Jūn (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong cái hộp sọ đẹp đẽ, đáng yêu kia đang chứa điều gì?

Đôi lúc, lãnh chúa Temel Estonia thường tự hỏi như vậy khi nhìn từ phía sau của công chúa Nasya. Nàng rất đẹp, nhất là vào trước giờ đi ngủ buổi tối, nàng ngồi trước tấm gương đồng với mái tóc thả xõa mềm mại, bồng bềnh như mây và chiếc lược chải làm bằng gỗ đàn hương trên tay. Ngài bị bộ dạng dịu dàng, đài các ấy của nàng quyến rũ, nhưng lòng ngờ vực thì chưa bao giờ mất đi. Có rất nhiều lời đồn đại về nàng, về số phận bi thảm của những gã đàn ông từng chung đụng với nàng, chúng hiện diện ở khắp mọi nơi tại kinh đô Macedonica này như muốn nhắc nhở ngài rằng đừng bao giờ đặt trọn lòng tin hay tình yêu vào nàng. Chẳng ai biết trong đầu Nasya đang nghĩ gì, đấy là lời cảnh cáo từ em gái ngài, phu nhân Vedat Hara khi bắt gặp công chúa tìm đến doanh trại để cầu xin sự bảo hộ. Temel Estonia là người thận trọng, như bất cứ ai xuất thân từ gia tộc danh giá này, dĩ nhiên ngài lắng nghe và suy nghĩ rất lâu về những gì em gái mình đã nói. Ban đầu, ngài cố duy trì một khoảng cách với Nasya, ở mức độ mà người ta có thể chấp nhận được đối với một cặp họ hàng gần. Ngài cho nàng chỗ trú chân, một vài tên lính gác, thức ăn cũng như sự tự do nhất định. Nhưng rồi lòng kiên định của ngài đã bị đánh bại chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, chính xác là sau cái đêm nàng xuất hiện trong căn lều ngủ dành riêng cho ngài với bộ dạng trần trụi đầy khiêu gợi. Công chúa Nasya thì thầm bên tai ngài một lời đề nghị ngọt ngào, nàng muốn trở thành hoàng hậu và cai trị vương quốc bên cạnh ngài, sau tất cả những biến cố khủng khiếp do gã thái tử mọi rợ - anh trai nàng – gieo rắc. Đức vua chỉ có một con trai sống sót đến tuổi trưởng trành, nhưng trong mắt giới quý tộc, gã chẳng hơn gì tên du mục thô bỉ. Và bằng việc công chúa Eleanor được đưa đến Rusland làm dâu, thì cái tên duy nhất còn đủ khả năng ngồi lên ngai vàng ở đại điện Leono có lẽ là công chúa Nasya – người thiếu phụ quyến rũ đang ở trước mặt ngài đây. Nhưng liệu mọi điều có dễ dàng như vậy? Lãnh chúa Temel tựa người vào gối, mắt ngài nhìn xoáy vào chiếc nhẫn thạch lựu ngự nơi ngón áp út của nàng. Thứ bé xinh ấy nhắc cho ngài nhớ đến cuộc hôn nhân giữa nàng với Derizi Flava – tên con hoang mà đức ông nhà Sudo đã nhặt về từ Rusland. Ngài lần nhớ lại về những đêm đã trải qua với Nasya, nàng chưa bao giờ tháo nhẫn ra khỏi tay, ngay cả khi đang điên cuồng truy hoan cùng mình. Trong lúc lãnh chúa xứ Akaras còn đang dấn thân vào cái mê cung mà phỏng đoán lẫn ngờ vực do tình ái dựng lên, thì tình nhân của ngài đã sửa soạn xong để đi ngủ. Nàng leo lên chiếc giường trải lông thú, vòng tay ôm lấy cổ ngài và trao đi những nụ hôn dịu dàng. Nhưng hơi lạnh từ cái nhẫn nàng đeo trên tay khiến ngài không còn mấy hứng thú. Lãnh chúa Temel quả quyết rằng ngài nên chấm dứt mối quan hệ sai trái này, trước khi thánh thần không thể dung thứ cho mình.

"Ta nghĩ nàng không nên ở đây." Ngài nói bằng một giọng nghiêm nghị. "Chúng ta đang phạm phải tội lỗi."

