Fosayfisa' (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điều đầu tiên mà nữ hoàng Eriki thực hiện khi ngồi lên ngai vàng là phát động cuộc chiến với ở phía nam. Một cuộc bình định để trừng phạt những kẻ mưu toan ám hại nàng. Lẽ dĩ nhiên, nhà Estonia là gia tộc đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi của nàng, lãnh chúa sáu tuổi - cậu con trai duy nhất mà Temel để lại - gửi đến quân đội cùng lương thực. Derizi đón nhận tin tức ấy với nỗi bất bình, chàng lao vào thư phòng của Nasya và chất vấn theo cách đầy bất kính. Hơn ai hết, chàng biết rõ người Cigany hoàn toàn vô tội, chiến tranh cũng như việc trục xuất, dung túng cho dân chúng đập phá hàng quán, hành hung nhắm vào họ đều là những sự sai quấy.

"Và chàng nghĩ rằng ta nên thu hồi mệnh lệnh?" Nàng dang tay đứng trước gương, chờ đợi người hầu giúp mình mặc váy áo. Mái tóc gợn sóng của nàng ánh lên màu rượu vang dưới nắng sớm. "Nhân tiện thì ta lấy làm vui khi chàng vẫn còn lưu lại trong cung điện."

"Nàng biết ai là thủ phạm, Nasya." Chàng hạ giọng, dè chừng với các nữ tỳ.

"Chúng ta cần nói chuyện." Nhìn nét mặt của Derizi, nàng ra lệnh cho những người khác rời khỏi phòng.

"Đại nguyên lão nói rằng..." Chàng định thuật lại thêm những gì đã đọc được trong lá thư mới nhất mà Judas Sudo gửi đến. Ông bày tỏ hi vọng tha thiết là chàng có thể thuyết phục nữ hoàng đổi ý. Thế nhưng nàng đã cắt ngang ngay lập tức.

"Dĩ nhiên là ông ta không muốn cuộc chiến diễn ra." Nasya mỉa mai, nàng đến gần phu quân của mình. Dấu hõm trên má chàng thể hiện sự tiều tụy quá đỗi, nó khiến nàng không kiềm chế được mong muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang bực dọc trước mắt. "Nhưng Derizi thân mến, cuộc chiến này cần phải diễn ra để giúp ta ngồi vững trên ngai vàng. Có những kẻ không ưa việc ta kế vị và vương quốc này có nhiều rạn nứt. Cách duy nhất dẹp bỏ mọi trở ngại là hướng những bất mãn, thù hằn ra bên ngoài, vào đám người xa lạ."

Khi nói những lời này, khuôn mặt của nữ hoàng gần như chẳng hề biến sắc. Đôi mắt nàng xoáy vào chàng, chúng không còn những ánh nước hay nỗi u uất, van lơn như trước đây. Chúng chỉ là một đôi đồng tử màu đen nhánh vô cảm. Derizi chợt nhận ra chàng đã bỏ quên rất nhiều điều, những điều nhỏ nhặt, những sợi tơ mảnh, song nếu dệt chúng lại, chàng sẽ có một bức tranh lớn. Trong bức tranh ấy, chàng thấy Nasya ngồi trước bàn cờ của nàng, còn chàng chỉ là con tốt khiêm tốn.

"Nàng biết Orson sẽ đến, nàng cũng biết Temel muốn giết nàng." Derizi lạnh giọng.

"Ta cần một câu chuyện để kể cho dân chúng và thuyết phục họ đứng về phía mình, Derizi." Giờ thì nàng thậm chí còn không nghĩ đến bất kỳ lời bao biện nào. "Và cả sự ủng hộ của nhà Estonia nữa."

"Bằng cách câu kết với phu nhân Vedat Hara?" Chàng hỏi, những lời bàn tán về việc phu nhân Vedat trở thành người bảo hộ mới của xứ Akaras cho đến khi lãnh chúa tròn mười tám tuổi như thì thào bên tai. "Tất cả những mưu mô này chỉ để trả thù anh trai nàng?"

