Habibti... (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đức vua đã tỉnh lại.

Derizi đón nhận tin tức mới một cách đầy dửng dưng và liếc nhìn lá thư được đóng dấu triện của công chúa gửi cho mình mà tín sứ vừa đưa đến. Chàng đã lưỡng lự rất nhiều với mảnh giấy nho nhỏ đấy. Lòng chàng rối bời, bởi không biết nên đọc nó hay ném nó vào đống lửa sưởi đang cháy đượm trước mắt. Sau cùng, Derizi nhét lá thư vào túi áo với dấu niêm phong còn nguyên vẹn. Chàng không thể đốt nó ra tro, nhưng cũng không muốn đọc, bởi giờ đây đối với chàng mọi lời lẽ mà công chúa Nasya thốt ra đều là dối trá. Vị hoàng tế uống một ngụm rượu nho, rồi lại tiếp tục lục lọi. Trong đống thư từ nằm ngổn ngang trên bàn gỗ tích trữ suốt vài ngày qua, Derizi tìm được một lá thư khác, do tín sứ của nhà Oriento gửi đến cách đây hai hôm và gần như bị chàng bỏ quên giữa mớ lộn xộn này. Người viết là công tử Luvik, chàng nhìn nét chữ nhỏ hẹp dựng thẳng kiên định với phần lề được trừ đều đặn đầy ngăn nắp trên cả ba tờ kín đặc chữ và đoán, chẳng cần nhìn đến chữ ký cuối thư. Công tử bắt đầu bằng một lời hỏi thăm dài nửa trang giấy, Derizi phớt lờ sự quan tâm này, chàng chuyển sang câu chuyện về con trai mình. Thằng bé vẫn khỏe mạnh, thậm chí đã biết lật người và đang trong những nỗ lực đầu tiên để có thể bò được. Hoàng tế khẽ cười, chàng tưởng tượng ra khung cảnh ấy trong đầu. Nhà Oriento hẳn đã chăm sóc cho Drako rất tận tâm, bởi Luvik gần như không bỏ quên bất cứ điều gì liên quan đến thằng bé, dù là chuyện nhỏ nhất. Tỷ dụ ở tờ thứ hai, công tử của đức ông Oriento thậm chí còn đề cập đến chiếc răng sữa vừa mọc và hai cái mới nhú. Derizi không ưa sự dài dòng trong lối thư từ mà đám quý tộc chuộng, nhưng chàng thích lá thư này. Chàng đọc đi đọc lại mỗi đoạn một cách thích thú, cho đến mặt cuối của tờ thứ ba. Niềm vui của Derizi bị dập tắt và thay thế bằng nỗi bất an. Luvik đề cập đến việc nhà Sudo đã yêu cầu anh ta trao Drako cho họ. Một lời yêu cầu nhân danh chàng, hoặc chí ít là cách diễn đạt của nó khiến người ta lầm tưởng như vậy. Tất nhiên, nhà Oriento không phải lũ ngốc, Luvik từ chối yêu cầu này thẳng thừng, đúng với cách cư xử dễ bị hiểu lầm là ương bướng thường được gán vào danh tiếng của gia tộc phương bắc. Kỳ thực, quãng thời gian chung sống cũng như nhận sự giúp đỡ từ đức ông Fide Oriento cùng các con trai ngài ta, Derizi có thiện cảm với họ. Chàng cho rằng Oriento không phải lũ cứng đầu, khô khan như lời đồn đại ở kinh đô. Họ thẳng thắn và có niềm kiêu hãnh riêng, một niềm kiêu hãnh lớn lao. Vùng đất khắc nghiệt kề cận với đại đế quốc Rusland tạo ra tính cách cứng rắn của họ, còn các trận chiến kéo dài suốt mùa thu sang đến tận đầu mùa xuân mỗi năm với man tộc ban cho họ lòng kiêu hãnh. Wrolaw là thành trì sừng sững che chở cho cả bảy lãnh địa, chỉ điều đấy thôi cũng đủ để nhà Oriento có thể cư xử với bất kỳ gia tộc nào tại Vespero theo cách không biết đến nhượng bộ. Derizi rời mắt khỏi lá thư, chàng nhìn vào chậu than sưởi đang đỏ hồng trước mặt. Một suy nghĩ mới mẻ lóe lên trong đầu chàng về Drako. Rõ ràng công chúa đã có thể để thằng bé ở lại điền trang Safiro, nó sẽ nhận được sự chăm sóc chu đáo của phu nhân Rowenda, giống với Raven hiện tại. Thế nhưng nàng lại chọn đưa nó đến Farland và giao cho nhà Oriento, dù tính toán này không diễn ra suôn sẻ như ý nàng... Derizi uống một ngụm rượu, chàng tự nhủ công chúa không tin tưởng đức ông Sudo. Tựa như những băng kết của mùa đông tan thành dòng nước vào mùa xuân, hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác tiếp nối nhau lướt qua đầu Derizi ào ạt, trơn tru, cuốn sạch những mơ hồ mịt mờ của chàng. Đặt thư từ sang một bên, vị hoàng tế lấy miếng da người có hình xăm chó đen ra, dưới ánh nến vàng, khi nhìn vào nó, chàng tìm được câu trả lời cho mình. Công chúa Nasya đã giết nguyên lão Deryas Estonia. Điều tiếp theo lướt qua tâm trí Derizi khiến chàng rùng mình. Lũ người đến kề kiếm vào cổ chàng ở Farland... cũng nghe lệnh của nàng. Và cuối cùng, nàng có Fleur de Lys, một Fleur de Lys trung thành tuyệt đối. Trong cả câu chuyện này, Nasya chưa bao giờ thành thật. Sự dối trá của nàng, những cái chết nàng gây ra, cả hỗn loạn trên khắp vương quốc mà nàng đem tới. Tất cả đều được định đoạt từ trước, bằng một cái đầu thông suốt và sắt đá, Orson chỉ là kẻ ngu ngốc bị dắt mũi không hơn trong câu chuyện này.

