Mamihlapinatapei (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Thần nghĩ mình không thể nhận lời được." Derizi thẳng thắn.

Một chuyện hoang đường! Derizi đứng trong căn phòng nghỉ của công chúa Nasya và chẳng nghĩ được gì khác. Mà kỳ thực, chàng dám chắc rằng bất kỳ ai, nếu đủ phúc phần hoặc có thể là bất hạnh, được nghe chuyện này cũng sẽ đều nghĩ như vậy. Thằng con hoang, gã chăn ngựa hèn kém ở Hycinth giờ lại có vận may trở thành hoàng tế. Đó là còn chưa kể đến việc cứ theo cái cách công chúa Nasya ngỏ lời thì chàng chắc khác nào một vương công quý tộc, và chỉ cần chàng gật đầu đồng ý thì nàng ta sẽ chẳng còn biết đến niềm hạnh phúc nào lớn lao hơn nữa. Thật ngược đời làm sao, Derizi tự mỉa mai khi nhìn nàng công chúa đang ngồi trên trường kỷ. Hoặc giả...nàng ta đang kiếm tìm một câu chuyện tình lãng mạn để tiêu khiển trong những ngày lưu lại lâu đài Hycinth buồn tẻ này? Có lẽ vậy, chàng tự trấn an bản thân. Song, phản ứng của Nasya lại nom có vẻ rất nghiêm túc, nàng gấp cuốn sách đang cầm trên tay lại, khuôn mặt nàng hướng về phía chàng. Hồi lâu sau nàng mới lên tiếng.

"Tại sao ngươi không thể nhận lời?" Nàng hỏi "Đây là đề nghị béo bở cho một kẻ khố rách áo ôm như nhà ngươi, đúng chứ?"

Công chúa Nasya có thể nom ốm yếu, nhưng chớ vì vẻ ngoài đó mà tin lầm rằng nàng ta hiền lành hơn người chị gái Elenor kia. Cách nàng đặt câu hỏi, xưng hô hay nhấn nhá những từ ngữ đều thể hiện rõ là nàng biết mình ở địa vị nào, dõng dõi của mình cao quý ra sao và chắc chắn nàng không có ý định khiêm nhường khi nhắc đến nó. Thái độ này của công chúa khiến Derizi càng tin tưởng vào câu trả lời của mình, chàng lặp lời từ chối một lần nữa đầy dõng dạc.

"Thần chỉ là một gã chăn ngựa và thậm chí là nô lệ được đức ông Judas Sudo mua về. Sẽ thật mỉa mai cho người nếu phải kết hôn với thần."

"Đức vua có thể biến nhà ngươi thành lãnh chúa hoặc vương công chỉ bằng một lời nói." Công chúa Nasya nghiêng đầu, nàng cầm ly rượu nho và nhấp một ngụm.

Derizi im lặng. Chàng cố kiềm chế để không tiết lộ cho nàng ta hay lý do thực sự khiến chàng từ chối yêu cầu của nàng. Nasya thậm chí còn đáng ghét hơn cả Elenor, đó là điều chàng nghĩ trong đầu. Cô ta cư xử cay nghiệt với người hầu, đánh đập bất cứ kẻ nào làm trái ý và chẳng có được một điểm nào đáng được tán dương. Cứ như là phu nhân Rowenda trong hình hài trẻ trung hơn vậy. Và chàng, tất nhiên, sẽ không bao giờ muốn sống cùng với phu nhân Rowenda.

"Nhà ngươi vẫn muốn từ chối, ta hiểu sự im lặng này là vậy." Nàng thở dài có vẻ như bất lực trước sự kiên quyết của chàng. Và trong một tích tắc, trước khi nàng vỗ tay ra hiệu cho những người hầu đứng bên ngoài, chàng đã nghĩ rằng nàng sẽ chấp nhận lời từ chối của mình cũng như bỏ qua ý tưởng về cuộc hôn nhân với chàng. Nhưng không, công chúa Nasya, một lần nữa, chứng minh cho chàng thấy là nàng đáng bị nguyền rủa đến mức nào. Bởi sau cái vỗ tay nhè nhẹ của nàng, đám lính cận vệ lôi xềnh xệch Soifi đến rồi ném nàng xuống trước mặt chàng. Chưa dừng lại ở đó, đi theo phía sau chúng là ả nữ tỳ thân cận của công chúa Nasya với Raven bé bỏng đang say ngủ được quấn trong tấm vải cũ.

