Al-na'eem (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương miện của Vespero giống như một chiếc vòng gai. Nó được kết từ vàng trắng kéo sợi, song mỗi sợi kim loại quý giá ấy lại chưa đủ mảnh mai để tạo ra những nếp uốn lượn mềm mại khi đan cài vào nhau. Thay vào đấy, chúng xoắn lấy nhau một cách hờ hững, cứng nhắc và chìa ra vài cái gai nhọn hoắt. Đối với bất cứ ai từng được chiêm ngưỡng những chiếc vương miện của các vua chúa khác ở khắp nơi trên lục địa Aurian này, hẳn đều phải thừa nhận rằng chiếc vương miện mà nhà Hamilton luôn xem như báu vật kia trông thật xấu xí, cục mịch. Nó chẳng hơn gì một cái vòng được bện từ rễ cây. Hơn nữa, còn là rễ cây tua tủa gai nhọn. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, Nasya đã tự nhủ rằng việc đội nó lên đầu, đối với bất cứ ai, đều sẽ giống một sự khổ hạnh. Đúng thế, sự khổ hạnh và hành xác để đổi lại thứ quyền uy tột bậc giúp xua đi mọi nỗi sợ hãi.

"Nó vừa được đức ông Judas Sudo đưa đến." Phu nhân Vedat đưa chiếc lược luồn vào mái tóc mềm mại của nàng, xung quanh là các tùy nữ cùng hai phu nhân quý tộc khác. Tất cả họ đều sẽ phải giúp nàng sửa soạn, chải chuốt cho buổi lễ đăng quang.

Công chúa nhìn những chiếc gai mọc chìa trên chiếc vương miện với vẻ ái ngại. Nàng nhớ đến một truyền thuyết thường được nghe trong mỗi giờ học ở thuở lên mười, khi thầy dạy kể những câu chuyện về vị vua vĩ đại. Patro đại đế yêu thích sự khổ hạnh. Ngài xem những cơn đau nơi xác thịt là sức mạnh và lý trí của mình, một cách thức lý tưởng để ngăn cản bản thân đắm chìm trong vô vàn cám dỗ mà cuộc sống đầu rẫy vinh quang đem đến cho ngài. Cũng vì vậy mà vương quốc được kiến tạo từ đôi tay ngài, các thế hệ con cháu sinh ra mang dòng máu ngài, tất thảy đều luôn được nhắc nhở về sự khổ hạnh lẫn nỗi đau xác thịt. Công chúa nhớ rõ nàng được nghe câu chuyện này ba lần, và đấy là lần đầu tiên. Tâm trí của một đứa trẻ mười tuổi xem nó như một lời mách bảo với nàng rằng tổ tiên của nàng thật vĩ đại, giống như người ta thường xưng tụng. Năm mười lăm tuổi, câu chuyện được ngài Musa Norden nhắc lại, lần này nói tựa hồ là lời an ủi của ông, giúp cho nàng nguôi ngoai đau đớn trên thân thể và cảm giác nhục nhã trong tâm hồn. Giống như thanh kiếm tốt, các quân vương vĩ đại luôn phải trải qua vô vàn thử thách mà thánh thần tạo ra. Họ dùng máu, nước mắt và cả sự ẩn nhẫn phi thường để đổi lấy vinh quang. Những lời của đức ông đã xoa dịu tâm trí nàng trong suốt thời niên thiếu, khi phải đối mặt với cả nhà vua lẫn Orson. Thế nhưng, chẳng phải thầy dạy hay ngài Musa, sau rốt nàng lại bị thuyết phục bởi cách mà Judas Sudo lý giải câu chuyện. Nỗi đau khơi gợi lòng thù hận, còn lòng thù hận gầy dựng lên sức mạnh.

"Chúng ta có thể phết một lớp sáp ong và người sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi đội thứ xinh xắn này." Phu nhân Vedat hơi khom người, bà ta nhìn vào khuôn mặt đăm chiêu của công chúa trong gương. "Người chỉ phải chịu đựng nó độ nửa giờ. Anh trai thần đã chuẩn bị chiếc vương miện khác cho người."