Mà hắn cũng không phải kẻ duy nhất bị dắt mũi.

Derizi thầm nghĩ. Chàng bắt đầu hồ nghi quyết định của mình khi vẫn ở lại đây, ngờ vực cả những lời kể về cách cha và anh trai nàng đối xử với nàng. Mỗi lúc chàng cho rằng mình có thể quen với một câu chuyện lừa dối mà nàng vẽ ra, thì chàng lại phát hiện được thêm một câu chuyện lệch khỏi sự thật khác nữa. Cứ như vậy, chàng đi từ nỗi thất vọng đến thất vọng hơn, và hẳn rằng thứ đang chờ đợi chàng chỉ là vực sâu thăm thẳm của sự căm ghét, ghê tởm dành cho nàng. Lần đầu tiên kể từ khi kết hôn với công chúa, chàng muốn bỏ trốn, dù chàng không rõ cần phải trốn khỏi điều gì. Ân điển của công chúa vẫn còn hiệu lực, ngay bây giờ chàng có thể đưa Soifi đi thật xa và kiếm cho mình một cuộc đời yên ả. Nhưng còn Drako thì sao? Chàng nghĩ đến thằng bé đầy dịu dàng. Nó còn quá nhỏ. Chàng yêu quý nó, chàng thèm cảm giác được bế nó trên tay, nhìn nụ cười nhe cả lợi đỏ hồng và cái cách đôi tay bé xíu mềm mại chạm vào khuôn mặt mình. Sẽ thế nào nếu chàng để nó lớn lên với một người dối trá như Nasya? Hoặc tệ hơn, nó có thể trở thành con tin truyền tay giữa các gia tộc để mưu cầu những lợi ích... Vậy là chàng thức trắng một đêm, chỉ để vào sáng ngày hôm sau vẫn khoác lên mình áo giáp sắt và đến chiến trường. Mọi điều đều vì Drako bé bỏng, chàng tự nhủ như vậy, tựa hồ để tìm cớ xua đuổi suy nghĩ bỏ trốn.

