Anagapesis (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đức vua sẽ không lìa đời một cách dễ dàng. Vào cuối mùa đông, người ta bắt đầu rỉ tai nhau như vậy khi chứng kiến hoàng đế Renando dần khỏe lên. Ông ta không còn tự giam mình trong phòng ngủ nữa, thay vào đó, vị quân vương nhà Hamilton có thể đi dạo dọc những hành lang chạy dài nối giữa năm ngọn tháp của cung điện. Và như các thầy thuốc thường động viên người bệnh, sức khỏe luôn song hành với thần trí minh mẫn. Hoàng đế Renando xuất hiện ở phòng đặt ngai vàng đều đặn ba lần mỗi tuần, so với những vua chúa khác trên lục địa Aurian này hay gần hơn là các bậc tiền nhiệm của ông ta thì đấy chưa phải dấu hiệu của sự cần mẫn lý tưởng, song nếu nhìn lại quãng thời gian kéo dài hàng năm trời mà ngai vàng bị bỏ trống lẫn cái sự thật rằng chỉ một tháng trước đây mạng sống quý giá ấy còn lay lắt từng ngày thì quả thực đã mọi thứ đang tốt đẹp vượt quá sức tưởng tượng. Tuy nhiên, khi vấn đề sức khỏe của đức vua đã tạm lắng xuống, các quý tộc trên bảy lãnh địa Thrace lại phải để tâm đến từng quyết định, hoặc thậm chí là cả lời nói đùa nơi đấng quân vương của họ.

Hoàng đế Renando đang chơi một trò chơi kỳ lạ, nếu có thể ví von việc cai trị vương quốc này như vậy. Đức vua ưu ái cho gia tộc Espanda lẫn các quý tộc xứ Anglo, ông ta cất nhắc họ vào những vị trí khá quan trọng trong cung điện, hào phóng khi ban thưởng đất đai và thân thiết với đứa con trai của đức ông Methusad. Nhưng mặt khác, quân vương nhà Hamilton vẫn tỏ ra rất tin tưởng vào gia tộc Sudo – một trong số các đối thủ lâu đời của nhà Espanda, cả quyền lực lẫn địa vị của họ vẫn không hề sa sút sau một thời gian dài như vậy. Nhiều quý tộc Macedonica, trong những bữa tiệc riêng tư, đã bàn luận về thay đổi lạ lùng đó. Có lẽ nhà vua muốn cảnh cáo đại nguyên lão? Viên quan trông giữ kho lương thực khấp khởi đoán, trong đầu vẫn còn nhớ việc bị phu nhân Rowenda Sudo lăng mạ trước cửa cung điện. Hoặc ngài muốn xoa dịu gia tộc hùng mạnh xứ Anglo chăng? Lại một người khác bồn chồn phỏng đoán khi nghĩ đến mối quan hệ tốt đẹp giữa thái tử Orson và nhà Espanda. Những câu hỏi như vậy xuất hiện ngày một nhiều, còn câu trả lời thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ được tiết lộ. Có chăng, điều duy nhất họ không thể ngờ vực gì là bầu không khí ảm đạm bao phủ lên khắp vương quốc trước kia đang dần biến mất cùng những cơn gió tuyết lạnh buốt, vẻ như chúng đã sẵn sàng nhường chỗ cho mùa xuân ấm áp – khi lễ hội lẫn sự sung túc của kinh đô vươn dậy khỏi giấc ngủ đông.

"Tiền thuế từ Masian và Anglo sẽ sớm được chuyển đến kinh đô, thưa người." Công chúa Nasya nói khi cha của nàng – hoàng đế Renando sực nhớ đến, giọng nàng lẫn trong tiếng bánh xe gỗ lăn trên những viên đá lót đường, tiếng ồn ào mua bán phát ra từ khu chợ nộ lệ và âm thanh binh lính đang gào lên hô tránh đường. Ngồi đối diện với nàng ở thùng xe là đức vua với đôi mắt đang chăm chú nhìn ra ngoài ô cửa – nơi dân chúng đều đã kịp xếp hàng ngay ngắn để nhường lối.

