Con cừu đen ở lâu đài Hycinth

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Người ta hay nói rằng trong mỗi đàn cừu trắng luôn có một con cừu đen. Con vật ấy, theo lẽ thường, sẽ có vẻ ngoài xấu xí đến mức nổi bật hơn hẳn bầy lũ đồng loại. Nó nổi bật vì cái mã ngu ngốc của mình. Dẫu thế, đối với gã chăn chiên, con cừu đen vẫn là một con cừu, bất kể nó có lông màu gì. Tuy nhiên, đối với lũ cừu, con cừu đen là mẩu dư thừa của cả đàn. Nó chỉ đơn giản không giống chúng, nó kỳ dị và lạc lõng giữa chúng, giống như vệt bùn nhơ bám dai dẳng trên tấm thảm lông trắng muốt. Và nếu xem Derizi Flava tương đương với một con cừu đen, thì đám người nhà Sudo sẽ là lũ cừu trắng hợm hĩnh, luôn sẵn sàng quẳng vào mặt thằng nhóc ánh mắt sắc lẻm hoặc cái nguýt dài chẳng buồn che giấu sự khinh bỉ.

Không ai biết trước khi trở thành con nuôi của đức ông Judas Sudo, Derizi chui ra từ đâu. Nó xuất hiện ở lâu đài, bất chấp cơn ghen lồng lộn mà phu nhân Rowenda trút lên đống bình bát bằng sứ lẫn những chiếc gối nhồi lông vũ, và người ta buộc phải chấp nhận nó nếu không muốn chống lại đức ông. Dù vậy, chớ cho rằng sự chấp nhận miễn cưỡng ấy đồng nghĩa với việc các thành viên trong gia tộc Sudo xem nó là người nhà. Derizi Flava được ưu ái ngủ ở một nơi riêng biệt, nó tuyệt đối không bao giờ được bén mảng đến phòng ăn hay sảnh khách của lâu đài Hycinth nếu không được gọi, và thường thì chẳng ai làm điều đó, kể cả đức ông Judas. Vậy nên tuổi thơ của Derizi trôi qua chỉ quanh quẩn bên cái ổ rơm cạnh chuồng ngựa hoặc xa hơn một chút là ngôi làng nhỏ nằm gần núi Qrm.

"Kia là ai?" Thằng bé tóc vàng béo mũm chỉ vào Derizi và hỏi, nó đi cùng với anh trai mình, Lynden Sudo.

"Thằng con hoang. Tốt nhất là mày đừng chạm vào nó, nếu không muốn làm mẹ nổi điên." Đứa con cả của đức ông Judas nhún vai trước khi trèo lên ngựa, cậu thiếu niên cần phải đi ngay nếu không muốn đến buổi luyện kiếm muộn.

Basheen lập cập đứng lùi ra sau vài bước khi nghe thấy tiếng ngựa hí, nó làm thằng bé thấy sợ. Đợi cho Lynden đi khỏi, Basheen mới đưa mắt nhìn thằng con hoang thêm lần nữa. Thành thực mà nói, cái đầu óc non nớt của một đứa trẻ sáu tuổi chưa cho phép thằng bé hiểu được hết ý nghĩa của cái danh xưng đó. Tuy nhiên, qua cách mẹ nó – phu nhân Rowenda - vẫn dùng mỗi khi bà bực tức với người hầu thì đấy có lẽ là một từ khá xấu. Derizi đang chải lông cho một con ngựa non, cậu ta không để ý nhiều đến thằng bé tròn quay, phải mất một lúc lâu cậu mới phát hiện ra nó vẫn đứng ì một chỗ nhìn mình.

"Công tử nên vào bên trong, trước khi nhũ mẫu của ngài đi tìm." Derizi vừa nói vừa cúi người nhấc cái thùng gỗ cạn nước, toan đi về phía cái giếng. Cậu ta đoán đứa trẻ nom như quả bí đỏ quá cỡ này là Basheen, đứa con út vừa lên sáu của đức ông Judas mà người hầu hay nhắc đến. Họ nói thế nào nhỉ, một món quà chẳng ai ngờ đến mà thần Viseus gửi đến cho phu nhân Rowenda khi bà theo chồng mình đến vương đô.