Cuộc giao tranh diễn ra bên bờ sông Mesophia. Từ nơi này đi thêm ba hai ngày đường nữa sẽ đến được kinh đô. Janeiro đã chỉ huy một đội quân hỗn hợp bộ binh và kỵ binh, khởi hành từ trước. Họ ẩn nấp trong bóng tối rồi vượt sông lặng lẽ trên bè gỗ tạm bợ hoặc da thú. Đội quân của y đến thượng nguồn con sông lúc bình minh. Sau một ngày nghỉ ngơi, Janeiro ra lệnh thắp lên những cột khói, báo hiệu cho hoàng tế cùng binh lính ở cách đấy hai mươi lăm dặm bắt đầu cuộc vượt sông. Khúc giữa của Mesophia rộng nghìn thước, vào mùa thu nước không chảy xiết nhưng lạnh đến rùng mình. Từng tốp lính phân chia nhau lên bè hoặc bơi qua bờ đông. Derizi là một trong số những người ở hàng ngũ tiên phong. Khi chàng vừa đặt chân lên bờ, cũng là lúc lính canh của triều đình phát hiện ra cuộc đổ bộ. Tức thì kẻng báo động được gõ liên tục, binh lính nháo nhào ùa ra ngoài từ khu lều trại.

"Giữ vững đội hình." Derizi leo lên ngựa, chàng tuốt kiếm ra và gào lên ra lệnh. Lính tráng nhanh chóng dàn quân, chuẩn bị đối mặt với kẻ địch.

Ngựa chiến hí vang khi binh lính hai bên lao vào nhau. Mùi máu tanh tức thì bung tỏa trong không khí, những xác người đầu tiên ngã gục. Derizi liên tục đưa ra các mệnh lệnh, đồng thời chính bản thân chàng cũng phải vật lộn với từng nhát thương đâm thẳng hoặc tránh né tên bắn. Cặp mắt đỏ ngầu của chàng tìm bóng dáng cao lớn lẫn trong lớp lớp chiến binh hỗn loạn trước mặt.

"Orson!" Chàng gào lên, giọng khản đặc. Đấy là một lời thách đấu.

Tướng lĩnh có chiến trường riêng, thứ quy ước ngầm mà bất kỳ chiến binh nào cũng tuân theo khiến lính tráng hai bên giãn ra, nhường đường cho chàng, dẫu họ vẫn đang đối đầu sống chết với nhau. Tiếng ngựa hí vang liên hồi, đan vào âm thanh khí giới va chạm không ngớt. Derizi co chân thúc vào bụng ngựa, chàng điều khiển Tris nhằm hướng cờ hiệu màu đỏ.

"Orson!" Derizi quất khua thương gạt những kẻ đang đứng ngáng đường, tim chàng đập rộn đầy phấn khích khi nhìn thấy mũ giáp bạc cùng dáng người đồ sộ của tên nhiếp chính khốn kiếp. Hắn đứng phía sau thằng nhóc vác cờ hiệu, điềm nhiên theo dõi cuộc chiến và chẳng mảy may chút dự tính can dự vào. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc hắn phát hiện ra chàng đang lùng tìm mình trong cuộc chiến hỗn loạn, hắn đã thay đổi thái độ.

