Eghtabat (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng hét kinh hãi mà Nasya thốt ra khi nhìn thấy một trong số những kẻ lạ mặt bước đến gần giường ngủ và vung kiếm đã đánh thức lãnh chúa Temel. Ngài không mất quá nhiều thời gian để hiểu chuyện gì đang diễn ra, bản năng chiến đấu dẫn dắt cho ngài vớ chiếc gối bông ngay gần đó đỡ kiếm. Một cách nhanh nhẹn, Temel tung tấm chăn đang đắp trên người, ngài nhảy khỏi giường, bắt lấy thanh kiếm ma Nasya ném đến. Nàng công chúa nép người vào góc tường, nàng trơ mắt nhìn ba kẻ lạ mặt đang vây quanh lãnh chúa, trái tim nàng đập như điên trong lồng ngực trước cuộc đấu không cân sức ấy, cặp môi khô ran của nàng bắt đầu mấp máy đọc những lời cầu nguyện. Trong thứ ánh sáng phát ra từ đuốc đêm chệch choạch hắt vào qua ô cửa sổ, nàng thấy lãnh chúa chiến đấu. Temel Estonia không được xem là tay kiếm cừ khôi, nhưng tài nghệ của ngài thì chắc chắn đủ để cầm cự cho cuộc đọ sức này. Một bên ngài chống đỡ với những đòn vung lên chém xuống hung bạo, một bên khác ngài tận dụng chiếc áo choàng làm khiên chắn. Vừa đỡ đòn, lãnh chúa vừa lùi dần về phía nàng, và rõ là ngài đang muốn bảo vệ cho nàng. Những kẻ lạ mặt dường như cũng nhận ra ý độ đó, một trong số chúng xông đến góc tường mà nàng công chúa đang đứng trong khi hai tên còn lại tấn công lãnh chúa dồn dập, khiến ngài không thể để mắt đến tình nhân của mình. Nasya lần theo gờ tủ gỗ, nàng tóm được một cái giá treo áo choàng thuôn dài bằng gỗ và tức thì nàng dùng nó làm vũ khí. Chưa bao giờ nàng cảm thấy biết ơn những giờ học đấu kiếm với đức ngài Musa Norden như lúc này. Nàng công chúa hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, tai nàng bắt từng nhịp bước chân của tên lạ mặt, rồi nàng vung cái giá gỗ thật mạnh như đang vung kiếm. Cú đòn không trúng vào cổ như nàng mong muốn, nhưng cũng giáng thẳng vào vai trái kẻ thù. Tựa một con thú bị chọc điên, tên lạ mặt đưa kiếm vạt đường vòng cung nhắm đến bụng Nasya, song nàng đã kịp gạt được đòn đánh hiểm hóc ấy. Để chặn trước, công chúa không còn màng đến bất kỳ chiến thuật hay chiêu thức gì nữa, nàng nghiến răng vung cái giá treo áo liên tục về phía tên lạ mặt, đồng thời dần di chuyển ra xa khỏi góc tường để tránh rơi vào thế bất lợi. Ngay gần nàng, lãnh chúa Temel cũng giáng một nhát kiếm xuống người kẻ thù vừa ngã xuống sàn, ngài gầm lên rồi chặt đứt đầu hắn trước khi tiếp tục cuộc đấu với tên còn lại. Temel nhìn sang nàng, ngài ném chiếc bình sứ vào cửa gỗ để đánh động cho lính canh, liên tục giục nàng chạy khỏi nơi này. Nasya bị tiếng chuông báo động phía ngoài làm cho giật mình, nàng vấp vào tấm thảm dày xô lệch dưới sàn và đánh rơi vũ khí, chỉ chờ có vậy tên lạ mặt lao đến đá văng cái giá móc áo ra khỏi tầm tay trước khi kề kiếm vào cổ nàng. Bàn tay thô bạo của hắn lôi nàng đứng dậy, kéo đến trước mặt lãnh chúa Temel để ra hiệu rằng ngài chỉ có thể chọn một trong hai, hoặc tiếp tục chiến đấu để giữ mạng, hoặc nhìn công chúa Nasya bị cắt cổ. Temel Estonia đã hơi lưỡng lự, nhưng rồi ngài cũng buông kiếm rồi giơ tay xin hàng.