"Ngươi thấy đấy, Nasya, nên tạo ra những kẻ thù và giữ chúng trong tầm mắt." Renando tỏ vẻ hài lòng khi nghĩ đến các rương châu báu cùng tiền vàng lớn mà cả xứ Masian lẫn Anglo đều tìm cách dâng tặng cho mình. "Chúng sẽ luôn đem tiền đến cho ngươi."

Công chúa im lặng. Nàng lén nhìn hoàng đế và trong đầu lại nhớ đến lời nhận xét của đại nguyên lão về đức vua. Cha nàng có thể là một kẻ cai trị tồi, nhưng trong chuyện đổi chác và moi tiền từ kẻ khác thì ông nên được đánh giá cao. Có điều, giờ thì ngay cả tài năng đầy mùi thương buôn ấy cũng chẳng giúp được gì nhiều cho chính cái địa vị của ông ta lẫn tương lai của gia tộc Hamilton. Nàng công chúa dám chắc rằng ông ta sẽ đổ hết tiền bạc vào những trò vui rỗi rãi vào mùa xuân năm tới cho đến đồng xu cuối cùng, thay vì các trại tế bần hay lương bổng của binh lính – việc mà vốn dĩ một ông hoàng nên làm. Lẽ tất nhiên, sau khi đức vua làm vậy, ông ta sẽ nhận về những oán hận từ đủ mọi hạng người ở khắp nơi trên Vespero, như thời gian qua. Song Nasya còn có thể mong chờ được gì hơn đây? Kể từ sau tai nạn ngã ngựa cách đây hai mươi năm, hoàng đế đã dần sa vào cái vũng lầy hưởng lạc. Ông ta quen với rượu cùng những cuộc săn bắn và lũ tình nhân hơn là tính toán thuế khoá hay giám sát các triều thần của mình. Renando của bây giờ không giống như Renando của các cuộc chiến dẹp yên đám du mục phương nam trước đây nữa.

Suốt quãng đường từ cung điện Esta đến điện thờ Mauna – nơi mà hoàng đế Renando muốn đến để lắng nghe những lời tiên đoán cho vận mệnh của mình – Nasya không nói gì thêm.Và hoàng đế cũng chẳng thấy khó chịu hay buồn chán vì điều đó, bởi sau khi nốc hết túi da đựng rượu, ông ta đã lim dim ngủ gật, bất chấp những cú xóc nảy người do bánh xe phải lăn trên đường trải đá cuội gây ra. Đấy có lẽ là một khoảng thời gian ngắn ngủi hiếm hoi để Nasya được thả lỏng, mỗi lúc không phải trò chuyện với Renando thì nàng đều thở phào nhẹ nhõm. Những cơn điên tiết cùng thói hung hăng đi kèm với đòn roi vô cơ của nhà vua vẫn còn khiến nàng sợ phát khiếp, dù gần đây ông ta dường như tạm quên đi thú vui đó.

Điện thờ Mauna là một trong số bảy điện thờ linh thiêng bậc nhất của lục địa Aurian. Thế nên, vào bất cứ lúc nào, dẫu mùa đông khắc nghiệt đi chăng nữa thì nơi nay vẫn luôn nườm nượp người đến cầu nguyện. Hầu hết họ là người Vespero, đủ mọi tầng lớp và có vẻ như rất yêu quý Renando. Cũng vì lẽ đó, khi cỗ xe hoàng thất dừng lại trước cổng lớn của điện thờ, dân chúng cùng các tu sĩ đã đứng xếp hàng, cúi đầu chào đón ông cùng công chúa Nasya. Vừa thoáng trông thấy nhà vua đặt chân lên bục gỗ để bước xuống xe, những người có mặt đã hô rõ tên ông như một cách tôn vinh quân vương của mình. Hoàng đế bước đi chậm rãi trong cái bầu không khí đượm quyền lực đó và thấy bản thân tựa như thánh thần – điều mà từ rất lâu rồi, khi chỉ quanh quẩn ở cung điện hoặc phòng ngủ, ông ta chẳng bao giờ tận hưởng được. Tất nhiên, sự tiếp đón long trọng ấy rất được lòng nhà vua, đến mức trong tíc tắc nào đó mà tính hào hiệp thổi qua tâm chí, ông ta đưa ra một mệnh lệnh điên rồ - phân phát tiền cho những người có mặt. Theo yêu cầu của nhà vua, hai bao vải chứa đầy xu bạc được đưa đến. Hoàng đế Renando lập tức vốc từng vốc to để ném ngược vào không trung, tạo thành một cơn mưa tiền trước sự choáng váng của tất cả những ai có mặt tại Mauna lẫn các tu sĩ ở điện thờ. Thế rồi mọi thứ bỗng trở nên hỗn loạn vì dân chúng lao đến, tranh nhau tìm nhặt những đồng xu bằng bạc do nhà vua ném ra. Đám đông xô đẩy, dẫm đạp nhau càng cuồng loạn, nhà vua càng tỏ ra khoái trá, ông ta bật cười như loài chuột kêu.