"Chúng ta đã phạm phải tội lỗi cả tuần nay." Nasya đáp, nàng leo lên người ngài và đáp lại đầy mỉa mai.

"Chồng của nàng, cái tên chăn ngựa nhà Sudo, hắn đang mắc kẹt với Orson." Temel nhắc đến Derizi, ngài muốn xem cách nàng phản ứng trước tin tức về tình cảnh khốn khổ của những kẻ phản loạn ở Elam, dẫu ngài không rõ mình trông chờ điều gì.

"Và?" Công chúa lạnh giọng, nàng thản nhiên như thể đó là câu chuyện bâng quơ về một kẻ xa lạ. Nàng nắm lấy tay lãnh chúa xứ Akaras, đưa nó áp vào má mình. Cặp mắt nàng nhìn người đàn ông đầy mơ màng. "Chàng vẫn nghi ngờ em? Nghi ngờ người phụ nữ chẳng còn gì trong tay và phải quỳ dưới chân chàng để cầu xin sự che chở?"

"Không... Nasya, với tất cả sự tôn trọng. Nhưng ta chẳng phải kẻ ngốc để phớt lờ những lời đồn đại." Lãnh chúa thẳng thắn, ngài thích ngủ với nàng, song điều đó không đồng nghĩa với việc ngài tin mọi điều nàng nói. Nhất là khi nàng xuất hiện ở nơi này, đưa ra một lời đề nghị dễ nghe.

"Khẽ nào." Giờ thì nàng công chúa mới tỏ ra nghiêm túc, nàng đặt ngón tay lên môi ngài, ngăn ngài nói tiếp. "Temel yêu quý, em không ngủ với chàng vì em yêu chàng."

Lãnh chúa sững người đôi chút, nhưng rồi ngài trưng ra vẻ thản nhiên, chờ đợi nàng tiếp tục. Giờ thì ngài lại cảm thấy hào hứng với nàng, bởi ngài cho rằng nàng đang ngửa bài và biết đâu đấy, ngài sẽ tìm được cách đọc ra trong cái hộp sọ xinh đẹp kia đang chứa gì.

"Vậy thì ta nên hiểu những đêm đã qua là gì đây?" Ngài nắm lấy eo nàng, tay ngài vuốt ve thân thể mảnh mai, khéo léo dò xét từng lằn vải đầy cảnh giác.

"Một sự trao đổi." Nàng thì thào, vừa đưa tay gỡ những nút buộc vạt áo. "Chàng có quân đội, em có tước vị và quyền thừa kế. Judas Sudo để mặc em với mớ hỗn độn ở Elam, lão biết em sẽ không thắng nổi Orson. Lão đã đúng, chàng biết đấy. Giờ thì em chẳng còn gì để trông mong, em sẵn lòng ngủ với bất cứ ai nếu họ giúp em thoát khỏi án tử đang treo trên đầu khi Orson quay lại Macedonia để ca khúc khải hoàn."

"Nàng thẳng thắn như vậy với mọi người tình à?" Lãnh chúa Temel trả lời, ngài vẫn chưa hết ngạc nhiên trước sự thành thật của nàng. Đó cũng là những gì phu nhân Vedat đã phỏng đoán.

"Orson cần người chịu trách nhiệm cho vụ mưu sát đức vua." Nasya liếm môi, nàng ngập ngừng đôi chút. Kỳ thực thì cả vương quốc này đều cần kẻ nào đó chịu trách nhiệm cho cái tội ác khủng khiếp kia, ngay cả khi chẳng mấy người để tâm đến đức vua. Công chúa nhận ra sự ngờ vực cùng cảnh giác trong mắt vị lãnh chúa, nàng tự lột bộ váy ngủ đang mặc trên người và ném nó xuống giường. Thân thể nàng trần trụi trước Temel, rồi nàng kéo bàn tay của ngài, đặt nó lên bầu ngực căng tràn đầy sức sống của mình. "Chàng có quyền lựa chọn, lãnh chúa đáng kính ạ."

"Nếu ta khướt từ đề nghị của nàng thì sao?" Ngài hỏi.