"Hãy thả nàng ra." Temel nói, giọng ngài đầy bực bội. "Các người muốn gì? Vàng hay bất cứ điều gì?"

Không ai trả lời, kẻ bắt giữ Nasya dồn lực lên lưỡi kiếm. Lãnh chúa ngay lập tức bị tên còn lại khống chế.

"Ta đã nghe về những bóng ma đến lùng giết quý tộc ở Macedonica..." Lãnh chúa thở hổn hển, ngài nghiêng đầu tỏ ý rằng mình cần phải kiếm một cái áo choàng để che thân. Trong lúc khuỵu gối rờ rẫm dưới sàn tìm chiếc áo, ngài liên tục đưa ra phỏng đoán, hệt như một kẻ đang tán gẫu. "Hẳn cách người muốn bắt cóc chúng ta?"

Vẫn không ai trả lời. Hai cánh tay đang trong thế bẻ ngoặt lại phía sau của công chúa Nasya có vẻ được thả lỏng hơn đôi chút khi tên lạ mặt bị phân tâm bởi những lời dò hỏi từ phía lãnh chúa. Nàng chợt nảy ra một ý táo bạo. Đôi chân trần của nàng hơi co lên trong làn váy dài, dồn hết sức nàng giẫm mạnh xuống chân kẻ thù, đồng thời cắn vào tay hắn. Bị tấn công bất ngờ, kẻ lạ mặt không kịp phản ứng, hắn xô nàng sang một bên. Lãnh chúa cũng dộng thẳng đầu vào cằm kẻ đang khống chế mình. Đúng khoảnh khắc nguy hiểm nhất ấy, đám lính canh phía bên ngoài rầm rập đạp tung cửa xông vào kết liễu cả hai tên đột nhập.

Đèn đuốc được châm lên, thắp sáng căn phòng bừa bộn vẫn còn nguyên xác người, máu tươi cùng dấu vết của cuộc giao tranh diễn ra chớp nhoáng. Temel Estonia ngồi trên ghế, ngài ta được nữ hầu giúp lau rửa vết thương, trong khi công chúa Nasya vẫn run rẩy đứng một bên. Tên cận hầu sốt sắng báo tin rằng hành quán vừa bị tấn công và điều tệ hại là cho đến giờ họ vẫn không biết được ai đã làm việc đáng khinh bỉ này. Vị lãnh chúa chỉ lắng nghe, ngài không nói bất kỳ điều gì. Cặp mắt nâu hơi trố của ngài nhìn quanh quất cả căn phòng trước khi dừng lại trên ba thi thể đang nằm dưới chân mình. Đột nhiên, ngài hất tay cô hầu gái ra, kế đến ngài cúi người xé áo của một trong số ba kẻ lạ mặt. Tất cả những người có mặt trong căn phòng đều ngỡ ngàng trước hình xăm Fleur de Lys trên bắp tay hắn. Công chúa Nasya thậm chí còn phải đưa tay che miệng để ngăn tiếng thốt kinh hãi. Còn lãnh chúa của nhà Estonia chỉ nhếch môi cười khẩy, ngài rời khỏi ghế mà đi đến chỗ cái đầu còn đang nằm chỏng chơ ở góc phòng và nhấc nó lên như người ta đang nhấc một cục tạ xích. Kế đến, ngài ra lệnh cho tùy tùng hãy chuẩn bị ngựa.