"Chuyện này thật điên rồ, Musa, ta cần ông..." Nasya bực dọc hướng về phía thủ lĩnh của Fleur de Lys, nàng toan ra lệnh cho ông ta hãy dẹp yên trò lố bịch mà cha mình tạo ra.

"Im đi, Nasya. Đừng tỏ ra bủn xỉn như vậy, hãy im miệng lại và nhìn thần dân của chúng ta." Ngay lập tức, hoàng đế Renando quát lên như vậy. Ông ta túm lấy tay Nasya, ép nàng phải nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ ngầu của mình.

"Điện thờ này là nơi linh thiêng, thưa người." Giọng nói bất lực của nàng công chúa bị tiếng ai đó ré lên đau đớn át đi. Cách chỗ đức vua cùng cận vệ đứng không xa, phía dưới những bậc thang, đã có người ngã xuống đất và bị giẫm đạp tàn nhẫn bởi chẳng ai quan tâm đến anh ta.

"Thì sao? Ta đang tôn vinh các vị thần bằng tiền của mình, ta đang cứu giúp lũ mạt hạng khốn khổ này." Nhà vua nghiến răng, ông ta đẩy con gái mình ra phía sau lưng trước khi bước từng bước chậm chạp xuống một vài bậc cầu thang được lát đá cẩm thạch. Từ nơi nhà vua đang đứng, có thể nhìn được trọn vẹn khoảng sân cầu nguyện của điện thờ lẫn cảnh tượng vồ vập, ẩu đả trên đó. Lấy thêm một vốc tiền lớn từ bao tải, ông ta tiếp tục quăng nó vào đám đông để khơi gợi thêm lòng tham của dân chúng cũng như tận hưởng cảm giác như thánh thần nhìn xuống trần thế mà bật cười lớn.

Thế rồi bỗng nhiên, đúng vào lúc hoàng đế Renando giằng lấy cái bao vải và dốc ngược nó xuống, tiếng cười của ông ta im bặt. Từ phía xa, một mũi tên lao vun vút đến, nhanh đến nỗi khi Musa Norden thét lên cảnh báo cho nhà vua lẫn các cận vệ Fleur de Lys kịp sáp lại thành vòng tròn lớn để bảo vệ cho quân vương của mình, công chúa Nasya đã nhìn thấy đầu sắt nhọn hoắt của thứ vũ khí ấy nhô lên khỏi lớp áo mà đức vua khoác trên người. Cái thân hình to béo, khệnh khạng của người được gọi là đức vua từ từ đổ ập xuống nền đá cẩm thạch. Đôi mắt ông ta trợn ngược nhìn nét mặt hoảng hốt tột cùng của công chúa Nasya.

"Bảo vệ đức vua" Musa Norden gào lên trong lúc đám đông ở ngoài sân vẫn còn đang chen lẫn nhau. Ông ta liên tục ra lệnh truyền gọi thái y cũng như cảnh báo cho công chúa Nasya. Những người lính Fleur de Lys chắn trước nàng lẫn đức vua, kiếm rút ra tua tủa sẵn sàng vung lên tấn công bất kỳ thứ gì chuẩn bị lao đến mà không cần quan tâm đó là người hay đồ vật.