Không giống như lần đọ sức trước, Orson mặc bộ áo giáp nặng nề - thứ thường chỉ xuất hiện trong các trận chiến với đám man tộc to khỏe ưa dùng chùy sống bên kia rặng núi Sheryan, nơi kẹp giữa Rusland và lãnh địa Akaras. Derizi cho rằng tên nhiếp chính kiêu căng đã biết sợ, dẫu hắn phải nếm trải hết trận thua này đến trận thua khác chỉ trong vòng vài ngày tháo chạy về Macedonica. Giờ đây, mắt chàng không còn nhìn ra được vẻ uy nghi toát ra từ bộ giáp được chạm trổ tinh xảo ấy nữa, thay vào chẳng có gì hơn nỗi bất an. Hoàng tế phóng chiếc thương dài về phía Orson thay cho lời thách thức và gã nhiếp chính chấp nhận bằng cách vươn tay tóm lấy nó. Ngựa chiến của cả hai lồng lên, cứ như thể sự phấn khích lẫn căm thù từ người chủ đã truyền cho chúng. Orson co chân đập nhẹ gót vào bụng ngựa, miếng giáp sắt rung lên loảng xoảng, con ngựa của gã phi lên. Từ phía đối diện, Derizi cũng làm điều khiển ngựa theo cách tương tự. Khi họ lướt qua nhau, hai đầu thương dài đều phạt ngang một đường khiến kẻ kia phải ngửa người ra sau tránh né. Lần thứ ba Orson cố xiên mũi thương vào ngực Derizi, con ngựa chiến màu đen bất ngờ hí vang trong khi gã nhiếp chính gần như không thể điều khiển được nó. Con vật trước đấy hẵng còn nghe theo chủ giờ cuống cuồng bỏ chạy về phía bờ sông. Cơn cuồng loạn vô cơ khiến móng ngựa giẫm đạp lên xác người lẫn binh lính xung quanh, con vật hất văng Orson xuống đất và kéo lê gã đến gần bờ sông trước khi sợi dây cương bung khỏi hàm răng khốn khổ của nó. Derizi chứng kiến cảnh tượng lạ lùng ấy, chàng biết con ngựa đang sợ hãi. Nhưng sợ hãi điều gì đây? Chàng xoa cổ Tris, huýt sáo ra hiệu cho nó đuổi theo Orson.

Cuộc đấu tiếp tục trên thảm cỏ trống trải cách bờ sông độ một dặm rưỡi. Derizi bị Orson kéo từ lưng ngựa xuống. Cả hai vật lộn với nhau, họ nện vào mũ giáp, phần cổ của đối phương bằng bất cứ thứ gì vớ được, từ vũ khí cho đến đá tảng. Máu tuôn từ mũi, mồm và cả chân tay, nhầy nhụa, hòa cùng mồ hôi, biến lớp giáp sắt bọc kín quanh thân trở nên trơn tuột. Nhiếp chính Orson, với vóc dáng lực lưỡng mà nửa dòng máu du mục ban cho, áp đảo Derizi trong cuộc đấu vật sống còn. Gã lột bỏ chiếc mũ giáp của chàng và nện vào mặt chàng những cú đấm chắc nịch. Vào giây phút quyết định, khi Orson đứng thẳng người nhấc tảng đá to gần đấy lên, ước chừng như sẽ dùng nó đập vỡ sọ đối thủ đang sặc sụa máu tươi trong mồm, nằm đờ dẫn dưới chân, đột nhiên gã bị một con dao găm vào bụng. Đôi mắt nhòe đi của Derizi chỉ kịp nhìn thấu bóng dáng phụ nữ khoác áo choàng đỏ thẫm, con dao của ả xé toạc lớp chiến bào chắc chắn mà Orson mặc trên người. Vào tíc tắc tiếp theo, máu từ cổ gã nhiếp chính tuôn ra như nước sông ập qua con đập đá. Vị hoàng tế dẫu nằm bất động, nửa mê man đi, song chàng vẫn cảm nhận được vị máu nóng mằn mặn, tanh tưởi văng vào miệng. Orson đổ ập xuống bên cạnh chàng, thân mình đồ sộ của gã co giật liên hồi trong khi máu phun thành tia từ cổ. Derizi mấp máy môi muốn hỏi người phụ nữ, nhưng đành chịu bất lực. Chàng dần mất đi sự tỉnh táo.

Cho đến tận lúc binh lính tìm thấy Derizi, đầu óc chàng vẫn chưa hoàn toàn minh mẫn. Hoàng tế ngồi bên bờ sông, bên cạnh là thây người be bét máu. Khuôn mặt Orson gần như bị hủy hoại hoàn toàn sau lớp giáp sắt. Gã chết dưới một tảng đá to. Phải mất rất lâu, Derizi mới có đủ can đảm nhìn phần thi thể còn sót lại của gã nhiếp chính. Chàng rùng mình nhớ đến người phụ nữ.

