auribus teneo lupum (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ trận chiến cuối cùng sẽ diễn ra Elam. Nasya đứng trước tấm bản đồ, nàng nghĩ như vậy nhìn vào những điểm đánh dấu bằng đinh ghim nhọn được sơn mũ đỏ rải rác khắp nơi. Đó đều là các vùng đất khuất phục, hoặc thuần phục, cũng như thừa nhận quyền lực của nàng. Chúng hiện diện ngày càng nhiều, sau mỗi lần tín sứ truyền tin từ Lynden hay Basheen Sudo mang tin thắng trận đến điền trang Safiro. Đan xen một cách rời rạc giữa những chiếc đinh ghim mũ đỏ ấy là một vài chiếc đinh ghim màu xanh dương khác biệt, chúng đại diện cho các lãnh địa ủng hộ nhiếp chính Orson – gã anh trai ngu ngốc của nàng. Tất nhiên, chúng đang dần bị nhổ bỏ khỏi tấm bản đồ rộng lớn của Vespero, hoặc không thì bị bao vậy và cô lập giữa những chiếc đinh đỏ, ngoại trừ ở Elam. Quân đội của Orson đang tập trung ở đó, có vẻ như anh trai nàng muốn giữ lại bằng được vùng đệm ngăn cách giữa thành Macedonica với Safiro trong lúc chờ đợi viện binh từ Cathage.

"Chào buổi sáng, thưa công chúa." Vòng tay rắn rỏi luồn qua eo Nasya từ phía sau. Chẳng biết từ bao giờ, Derizi đã tỉnh giấc và đi tìm vợ mình, kế đến chàng tinh nghịch hôn vào hõm cổ ấm áp của nàng. Vừa âu yếm nàng công chúa, chàng vừa liếc nhìn tấm bản đồ đang trải trên chiếc bàn gỗ trước mặt. "Người có thể nói cho thần biết mình đang nghĩ gì không?"

"Một chút tính toán." Nàng công chúa đưa tay vần vò mái tóc rối bù của chàng, mắt vẫn nhìn đến chiếc đinh ghim ở kinh đô Macedonica. Nàng phân vân đôi chút trước khi quyết định chia sẻ thêm về dự định tấn công Elam. "Em nghĩ chúng ta cần chấm dứt mọi thứ ở Elam, trước khi quân đội của Cathage kéo đến."

Derizi không trả lời, chàng mơn trớn bờ vai trần của nàng. Cặp mắt còn hơi chút ngái ngủ nhìn theo Nasya đến những chiếc đinh ghim với hai màu khác biệt để ước định vị trí lẫn cục diện của cuộc chiến. Elam có lẽ là địa điểm tốt để giao tranh, vì vợ chàng và đại nguyên lão đều đồng ý rằng một cuộc vây hãm thành Macedonica không phải ý kiến hay. Nhưng Orson không phải kẻ ngu ngốc, chàng thì thầm vào tai nàng như vậy, hắn chưa hề ra khỏi kinh đô đến nửa bước. Thật khó tưởng tượng được làm thế nào để lôi hắn đến Elam. Nàng công chúa bật cười khi nghe chàng đặt ra câu hỏi ấy, nàng hôn lên môi chàng. Thế rồi nàng rời khỏi vòng tay ôm, bước đến gần chiếc bàn và tự rót cho mình một ly rượu nho. Công chúa bắt đầu nói về những tin tức tốt lành vừa được chuyển đến dinh tự vào đêm qua, khi chàng còn đang say ngủ. Orson đã chi ra một khoản tiền lớn, khoảng năm mươi lăm ngàn đồng vàng cho lính đánh thuê của Erol Uzaye, chẳng những vậy, gã còn tống giam cả nguyên lão nhà Estonia. Derizi nhìn vợ, chàng vẫn chưa hiểu hết nàng đang muốn nói điều gì, bởi theo chàng thì chuyện gã nhiếp chính chi tiền cho lính đánh thuê hay tống giam một nguyên lão nghe cũng chẳng có gì hơn vô vàn việc đáng khinh khác mà gã đã từng làm.