Công chúa gật đầu. Một chiếc vương miện khác... những lời phu nhân nhà Hara vừa nói khiến hai hàm răng của nàng nghiến chặt lại một cách kín đáo. Lãnh chúa sẽ sớm đề cập đến việc kết hôn và sau đấy là tuyên bố trao quyền cai trị cho ngài ta.

Khi việc sửa soạn đã xong xuôi, các phu nhân cùng đám tùy nữ uyển chuyển lui gót khỏi căn phòng, mang theo chiếc vương miện lởm chởm. Phu nhân Vedat hứa hẹn sẽ quay lại sớm cùng với "những cái gai đã được bọc kín sáp ong" rồi chậm rãi rời đi. Chỉ còn công chúa Nasya đứng trước tấm gương soi, nàng nhìn ngắm hình ảnh của chính mình với sự hài lòng. Chỉ một lát nữa thôi, nàng sẽ trở thành nữ hoàng và... Trong một thoáng, công chúa bỗng thấy hụt hẫng khi nghĩ đến những gì tiếp sau đó. Nàng còn rất nhiều mối bận tâm, tỉ dụ như cân nhắc cách đối đãi với lãnh chúa Temel hay làm sao để kiềm chế ảnh hưởng của Judas Sudo trong Nguyên Lão Viện. Nhà Espanda cũng là một vấn đề nan giải, bởi chẳng có gì chắc chắn chúng không bị những kẻ chống đối mua chuộc. Dù sắp đội vương miện, song nàng buộc phải thừa nhận rằng nàng có quá ít đồng minh lẫn thân tín trung thành trong cung điện này, còn lũ phản trắc luôn muốn chống lại nàng thì đông đúc và tựa hồ rình rập ở khắp mọi nơi. Chúng chỉ đang chờ đợi một cơ hội để biếm nàng thành kẻ tội đồ. Những lo âu cũng như ngờ vực cho vận mệnh sắp tới của mình khiến bụng công chúa cuộn lên từng đợt, nàng bắt đầu thấy nhớ phu quân khủng khiếp. Ngoài đức ông Norden ra, có lẽ chàng là người hiếm hoi mà nàng cho rằng đáng tin. Suốt những ngày qua, kể từ lúc chàng rời khỏi Macedonica, đã có đôi lúc, như khi trằn trọc trong đêm hay mỗi bận ngồi dùng bữa sáng cùng lãnh chúa Temel, nàng lại thấy tiếc nuối vì không loại bỏ mẹ con Soifi. Công chúa cúi xuống nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út. Nàng buộc phải thừa nhận là ngay khoảnh khắc này, nàng đang ghen tị với ả vũ nữ và thèm khát hạnh phúc mà cô ta được hưởng.

Bà ta nói rằng chàng nhất định sẽ quay trở lại...

Công chúa tự nhủ. Nàng tránh né việc nhớ đến tên của Sacerdonito. Liệu nữ tư tế có lừa gạt nàng? Nasya ngay lập tức phủ nhận khả năng đó. Bà ta đã giúp đỡ nàng trong việc đầu độc đức vua, giết những quý tộc cứng đầu và gieo rắc nỗi sợ hãi kinh đô này trong suốt thời gian cuộc chiến diễn ra. Không, chẳng có lý do nào khả dĩ để bà ta đổi ý vào lúc này. Nhất là khi nàng vẫn chưa giao đứa trẻ nào trong số những đứa con gái mà nàng sinh ra cho bà ta. Dòng suy nghĩ của công chúa bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Nàng bực bội ra lệnh rồi lại tiếp tục với những suy tư dang dở mà chẳng buồn để tâm đến kẻ vừa vào phòng.

Đột nhiên, kẻ ấy bước đến sau lưng nàng và vươn tay túm lấy cái cần cổ trắng ngần mà siết chặt. Cổ họng Nasya bị bóp nghẹt, nàng thậm chí không thể cất thành lời để kêu cứu. Đôi mắt nàng mở to, cố nhìn vào ảnh phản chiếu trong gương để biết hắn là ai. Những móng tay của nàng ra sức cào cấu, kháng cự.