Đến lúc tảng sáng, khi chuông cầu nguyện từ thần điện Mauna còn chưa được gióng lên, người dân ở kinh đô Macedonica đã nghe thấy tiếng móng ngựa gõ lộc cộc dồn dập đầy bất an. Ông lão xúc phân nghèo khổ là người đầu tiên biết được chuyện gì đang và sắp diễn ra trong lúc đang lập cập sửa soạn chiếc xe kéo tồn tàn của mình. Kế đến là một vài nhà buôn cùng quý tộc ngoan đạo sống trong các dinh thự nguy nga quanh quảng trường lớn, những người dậy sớm để chuẩn bị cho giờ cầu nguyện sáng. Họ hiếu kỳ ngó ra khỏi cửa sổ, rồi kinh hoàng trước cảnh quân đội của nhà Estonia đang án ngữ ở đó, đông đào với vũ khí chĩa tua tủa, chờ đợi lãnh chúa Temel hạ lệnh. Chân trời phía đằng đông hơi phớt ánh hồng, tiếng chuông giục giã liên hồi lấn át cả tiếng chuông cầu nguyện, kêu gọi dân chúng tìm đến quảng trường. Lãnh chúa nhà Estonia ngồi trên lưng ngựa, ngài ghì dây cương điều khiển con chiến mã hung hãn bình tĩnh trong lúc bắt đầu bài diễn thuyết của mình. Temel nói về nỗi căm thù lẫn đau đớn tột cùng mà ngài nếm trải khi đến kinh đô này sau cái chết đột ngột của cha mình. Có một khoảng ngắn ngủi, chất giọng sang sảng từ kẻ đang nắm trong tay đội quân đủ để biến Macedonica thành đống đổ nát trong vòng nửa ngày bỗng trầm xuống, dịu lại để lột tả được hết lòng biết ơn mà ngài ta dành cho sự đón tiếp thân tình của dân chúng vào ngày lễ thánh. Thế nhưng cũng chóng vánh và đột ngột như vậy, chỉ chớp mắt sau đó lãnh chúa lại gầm lên, ngài thốt ra những lời kết tội đanh thép. Một kẻ nào đó, theo lời ngài, một kẻ đáng nguyền rủa nào đó, đã tìm đến căn phòng ngủ của ngài để thực hiện vụ ám sát. Tiết lộ động trời ấy khiến cho những người có mặt ở quảng trường thốt lên đầy kinh hãi. Họ hoảng sợ, song không phải vì đang đứng trước một cuộc chiến khốc liệt, mà là vì hình phạt vô hình lơ lửng trên đầu như lơi răn của thánh thần nếu họ để xảy ra đổ máu trong ngày lễ thánh linh thiêng. Lãnh chúa Temel im lặng một chút, ngài đưa mắt thăm dò phản ứng của dân chúng trước khi tiếp tục bằng cách chỉ vào ba cái xác bị lột trần đang được binh lính treo lên giá gỗ - một cái khung tạm bợ mà người ta vừa dựng vội lên theo lệnh.

"Hãy nhìn vào những kẻ này." Ngài gào lên. "Chúng đã đột nhập vào hành quán với âm mưu sát hại ta và công chúa Nasya vào đêm đầu tiên của Lễ thánh. Một hành động bất kính, đê tiện!"

Dân chúng xôn xao bàn tán, con mắt hiếu kỳ lẫn trách cứ của họ hướng về phía ba cái xác. Một trong số đó đã bị chặt đầu, hai tên khác nom thật xa lạ. Thế rồi nhiều người nhận ra trên tay chúng còn lưu lại hình xăm hoa huệ tây, dấu hiệu mới thật quen thuộc làm sao. Chỉ chờ có vậy, lãnh chúa Temel đanh thép kết tội tất cả dân chúng thành Macedonica, ngài chỉ trích sự hiếu chiến cũng như bội bạc đáng chê trách của họ khi dùng ngày lễ thánh thiêng liêng để dối gạt tín đồ ngoan đạo như ngài vào cái bẫy chết người. Ngay lập tức, một vài người dân, những người có vẻ được trọng vọng, dũng cảm lên tiếng thanh minh. Họ cố gắng phủ nhận lời kết tội đó, thuyết phục lãnh chúa nhà Estonia tin rằng người dân ở Macedonica hoàn toàn không liên quan đến âm mưu này.

"Vậy thì ai?" Temel khinh khỉnh. "Hãy cho ta cái tên nào đó, hoặc ta sẽ xem tội lỗi của một vài kẻ trong các người là tội lỗi của tất cả các người".