Nàng công chúa xoay người để đối diện với chàng, đôi môi nhợt nhạt của nàng hôn lên trán, lên má và cả khuôn ngực của chàng một cách nghịch ngợm. Sau cùng, nàng lẩm bẩm rằng người Rusland chưa bao giờ hiểu được cách người Vespero lèo lái chiến tranh. Đánh nhau trên chiến trướng chỉ là nước đi cuối cùng, nàng quả quyết. Ngân khố của nhà vua đã cạn kiệt từ lâu, chẳng ai biết điều này rõ hơn công chúa Nasya. Vì thế, nàng dám cá rằng số tiền khổng lồ mà Orson bỏ ra cho Enrol xứ Mugello kia hẳn đều do quý tộc và dân chúng chi trả, dù họ có tự nguyện hay không. Và các quý tộc sẽ không bao giờ rộng lượng với kẻ đụng đến túi tiền của mình. Tất nhiên, Orson không phải là kẻ có đủ đầu óc lẫn sự tinh tế để hiểu được điều cơ bản này. Vậy nên Nasya đoán rằng gã đã tống giam đức ông nhà Estonia khi ông lão ấy cố ngăn cản dự định tăng thuế đối với quý tộc. Ngoại trừ nhà Sudo, chẳng còn gia tộc nào ở Macedonica giàu có hơn nhà Estonia. Nàng diễn giải mọi thứ trôi chảy như kẻ đã học thuộc lòng từ lâu, hoặc giả là chúng đều đã nằm sẵn đâu đó trong đầu nàng.

"Hơn nữa, Derizi yêu quý của em, Orson sẽ sớm phải đến Elam thôi." Nàng nói trước lúc kiễng chân hôn chàng. "Chàng sẽ chiến đấu với hắn chứ?"

"Nếu đấy là điều nàng mong muốn, như ý muốn của nàng." Chàng cọ chóp mũi của mình vào cái mũi xinh xắn của nàng và đáp.

Thế rồi đột nhiên phía ngoài có tiếng gõ cửa xen vào phút giây âu yếm giữa hai người. Nasya bực dọc khoác lại chiếc khăn choàng màu mận chín còn phu quân nàng hắng giọng cho phép người hầu bước vào phòng. Là Franek, thằng nhóc mặt đầy tàn nhang mà chàng đã đem về từ Farland, nó dâng lên cho công chúa một lá thư còn nguyên dấu sáp niêm phong.

"Còn chuyện gì nữa, Franek?" Derizi nhíu mày khi thấy đứa hầu vẫn chần chừ chưa đi ra ngoài. Nó nhìn chàng rồi lại lấm lét nhìn sang phía Nasya, lúc này nàng đang mải đọc thư. Franek mím môi, rõ là thằng nhóc muốn nói điều gì đó, chàng khoanh tay ra vẻ sốt ruột và lặp lại câu hỏi.

"Có...có một người phụ nữ đến tìm ngài..." Cuối cùng, thằng nhóc nuốt nước bọt rồi lắp bắp, cố hạ giọng tế nhị. "Cô ta nói rằng mình là tình nhân của ngài."

Trong thoáng chốc, Derizi đứng sững người. Bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng, rồi thình lình tiếng con dao dọc giấy của Nasya ghim xuống mặt bàn gỗ khiến Franek giật thót. Thằng nhóc cận hầu khốn khổ vội vã cúi chào trước khi lẩn nhanh khỏi phòng.