"Chào Nasya." Kẻ ấy thì thào, chiếc mũ trùm trượt xuống vai để lộ ra khuôn mặt hung ác của Orson.

Anh trai nàng chưa chết và giờ thì gã ở đây để trả thù, hay đúng hơn là tìm kiếm một cơ hội lật ngược tình thế. Những người ủng hộ gã, những bầy tôi trung thành của gã, chúng đã kịp cảnh báo cũng như giúp gã trốn khỏi Elam.

"Ngươi xứng đáng với điều này, đồ đàn bà độc ác." Orson vừa nói vừa nghiến răng bóp cổ em gái mình. Gã hài lòng khi nhìn thấy nàng giãy giụa một cách bất lực, thế rồi tay chân nàng yếu dần. "Ta sẽ treo xác ngươi ngoài thành cho đến lúc nó khô quắt lại, Nasya."

Công chúa tựa như bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, chân nàng quẫy đạp và đã có một tíc tắc ngắn ngủi nàng nghĩ đến việc ngừng phản kháng vì không tìm ra được bất cứ tia hi vọng nào. Nhưng rồi vào thời khắc sắp phó thác mạng sống cho các vị thần, nàng lại nhớ đến cơn ác mộng xưa cũ. Nỗi căm thù dành cho Orson, lòng kiêu hãnh của nàng, cả viễn cảnh cai trị vương quốc này, tất cả đều khiến nàng không thể buông xuôi. Nàng đã chịu đựng tất thảy những sỉ nhục, đòi roi, nỗi đau để được sống, nàng sẽ không chết ở đây, trong căn phòng này, theo cách nhạt nhẽo như vậy. Nasya lại giãy giụa mạnh hơn, nàng đưa tay lần sờ đến gò má lún phún râu ria của anh trai mình trong khi đôi mắt đang hoa dần nhìn vào tấm gương soi trước mặt, liền sau đó nàng điên cuồng cào cấu gã, cố sức thọc ngón tay vào con mắt đang mở trừng ra kia. Orson gào lên khi những móng tay sắc lẻm của nàng găm vào mắt gã. Bị bất ngờ trước sự kháng cự ấy, gã luống cuống đưa hai tay lên sờ soạng con mắt đang tóe máu của mình. Nasya chớp lấy cơ hội, nàng đạo đổ tấm gương rồi vùng thoát khỏi Orson, chân nàng loạng choạng ngã quỵ xuống sàn. Trong cơn hoảng loạn, Nasya cố vịn vào bất cứ thứ gì tay nàng chạm đến được để đứng lên, cả miệng lẫn mũi nàng đều cố sức hít thở. Công chúa muốn hét lên kêu cứu, nhưng cổ họng lại như bị đá tảng chặn ngang, còn đầu óc trở nên mơ hồ, tầm nhìn của nàng mờ mịt dần. Hít thở thật sâu, Nasya nửa lết nửa bò trên sàn, nàng toan vươn về phía cánh cửa đang đóng chặt, nhưng lại bị Orson túm tóc lôi lại. Dù một bên mắt phải của gã đang nhắm tịt và máu tuôn đỏ lòm, song gã dường như chẳng hề hấn gì. Orson vung tay giáng vào mặt nàng như cái tát trời giáng, gã co chân đá liên tiếp vào người nàng cho đến khi thấy nàng nằm co quắp, máu từ mũi và miệng nhòe nhoẹt khắp khuôn mặt, dây sang cả bộ váy. Nasya thoi thóp trên sàn, tựa hồ có thể cảm nhận những chiếc xương sườn gãy sau những cú đá dã man của Orson nhói lên từng cơn. Cặp mắt lờ đờ đang mờ dần của nàng ngước lên nhìn anh trai.

"Không, không, Nasya thân mến, ta đổi ý rồi. Ta sẽ không giết ngươi ngay bây giờ, chúng ta sẽ nhắc lại một vài chuyện trước đã." Những ngón tay của Orson túm lấy tóc Nasya, gã giật mạnh khiến cho nàng đau điếng.