Đám đông im lặng nhìn nhau. Ánh mắt mỗi người đều lộ rõ vẻ sợ hãi. Và đối với những người vốn đang tận hưởng cuộc sống bình yên sau bức tường thành cao sừng sững kia, nỗi sợ hãi ập đến bất ngờ cũng đủ để hạ gục lý trí lẫn e ngại về đạo đức. Họ cần một kẻ chủ mưu, một cái tên chịu trách nhiệm cho tất cả việc này. Đột nhiên ai đó gào lên "Fleur de Lys!", ngay tức thì, những kẻ còn đang ngơ ngác cũng hùa theo như lũ người đang quẫy đạp giữa biển khơi tranh nhau bám vào một mảnh tàu vỡ. Ai cần biết Fleur de Lys có tội hay không? Hoặc đức ngài Musa Norden khi đó đang cầu nguyện thành tâm cho phước lành của cả vương quốc mà chẳng hay gì đến âm mưu khủng khiếp này? Tất cả những gì họ quan tâm là ngay bây giờ, trên quảng trường này, ngài Musa hoặc những người lính trong Fleus de Lys không thể phản bác được lời kết tội! Đó là cứu cánh cho tất cả. Vậy là cả một góc thành Macedonica vang lên tiếng kêu gào "Fleur de Lys" đầy quả quyết. Rồi như thể sợ rằng lời nói chưa đủ thuyết phục, dân chúng bắt đầu hành động. Họ dùng mọi thứ vũ trang có thể, rồi sục sạo đến mọi ngõ ngách, lùng tìm Fleus de Lys. Cho đến lúc mặt trời chiếu sáng hẳn, thành Macedonica đã rời vào cảnh hỗn loạn của cướp bóc, giết chóc mà chính người dân gây ra.

*

* *

Đã có một cuộc ẩu đả nho nhỏ giữa Derizi Flava và mấy tên lính khi chúng lôi Soifi ra khỏi cũi gỗ vào lúc nửa đêm. Vẻ ngoài tiều tụy, khốn khổ trong những ngày bị giam cầm cũng không làm lu mờ được nét quyến rũ, xinh đẹp của nàng. Đám lính canh đã để ý và nhận ra điều đó, kể từ sau ngày Orson lên đường về Macedonica, khi không còn bất cứ cặp mắt nghiêm khắc nào giám sát thì chúng tỏ ra quan tâm đến Soifi nhiều hơn. Derizi đoán được toan tính bẩn thỉu ẩn đằng sau những cái nhìn thèm khát, đồi bại kia, thế nên chàng luôn duy trì một sự cảnh giác bất kể ngày đêm đối với chúng. Và cho đến đêm nay, dẫu còn phải vật lộn với thương thế trên người thì chàng cũng vẫn đủ sức đứng dậy, giằng Soifi ra khỏi tay một tên lính cũng như nện cho một tên khác vài cú đấm. Những kẻ khác đã định trừng phạt chàng bằng lưỡi kiếm của chúng, nhưng sự có mặt đột ngột của Janeiro đã ngăn trận sống mái giữa hai bên diễn ra. Tên quân sư nhà Espanda ra lệnh cho Soifi dìu chàng đến căn trướng lớn – nơi giờ là chỗ hắn trông coi mọi việc trong quân đội.

"Cứ để ngài ấy ngồi xuống ghế. Chỗ này hơi bừa bộn, nhưng hoàn toàn là do anh vợ của ngài ấy gây ra". Janeiro vừa nói Soifi vừa rót rượu rồi cầm cốc bạc đi đến chỗ Derizi, vẻ như muốn mời chàng một cách thiện chí.

Derizi nhận cốc, song chàng không vội uống ngay theo Janeiro mà nhìn hắn chằm chằm đầy cảnh giác. Sau khi nốc cạn cả cốc rượu nho, con trai lãnh chúa nhà Espanda mới nhận ra thái độ không mấy thân thiện của chàng. Tất nhiên, một kẻ thông minh như hắn thì chẳng khó để hiểu ngay ra vấn đề. Janeiro định nói điều gì đó, nhưng sự có mặt của Soifi ngăn hắn làm vậy.