*

* *

Deryas Estonia bị đánh thức bởi tiếng chuột kêu. Ông lão bò dậy, nheo mắt nhìn những con vật bẩn thỉu, béo núc chạy từ đầu này đến đầu kia của căn phòng giam. Bầu không khí ẩm ướt và nồng nặc mùi ẩm mốc khiến ông lên cơn ho sặc sụa. Người ta đã tống giam ông vào nhà ngục này ba hôm nay, không giấy bút, cũng chẳng được phép thăm hỏi. Thật là một sự sỉ nhục mà trong suốt vài trăm năm qua, kể từ thời Patro đại đế lập lên Nguyên Lão Viện, chưa nguyên lão đáng kính nào gặp phải. Deryas bực bội khi nghe thấy quản ngục dè dặt đưa vào một bình nước nhỏ qua khe xà lim. Nhà Estonia đã chọn đứng giữa trong cuộc nội chiến giữa nhiếp chính Orson và công chúa Nasya, bất chấp lời kêu gọi từ đại nguyên lão Judas Sudo – người bạn lâu năm của Deryas – cũng như bỏ qua cả mối quan hệ máu mủ mà cháu ông, hoàng hậu Leila, để lại cho con gái nàng. Và Orson đáp lại sự biết điều ấy bằng cách lăng mạ ông giữa đại điện Justo trước khi ném ông đến cái nhà ngục hôi hám này.

Đức ông nhà Estonia chậm chạp bước xuống khỏi cái hốc tường mà đám quản ngục gọi là giường ngủ của tù nhân. Chỗ nằm cứng ngắc ấy khiến thân thể già nua kêu gào đau đớn suốt cả ngày lẫn đêm, còn một giấc ngủ ngon trở thành thứ xa vời hơn bao giờ hết. Deryas bước lại gần ô gạch nhỏ trổ ở phía trên cao bức tường đối diện, nó chẳng lớn đến mức một người lọt qua được, nhưng đủ rộng rãi để nhìn được một phần của bầu trời đêm chi chít sao. Cần phải có cách nào đó để ra khỏi đây, ông lão tự nhủ, dẫu cho ông biết chắc rằng con trai ông – lãnh chúa Temel Estonia sẽ nhanh chóng đến Macedonica để giải quyết chuyện này. Chợt Deryas nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách, ông chẳng buồn ngoảnh lại nhìn kẻ vừa bước vào. Có lẽ là gã quản ngục mà ông đã thuê ngay ngày đầu bị đưa đến đây, cái gã đã hai lần truyền thư từ cũng như lén thu xếp để con gái ông – phu nhân Vedat Hara – đến thăm. Sáng nay, hắn vừa nhận thêm một miếng mề đay vàng nữa trước khi chuyển lời nhắn của ông đến Vedat, dặn dò cô phải sớm rời khỏi Macedonica.

"Ta hi vọng là anh làm được việc." Deryas ho hắng, ông thầm nguyền rủa cái thân thể rệu rã của mình. "Anh có gặp được Vedat không?"

Tuy nhiên, gã quản ngục không đáp lời. Deryas lặp lại câu hỏi của mình, ông miễn cưỡng xoay người lại. Thế rồi, trong tích tắc vị nguyên lão nhận ra mình đang đứng trước một kẻ xa lạ. Y cao lớn, ăn vận như quản ngục và trên tay đang cầm con dao găm bóng loáng. Deryas đánh hơi được mùi nguy hiểm, ông lão bước giật lùi, cố giữ khoảng cách với kẻ lạ mặt kia trong lúc toan hét lên cầu cứu. Nhưng cái ý định thoát thân đầy mong manh ấy của ông đã bị hắn đoán được. Kẻ lạ mặt lao đến, tóm lấy Deryas, hắn đập đầu ông vào bức tường đá lởm chởm. Cú đập đầu ấy khiến vị nguyên lão choáng váng đến ú ớ, máu túa ra từ vết thương ở trán. Bàn tay lực lưỡng của kẻ lạ mặt túm lấy cổ ông lão, hắn bịt miệng ông trong khi tay còn lại đưa lưỡi dao lên sát cổ. Deryas, trong cơn đau đầu tưởng như muốn ngã gục, cố sức giãy giụa, ông cố vật lộn với gã muốn giết mình. Hành động chống cự ấy làm cho kẻ lạ mặt quyết định cần phải ra tay nhanh hơn. Vậy là hắn dứt khoát cắt ngang cổ họng Deryas. Máu tươi phụt ra như khi người ta bóp nát một quả cà chua chín mọng. Vị nguyên lão nhanh chóng mềm oạt rồi ngã xuống nền gạch. Dưới ánh nến chập chờn, cặp mắt ông trợn tròn, còn miệng há hốc. Deryas Estonia đáng kính đã kết thúc cuộc đời theo cách bất ngờ như vậy, và hình ảnh cuối cùng ông thoáng nhìn thấy ở cổ tay kẻ giết mình là con chó đen ba đầu đầy ghê rợn.