"Đồ hèn hạ." Nàng công chúa thều thào, nàng nhổ nước bọt vào mặt Orson. Ngay lập tức, gã trả đũa bằng một cái bạt tai.

"Con điếm khốn kiếp." Orson rít lên. "Ngươi đã lên kế hoạch để giết lão già, sau đấy gây ra cuộc chiến và bắt tay với ả tư tế."

Khi nghe anh trai mình vạch trần mọi chuyện, Nasya bỗng nhiên bật cười, dẫu liền sau đây nàng phải chịu một trận đau quặn dữ dội ở lồng ngực và ổ bụng. Mọi lời buộc tội đều chẳng sai, nhưng đấy nên là bí mật đem xuống mồ. Nàng sẽ không thừa nhận bất kỳ điều gì. Thái độ lạ lùng của nàng khiến Orson càng thêm điên tiết, thế rồi gã bắt gặp chiếc nhẫn trên tay nàng. Con mắt còn lại thoáng hiện ra vẻ hiểm ác, gã nhấc bàn tay xinh đẹp ấy lên và bẻ ngược ngón tay xỏ nhẫn. Công chúa gào khóc, song tiếng khóc của nàng bị Orson bịt lại.

"Im lặng, im lặng nào." Gã thì thào, đôi môi khô rốc bắt đầu mơn trớn nhẹ nhàng vào vành tai nàng.

Nasya rùng mình vì ghê tởm. Nàng giãy giụa cố nhích ra xa khỏi tầm với của Orson.

"Đừng có chạm vào ta, đồ bẩn thỉu." Nasya nhổ nước bọt vào mặt anh trai nàng. Cặp mắt nàng nhìn xung quanh, ngoài những mảnh gương vụn thì chẳng có một món đồ nào khả dĩ để dùng được. Nàng nghe thấy tiếng bước chân nện xuống hành lang bên ngoài đang ngày càng ồn ào hơn. Có lẽ các tùy nữ đã quay lại hoặc thị thần nào đó đang đi về hướng này chăng? Lòng nàng dấy lên một tia hi vọng. Vậy là nàng cố bình tâm lại và hỏi Orson rằng gã muốn gì.

"Muốn gì à?" Orson rút ra một con dao găm, gã từ từ tiến lại gần nàng. "Ta muốn giết ngươi, em gái thân mến ạ."

Nói rồi gã lao về phía nàng công chúa, toan ghim mũi dao nhọn hoắt vào người nàng. Gã muốn giết nàng theo cách chậm rãi và đau đớn nhất, đấy là điều duy nhất gã muốn. Khi Orson chỉ còn cách Nasya một bước chân, nàng dùng hết sức đứng bật dậy rồi vùng chạy về phía cánh cửa lớn. Song dường bất chấp nỗ lực đẩy cửa của nàng, chúng vẫn im lìm không nhúc nhích. Nasya ngoái đầu nhìn gã đàn ông to lớn đang lừ lừ đi về phía mình, nàng bắt đầu hoảng loạn hơn, hai tay nàng đập liên tục vào cửa trong lúc cổ họng nàng cố gào lên thật to. Tiếng bước chân bên ngoài nghe rõ hơn rất nhiều, nàng ước chừng có ai đó chỉ cách căn phòng này vài bước chân mà thôi. Nỗi sợ hãi xen lẫn với một chút phấn khích trước viễn cảnh được giải cứu thôi thúc nàng đập mạnh hơn vào cửa, nàng gào thét ra lệnh mở cửa. Nhưng rồi chẳng có ai đến mở cửa. Những bước chân kia bỗng nhiên lại nhỏ dần, xa dần.

"Ngươi nghĩ làm thế nào ta vào được cung điện này?" Orson nhếch mép. Gã thích nhìn thấy em gái mình tuyệt vọng và bị dồn vào đường cùng. Sẽ thế nào nếu nàng ta biết được rằng người ta đã mở cửa để mời gã đến đây, cũng như sẽ không có ai bước vào căn phòng này cho đến khi xác của công chúa Nasya bị treo ngoài cửa sổ?