"Em sẽ đến Rusland, cưới một thân vương nào đó." Công chúa run rẩy, nàng cố kiềm chế tiếng rên rỉ đầy kích động đang chực chờ thoát ra từ cổ họng khi lãnh chúa xứ Akaras bắt đầu nhào nặn đôi gò bồng đảo của nàng.

Nghe câu trả lời của Nasya, Temel Estonia ngồi thẳng người dậy. Ngài túm lấy mái tóc mềm, bàn tay to bè chuyển sang ghì chặt sau ót nàng, ép nàng phải đáp lại nụ hôn mạnh bạo của mình. Vị lãnh chúa thì thầm với Nasya những lời lẽ tệ hại, hệt như cách Orson vẫn thường làm mỗi khi hắn muốn nàng thỏa mãn cơn khát dục. Temel đè nàng xuống giường, thân hình cao lớn của ngài phủ lên người nàng, và chẳng có lấy chút dịu dàng nào vội tìm đến nơi sẽ đem cho ngài khoái lạc. Nasya có thể cảm nhận được sự giận dữ trong từng cứ thúc thân dưới thô thiển của ngài, trong những cái vỗ mạnh vào ngực cùng mông nàng khi cơn hứng tình đang ở hồi cao trào. Họ đã ngủ với nhau vài lần, nhưng nàng công chúa vẫn chưa thể quen nổi với sự dày vò đau đớn mà Temel đòi hỏi - điều mà ngài quả quyết rằng là cách duy nhất giúp mình đạt được khoái cảm. Vào khoảnh khắc vị lãnh chúa rưới sáp nến nóng chảy xuống vai Nasya, nàng kêu thét lên. Sự chống cự vô thức của nàng ngược lại càng khiến Temel thêm cuồng nhiệt, ngài để nàng úp sấp để có thể hôn lên tấm lưng thon của nàng cũng như ép nàng nhìn vào tấm gương soi phía đối diện.

"Quên Rusland đi, Nasya." Lãnh chúa ghé sát tai nàng, xen giữa tiếng thở gấp cùng âm thanh khẽo khẹt của chiếc giường theo từng nhịp nhấp người, ngài gằn giọng đe nẹt. Rồi vào lúc đạt được sự thăng hoa mà mọi thằng đàn ông trên đời đều muốn có khi tận hưởng thú vui xác thịt, ngài hài lòng trước thanh âm ngọt ngào - tiếng khóc của công chúa Nasya.

Vào buổi sáng ngày hôm sau, lãnh chúa Temel âu yếm nàng từ sớm. Ngài không ngại ngần đòi hỏi được ân ái thêm một lần nữa. Toàn thân Nasya mệt đến rã rời, đôi mắt nàng díp lại, nhưng trước ý muốn của lãnh chúa, nàng miễn cưỡng cong người đón nhận ngài. Trong lúc còn đang mơ màng vì nhục cảm, nàng nghe thấy lời bâng quơ của lãnh chúa về phu quân của nàng - hoàng tế Derizi. Người đưa tin đã chuyển tin tức về tình thế ở Elam cho Temel. Thái tử Orson chưa giành được chiến thắng, song việc gã đánh bại đám phản loạn chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Và như thể đã thấy rõ kết cục không mấy tốt đẹp một khi trận chiến kết thúc, nhà Sudo đã rời điền trang Safiro để lên đường về lãnh địa Masian của mình, trong khi nhiều chư hầu cùng quý tộc khác - nhưng người từng ủng hộ cho công chúa Nasya - giờ lại tìm đến cầu hoà với thái tử Orson. Phu quân của nàng vẫn đang cầm cự, nhưng nhúm quân ít ỏi mà chàng nắm trong tay dường như cũng đang rệu rã qua từng ngày. Nàng đã quyết định đúng khi lén rời Elam để đến Macedonica này, lãnh chúa nói rồi cắn nhẹ vào nhũ hoa đang cương cứng của nàng, ngài bật cười phấn khích và thân dưới đưa đẩy không ngơi nghỉ. Temel không phải kẻ sành sõi trong chuyện phòng the, song nét biểu cảm trên khuôn mặt Nasya lẫn cách cơ thể nàng phản ứng lại khi nghe nói về chăn ngựa khiến cho ngài thích thú lẫn mê mệt hơn. Sự bức bối, thèm khát của lãnh chúa được thoả mãn nhanh chóng, ngài như kẻ bị rút cạn sức mà nằm xuống bên cạnh nàng. Công chúa nhích người ra xa một chút, nàng suy nghĩ một hồi mới rụt rè ngài về lý do nhà Estonia chọn quay lưng với Judas Sudo - đồng minh thân cận và lâu năm của họ. Vị lãnh chúa bật cười, ngài đủ thông minh để nhìn ra được ý đồ vụng về khi nàng đặt câu hỏi đó. Một sự ngây ngô đáng yêu làm sao, Temel nhìn em họ mình bằng ánh mắt thương hại, rồi ngài bắt đầu nói về lòng trung thành của cha ngài đối với đức vua. Nguyên lão Deryas có lẽ là người hiếm hoi trong lịch sử hàng trăm năm, mà con cháu nhà Estonia còn nhớ được, làm tròn vai trò của một bề tôi trung thành với dòng họ Hamilton. Phải, sự trung thành tuyệt đối không đi kèm bất kỳ lý do nào. Và bởi vậy, Deryas đưa ra quyết định rằng gia tộc Estonia của ông sẽ đứng ngoài cuộc chiến.