"Nhiếp chính Orson đã chết!" Ai đó nói.

Những người khác bắt đầu lặp lại để phụ họa, dần dà nó trở thành câu hô vang đầy hãnh diện. Nhiếp chính Orson đã chết, có nghĩa là nội chiến kết thúc.

*

* *

Cái sọ biến dạng của Orson được nhét gọn vào mũ giáp và bọc trong tấm lưới dệt từ sợi tầm gai. Janeiro quả quyết rằng đấy là cách tốt nhất để gia tăng thanh thế khi trở về kinh đô. Derizi không quan tâm đến lợi ích mà phần thi thể ấy đem lại, điều chàng quan tâm là Nasya và... mẩu ký ức mơ hồ về ả đàn bà mặc áo choàng đỏ. Ả từ đâu ra? Ả đã đi đâu? Ả là người hay loài ma quỷ nào? Derizi bị ám ảnh với những câu hỏi như vậy cho đến khi chàng buộc phải tạm gạt chúng sang một bên để đi qua cánh cổng thành cao lớn dẫn vào cung điện.

Ngay cả ở giấc mơ hoang đường nhất, vị hoàng tế cũng chưa khi nào tưởng tượng ra chàng sẽ góp mặt trong một cảnh tề tựu đông đúc và phức tạp như vậy. Các nguyên lão đứng san sát với nhau, họ thì thào liên tục, thỉnh thoảng ném về phía chàng cái nhìn lấm lét, nửa như sợ hãi nửa như xem thường. Derizi hiểu được lý do, bởi cái đầu của Orson đàn treo trên yên ngựa chàng ngồi, còn ở bậc thềm lát đá trắng muốt của cung điện, công chúa Nasya, vợ chàng, đang sánh vai cùng lãnh chúa Temel Estonia. Chàng có nên giận dữ hay ghen tuông? Vị hoàng tế thoáng băn khoăn trong lúc con ngựa Tris vẫn rảo bước, tiến dần về phía sân lớn. Khi chỉ còn một đoạn ngắn, Derizi ghì cương. Chàng nghĩ là mình ghét phải nói chuyện với công chúa, và tất nhiên, nhìn cách nàng để Temel kề cận bên cạnh thì chẳng còn lý lẽ nào để biện minh cho sự phản bội của nàng. Thậm chí chàng cũng không rõ có nên nghĩ rằng nàng đã phản bội hay không, người ta không thể phản bội nếu chưa từng biết đến điều ngược lại. Nasya xem chàng như một con chó săn ngờ nghệch và trung thành, một con chó săn sẵn sàng bán mạng vì tin vào lời hứa hẹn huyễn hoặc nàng dựng lên. Không ai phản bội một con chó săn. Vị hoàng tế ngồi trên lưng ngựa, chàng không vội xuống để hành lễ, như những kẻ xung quanh kỳ vọng.

"Đầu của nhiếp chính Orson, thưa công chúa." Derizi giật phần thi thể đang lủng lẳng trên yên và ném xuống sân. Tiếng mũ giáp va vào nền đất loảng xoảng.

Các quý tộc thốt lên, họ phát khiếp khi nhìn cái đầu không lành lặn ấy văng khỏi mũ. Song lãnh chúa Temel chỉ liếc nhìn qua, còn công chúa chẳng bận tâm đến. Đôi mắt nàng hướng về phía chàng.

"Ta muốn xác của hắn bị phơi ngoài thành." Nasya dõng dạc. "Đấy là hình phạt tương xứng với hành động mời gọi người Rusland đến Vespero."