Câu hỏi của Orson làm cho Nasya bủn rủn chân tay, nàng biết được rằng đây là âm mưu của những kẻ chống đối. Chúng đưa anh trai nàng đến, trao cho gã cơ hội giết nàng theo cách thuận lợi nhất. Giờ thì nàng chẳng khác nào con thú sa vào bẫy đang giãy giụa vô vọng. Orson túm tóc nàng, gã bạt tai nàng liên tục trước khi dộng đầu nàng vào cánh cửa. Nasya choáng váng vì cú va đập lẫn những cái bạt tai, nàng ngã xuống sàn. Máu tuôn từ vết thương trên trán lẫn mũi và khóe miệng, mái tóc mà cách đó không lâu vừa được chải chuốt gọn gàng giờ xõa ra rũ rượi. Nàng cố bò trên sàn để trốn khỏi anh trai mình.

"Ta nguyền rủa ngươi, Orson..." Nasya thều thào, song chưa dứt câu, Orson đã đến bịt miệng nàng. Con dao găm trong tay gã kề sát cổ công chúa.

"Còn ta sẽ khiến ngươi phải xin được chết ngay bây giờ đây." Gã thì thào bên tai rồi hôn lên tóc mềm mại, liền sau đấy, con dao găm gã cầm trên tay cắm vào đùi nàng. Máu túa ra từ vết thương ngay lập tức. Tiếng thét của Nasya bị bàn tay to lớn, thô kệch của gã chặn lại. Orson tiếp tục màn tra tấn của mình, gã rút con dao ra và vung lên lần nữa, lần nữa rồi lại lần nữa. Công chúa gần như không còn cảm nhận được nàng bị thương ở đâu, bởi đau đớn bao phủ khắp cơ thể nàng. Vào khoảnh khắc nàng mở to mắt nhìn Orson vung dao lên lần nữa, khung cảnh trước nàng thấy được đã nhòe dần đi. Khi lưỡi dao đưa xuống thẳng khuôn mặt Nasya, nàng đã chờ đợi cái chết. Thế nhưng, đúng giây phút con dao rướm máu hiện ra trước mắt, nàng lại thấy Orson khựng người, sau đó gã ngã vật xuống. Ai đó gọi nàng đầy hốt hoảng.

Là lãnh chúa Temel.

Hai mí mắt của nàng nặng trĩu, nàng muốn ngủ, nhưng nàng lại quả quyết rằng mình không thể đi ngủ vào lúc này. Bỗng nhiên, Nasya nhìn thấy lưỡi dao găm đang lặng lẽ kề gần cổ lãnh chúa. Nàng muốn cảnh báo cho ngài ta, song điều duy nhất nàng có thể làm được là lắc đầu ra hiệu. Nhanh như cắt, lãnh chúa giơ tay tóm gọn lưỡi dao, máu của ngài len lỏi qua những kẽ ngón. Orson nghiến răng, gã giằng con dao ra khỏi tay tên địch thủ vừa mới xuất hiện.

"Ồ, Temel, cuối cùng thì ta cũng gặp được ngươi." Orson cất tiếng. Gã đứng thẳng người, dáng vẻ như một kẻ bề trên.

Lãnh chúa lần xuống thanh kiếm đang đeo bên hông, ngài từ từ thủ thế, chuẩn bị cho một cuộc giao đấu. Những lời khiêu khích của Orson tựa hồ như chẳng khiến ngài bận tâm. Cả hai gã đàn ông gườm mắt, nhìn nhau đầy thận trọng. Temel cố gắng che chắn cho Nasya, ngài khoác cho nàng chiếc áo choàng của mình. Hành động gần gũi ấy khiến Orson phát điên, gã xông đến, giơ dao toan đâm xuống nhưng lưỡi dao bị thanh kiếm sáng bóng mà lãnh chúa đem bên mình chặn lại. Ngài thậm chí còn chưa tuốt nó ra khỏi vỏ. Liền sau đó, âm thanh mỗi khi lưỡi dao và kiếm va vào nhau tạo thành một chuỗi tiếng động chan chát. Lãnh chúa lẫn Orson đều ra sức tung những đòn hiểm hóc, quyết lấy mạng đối thủ.