"Nó tên là gì?" Basheen tiến lại gần con ngựa và hỏi. Đây là lần đầu tiên thằng bé được ra khỏi lâu đài, kể từ lúc phu nhân Rowenda đón nó về Hycinth thay vì để em gái bà tiếp tục nuôi nấng, chăm sóc nó ở Macedonica.

"Tris, thưa ngài." Derizi đáp.

"Thế còn nhà ngươi?"

Trong thoáng chốc, Derizi nghĩ đến cách Lynden Sudo nhắc đến mình khi nãy, thằng con hoang. Kể ra thì cậu đã quen với cái tên này, nếu có thể xem nó là một cái tên, dù đôi lúc nó khiến cậu hơi buồn lòng vì nghe có vẻ như xúc phạm đôi chút đến đức ông Judas đáng kính – ân nhân của cậu. Rõ ràng đức ông đã rất tốt bụng cho cậu một chốn dung thân, bất chấp việc quyết định ấy làm phu nhân Rowenda ngờ vực oan uổng rằng ông từng qua lại với ả gái điếm nào đó ở Rusland. Không, Derizi đích thị là con hoang, tuy nhiên cậu chẳng liên quan gì đến đức ông cả. Lạy bề trên lòng thành, cha của cậu mang dòng máu quý tộc, đáng tiếc là gia tộc ấy đã quá sa sút. Đến mức ông ta còn chẳng bằng được đám nông dân, và vì thế mà trong cơn túng quẫn ông ta đã bán cậu cho đức ông chỉ với năm đồng vàng.

"Derizi, Derizi Flava, thưa ngài." Cậu trả lời rồi bắt đầu đẩy tay quay để múc nước.

"Anh Lynden đã nói dối." Basheen nghĩ một lúc rồi kết luận. "Ngươi không phải là thằng con hoang."

"Đấy là một biệt danh, thưa ngài."

Basheen bé nhỏ không quan tâm đến nữa, thằng bé vuốt ve con ngựa non. Ban đầu, bàn tay múp míp của nó còn hơi dè dặt một chút, nhưng rồi rất nhanh sau đó, nó dạn dĩ hơn và có vẻ thích thú với con vật.

"Ngươi có thể dạy ta cưỡi ngựa không?"

"Tôi không chắc, thưa ngài. Phu nhân Rowenda sẽ không cho phép." Cánh tay khẳng khiu của Derizi chật vật nâng cái gàu nước nặng trịch.

"Cha nói sinh nhật lần tới sẽ tặng cho ta một con ngựa, nhưng anh Lynden không muốn dạy ta cưỡi nó." Thằng bé thành thật.

Derizi dừng tay, cậu thấy thằng bé béo tròn nom rất buồn bã. Nó ngước mắt nhìn cậu một cách tha thiết, chờ đợi cậu gật đầu đồng ý.

*

* *

Tình bạn giữa Basheen Sudo và Derizi Flava là một sự khập khiễng khiến phu nhân Rowenda cùng rất nhiều người khác trong lâu đài Hycinth thấy ngứa mắt. Thằng con hoang rốt cuộc lại trở thành thầy dạy cưỡi ngựa cho con trai của đức ông Judas. Đối với phu nhân Rowenda, bà bài xích quyết định này từ chồng mình một cách quyết liệt bằng những trận cãi vã. Tuy nhiên, như mọi lần, nỗ lực của bà cũng chẳng đi đến đâu. Hàng ngày, Basheen bé bỏng vẫn háo hức đến chuồng ngựa tìm Derizi và học cách điều khiến con vật nuôi màu xám tro đưa mình dạo chơi trên những thảm cỏ xanh mượt cách lâu đài không xa.

"Lâu đài của ngươi ở phía đấy đúng không?" Một lần dắt ngựa bước trên sườn đồi thoai thoải, Basheen chỉ tay về phía bắc và hỏi Derizi. Nó đã nghe nhũ mẫu kể chuyện về tên hầu này, tất nhiên là bà không đời nào bỏ sót các gốc gác tai tiếng của hắn.