"Ta muốn có vài lời với ngài hoàng tế, hi vọng cô không phiền, cô Soifi." Hắn nhìn nàng vũ nữ và nói. "Cô có thể đến nghỉ ở căn lều của ta, sẽ không ai dám quấy rầy cô nữa".

Soifi ngần ngại trước lời đề nghị, nàng đưa mắt dò hỏi ý của Derizi. Chỉ sau khi nhận được cái gật đầu khe khẽ, nàng mới vụng về cúi đầu chào Janeiro rồi lui ra.

Con trai lãnh chúa Espanda là một kẻ khó lường, Derizi thầm đánh giá trong đầu. Hắn luôn cư xử lịch thiệp và có chừng mực, không giống như tên Orson thô lỗ. Thế nhưng, sau quãng thời gian sống ở cung điện Esta, chàng cho rằng chẳng thể dựa vào bất kỳ dấu hiệu bề ngoài nào mà đánh giá con người. Nasya chính là một ví dụ điển hình, Derizi thừa nhận rằng chàng thấy bức bối trong lòng khi phải nghĩ về nàng theo cách này. Ở phía đối diện với chàng, trên một chiếc ghế lót lông thú khác, dường như Janeiro cũng đang quan sát cũng như đánh giá chàng. Hắn làm việc đó bằng cái nhìn soi mói không buồn che giấu.

"Ngài không giống tưởng tượng của tôi" Janeiro mở lời.

Đổi lại, hắn nhận được cái nhìn khinh khỉnh từ Derizi.

"Tôi đã rất hiếu kỳ về ngài. Tất nhiên là với tất cả sự tôn trọng. Nhưng ai mà chẳng thấy hiếu kỳ khi nghe một người phụ nữ như công chúa Nasya dùng tên ngài để từ chối lời cầu hôn chứ" Vẻ nửa đùa nửa thật của con trai lãnh chúa Espanda khiến Derizi nhận thấy cuộc nói chuyện sẽ đi theo chiều hướng trái ngược với những gì chàng nghĩ. Bất thình lình, chàng ném cái cốc xuống thảm trải và túm lấy cổ áo Janeiro, nghiến răng đe dọa hắn rằng chớ có nghĩ đến chuyện cợt nhả ở đây.

"Ta có thể giết ngươi ngay bây giờ bằng tay không" Chàng gầm gừ.

"Hãy bình tĩnh, ngài Derizi. Nếu ngài làm vậy thì sẽ chẳng còn ai giúp cho vợ ngài, ý tôi là công chúa Nasya, tống Orson xuống địa ngục" Hắn mỉm cười, đầu nghiêng sang một bên. "Tôi và nàng là đồng minh".