Judas Sudo đã sắp xếp chuyện này.

Công chúa thở thật khẽ để cơn đau ở ổ bụng và phần xương sườn dịu bớt. Nàng bám tay vào tường, chậm chạp ngồi dậy. Máu từ mũi, miệng, cả từ những vết thương trên người nàng vẫn đang rỉ ra, thẫm ướt váy áo. Hai mí mắt nặng trĩu chỉ trực chờ sụp xuống của nàng giật liên hồi, trước mặt nàng, cả Orson lẫn lãnh chúa Temel đều đang vật lộn với nhau trong một cuộc đọ kiếm không cân sức. Trong tay tên thái tử mọi rợ kia chỉ có con dao găm, nhưng vóc người cao lớn của hắn khiến lãnh chúa phải chật vật tránh né mỗi lần lưỡi dao lia qua. Nasya hít thật sâu, rồi nàng lết dần về phía lò sưởi để lấy được thanh kiếm đặt ở đó.

"Ta tự hỏi tại sao ngươi lại tin con điếm này." Orson thè lưỡi liếm vết thương trên tay, gã lui lại vài bước và hất hàm hỏi lãnh chúa Temel. "Cha ngươi đã lựa chọn ta."

"Ngươi giết ông ấy. Quân phản trắc." Temel thở hổn hển, nhưng khuôn mặt ngài ta vẫn giữ được vẻ cảnh giác.

"Vậy lính canh ở đâu, Temel?" Vừa nói, Orson vừa lao lên phía trước, cánh tay lực lưỡng của gã vung con dao nhẳm thẳng vào mặt đối thủ.

Lãnh chúa không trả lời, ngài gằn lên một tiếng khi lưỡi dao của Orson lướt qua cổ mình, để lại một đường cắt sâu ứa máu.

"Ngươi cũng là quân phản trắc, Temel." Trong một thoáng chốc, câu nói bóc mẽ của Orson khiến lãnh chúa khựng lại. Cú vung kiếm phạt ngang nhắm vào phần bụng đối thủ mà ngài đang nhắm đến lệch đi đôi chút, ngay lập tức, gã thái tử áp sát lại gần. Thanh kiếm trên tay của Temel bị đánh bay ngay lúc ngài lãnh thêm một nhát đâm vào bắp tay phải. Orson tựa như con bò mộng hăng máu, gã nhảy bổ về phía Temel, xô ngài ta ngã xuống sàn nhà. Lãnh chúa giờ đây là một kẻ yếu thế, ngài không kịp bật dậy, hai bàn tay của ngài bao chặt lấy lưỡi dao đang đà đâm xuống. Máu tràn qua những kẽ tay, nhỏ xuống người ngài. Cuộc đọ sức giờ đây chỉ còn xoay quanh việc Temel có thể cản con dao trong bao lâu.

Đột nhiên, vào khoảnh khắc lãnh chúa tưởng chừng như muốn buông xuôi cho số mệnh, ngài nghe thấy tiếng Orson rú lên. Kế đến, máu tươi phun xối xả vào mặt ngài, khiến mắt ngài nhòe đi còn mũi và miệng thì như muốn nghẹt thở. Phải mất một lúc, lãnh chúa mới định hình được kẻ mà chỉ chớp mắt trước đó còn đang nghiến răng đâm lưỡi dao xuống muốn lấy mạng mình, giờ chỉ còn là cái xác không đầu. Công chúa Nasya cầm thanh kiếm còn nhỏ máu trên tay, hai đầu gối của nàng sụp xuống sau nhát chém dứt khoát và chuẩn xác ấy. Lãnh chúa đẩy cái thây người sang một bên, ngài lồm cồm bò dậy. Hai mắt ngài dán chặt vào công chúa Nasya như muốn thăm dò biểu cảm trên khuôn mặt nàng.