"Nhưng lần này thì ông ấy đã chọn sai. Orson là một tên thô bỉ, ngu ngốc." Temel đưa tay vuốt ve làn da của nàng. "Hắn sẽ phải trả giá khi cư xử xấc xược với người nhà Estonia."

"Chàng... sẽ làm gì anh trai em?" Nàng công chúa thì thào. "Hắn đã trao Macedonica cho chàng..."

"Không, không, công chúa thân mến. Vua chúa hay quý tộc đều cần đến lòng thương hại của dân chúng, đừng bao giờ coi thường lũ khố rách áo ôm ấy. Chúng không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng chúng lại có quyền phán xét đúng sai hoặc đấy là chúng nghĩ thế. Vì lợi ích của mình, chúng ta phải phô bày đức hạnh lẫn lòng hào hiệp cho chúng xem." Vị lãnh chúa ngồi dậy, ngài bước xuống giường và tự rót cho mình một ly rượu nho. "Orson đang lao ra chiến trường để dẹp lũ phản loạn, sẽ thế nào nếu ta đánh chiếm Macedonica sau lưng hắn?"

"Ngài sợ bị xem là kẻ phản loạn." Nasya tỏ ra ngạc nhiên. Temel Estonia không phải là người con được nguyên lão Deryas yêu quý nhất, ngài cũng chẳng mấy hứng thú với những đấu đá ở kinh đô, và thế nên lời lẽ sáng suốt mà ngài thốt ra khiến nàng bất ngờ.

"Đừng bao giờ cho dân chúng một cái cớ để lật đổ nàng." Ngài hôn lên trán nàng sau khi nốc cạn ly rượu. "Mà hãy cho chúng lý do để chiến đấu vì nàng."

*

* *

Điều duy nhất khiến Soifi mạo hiểm đến Elam có lẽ là tình yêu nàng dành cho Derizi, dẫu chàng hết lần này đến lần khác làm cho nàng thất vọng. Soifi tìm đến Elam vào chỉ một ngày sau khi thái tử Orson đã bắt sống được Derizi và quân phản loạn bị dồn vào thế yếu. Nàng đi cùng những người phụ nữ tình nguyện đến đây để chăm sóc cho bất cứ ai cần đến họ. Người ta dựng lên các lều vải riêng dành làm chỗ chữa trị, ở đó, lần đầu tiên trong đời Soifi nhìn thấy nhiều máu lẫn xác chết như vậy. Nàng ghê tởm mọi thứ, sợ hãi khi phải cầm trên tay một cẳng chân đứt lìa hoặc lau rửa thân thể lở loét của kẻ khác, tiếng rên rỉ van nài của đám người sắp chết ám ảnh nàng ngay cả trong giấc ngủ trưa. Thế nhưng, nàng vũ nữ tóc vàng vẫn cố gắng làm tất cả công việc được yêu cầu để đóng trọn vai một người phụ nữ với tấm lòng nhân hậu đích thực. Nàng kìm nén những cơn buồn nôn lẫn việc bỏ chạy khỏi chỗ khủng khiếp này, bởi đây là nơi duy nhất nàng có thể nghe ngóng được tin tức về Derizi.