"Không, thưa ngài." Derizi trả lời "Chúng tôi chen chúc trong một căn lều rách, chẳng có lâu đài nào cả."

Chàng thiếu nên rầu rĩ nhìn xa xa. Hình như qua dãy núi mờ ảo kia sẽ là đến xứ Stella, một vùng đất nghèo nàn của Rusland. Ở đó, Derizi nhớ lại, gia đình cậu luôn phải chen chúc nhau trong một căn lều rách nát. Gia đình ở đây, dĩ nhiên, không bao gồm người cha say xỉn của cậu mà chỉ có hai đứa em. Cậu yêu quý chúng, và vì vậy mà cậu chăm sóc chúng tốt nhất có thể, như mong muốn của người mẹ quá cố. Thế nhưng, nghiệt ngã làm sao, bởi sau rốt chúng đều chết khi dịch đậu mùa lan đến Stella. Giờ thì Derizi Flava chẳng còn cái gọi là gia đình nữa, cậu chỉ là một thằng nhóc con hoang người Rusland lạc lõng ở Masian – một vùng đất xa lạ ở tận Vespero – nơi thậm chí cậu còn không thể nghe rõ được họ nói gì nếu không thật sự tập trung.

Derizi thở dài, cậu khẽ lắc lắc cái đầu như thể muốn rũ sạch những vấn vương với ký ức thuở nhỏ, những dãy núi hay cánh rừng lá kim phủ trắng tuyết thân thuộc của Stella. Cậu phải quên tất cả, hoặc giả bộ như vậy bởi bằng thứ linh cảm lạ lùng nào đó, kể từ giây phút theo chân đức ông đến Masian, cậu luôn nghĩ rằng mình sẽ chẳng còn bất kỳ cơ hội nào quay trở lại căn lều thân thuộc nữa. "Nhà" của cậu bây giờ là lâu đài Hycinth, nếu phu nhân Rowenda cho phép cậu nghĩ như vậy. Và còn gia đình, Derizi dõi mắt theo cái bóng lưng nho nhỏ của Basheen Sudo khi thằng bé chạy theo một con chuồn chuồn, cậu mỉm cười.

Buổi cuối ngày, hoàng hôn đổ bóng loang lổ khắp nơi và nhuộm cảnh trí trong nỗi buồn miên man. Derizi dắt ngựa cho cậu chủ nhỏ trở về lâu đài. Thế nhưng, khi cả hai chỉ vừa ra đến con đường lớn, họ đã bị lũ cướp chặn đường. Những mỏ vàng và bạc giàu có đã thu hút hàng ngàn người đổ xô đến tìm kiếm cơ hội đổi đời, sự đông đúc ấy khiến Masian không phải vùng đất an toàn, dù có ở ngay thủ phủ Qrm của nó đi chăng nữa. Lũ cướp, Derizi đoán như vậy qua cách chúng che kín mặt, cưỡi ngựa lao đến với vẻ hung hãn. Chúng cố gắng lùa cậu cùng Basheen phải quay lại khu rừng, và những tiếng la ó mà chúng tạo ra khiến hai con ngựa non của cả cậu lẫn Basheen sợ chết khiếp. Hai con vật bắt đầu lồng lên đầy kích động, cố hất Basheen Sudo xuống và giằng dây cương trong tay cậu ra để bỏ chạy. Derizi vội vã leo lên yên, cậu hét lớn, tay quất mạnh chiếc roi vào thân ngựa, thúc giục cả hai con vật cưỡi phi nước đại, cố thoát khỏi lũ cướp. Vừa liên tục quất roi, vừa nhìn đường, Derizi còn phải để mắt đến Basheen cũng như luôn miệng trấn an cho nó. Tris, con ngựa mà Basheen cưỡi khá lành tính, dẫu thế thì trong cơn kích động vì bị đánh, rồi rượt đuổi như bây giờ nó lại trở nên cứng đầu vô cùng.