Chỉ nửa giờ sau khi kẻ lạ mặt rời khỏi ngọn tháp giam, lính canh tìm thấy Deryas đang nằm bất động trong vũng máu lênh láng. Cả kinh đô bị đánh thức vào lúc nửa đêm bởi tiếng chuông ngân inh ỏi, lần này là từ chính cung điện Esta chứ không phải từ điện thờ Mauna. Trong nửa giờ kế tiếp, tin tức về cái chết của nguyên lão nhà Estonia lan truyền khắp mọi ngõ nghách. Những người thuộc gia tộc cai quản xứ Akaras còn cư trú trong thành Macedonica tụi tập lại với nhau ở dinh thự lớn, chờ đợi phu nhân Vedat Hara đưa thi thể người đứng đầu của họ về. Nhà Hara, với tư cách đồng minh thân thiết, đã ngay lập tức ra lệnh cho quân lính toả đi mọi ngả và bắt bớ bất kỳ kẻ nào khả nghi.

"Ngài Jainero muốn diện kiến nhiếp chính." Người hầu nhà Espanda hô lớn sau khi thảy cho đám lính canh trước cửa cung điện một vài đồng vàng để cỗ xe ngựa mang gia huy nữ thần Savita được đi qua nhanh chóng.

Janeiro ngồi trong xe, cứ chốc chốc y lại nhấc tấm rèm vải và nóng lòng nhìn ra ngoài. Đứa con trai của lãnh chúa Methusad lẩm bẩm chửi thề, y đã bị người hầu thân cận đánh thức ngay sau khi tiếng chuông thứ nhất vang lên, giữa lúc y đang say giấc bên tình nhân mới của mình - một thiếu niên có mái tóc vàng óng ả cùng đôi môi đỏ như màu hạt lựu được mua về từ chợ nô lệ. Và ngay lúc nghe hết những gì đã xảy ra trong tháp, y cuống cuồng quơ lấy quần áo cũng như ra lệnh cho gia nhân chuẩn bị xe ngựa. Y cần phải đến cung điện Esta ngay bây giờ, diện kiến gã nhiếp chính thô bỉ man rợ kia, trước khi Vedat Hara kêu gọi các quý tộc tìm yêu cầu sự công bằng cho Deryas Estonia.

"Ngài nên bình tĩnh, ngài Janeiro." Nguyên lão Aethes chấm một ngón tay vào hũ mật ong đặc sánh và đưa vào miệng nếm, lần thứ năm trên cả quãng đường đi, kể từ lúc ông được mời lên cỗ xe này. "Phu nhân Hara còn cần thêm chút thời gian nữa, trước khi bà ấy định làm gì thô lỗ."

"Ta cũng hi vọng là vậy, ngài Aethes đáng kính. Anh trai của phu nhân Hara đang trên đường đến Macedonica, nếu chúng ta không dàn xếp việc này ổn thỏa trước khi trời sáng..." Janeiro bực bội, nỗi giận dữ khiến y nuốt trọn những gì định nói xuống bụng. Orson đúng là một gã ngu ngốc, y gào thét trong đầu. Gã chẳng những làm mất lòng nguyên lão viện mà còn gián tiếp, có lẽ vậy, gây ra cái chết cho Deryas Estonia ngay khi con trai của ông ta vừa lên đường đến phương bắc. Và giờ thì hắn sẽ đổi hướng đến kinh đô, thay vì đến Elam.