Nasya run rẩy, nàng cố lay gọi cha mình. Trong đầu nàng ong ong và môi nàng bắt đầu lẩm bẩm lên hồi. Ai đó hãy giúp ông ấy, đức vua đã bị thương, giọng nàng lạc đi vì hoảng loạn. Lại một tiếng vun vút xé gió nữa, đám đông bắt đầu ré lên kinh hoàng. Nasya quỳ rạp xuống sát nền đá, nàng cố nghe ngóng mọi âm thanh xung quanh. Dường như đã có dân thường bị thương, rồi tiếp đó là tiếng chân người, tiếng thúc giục, cảnh báo nhau chạy khỏi nơi đáng nguyền rủa này... Nàng công chúa ngước nhìn Musa Norden, ra lệnh cho ông ta để Fleur de Lys đưa đức vua vào bên trong điện thờ.

Nếu hoàng đế xảy ra bất kỳ chuyện gì vào lúc này, thưa công chúa đáng kính, sẽ chẳng còn bức tường nào cản giữa Orson và ngai vàng. Khi đó, hắn sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời của người.

*

* *

Orson Hamilton luôn thèm khát ngai vàng, những người xung quanh gã đều rõ điều này. Thế nhưng, chẳng ai ngờ được rằng gã sẽ cướp đoạt ngôi vị cao quý ấy theo cách ngang ngược, bỉ ổi ngay khi vận rủi vừa ập xuống đầu hoàng đế Renando. Chỉ chưa đầy một ngày sau khi vụ ám sát tại điện thờ Mauna diễn ra, thái tử Orson đã sử dung quyền lực của mình để ra lệnh cho binh lính kéo vào cung điện Esta. Gã khép em gái mình vào tội danh mưu sát mà chẳng cần đến bất kỳ bằng chứng nào. Mọi chuyện diễn ra chóng vánh đến nỗi ngay cả Musa Norden lẫn Fleur de Lys hay gia tộc Sudo không kịp can thiệp vào việc bắt bớ, kết tội ngang ngược của Orson. Cùng với sự giúp sức từ nhà Espanda, vị thái tử chẳng mất quá nhiều thời gian để phong tỏa toàn bộ cung điện và tống cổ Nasya vào ngục. Đứa con trai mang nửa dòng máu du mục mà hoàng đế Renando ghét cay ghét đắng tự phong mình là nhiếp chính. Và thế là Orson thản nhiên ngồi vào ngai vàng, trong khi cha của gã vẫn còn chưa lìa đời.

Suốt hai tuần sau đó, thái tử Orson đã làm những việc đáng phỉ nhổ hơn để dám chắc ngai vàng sẽ thuộc về mình sớm nhất có thể. Các thầy thuốc vốn đang đảm nhận công việc chữa trị cho đức vua đều bị trục xuất khỏi cung điện Esta, Orson thay thế họ bằng một nhóm thầy thuốc mới – nếu người ta có thể gọi chúng bằng danh xưng này cũng như tin rằng chúng thực sự chữa trị cho hoàng đế Renando. Song người hầu trong cung điện đều biết rõ chuyện gì đang diễn ra phía sau cánh cửa đóng im lìm – nơi quân vương của mình đang vật lộn với những con quả đen mà nữ thần chết chóc Amis đã gửi đến – nhà vua bị bỏ mặc nằm chờ chết trên chiếc giường êm ái. Không thuốc men, không thảo dược, và thậm chí không có người giúp làm sạch vết thương, điều duy nhất mà những kẻ trung thành còn làm được trong tình cảnh ấy chỉ là cầu nguyện với thánh thần rằng sẽ có một phép màu cứu lấy mạng sống của hoàng đế.

"Tỉnh lại đi, Nasya. Ngươi chưa được chết vào lúc này." Orson nhìn công chúa Nasya bị treo trên một cái giá chữ thập, gã nói như vậy sau khi để cai ngục tạt cả xô nước lạnh vào mặt nàng.

"Ta căm thù ngươi, đồ thảm hại." Nàng thều thào, nước xộc vào mũi vào miệng, thấm vào vải vóc trên người, khiến nàng run lên vì lạnh.