Basheen Sudo chỉ mới học cưỡi ngựa, thường ngày, nó có thể tự tin là mình điều khiển được Tris. Tuy nhiên, trong tình cảnh bị bọn cướp đuổi theo sát nút như bây giờ, đầu óc nó mụ mị đi vì sợ hãi và cả người cứng đờ. Derizi vẫn cố bọc phía sau, cậu ta liên tục ra lệnh cho nó phải ngồi hay nắm cương ra sao để không bị hất xuống hoặc đi lạc đường. Rõ ràng là tên đầy tớ Rusland ấy đang cố chạy về Hycinth bằng con đường vòng, thằng con út của đức ông Judas nhận ra ý đồ của hắn. Nó vững tâm hơn đôi chút để ngồi thẳng lưng, hai tay nắm chặt dây cương và... đột nhiên mặt mũi nó tối sầm khi va vào một cành cây chĩa ngang. Trong lúc chơi vơi giữa không trung, dù hai tai ù đi nhưng cơ hồ là nó vẫn nghe thấy tiếng Derizi gào lên cảnh báo. Cái cành cây khốn kiếp, Basheen nghĩ trong đầu, từ khốn kiếp có lẽ hợp với tình cảnh này, cha nó chẳng vẫn chửi cái cầu thang như vậy khi ông ngã đấy thôi. Thằng bé đáp đất cái bịch, nghe như một bao khoai tây nặng nề bị ném từ trên xe bò xuống, cả người nó đau ê ẩm. Thánh thần ơi, nó khóc thét khi lờ mờ ngửi thấy mùi tanh sộc vào mũi. Tiếng vó ngựa rầm rập ngày càng gấp gáp, nghe rõ mồn một và như muốn rung chuyển cả mặt đất dưới lưng Basheen béo tròn. Thằng bé khốn khổ vội bò dậy, nó hoảng hốt khi nhìn thấy bọn cướp đang đến rất gần mình. Như một thói quen, nó bắt đầu đưa mắt dáo dác tìm Derizi. Thế nhưng, Basheen nhanh chóng thất vọng khi chỉ nhìn thấy được cái bóng lưng xa dần. Derizi Flava đã bỏ lại nó, đồ con hoang khốn kiếp, thằng bé lật đật ngồi dậy, trong lòng đầy bực tức. Nó cố sức đứng lên để có thể bỏ chạy, nhưng đã quá muộn, lũ cướp ập đến nơi rồi. Chúng vây quanh thằng bé và một trong số chúng tóm nó lên ngựa.

*

* *

Basheen Sudo bị lũ cướp bắt đi và nó thành cái cớ để phu nhân Rowenda giáng cơn thịnh nộ lên đầu Derizi. Bà ta trói cậu thiếu niên lên rồi ra lệnh cho những kẻ hầu quất cậu bằng roi ngựa. Và theo lời vị phu nhân, hình phạt ấy sẽ được thực hiện liên tục cho đến khi nào Basheen bình an quay trở về Hycinth. Nhà Sudo treo thưởng vô số tiền vàng cũng như loan báo khắp nơi tìm người có thể cứu được con trai yêu quý của mình. Thế nhưng, qua ngày thứ năm, họ vẫn chẳng nhận được bất kỳ một tin tức tốt lành nào về Basheen.

"Thằng bé sẽ chết mất." Những người hầu nói với nhau như vậy khi bị ép phải quất roi. Họ không nỡ nhìn thấy cảnh thằng bé con hoang trong bộ dạng chẳng giống hình người như bây giờ.