"Chúng ta sẽ có cách." Aethes trả lời với vẻ điềm tĩnh, song với Janeiro thì ông ta nom chẳng khác nào một ông lão lẩm cẩm. "Ngài có muốn thử một ít không? Mật tươi của vùng Tusca, giờ đang là mùa hoa anh túc."

"Cám ơn ngài, nhưng có lẽ ta thích rượu nho hơn." Janeiro lịch thiệp từ chối, y nở nụ cười gượng gạo.

Cỗ xe dừng lại trước cánh cửa lớn của cung điện, Janeiro vội vã lao ra ngoài mà chẳng cần đợi đám người hầu kê bục gỗ xong xuôi. Y cố gắng bắt kịp theo viên quan thị thần, để mặc nguyên lão Aethes bước chậm chạp phía sau. Janeiro diện kiến nhiếp chính ngay trong phòng ngủ của gã, dù quan thị thần đã cố ngăn cản cũng như gợi ý về thư phòng – một nơi trang nhã hơn. Thế nhưng, với Janeiro lúc này thì chẳng còn gì quan trọng hơn là được gặp Orson quan trọng hơn nhiều chuyện gặp ở đâu thì lịch sự hơn. Ngay khi y đẩy cửa bước vào phòng, ả tình nhân bé nhỏ của Orson thốt lên kinh ngạc. Nàng ta vội vã rời khỏi người gã đàn ông và cuộn mình trong tấm chăn dày đầy thẹn thùng.

"Kính chào ngài, thưa nhiếp chính Orson." Janeiro cúi người qua quýt trong lúc Orson miễn cưỡng vớ lấy tấm áo choàng để khoác lên thân mình trần như nhộng của gã.

"Có chuyện gì vậy, Janeiro và..." Orson buộc dải đai, gã ngạc nhiên nhìn ra phía sau con trai nhà Espanda và nhận ra y không đến đây một mình. "...nguyên lão Aethes?"

Trong lúc Aethes còn đang thở khó nhọc, lẩm bẩm tạ ơn thánh thần vì đã không để ai phải chờ đợi quá lâu, Janeiro cố gắng thuật lại tình hình rối ren ở bên ngoài cung điện vào ngay lúc này. Y mở đầu bằng việc nhắc đến cái chết của Deryas lẫn những gì mà nhà Estonia chắc chắn sẽ làm để trả đũa. Họ sẽ đứng về phía công chúa Nasya, Janeiro lặp đi lặp lại để nhấn mạnh tình thế tồi tệ hiện giờ của vị nhiếp chính, thậm chí trong cơn nóng nảy, y chẳng buồn che giấu mối nghi ngờ về việc Orson có dính líu đến sự vụ không may xảy ra với nguyên lão Deryas. Con trai của đức ông Methusad cho rằng sau vô số chuyện trái khoáy y chứng kiến ở cung điện Esta lẫn cái cách mà Orson làm mất lòng đám quý tộc thì chẳng có lý do gì để gã không gây ra thêm rắc rối, dù lòng hồ nghi đó nghe thật hoang đường. Phải, thật hoang đường, với những kẻ thông minh, và cái gã bặm trợn đang ngồi trước mặt y thì không nằm trong đám ấy.

"Tất nhiên là không phải ta, Janeiro." Vị nhiếp chính phủ nhận, gã tọng một ngụm rượu và nhai rau ráu mấy quả nho xanh mọng nước. "Ta chưa mất trí đến mức đấy."

"Phước lành cho chúng ta." Janeiro nhướn mày, y đưa tay phải chéo ngực làm dấu thiêng rồi thốt lên bằng giọng mỉa mai. "Ngài Aethes thấy đấy, giờ thì chúng ta chỉ còn một việc là dàn xếp với đám con cái của Deryas, cầu thánh thần dẫn lối cho linh hồn tội nghiệp của ông ."