Derizi nhướn mày. Trước khi công chúa thốt ra những lời trên, cả Nguyên Lão Viện lẫn giới quý tộc đều không hề phản đối việc nhiếp chính Orson sử dụng lính đánh thuê và cầu cứu công nương Eleanor như một sự trợ giúp. Phải, một sự trợ giúp. Còn giờ thì chàng đoán họ sẽ đều đồng tình với ý tưởng Orson đã mời gọi người Rusland tràn qua biên giới với Vespero. Hẳn rằng đây cũng là điều công chúa tình toán đến khi nàng kiên quyết sử dụng lính đánh thuê từ bất cứ nơi nào trên lục địa Aurian, trừ Rusland. Cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa hai đứa con của nhà vua, trong phút chốc trở thành cuộc chiến chống lại những mưu mô gây ra nguy hại với vương quốc. Và sự dẫn dắt ấy khiến cho bất cứ ai phản đối công chúa Nasya đều sẽ dễ dàng bị đẩy về phía nhiếp chính Orson - kẻ cấu kết với người Rusland. Vị hoàng tế nhếch mép cười, vợ của chàng không cần đến sự thương hại hay bảo vệ từ bất cứ ai.

Vào buổi tối, Derizi được triệu kiến trong lúc đang dùng bữa với Soifi. Người hầu truyền đạt lại mệnh lệnh từ công chúa một cách rất rõ ràng, chàng phải đến gặp nàng. Vậy là Derizi miễn cưỡng ném khăn ăn lên bàn rồi đi theo người hầu. Chàng bất ngờ đôi chút khi được đưa đến phòng của đức vua thay vì căn phòng của công chúa.

"Người đang đợi ngài bên trong." Người hầu hạ giọng, thận trọng đẩy cánh cửa
Derizi bước vào, chàng gần như muốn ngã gục vì mùi mỡ bò hôi thối sồn thẳng vào mũi.

Thật quái đản, chàng lẩm bẩm chửi thề và nghĩ. Cho đến lúc nhìn thấy những chiếc đèn bày la liệt trên lò sưởi, chàng không còn bất cứ thắc mắc nào với thứ mùi khét khủng khiếp đang hành hạ mình nữa. Đức vua không thích dùng nến sáp ong hay dầu ép, cũng chẳng ai biết được vì sao ngài ta thích mỡ gia súc. Trong thứ ánh sáng vàng nhợt nhạt, chàng nhìn thấy công chúa Nasya đang ngồi bên giường ngủ, nàng phủ chăn đắp lên người đức vua. Còn Renando, quân vương đáng kính của Vespero, ông bố vợ mắn phúc của chàng, Derizi nhận ra ngài ta tựa như đang ngủ say. Da dẻ ngài ta nom thật rùng rợn và thành thực thì người ngợm ngài trông giống một cái xác vừa bị moi lên khỏi hố huyệt, phù nề, đôi chỗ lở loét thành mảng.

"Ông ta vẫn còn sống," Nasya thì thào. "Chàng đừng nhìn em như vậy. Em sẽ không bao giờ sát hại cha mình."

"Có lẽ ngài ấy sẽ thích chết hơn, nếu ngài ấy được chọn." Derizi đáp, đầy mỉa mai.

"Chàng biết ông ta đã làm gì với em, đúng không?" Công chúa hỏi.

Derizi không trả lời. Tất nhiên là chàng đã hiểu được một vài điều, những điều mà trước đây chàng chỉ mơ hồ cảm nhận được về cách nhà vua đối xử với Nasya và về "đứa trẻ thuần huyết."

"Em đã không có sự lựa chọn, Derizi. Hẳn Janeiro cũng cho chàng biết... Em căm thù ông ta, cả ông ta và Orson đều đáng phải xuống địa ngục." Nàng dịu giọng.

"Ta sẽ rời khỏi Macedonica vào ngày mai, cùng với Raven và Soifi." Chàng cắt ngang.

"Chàng nói gì?" Lần này công chúa tỏ ra kinh ngạc.

"Ta nói ta sẽ đưa mẹ con Soifi rời Macedonica. Drako có thể đi theo chúng ta, nếu nàng e ngại Temel không ưa thằng bé." Derizi phớt lờ nét biểu cảm của vợ, chàng tựa người bên cửa sổ, không khí trong lành từ bên ngoài giúp chàng thấy dễ chịu hơn.

"Tại sao?" Nàng hỏi, đôi mắt nàng xoáy vào chàng.