"Ngài muốn giết ta, ngài Temel." Nàng thều thào bằng giọng yếu ớt. Lãnh chúa đã bắt tay với Judas Sudo lẫn những kẻ phản đối việc nàng thừa kế ngai vàng. Chúng biến Orson thành thủ phạm của vụ ám sát, đồng thời nhổ sạch những cái gai cuối cùng trên cành hoa hồng nhà Hamilton. Nasya cảm nhận được nét chuyển biến trong cách Temel quan sát nàng, nó trở nên hung ác và liều lĩnh hơn. Thương thế khắp người khiến nàng không thể nhấc người lên được, tay nàng nắm chặt lấy chuôi kiếm.

"Ta đã thử tìm một cách tốt đẹp hơn, Nasya." Lãnh chúa bước lại gần, ngài giẫm lên thanh kiếm và nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nàng. Kỳ thực thì ngài sợ công chúa. Đáng lẽ họ có thể trở thành vua và hoàng hậu của vương quốc này, song ngài không thể đoán được trong đầu nàng đang nghĩ gì. Temel không phải người kiên nhẫn với những thứ ngài không thể kiểm soát. Nasya đã từng bước lật đổ thái tử Orson và giành ngai vàng một cách hợp pháp, cách nàng nhẫn nhịn, cách nàng lựa chọn các đồng minh cũng như điều khiển họ, tất thảy đều khiến ngài kinh hãi. Một kẻ có thể đặt cược cả tính mạng của mình vào canh bạc này như nàng sẽ không bao giờ chấp nhận bước sau bất cứ ai. Vì vậy, ngài không còn cách nào khác ngoài việc trừ khử nàng trước khi lễ đăng quang diễn ra. Temel nhìn ngắm khuôn mặt nàng lần cuối, rồi bàn tay to bè của ngài siết chặt lấy cổ nàng.

"Sẽ nhanh thôi, Nasya yêu quý." Ngài thì thào.

Công chúa giãy giụa cố tìm cách thoát khỏi tay lãnh chúa Temel. Nàng sẽ chết, nhưng không phải vào ngày hôm nay, cũng không phải bằng cách này. Alana đã cho nàng nhìn thấy tương lai của mình. Cổ họng nàng ngày càng bị siết mạnh hơn, không khí như bị rút cạn khỏi lồng ngực, còn đôi mắt mờ dần đi. Trong cơn hoảng loạn, tay nàng bắt đầu sờ soạng trên nền nhà, lần tìm một mảnh gương vỡ sắc lẻm. Trước lúc mất đi ý thức, nàng dùng hết sức lực còn lại để găm mảnh gương vào người lãnh chúa Temel. Điều cuối cùng nàng nghe thấy được trước khi ngất lịm là tiếng gào thét nguyền rủa của ngài ta. Và hình như, lẫn trong âm thanh khốn khổ ấy, có cả tiếng bước chân vội vã cùng tiếng cánh cửa bị phá tung.

*

* *

Derizi biết rằng khi trở lại cung điện Esta, chàng sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào để rời khỏi Macedonica và đi tìm cho mình một cuộc sống yên bình nữa. Thế nhưng, chàng vẫn lựa chọn làm như vậy. Vào khoảnh khắc chứng kiến Nasya lịm dần giữa vũng máu tươi, với bàn tay của lãnh chúa Temel hẵng còn siết chặt trên cổ, chàng tin là vận mệnh khốn kiếp của mình đã bị buộc chặt vào cái lồng đẹp đẽ ấy và cả người phụ nữ mà chàng sẽ chẳng bao giờ hiểu thấu được kia. Song nếu như Nasya, ở trong lòng cung điện này, giữa một vòng vây tầng tầng lớp lớp lính canh, vẫn còn phải tự mình chống trả kẻ thù của nàng, thì liệu chàng và Drako bé bỏng có thoát được khỏi mưu mô của chúng? Derizi nhìn căn phòng với đầy những mảnh gương vỡ, gỗ gãy, vải vóc bị xé toạc thấm đẫm máu tươi cùng hai thây người nằm sõng soài, chàng rùng mình bởi như có thể tưởng tượng được ra điều công chúa đã trải qua. Một cuộc quần thảo diễn ra trong căn phòng này và lạ lùng sao khi không có bất kỳ lính

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net