"Đầu tiên là cha của chúng ta, sau đấy mới đến ngươi, con đàn bà lăng loàn." Gã nhếch mép cười rồi bước đến gần hơn, cánh tay lực lưỡng của gã túm lấy cằm nàng. "Hãy nói xem, Nasya, khi ngươi đang run rẩy trong ngục thì đồng minh mà ngươi đã lôi kéo đang ở đâu?"

Công chúa Nasya mím môi, nàng lảng tránh ánh mắt của anh trai mình. Cả người nàng sởn gai ốc vì lạnh. Orson nhếch mép, cách mà nàng rũ mi mắt đủ để khẳng định rằng ả vũ nữ Soifi đã nói đúng. Nasya yêu quý muốn đâm lén sau lưng gã, toàn bộ những lời nỉ non, oán trách nghe như của một tình nương dành cho tình lang của nàng hóa ra đều chỉ là lừa gạt. Và đối với Orson, mọi sự phản bội sẽ không được tha thứ, giây phút Janeiro thú nhận mọi chuyện về giao ước giữa hắn với Nasya, gã đã thề rằng em gái mình sẽ phải trả cái giá đắt nhất. Nasya không sợ chết, gã biết rõ điều đó. Nàng cũng chẳng thiết tha gì những đứa con do nàng sinh ra, thế nên dày vò chúng hoàn toàn vô ích. Nghĩ đến đây, gã càng thêm giận dữ khi chợt nhận ra mình chẳng có bất kỳ hình phạt nào đủ độc ác để khiến nàng ta phải khốn khổ.

"Anh trai thân mến, chàng có thể giết ta ngay lúc này," Nàng nói, hơi nhoài người lên phía trước một chút để thì thào bên tai Orson. "Chàng thấy đấy, Janeiro đã phản bội ta, tại sao chàng phải giữ lại mạng sống cho một kẻ thua cuộc? Thế nên giết ta đi..."

Giọng nói thều thào của Nasya yếu dần, rồi bất thình lình, nàng cắn vào tai gã đàn ông mà mình căm thù bằng tất cả mọi sức lực. Hai hàm răng của nàng nghiến mạnh cho đến khi lưỡi nàng nếm được vị máu mằn mặn, Orson ré lên đau đớn, gã đưa tay bóp cổ nàng rồi lùi lại phía sau vài bước. Nàng công chúa cười khoái trá, thách thức anh trai mình. Bộ dạng trêu ngươi đấy của Nasya càng khiến Orson điên máu hơn, gã chẳng còn sót nào chút tình cảm dành cho nàng. Gã thái tử bặm trợn ấy rút chiếc roi ngựa được bện từ da thuộc – thứ hắn luôn giắt ở bên hông, giống như người du mục vẫn làm – và bắt đầu quất liên hồi vào người nàng. Mỗi nhát roi giáng xuống đều khiến làn da tím tái vì lạnh của Nasya nứt toác, máu rịm ra theo từng vệt dài, còn đau buốt thấu đến tận xương, song nàng kiên quyết không thốt ra một lời cầu xin nào. Sự gan lì của nàng làm cho Orson càng thêm hung bạo, gã quất roi điên cuồng hơn để ép nàng phải bật ra tiếng kêu khốn khổ. Nhưng dù cho thái tử có hành hạ khủng khiếp ra sao, thì mong muốn khuất phục nàng của gã cũng không đạt được. Cuối cùng, khi Orson chịu dừng lại, gã thấy bộ váy áo bẩn thỉu nàng khoác trên người đều rách toạc và thấm đẫm máu. Nasya gần như sắp ngất lịm.

"Nghe đây, em gái thân mến, ngay khi bước ra khỏi đây ta sẽ cho người đến Farland." Orson cay cú nghiến răng, gã tiến lại gần và túm lấy tóc Nasya để ép nàng phải tỉnh táo mà nghe cho rõ từng từ. "Ta hứa với ngươi, Nasya, vào lần tới ngươi sẽ được nhìn thấy đầu của Derizi Flava."

==

(*) Anagapesis: Chẳng còn chút cảm giác nào với người ta từng yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net