Tức thì Derizi thả cổ áo hắn ra. Chàng nhìn hắn như thể muốn xác nhận lại những điều vừa nghe là thật. Và tất nhiên, Janeiro chứng minh được điều đó bằng một lá thư do chính Nasya viết với ấn triện của riêng nàng. Dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, chàng đọc từng dòng chứ ngả nghiêng mềm mại mang ý tứ tiết lộ về một mưu đồ liều lĩnh mà nàng đã vạch ra với sự giúp sức của nhà Espanda. Công chúa muốn đánh chiếm kinh đô Macedonica cũng như nhận được sự ủng hộ từ dân chúng cũng như từ các tu sĩ ở Cathage, để làm được điều đó, nàng buộc phải để chàng trở thành mối bận tâm của Orson "trong một thời gian ngắn"... Derizi ném lá thư chưa đọc hết vào chậu than sưởi. Thật ngu ngốc! Chàng thốt lên, tự chế giễu chính mình. Soifi nói đúng, chàng nghĩ, nàng công chúa trong cung điện Esta chưa bao giờ yêu chàng giống những lời thề thốt ngọt ngào. Nàng ta cắm sừng chàng, lừa dối chàng và hy sinh chàng tựa như một con tốt không mấy giá trị trên bàn cờ của riêng mình. Không có tình yêu hay thậm chí chút thương xót nào ở đây, chàng cay đắng nhớ đến quãng thời gian hạnh phúc lúc trước. Công chúa đối xử với chàng giống cách nàng đối xử với bất kỳ gã đàn ông nào khác, nàng đem thân xác của mình ra làm mồi nhử rồi đầu độc tất cả bằng ảo vọng về một mối tình ngọt ngào, chân thành. Giống như những gì Orson từng nói. Chàng nhìn mảnh giấy đang cháy bùng trong chậu than, nhìn nét chữ chứa đựng đầy sự dối trá của nàng dần hóa thành tro bụi. Nhưng rồi có một khoảnh khắc thoáng qua trong tâm trí chàng, đôi mắt ngấn lệ ngước nhìn chàng vào đêm bão tuyết lạ hiện lên. Đôi mắt chết tiệt! Tình yêu, rung động hay bất cứ thứ lãng mạn nào dành cho nàng đều đáng nguyền rủa! Chàng nghĩ như vậy, cố lăng mạ bản thân bằng những từ ngữ tồi tệ nhất để lấn át đi cảm giác trống rỗng lẫn buồn bã đang len lói trong lòng. Rồi đột nhiên, chàng lại dùng que cời than để hất lá thư đang cháy dở ra ngoài và dập tắt đi ngọn lửa đỏ để cứu vãn lấy một mẩu giấy vụn mà chẳng bận tâm đến việc Janeiro Espand đang dành cho mình ánh mắt thương hại. Cái ánh mắt khốn kiếp mà lũ quý tộc hợm hĩnh thường quăng ra mỗi khi chúng muốn tự an ủi rằng lòng từ dành cho đám dân đen hèn kém trong chúng vẫn chưa mất hẳn.

Ở cách đó vài bước chân, Janeiro thở dài. Con trai lãnh chúa Methusad không phải một kẻ ủy mị, và hắn cũng chẳng bao giờ thừa nhận cái sự tinh tế của bản thân trong việc thấu hiểu những nỗi khốn khổ của kẻ khác. Tuy nhiên, kỳ lạ là trước thái độ của Derizi, hắn lại tỏ ra cảm thông với chàng. Janeiro đi đến bên gã hoàng tế tội nghiệp, đặt tay lên vai chàng, vỗ nhè nhẹ như lời an ủi mà những người bạn thân thiết có thể dành cho nhau. Đồng thời, hắn cũng giữ im lặng một cách đầy ý nhị cho đến khi chàng thực sự lấy lại bình tĩnh để mở lời trước. Chọn một trong hai chiếc ghế đặt bên chậu sưởi, hắn kiên nhẫn ngồi nhâm nhi rượu trong lúc chờ đợi. Thỉnh thoảng hắn kín đáo quan sát cũng như đánh giá chàng. Công chúa Nasya đã từ chối lời cầu hôn của hắn, và qua cái cách nàng nói về gã con hoang mà đức ông Sudo đưa về từ Rusland thì có vẻ là nàng quan tâm đến người chồng hờ này. Derizi có vẻ điển trai mẫu mực của một tay quý tộc xứ tuyết, nhưng không nhợt nhạt như hắn thường thấy mỗi lần tay thân vương giàu có nào đó ghé qua các nhà thổ ở Akaras, mà ngược lại, tràn đầy sức sống. Và nhìn vị hoàng tế bị giằng xé giữa nỗi căm thù lẫn tình cảm yêu đương với công chúa Nasya, Janeiro nhận ra ngài ta có lẽ cũng là một kẻ đáng kính, dù có hơi ngờ nghệch. Giống như công chúa đã miêu tả. Đột nhiên, Janeiro cảm thấy hiếu kỳ, hắn muốn biết Derizi Flava sẽ quyết định ra sao. Rút lui khỏi cuộc chiến tranh giành ngai vàng giữa công chúa và anh trai của nàng, hay vẫn phụng sự nàng như một con chó săn trung thành, ngay cả khi biết được sự thật?

"Tôi đoán là ngài cần một cốc." Janeiro đứng dậy, hắn rót một cốc rượu khác đưa cho Derizi. Lần này thì chàng uống cạn với hắn.