Giờ thì mọi chuyện đơn giản với cả chàng và công chúa Nasya hơn rất nhiều, như lời nàng ta nói lúc cúi xuống đánh giá nhan sắc của Soifi. Chàng sẽ chuyển từ lựa chọn có kết hôn với nàng hay không thành muốn Soifi và Raven sống hay chết. Công chúa thốt ra điều đó nhẹ nhàng như thể nó là chuyện bông đùa.

"Nàng thật kiều diễm, Derizi. Tình nhân của chàng thật kiều diễm và con trai chàng thật bụ bẫm." Nasya đưa tay đón lấy đứa bé. "Ta sẽ buồn nếu phải chôn sống những tạo vật đẹp đẽ nhường này."

Soifi hoảng loạn giãy giụa cố thoát ra khỏi tay đám cận vệ, nàng muốn van nài công chúa Nasya đừng làm hại con trai mình nhưng chỉ bật được ra những tiếng ú ớ không thành lời vì bị nhét giẻ vào miệng. Nàng hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra và tại sao mình lại bị đưa đến lâu đài Hycinth hay thiếu nữ đang bồng bế con trai nàng là ai, Derizi liên quan gì đến nàng ta. Soifi không biết điều gì cả, nàng chỉ biết tiểu thư quyền quý trước mặt vừa đe dọa sẽ chôn sống cả hai mẹ con nàng. Trong cơn quẫn bách lẫn tuyệt vọng, nàng lết đến chỗ chàng và khóc nức nở, cố thúc giục chàng cứu Raven.

"Công chúa đang hành động như một kẻ đáng khinh vậy." Derizi rít lên với Nasya.

"Hãy giữ lại suy nghĩ đó trong đầu nhà ngươi." Nàng công chúa bâng quơ đáp lời, rồi nàng có vẻ đăm chiêu suy nghĩ đôi chút trước khi nói thêm. "Nếu nhà người đồng ý, ta sẽ để cô ta và đứa bé được sống trong cung điện Esta. Đấy là sự nhân nhượng cuối dùng dành cho ngươi, Derizi ạ."

"Còn nếu thần vẫn từ chối?"

"Ta sẽ bán cô ả này vào nhà thổ và chôn sống đứa bé. Ta không nỡ giết chàng, nhưng ta ghen tị với cô ta."

Nasya Hamilton là một ả điên, Derizi dám chắc như vậy. Cô ta không chỉ điên khùng mà còn độc ác nữa, cô ta nói về cách xử trí mẹ con Soifi theo cái cách chàng chưa từng thấy ở một người phụ nữ nào. Lạnh lùng và thản nhiên tựa hồ như đó là điều rất bình thường. Còn Soifi, nàng càng hoảng loạn hơn nữa mà huých vào chân chàng, cố thuyết phục chàng hãy thỏa mãn đòi hỏi của công chúa Nasya để giải thoát cho mẹ con nàng.

"Ta đang chờ nghe câu trả lời của nhà ngươi. Derizi Flava, ngươi sẽ kết hôn với ta chứ?" Nasya véo mạnh vào chân đứa bé nàng đang bế trên tay để nó khóc ré lên. Tiếng khóc đó làm cặp tình nhân trước mặt nàng thêm bồn chồn âu lo, rồi cái điều nàng mong muốn cũng được thực hiện khi Derizi bước đến gần để giằng lấy đứa bé ra khỏi tay nàng và bắt đầu dỗ dành nó.

"Thần sẽ kết hôn với người, thưa công chúa." Chàng nghiến răng chấp thuận.

*

* *

Tin tức về hôn phu mà công chúa Nasya lựa chọn nhanh chóng lan đi khắp mọi ngóc ngách của thành Hycinth. Chỉ cần bước ra khỏi nhà, người ra sẽ bắt gặp được dân chúng bàn tán với nhau về sự lựa chọn lạ lùng này. Nàng không chọn vương công quý tộc hay hiệp sĩ danh giá nào mà lại chọn tên chăn ngựa của nhà Sudo. Phải, chính là cái thằng con hoang được đưa về từ Ruslanh khi xưa, cũng là cái thằng đã có tin đồn cặp kè với ả vũ nữ lẳng lơ ở quán rượu của mụ Quinsara. Dẫu hắn chưa đến mức bê tha hay có quá nhiều tai tiếng không tốt nhưng từng đó nào có đủ để xứng với công chúa cao quý. Thậm chí, người hầu ở Hycinth còn truyền ra rằng nàng mê mệt hắn, nàng làm mọi cách để thuyết phục cha mình gật đầu ưng thuận cuộc hôn nhân khập khiễng này.