"Chàng quá nhân hậu. Đi theo ta." Nữ hoàng ghét phải đối mặt với phu quân của nàng theo cách này, nàng nắm tay chàng và dẫn ra ban công. Ở nơi đó, chàng có thể nhìn thấy cả kinh đô Macedonica. Một khung cảnh yên bình, chí ít là so với một vài tháng trước. Bến cảng đã được mở cửa trở lại, những con thuyền buôn giương buồm lớn lướt đi là là phía đằng xa. Trên đường phố, người dân từ các vùng lân cận đổ về tấp nập, họ mang theo hàng hóa hoặc đến tìm kiếm công việc ở các phường hội. Cả kinh đô như đang dần hồi sinh, và thật mỉa mai làm sao khi sự hồi sinh đó đều chỉ để quân đội được chuẩn bị kỹ càng nhất cho cuộc chiến sắp diễn ra.

Một khoảng lặng kéo dài giữa hai người. Derizi như ngửi thấy mùi máu tanh toát ra từ bàn tay mảnh khảnh đang áp vào má mình, nhưng chàng cũng hiểu rằng chàng bất lực trong việc tìm được lý lẽ để chỉ trích hay căm ghét nàng. Cuộc sống ở cung điện này là một vòng luẩn quẩn của những mưu mô, tranh đấu và giết chóc. Người ta không thể mưu cầu sự trong sạch lẫn thiện lương khi bị cuốn vào đó. Chàng lựa chọn rời khỏi Macedonica chẳng phải vì nghe theo sự thúc giục của khát khao về một cuộc đời yên bình, mà bởi chàng muốn đào thoát khỏi nơi này. Đối với chàng, cuộc đào thoát ấy thật dễ dàng làm sao. Nhưng còn Nasya? Nàng không thể vứt bỏ cả vương quốc để chạy trốn, cũng chẳng thể dùng lời cầu nguyện hay những lời răn của thành thần để cai trị bảy lãnh địa. Nàng bị mắc kẹt ở nơi này.

"Ngai vàng không phải một ân điển, nó là lời nguyền rủa." Lời của nàng như tan vào những cơn gió.

"Nàng không cần phải chịu đựng nó..." Chàng ngập ngừng để rồi lại tự trách mình khi đã thốt ra một câu ngớ ngẩn, sáo rỗng.

"Vậy thì ai sẽ chịu đựng nó đây? Đức vua đã mất đi sự minh mẫn, Orson khát máu, lãnh chúa Temel dễ dàng thỏa hiệp hay Nguyên Lão Viện?" Nữ hoàng gặng hỏi. Chẳng ai ép buộc nàng phải lựa chọn, song dòng máu hoàng tộc đang chảy trong huyết quản thôi thúc nàng tự trói buộc vận mệnh của mình vào với vương quốc.

"Nàng sẽ ổn nếu như ta rời khỏi Macedonica chứ?" Đột nhiên, Derizi xoay người, chàng đứng đối diện với nữ hoàng và thẳng thắn.

"Không..." Nasya đáp. Nàng có thể để gã chăn ngựa này đi tìm tự do ở một nơi bình yên nào đó, nhưng nếu được lựa chọn nàng không muốn điều đó xảy ra, nhất là khi chàng đã quay trở lại cung điện Esta này.

"Ta sẽ ở lại. Nhưng nàng hãy để Soifi và Raven được yên." Gạt bỏ chút lưỡng lự cuối cùng trong lòng sang một bên, chàng đưa ra quyết định của mình.

"Một điều kiện?" Nữ hoàng nhếch môi cười.

"Phải, một điều kiện, nàng sẽ có lòng trung thành của ta." Chàng quả quyết với vẻ tự tin.

"Soifi sẽ có dinh thự riêng, miễn là ta không phải nhìn thấy cô ả thêm lần nữa." Nàng trả lời một cách miễn cưỡng.

Derizi hài lòng khi nữ hoàng chấp nhận yêu cầu của mình, chàng thở dài nhẹ nhõm và lại hướng mắt nhìn ra bên cảng phía đằng xa. Đấy là một buổi sáng đẹp trời, mát mẻ. Trong những cơn gió nhẹ lướt qua ban công, chàng như ngửi được mùi hương thoang thoảng dịu ngọt của hoa hồng đang nở rộ trong vườn. Nasya đứng cạnh bên, bàn tay nàng rụt rè đan vào bàn tay chàng và lần này, chàng cũng nắm chặt lấy tay nàng. Trước mắt họ, kinh đô Macedonica như trải dài đến tận chân trời.

===== THE END =====

(*) Fosayfisa': Một từ trong tiếng Ả Rập, có nghĩa là "bức tranh khảm"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net