"Tại sao à?" Vị hoàng tế lặp lại, chàng cười nhạt. "Sau tất cả nàng vẫn nghĩ chúng ta nên tiếp tục chung sống? Nasya, nàng sai khiến người đến giết ta, bỏ mặc ta ở Elam và mặc nhiên lên giường với Temel."

"Chàng sẽ không rời xa em." Công chúa nhìn người chồng yêu quý của mình, một hồi lâu sau nàng nói, đến chính nàng cũng không rõ đấy là lời cầu xin hay mệnh lệnh. Tuy nhiên, nàng biết nàng không muốn chàng đi.

"Ta không hỏi ý kiến của nàng, Nasya." Vừa nói, Derizi vừa đưa tay lên tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út, rồi chàng lại gần, đặt vật trang sức ấy vào tay nàng. "Ta mệt mỏi với tất cả, ta sẽ không sắm vai một con chó săn nữa."

Công chúa Nasya lặng người trước sự kiên quyết của Derizi. Khi nhìn thấy chàng quay trở lại cung điện, nàng đã nghĩ mình không còn bất cứ mối bận tâm nào trên đời ngoài việc sẽ phải cai trị vương quốc này ra sao.

"Chàng là chồng của em." Công chúa gằn từng từ.

"Trên danh nghĩa." Derizi bổ sung. "Và có thể bị thay thế bất kỳ lúc nào."

Nasya chết lặng. Vào giây phút nàng nhìn thẳng vào mắt phu quân, nàng không còn thấy sự dịu dàng dành cho mình nữa. Hoàng tế hả hê với suy nghĩ chàng đã thành công trong việc giày vò nàng chỉ bằng một câu nói, rồi chàng kính cẩn hành lễ và bước thẳng ra khỏi căn phòng nồng nặc mùi mỡ cháy khét ngấy đến tận óc.

*
* *

Derizi từng cho rằng công chúa Nasya sẽ không để chàng rời cung điện Esta một cách dễ dàng. Nhưng thực tế ngược lại, chàng có thể rời đi trong yên bình. Vào sáng sớm ngày hôm sau, công chúa đã chờ chàng ở hành lang, nàng đem theo một hộp gỗ nhỏ và nói rằng đấy là món quà nàng luôn muốn tặng cho chàng, chiếc bút lông ngỗng tuyệt đẹp.

"Xe ngựa đã chờ sẵn phía dưới. Hai người có thể đi đến bất cứ đâu." Nasya buồn bã, mắt nàng dõi theo bóng dáng tất tả sửa soạn hành lý của Soifi phía ngoài sân.

"Drako..." Derizi cuộn chiếc hộp vừa nhận vào miếng vải, chàng định sẽ cất nó trong túi yên ngựa, dù chưa nghĩ đến dịp nào thích hợp để dùng. Lần gần nhất chàng nghĩ đến giấy bút là khi viết thư cho công chúa từ Farland, và chuyện đấy đã diễn ra từ mùa xuân năm trước.

"Chàng có thể đưa nó đi." Nasya thở dài. "Em không biết cách để làm một người mẹ, Soifi có lẽ sẽ làm tốt hơn em. Thật xấu hổ khi em phải thừa nhận em thua kém cô ả tình nhân của chàng."

Hận thù và mưu mô đã không cho nàng cơ hội tận hưởng thiên chức lớn lao ấy. Có một thoáng Derizi nhìn Nasya bằng ánh mắt dịu dàng, giống như trước đây. Dẫu sao, nàng cũng là mẹ của Drako và cách nàng đối xử với thằng bé vẫn giống cách một người mẹ đối xử với con mình.

"Ta hy vọng lễ đăng quang sẽ diễn ra thuận lợi. Giáo triều sẽ sớm chấp nhận quyền thừa kế của nàng khi họ nhận được tin Orson đã chết." Derizi gạt những cảm xúc ủy mị sang một bên, chàng nhắc đến sự kiện trọng đại như để lảng tránh.

"Nguyên lão Sudo sẽ dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa để đổi lấy vị trí phụ chính." Nàng mím môi, vẻ miễn cưỡng hiện rõ khi nhắc đến Judas Sudo.

"Vậy... chúng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net