"Chúng chỉ có một nhúm, Vedat Hara và cả gia tộc nhà chồng của cô ta sẽ chẳng làm được gì." Orson vẫn tiếp tục ngấu nghiến trái cây, việc vui thú cả ngày với cô nàng nhân tình đã ngốn sạch thời gian ăn uống của gã. Giờ thì gã bỗng cảm thấy đói đến cồn cào. Vừa tọng đầy nho vào mồm, gã vừa nói.

"Người của thần vừa báo tin, thưa ngài." Sau một hồi trao đôi ánh nhìn đầy ái ngại với Janeiro, nguyên lão Aethes thận trọng lên tiếng. "Lãnh chúa Temel đã đột ngột đổi hướng đi, ông ta sẽ sớm đến Macedonica thay vì Elam như mệnh lệnh ngài đưa ra..."

"Bao giờ hắn sẽ đến kinh đô?" Vị nhiếp chính khựng lại, gã nhổ hết đống đồ ăn đang nhai dở.

"Deryas đã chuyển thư cho con trai từ vài ngày trước...Có lẽ là khoảng ba ngày tới." Nguyên lão Aethes thành thật sau một hồi đắn đo.

Thế rồi Orson phản ứng giống hệt những gì mà Janeiro đã trù tính trong đầu. Thoạt tiên gã quẳng cái ly bạc sang một bên, kế đến gã hất tung cả chiếc bàn nhỏ trước mặt. Những kẻ thô lỗ thường phản ứng theo cách ồn ào như vậy, y thầm nghĩ. Tất nhiên, Janeiro không có ý định lên tiếng trấn an Orson, y để dành việc đó cho nguyên lão Aethes, cái cách ông lão mấp máy môi cho thấy là ông ta biết phải làm cách nào để gã thái tử du mục này hành xử phải phép hơn. Người nhà Espanda thường không giỏi trong trò múa lưỡi như phần đa những kẻ quyền quý ở Macedonica, lãnh chúa Methusad tin vậy. Và giờ đây, Janeiro được tự mình kiểm chứng điều đó. Aethes vẫn duy trì cái vẻ cung kính, khiêm nhường mà Orson ưa thích khi bắt đầu nói về những nguy hiểm sắp ập đến. Temel Estonia có thể vây hãm Macedonica với quân đội của hắn trong khi Vedat Hara kêu gọi dân chúng – vốn đã thừa bất mãn vì tô thuế lẫn run sợ vì ả tư tế Cựu giáo – nổi dậy. Một khi nhà Estonia công khai chống lại triều đình, chắc chắn họ sẽ chọn đứng về phía công chúa Nasya. Thành thần mới biết được liên minh đáng nguyền rủa ấy làm được gì, Aethes đảo mắt tỏ vẻ rằng ông đang cố không nghĩ đến tình huống xấu nhất một cách tuyệt vọng. Trong suốt cuộc trò chuyện đó, Janeiro nhận ra Orson trầm tư hơn lúc nào hết. Gã có một khoảng im lặng kéo dài trước khi thẳng thắn hỏi Aethes rằng mình cần phải làm gì để những điều tồi tệ mà ông lão dự liệu không trở thành hiện thực.

"Ngài cần phải mặc áo giáp và đến Elam chiến đấu như một hiệp sĩ đích thực." Aethes quả quyết. Theo ông lão, cuộc chiến với công chúa Nasya sẽ là cái cớ hoàn hảo để người ta xao nhãng khỏi những chuyện nhỏ nhặt hơn, tỉ như cái chết bất thường của Deryas chẳng hạn. Và khi nhiếp chính Orson rời đến Elam, cả Temel Estonia chẳng còn ai để chất vấn ở Macedonica. Nhà Estonia lẫn những kẻ ủng hộ họ sẽ phải chờ đợi. "Mọi thứ đều êm đẹp thôi, nếu ngài thắng trận."

"Ta cần thời gian suy nghĩ, Aethes. Rời thành Macedonica lúc này quá mạo hiểm." Orson trả lời.

===

(*) Một cụm từ tiếng Latin có nghĩa là "canh sói bằng đôi tai", chỉ tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net