Trái ngược với vẻ e ngại của đám người hầu, Derizi không đổ lấy một giọt nước mắt hay cố gắng van nài tha tội. Cậu thiếu niên mím môi kìm tiếng rên rỉ vì đau đớn mỗi lần ngọn roi giáng xuống lưng trần, cậu cắn mạnh đến nỗi môi bật máu tươi. Hình phát khốc liệt cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày cho đến một buổi tối, trong lúc Derizi mơ màng muốn lịm đi vì mệt mỏi lẫn đau rát, đột nhiên cậu thấy Lynden Sudo xuất hiện trước mặt mình. Chẳng biết bằng cách nào mà đại công tử của nhà Sudo đặt chân đến căn nhà kho giam giữ Derizi này. Thằng con hoàng, như cách Lynden vẫn gọi, ngơ ngác ngước nhìn người thiếu niên lớn hơn mình vài tuổi vừa bước vào. Cậu nheo nheo cặp mắt sưng húp và như thấy Lynden đương cầm trên tay một con dao sắc lẻm. Tốt thôi, có lẽ phu nhân Rowenda đã hết kiên nhẫn, hoặc giả là Basheen gặp chuyện chẳng lành, Derizi tự nhủ. Dẫu vậy, trong hai trường hợp, Derizi mong rằng Lynden đến đây kết liễu cuộc đời mình chỉ để thỏa cơn nóng giận của phu nhân Rowenda. Cậu nhắm mắt chờ đợi Lynden kéo một đường dao cắt đứt cuống họng mình, vì có lần gã đồ tể ngoài chợ đã nửa đùa nửa thực nói rằng như thế sẽ bớt đau đớn hơn là đâm vào tim hay ổ bụng. Thế nhưng thật lạ lùng khi điều Derizi nghĩ trong đầu đã không xảy ra, thay vào đó, Lynden Sudo cắt đứt dây trói cho cậu.

"Đi đi." Lynden nói cộc lốc, cặp mắt nhìn thằng con hoang vừa rơi xuống sàn rơm rên rỉ vì đau. "Mẹ sẽ giết mày nếu ngày mai vẫn chưa thấy Basheen trở về."

"Nhưng..." Derizi lồm cồm bò dậy. Cậu toan muốn hỏi lý do Lynden làm vậy bởi cậu e ngại sự tử tế này chỉ là một trò chơi khăm, ai chẳng biết con trai lớn của đức ông chẳng ưa gì cậu. Nếu cậu chạy ra ngoài, biết đâu đấy binh lính đã đợi sẵn và săn cậu như săn một con lợn rừng khốn khổ.

"Tao ghét mày, thằng con hoang, nhưng tao không nghĩ là mày đáng bị vậy. Hơn nữa, tao hiểu rõ mẹ của mình, bà ấy ghét mày." Lynden nhếch mép. "Đi đi, đừng quay lại lâu đài này nếu chưa muốn chết."

Lynden Sudo hoàn toàn nghiêm túc, nom mặt hắn chẳng có vẻ gì là đang háo hức chờ đợi một con mồi sập bẫy cả. Điều đó đã thuyết phục được Derizi. Cậu gắng gượng hết sức đứng lên rồi loạng choạng bước ra cửa. Một cách cẩn trọng, câu he hé cánh cửa gỗ để nhìn ra ngoài. Khoảng sâu sau của lâu đài hoàn toàn vắng vẻ như mọi hôm, cậu thiếu niên hít một hơi thật sâu và quay lại nhìn Lynden với ánh mắt hàm ơn. Cậu lắp bắp hỏi về Basheen trước khi khập khễnh chạy vụt ra cánh cửa sau. Và cậu đã dùng hết sức bình sinh của mình để chạy một mạch ra khỏi lâu đài, mãi cho đến lúc những ô cửa sáng rực ánh đèn của Hycinth hóa thành những đốm nhỏ ẩn hiện xa xa qua rặng cây, cậu mới dừng lại.

Mày sẽ đi đâu đây Derizi? Giờ mày đã chẳng còn nhà nữa rồi...

Cậu nghĩ vậy, mắt buồn bã hướng về tòa lâu đài, nơi cậu đã tự thuyết phục mình tin rằng nó sẽ là ngôi nhà mà cậu sẽ gắn bó suốt phần đời còn lại sau khi rời khỏi Stella. Dù cậu không thể phủ nhận rằng, ở đó chỉ có sự ghẻ lạnh lẫn đòn roi của phu nhân Rowenda...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net