"Nàng còn cần gì nữa?" Derizi hỏi con trai của lãnh chúa Methusad. Giọng chàng khàn lại, lộ rõ vẻ bất lực. Chàng thừa nhận rằng mình vẫn nuôi một hi vọng nhỏ nhoi về công chúa Nasya, đúng hơn là về lòng biết ơn của nàng, nếu chàng giúp đỡ nàng. Nhưng đó không phải lý do để chàng tiếp tục bán mạng. Bản tính ngay thẳng của chàng không cho phép chàng quên đi lời hứa sẽ trả thù Orson, và chàng tự gán cho mình trách nhiệm thực hiện nó.

"Ngài biết đấy, ngài có thể rời khỏi đấy với cô vũ nữ. Công chúa sẽ cho ngài mọi điều ngài cần để sống một cuộc sống sung túc đến cuối đời." Janeiro im lặng đôi chút, rồi hắn nói thêm. "Ngay cả khi thánh thần không thành toàn cho mong muốn của nàng".

Derizi giằng lấy bình rượu từ tay Janeiro, chàng rót đầy tràn cốc bạc trên tay, uống ừng ực như kẻ sắp chết khát gặp được dòng nước ngọt lành.

"Nàng cần gì nữa?" Chàng lặp lại, không buồn để tâm đến đề nghị của Janeiro.

Lựa chọn mà Derizi đưa ra khiến Janeiro hơi ngạc nhiên, nhưng rồi hắn cũng gạt cảm giác ấy sang một bên. Con trai lãnh chúa nhà Espanda đứng dậy, hắn ra hiệu cho chàng đi đến chiếc bàn gỗ kê ở góc lều, nơi trải sẵn tấm bản đồ. Theo tính toán của Janeiro, nhiếp chính Orson sẽ cần bảy ngày được để di chuyển từ Elam về đến Macedonica. Ở thời điểm hiện tại, Orson mới chỉ đi được một phần ba chặng đường. Hắn nhấn mạnh rằng cần phải ngăn chặn cuộc hành quân này, cho đến khi lãnh chúa Temel Estonia làm chủ được kinh đô lẫn đạt được thỏa thuận với Nguyên Lão Viện về việc thừa kế nên trao cho ai. Janeiro đã hơi ngập ngừng khi nhắc đến lãnh chúa nhà Estonia, người mà giờ đây ai cũng biết là tình nhân của công chúa Nasya. Nhưng rồi hắn được trấn an khi thấy nét bình thản trên khuôn mặt vị hoàng tế. Vậy là hắn tiếp tục nói về kế hoạch. Derizi sẽ là người nhận nhiệm vụ đối đầu với Orson.

"Ngài ta không nên bại trận quá sớm." Janeiro nói. "Ít nhất cần phải có thời gian để tin tức truyền đến tai mấy lão già ở Macedonica, một cuộc chiến chưa ngã ngũ sẽ tạo được sức ép lớn hơn".

"Ta nghi ngờ lòng trung thành của binh lính..." Derizi theo dõi tấm bản đồ, chàng nghĩ một hồi và bày tỏ mối băn khoăn vừa nổi lên trong đầu. Quân đội mà các lãnh chúa ủng hộ Nasya gửi đến giờ đang hỗn loạn, trong khi quân đội Janeiro dự định giao cho chàng lại chiến đấu dưới cờ hiệu của triều đình. Một kẻ phản loạn, không tước hiệu, không quyền lực như chàng sẽ không thể khiến binh lính lẫn các lãnh chúa nhỏ hơn thuần phục.

"Có hai điều đổi được lòng trung thành, tiền và danh dự. Cái thứ hai còn tùy thuộc vào sự khôn khéo của từng quân vương, còn cái thứ nhất đơn giản hơn nhiều. Tôi luôn thích những gì đơn giản." Một cách đầy giễu nhại, Janeiro trả lời. "Mà tin tôi đi, ngài hoàng tế đáng kính, thứ duy nhất nhà Espanda không bao giờ thiếu là những đồng vàng".

"Vậy đại nguyên lão thì sao?" Đột nhiên,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net