xứ Anglo..." Nàng công chúa rành rọt từng từ, những ngón tay cắm vào lòng bàn tay để giữ cho mình thôi run rẩy. "Miễn là ngài giúp đỡ ta một cách trung thành."

"Người khiến thần phải suy nghĩ..." Janeiro có một chút lúng túng trước tham vọng của Nasya.

"Ta đang ra lệnh cho ngài và xứ Anglo." Công chúa nói sau một cách vội vã, cứ như thể nàng đã phải đắn đo rất nhiều mới có đủ can đảm để thốt thành lời. "Ta chưa bao giờ cho ai sự lựa chọn, Janeiro, chỉ cần ta muốn thì nhất định mọi thứ phải tuân theo ý muốn đó."

Thế rồi, điều kế tiếp Nasya làm là nhấc cánh tay đang tựa vào thành bể của Janeiro, rồi nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay ướt nhẹp một đồng bạc. Y hiếu kỳ trước thứ lạ mắt, song lại phảng phất sự đe dọa đó. Nó chỉ là một đồng bạc, Janeiro xòe tay để xem thật rõ thứ mà nàng công chúa nhà Hamilton vừa tặng cho mình, nom chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng, với xứ Anglo, Janeiro thoảng thốt ngước mắt nhìn cái nghiêng đầu chờ đợi của thiếu phụ đang ngồi bên cạnh mình để xác nhận lại một lần nữa, để rồi chết lặng khi nàng ta gật đầu nhè nhẹ,.. Với xứ Anglo và cả chính bản thân Janeiro, nó sẽ là dấu chấm hết. Nasya đã thôi run rẩy, nét mặt vài tíc tắc trước còn ngượng ngùng, bối rối giờ mang đầy vẻ ranh mãnh. Nàng ta khiến y nghĩ đến một con rắn đang nhẹ nhàng trườn mình, và chỉ đợi thời điểm thích hợp để găm cặp nanh sắc nhọn chứa đầy nọc độc ngập sâu vào da thịt của kẻ thù. Janeiro biết, công chúa Nasya đã nói đúng. Không có sự lựa chọn nào ở đây.

Vậy là gã con trai hoang đàn của đức ông Methusad xứ Anglo không mất quá lâu để trở thành một bề tôi trung thành theo đúng ý Nasya.

"Thần tự hỏi gã chăn ngựa đã thuần phục người bằng cách nào," Janeiro mỉa mai đầy đểu giả. "Người biết đấy, chúng ta có thể..."

Bàn tay Nasya lần xuống viền tất ở bắp chân, nàng rút ra một con dao găm và nhanh như cắt kề nó vào cổ gã đàn ông trần như nhộng trước mặt trong sự kinh hãi của những người xung quanh. Cảm giác nhói đâu cùng mùi máu tươi phảng phất khi lưỡi dao cứa qua khiến Janeiro im bặt. Y nhìn nàng công chúa đầy trân trối.

"Nghe đây, nếu ngươi còn nhắc đến Derizi một lần nữa, ta sẽ giết ngươi." Nasya nghiến răng. "Và cũng đừng tơ tưởng về bất kỳ hôn lễ nào."

Nói rồi, nàng đứng dậy và rời đi mà chẳng cần quan tâm đến Janeiro. Khi nàng công chúa đã bước ra khỏi bữa tiệc đầy nhục dục, gã đàn ông xứ Anglo vẫn nhìn vô định về hướng cánh cửa lớn. Đám trai trẻ vừa lánh mặt lúc trước lại rẽ nước bơi bơi về phía y, chúng quấn quít, rồi dán lên khuôn mặt y những nụ hôn ướt át trong nỗ lực kéo lại sự yêu thích mà y đã dành cho chúng lúc ban đầu. Song đối với Janeiro thì đồng bạc đang cầm trong tay giờ đang choáng kín tâm trí y. Chẳng cần phải thử nó qua lửa, y cũng biết rõ kết quả. Công chúa Nasya hẳn cũng nắm được chuyện này, thế nên nàng ta mới yêu cầu y hãy đến kinh đô Macedonica sớm hơn dự định một vài ngày, và dĩ nhiên phải hoàn toàn bí mật. Một ả đàn bà nguy hiểm, Janeiro thầm nghĩ, dù vẻ bề ngoài của nàng chẳng khác nào con thỏ non vô hại.

"Nói cho em nghe, ngài Janeiro, có gì đáng cười?" Cậu thiếu niên chỉ chạc mười bảy mười tám tuổi hỏi, trong lúc di chuyển bàn tay đặt trên bộ ngực rậm lông của Janeiro dần lần xuống dưới.