"Cầm lấy đi." Nữ tu già nua lấy từ trong giỏ liễu một mẩu bánh bột nướng khi thấy nàng ngồi co ro sưởi ấm gần đống lửa. Đêm nay đến lượt nàng túc trực bên ngoài để trông chừng đám người khốn khổ đang sắp chết đến nơi trong lều kia.

"Cám ơn người, thưa nữ tu." Soifi nhận mẩu bánh với đôi chút lưỡng lự, dù quả thực hai tô cháo loãng vào buổi tối không đủ để xoa dịu cơn đói của nàng.

"Nó là phần của một người lính, nhưng anh ta vừa qua đời." Bà ta đáp rồi quay trở lại lều, để lại nàng tiếp tục ngồi canh nồi gang nấu thuốc đang sôi ùng ục.

Trời về khuya, nỗi e ngại của Soifi bị cơn đói đánh bại, nàng lấy mẩu bánh ra nhai. Cảm giác no nê sau khi tráng miệng bằng cả một túi da nước lạnh khiến nhớ đến cậu con trai yêu quý của mình, có lẽ lúc này nó đã ngon giấc trong dinh thự nhà đức ông Judas với mảnh chăn ấm phủ kín cái bụng căng tròn, như những gì phu nhân Rowenda đã hứa hẹn. Nàng sẽ sớm được gặp lại con, miễn là nàng tìm được Derizi và đưa chàng ra khỏi đây. Gã tình lang ngu ngốc của nàng đã bị công chúa vứt bỏ không thương tiếc như người ta ném đi một miếng giẻ rách, sau tất cả những gì chàng từng làm cho ả ta. Quả là đáng tội, nhưng khi nghe được tin này, trong một thoáng ngắn ngủi nàng đã cảm thấy thật hả hê. Derizi đang phải trả giá cho sự si tình ngu ngốc mà chàng dành cho ả đàn bà khốn kiếp ấy, và hẳn rằng nếu còn sống sót sau trận chiến này, chàng sẽ thấy rõ được ả quỷ quyệt, tàn nhẫn ra sao mà trở về với mẹ con nàng. Thế rồi tiếng kẻng báo hiệu đổi phiên gác đêm từ xa vọng lại, cắt ngang những suy nghĩ miên man của Soifi. Nàng đưa mắt nhìn về phía doanh trại, có một căn lều dựng cao hơn hẳn so với những cái khác và phía trên có gắn cờ hiệu của nhà Hamilton, người ta nói rằng nó thuộc về nhiếp chính Orson và giờ đấy có lẽ là nơi duy nhất đủ kín đáo để giam giữ Derizi. Nàng vũ nữ hít một hơi thật sâu để lấy can đảm rồi rời đi với con dao găm giắt trong chiếc ủng cũ mèm.

Những người phụ nữ làm công việc cứu tế luôn được kính trọng và ưu ái, bất kể là trước quân phản loạn hay quân của ngài nhiếp chính. Soifi biết điều đó, thế nên nàng có thể lọt vào doanh trại một cách êm thắm mà không phải tốn quá nhiều công sức. Dù không biết tên, nhưng lính gác đều nhớ họ đã thoáng thấy nàng loanh quanh bên cạnh đám người bị thương với nước ấm cùng thảo dược trên tay, bởi vậy tất cả họ chẳng lấy làm lạ khi thấy nàng lẫn trong số các nữ tu đến cầu nguyện cũng như ban dấu thánh cho những kẻ sẽ ra trận vào ngày mai. Vào thời khắc trước cuộc chiến, lời cầu nguyện có lẽ là liều thuốc an thần hữu hiệu nhất cho tất cả.