"Sự hỗn loạn." Janeiro cười to hơn, y ném đồng xu xuống dưới nền đã hoa cương để rảnh tay ôm lấy cậu thiếu niên vào lòng. "Rồi em sẽ thấy, đời sắp vui hơn nhiều."

Phía dưới nền, đồng bạc dựng đứng xoay tròn, hai mặt khắc liên tục lướt qua, nom như một bộ xương người đang nhảy nhót điên cuồng.

*

* *

Derizi yêu dấu,

Xin hãy hồi âm cho em, dù chỉ một lần. Chàng có thể chì chiết em bằng những từ ngữ cay nghiệt nhất, nhưng em muốn biết con chúng ta ra sao. Xin chàng hãy rủ lòng thương người phụ nữ khốn khổ là em, hãy cho em hi vọng để tiếp tục tồn tại trên cõi đời đáng nguyền rủa này...

Vợ của chàng, mãi mãi là vậy.

Nasya đặt dấu chấm cuối cùng, nàng đọc lại lá thư rồi cắm chiếc bút lông vào lọ mực. Đây đã là lá thứ năm nàng viết cho chàng, song vẫn không hề có hồi âm. Chàng đang ở đâu? Nàng lẩm bẩm như vậy trong lúc nung chảy mẩu sáp và đóng dấu niêm phong lên cuộn giấy. Sự im lặng của Derizi khiến nàng bồn chồn, thậm chí là chết khiếp khi nghĩ đến việc chàng chẳng thể nhận hay viết thư hồi âm. Cứ mỗi một ngày trôi qua mà không có bất kỳ tin tức nào về chàng, Nasya đều gặp ác mộng về đêm. Nàng hãi hùng trước những giấc mơ quái dị, nơi hình ảnh chàng gục ngã trong cơn bão tuyết hay bị thòng lọng treo cổ lơ lửng trên một cành cây vô danh trong rừng vắng cứ luẩn quẩn, thay phiên nhau tìm đến mỗi ngày. Người hầu đã thề với nàng rằng đứa con bé bỏng của nàng và chàng vẫn an toàn, nhưng ai mà biết được Orson, hoặc thậm chí là đức vua, trong cơn điên khùng bất chợt nào đó, có nảy ra ý định hãm hại nó hay không? Họ đã luôn tước bỏ đi mọi thứ mà nàng yêu quý, xua đuổi bất cứ người bạn nào mà nàng có, chỉ để đe nẹt rồi giam lỏng nàng trong một cái lồng vô hình được dựng nên từ nỗi cô độc.

Nasya nhét mảnh giấy vào phong thư trước khi cất nó vào một hốc nhỏ phía sau ngăn thứ ba, tính từ dưới phía bên phải, phía sau những cuốn sách nhạt nhẽo mà thỉnh thoảng nàng vẫn vờ đọc đầy say mê. Cung điện này vẫn thuộc về đức vua, và nàng không muốn bất cứ kẻ nào có cơ hội giao nộp những lời lẽ mùi mẫn của mình dành cho Derizi như một bằng chừng của sự tận tụy.

Nhưng mọi thứ sắp kết thúc rồi.

Nàng công chúa tự nhủ trong đầu sau khi nhìn lại giá sách, thế rồi nàng rời khỏi thư phòng của mình để chuẩn bị cho buổi tiệc trà vào buổi chiều với các phu nhân quý tộc. Đại nguyên lão cùng bà vợ Rowenda của ông ta cũng sẽ có mặt ở đó, và nàng cần gặp họ.

Những buổi tiệc trà ở cung điện Esta là một trò nhạt nhẽo mà đám phụ nữ quý tộc đều thích thú, trừ Nasya. Nàng ghét sự ồn ào lẫn trò ngồi lê đôi mách ở đó, song nàng không thể phủ nhận rằng nó có ích theo một cách khác. Tiệc trà đem lại cho nàng cơ hội gặp gỡ cũng như trò chuyện với các quý tộc – những người mà nếu gặp ở bất kỳ nơi nào khác, đều sẽ khiến đức vua và cả Orson nổi điên vì đánh hơi được dự định trong đầu nàng. Phải thật kín kẽ, Judas vẫn thường nói với nàng như vậy. Lão già Judas là một kẻ ranh ma, nàng nghĩ thế, bởi ông ta luôn kiếm được cái cớ hợp lý để cuộc trò chuyện với nàng trở nên vô hại trước cặp mắt của đám "chim sẻ" mà đức vua đã cài khắp mọi ngõ ngách.

"Orson sắp trở về." Nàng thông báo với Judas trong lúc vẫn đang vờ dìu ông ta đến y viện theo sự nhờ cậy của phu nhân Rowenda – người chẳng thông thạo gì đường đi ở cung điện. Lũ hầu cận cũng góp phần khiến Judas cảm thấy "không khỏe" khi dọn nhầm món bánh quy có rắc bột quế, sự chểnh mảng của chúng khiến cho một vài phu nhân giận dữ, và kết quả là chẳng còn ai rảnh rang để quan tâm đến Judas tội nghiệp, ngoài nàng.

"Hãy bình tĩnh, thưa công chúa. Lần này ngài ấy sẽ không thể ở lại quá lâu." Judas cười hiền hậu, ông ta thở phì phò đầy mệt nhọc.

"Hi vọng là vậy." Nasya đáp lại, trong lòng nàng hơi bồn chồn khi nghĩ đến phản ứng của Orson. Anh trai nàng sẽ gặp Janeiro, và cả nàng lẫn Judas đều đoán được chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn biết dự định của cái gã đến từ Anglo kia. "Derizi vẫn chưa hồi âm."

Câu cuối cùng, Nasya chỉ buột miệng nói ra, song đấy cũng chẳng phải một sự lỡ lời quá to tát. Nàng chờ đợi xem phản ứng của Judas. Nhưng rồi gần như ngay lập tức, nỗ thất vọng lại tìm đến khi lãnh chúa xứ Mansian trả lời thành thật rằng ông cũng không có bất cứ tin tức nào về cậu con nuôi. Song sau một hồi tản bước trong im lặng, Judas bỗng nhắc đến cô ả Soifi, người ta đã thấy cô ả cùng thằng bé Raven lảng vảng ở Wyon - thị trấn nhỏ nằm trên con đường dẫn đến Farland.

"Những ả tình nhân..." Judas thốt lên đầy mỉa mai và bỏ lửng đầy ẩn ý. Dường như ông ta hài lòng trước phản ứng bình thản lẫn sự im lặng của Nasya. Tất nhiên, đại nguyên lão không hề có ý định tiết lộ cho nàng biết, phu quân của nàng sẽ không thể hồi âm nếu hắn ta không nhận được bất kỳ lá thư nào. Derizi là liều thuốc an thần đối với công chúa, và lúc này thì liều thuốc đó không nên xuất hiện, bởi ông ta cần một Nasya điên loạn.

*

* *

Nasya vẫn kiên nhẫn trong việc lén gửi đi những lá thư, và cũng bằng một sự kiên nhẫn ngang ngửa như vậy, nỗi thất vọng đều đặn tìm đến nàng. Lời kể của Judas về Soifi càng khiến nàng thêm bực bội. Đáng lẽ nàng không nên để Soifi đào tẩu trót lọt khỏi cung điện. Ai mà biết được liệu ả có dụ dỗ Derizi bỏ trốn rồi hay không? Nasya ngồi trước lò sưởi, nàng đung đưa chiếc ghế mây đan và thẫn thờ nhìn vào ngọn lửa đang cháy đượm. Trong đầu nàng liên tục đặt ra câu hỏi, rằng nàng sẽ phải làm gì tiếp theo nếu Derizi Flava là một kẻ phản bội, sẽ thế nào nếu hắn rời bỏ nàng. Những móng tay sắc nhọn của công chúa lại đâm vào lòng bàn tay, nàng bối rối trước câu hỏi đó, hay đúng hơn là nàng chưa bao giờ nghĩ đến. Derizi đã luôn tỏ ra yêu thương nàng, theo cách ngọt ngào và lãng mạn của một gã đàn ông thực sự sa vào lưới tình...

Hắn sẽ không bỏ lại ta ở đây.

Nàng tự trấn an. Phải rồi, hắn không giống Orson hay đức vua, nàng tin vào điều mình cảm nhận được qua ánh mắt dịu dàng mà hắn dành cho Raven, và cả qua cách hắn âu yếm nàng sau mỗi lần cả hai lên giường với nhau. Nhưng... một phần lý trí trong nàng vẫn dè dặt, chẳng có gì đảm bảo cho tên chăn ngựa mạt hạng đó cả. Nasya không cần thứ lòng tin mơ hồ, nàng quả quyết, đôi môi nàng mím lại thành đường thằng, rồi nàng hít thở thật sâu trước khi cất tiếng gọi đứa hầu gái đang đứng ngoài cửa.

"Hãy truyền lời của ta ra ngoài, năm trăm đồng vàng cho kẻ nào bắt được hai mẹ con Sofi và đem chúng về kinh đô một cách êm thấm." Công chúa ra lệnh.

Mùa đông đã quay về với kinh đô Macedonica, phía ngoài trời gió lạnh vẫn đang gào thét, thổi những bông tuyết bay mù mịt. 

===

(*) Acouasm: Tiếng ong ong trong đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net