Soifi tách ra khỏi các nữ tu ở một ngã rẽ, nàng thận trọng tiến lại gần căn lều lớn. Nhiếp chính Orson thường không ngủ đêm trong căn lều, hoặc chí ít đấy là điều nàng nghe ngóng được. Soifi không lấy làm lạ vì chuyện này, bởi quãng thời gian ở cung điện Esta, nàng đã không ít lần nghe được đám người hầu nói về lối sống phóng túng của thái tử. Ngài ta luôn cần đến đàn bà để dỗ dành giấc ngủ, thế nên ngay cả khi đến Elam, ngài cũng đưa theo tình nhân của mình. Và nàng tin chắc rằng việc làm tình trước mặt một tên tù nhân khốn khổ không phải điều ngài Orson đáng kính nghĩ đến. Càng đến gần căn lều, lồng ngực nàng vũ nữ càng như muốn vỡ tung, đôi chân nàng bủn rủn trực chờ khuỵu xuống, nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh bằng cách nghĩ đến đứa con trai yêu quý. Nàng phải cứu được Derizi và đưa chàng đến chỗ đức ông Judas, sau đây thì họ có thể lên tàu buôn đến Sogias hoặc ẩn náu ở bất cứ đâu trên lãnh địa Masian một cách bình yên. Nàng vũ nữ nấp sau đống cỏ mà người ta cắt sẵn cho ngựa, nàng thận trọng khom lưng nhặt viên sỏi nhỏ để ném về phía căn lều thăm dò. Đèn vẫn sáng, nhưng chỉ có một bóng người in trên lớp vải ngà. Kẻ ngồi trong lều ngọ nguậy đôi chút khi nghe thấy âm thanh khe khẽ, lộ ra bộ dạng nom có vẻ là đang bị trói, còn đám lính canh đang gà gật thiêm thiếp ngủ. Soifi lẩm bẩm cầu nguyện thánh thần, nàng gọi tên con trai một vài lần rồi kéo mũ trùm xuống, đi thẳng đến phía hông của căn lều – nơi khuất trong bóng tối mà chẳng mấy ai để ý đến.

"Lạy thần Viseus lòng từ..." Nàng vũ nữ run rẩy, nàng rạch một đường trên tấm vải căng. Hai tai nàng dỏng lên nghe ngóng khi bên trong vọng ra tiếng thở nặng nề. "Đúng là chàng rồi."

Khi Soifi tìm được cách lọt vào trong, nàng bắt gặp tình lang của mình đang bị trói nghiến ở một xó lều. Bộ dạng chàng mới thật thảm hại làm sao, nàng thầm cảm thán. Derizi gầy gò hơn, tóc chàng rũ rượi, môi khô rốc nhợt nhạt như kẻ sắp chết, còn đôi mắt thì lờ đờ chẳng có mấy tia tỉnh táo. Nàng nhào đến chỗ Derizi, thì thầm gọi tên trong lúc hai tay luống cuống dò xét thương thế trên người chàng. Lòng nàng đau quặn khi nhìn thấy vết thương đang rỉ máu ở bụng và vô số chỗ thâm tím, trầy trụa da thịt. Chàng yếu đến mức không còn đủ sức đáp lại nàng mà chỉ có thể lắc lư cái đầu của mình một cách vô thức.

"Em sẽ đưa chàng ra khỏi đây. Ngài Basheen Sudo đang đợi chút ta ở gần đây, chàng đi được chứ?" Giọng như chỉ trực chờ khóc òa. Nàng hôn chàng rồi vội vã lần đến sợi dây trói và dồn hết sức đưa dao xén đứt nó.

"Na... công chúa..." Trong cơn mê man, Derizi thều thào bên tai Soifi.

"Quỷ tha ma bắt ả. Con đàn bà lăng loàn ấy đã chạy đến Macedonica." Soifi bực bội. Nàng mím môi, trong lòng sôi sục cơn giận dữ lẫn ghen tuông. "Nếu chàng không ngậm miệng lại, em sẽ để ngài nhiếp chính treo cổ chàng lên cái cây ngoài kia. Giờ thì làm ơn hãy choàng cái này vào."

Nói rồi Soifi trùm chiếc áo choàng nàng giấu sẵn trong người cho tình lang của mình, rồi nàng dìu chàng rời khỏi căn lều theo lối đi đã đưa nàng vào đây. Họ cố gắng rời đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể, trước khi đám lính canh nhận ra sự bất thường. 

====

(*) Jūn: Một từ tiếng Ả Rập vừa có nghĩa là "trắng" vừa có nghĩa là "đen".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net