Công chúa Nasya nghe nữ tỳ thuật lại lời đồn, nàng mỉm cười hài lòng nhìn Derizi. Kể từ khi nhà vua chấp nhận để chàng thành hoàng tế thì nàng vẫn thường gặp gỡ chàng công khai như thế này. Họ có thể cùng dùng bữa hoặc đi dạo trong vườn, nếu nàng muốn.

"Ta hi vọng chàng không buồn vì những lời đồn đoán thất thiệt này." Công chúa Nasya chậm rãi bước đi bên hôn phu của mình. Giờ là buổi sáng, nàng thấy thật dễ chịu khi được hít thở không khí trong lành, mát mẻ và trò chuyện cùng chàng.

"Thần sẽ vẫn kết hôn với người, dù đám dân đen có đồn đoán những điều tệ hại hơn." Chàng lạnh nhạt đáp.

"Hãy giữ thái độ này khi chàng gặp cha ta, ông ấy đã ngỏ ý muốn chàng cùng dùng bữa vào ngày mai. Còn lễ cưới," Nasya cố ý kéo dài để thu hút sự chú ý từ chàng. "Các tu sĩ đã ấn định diễn ra vào tháng sau ở Macedonica."

"Thần không có gì phàn nàn với sự sắp xếp này, thưa công chúa."

Đúng hơn là thần không quan tâm đến nó. Derizi nhìn bộ dạng háo hức của công chúa và nuốt lại câu này. Đối với chàng, hôn lễ này là một vở kịch lố lăng nhằm che đậy đức hạnh đáng chê trách của con gái nhà vua không hơn không kém. Thời gian gần đây, vì yêu cầu của công chúa nên chàng luôn kề cận bên nàng như hình với bóng, và nhờ vậy chàng mới để ý rằng nàng thường hay nôn khan mỗi lúc ngửi thấy mùi thịt, chưa kể đến những thèm thuồng khó hiểu thứ quả dại có vị chua gắt trong rừng. Những dấu hiệu đó rõ ràng, lặp đi lặp lại mỗi ngày trước mắt chàng. Và Soifi cũng từng có những dấu hiệu tương tự, khi nàng mang thai Raven. Derizi tất nhiên chẳng phải một gã ngu ngốc, chàng nhanh chóng hiểu được mục đích thực sự của cuộc hôn nhân này. Tạ ơn thánh thần, điều đó giúp chàng thấy thoải mái hơn với tất cả những trò kệch cỡm mà công chúa Nasya bày ra. Họ sẽ cùng dùng bữa, cùng dạo chơi, cùng khiêu vũ, nhưng một điều chắc chắn là sẽ không chia sẻ chăn gối. Kỳ thực, vì công chúa Nasya đã giữ đúng lời hứa, chuộc Soifi ra khỏi quán rượu cũng như để nàng gia nhập vào đoàn tùy tùng của mình nên chàng chấp nhận mọi đòi hỏi từ nàng ta. Cuộc hôn nhân với nàng, nếu được duy trì bằng các điều kiện lẫn trao đổi sòng phẳng như vậy, có lẽ cũng chẳng phải điều gì đáng sợ cho lắm, như lời đức ông Judas Sudo đã trấn an chàng.

"Một điều nữa ta muốn nhắc nhở chàng," Nasya đột nhiên dừng bước và xoay người đứng đối diện chàng. "Nếu cha ta có bất kỳ lời lẽ xúc phạm nào, ta mong chàng hãy lượng thứ cho ông ấy."

Khuôn mặt Nasya khi rụt rè nói ra những lời này hơi ửng hồng, nàng bối rối và có chút gì đó như xấu hổ, tựa như một kẻ đương xưng tội trước bề trên. Thái độ này không phải là điều chàng hay thấy trong suốt những ngày qua. Công chúa không có thói quen e dè hay cảm thấy ăn năn, giống như mọi thành viên trong hoàng tộc khác. Có lẽ là nàng đang thấy khó chịu vì nắng sáng hơi gắt, chàng tự nhủ.

"Thần nghĩ người nên quay lại lâu đài..."

"Không, tại sao ta nên làm vậy? Chàng không cho rằng chúng ta cần thân thiết hơn à?" Công chúa nhíu mày, và nó cho thấy là nàng đang bực bội. "Chàng có thể dành cả ngày để nhìn Soifi nhưng lại không muốn đi dạo cùng ta."

Nasya tỏ vẻ không hài lòng, nàng trách móc cứ như thể là nàng thật sự mê mệt chàng và đang ghen tuông một cách ghê gớm với cô ả tình nhân nào đó. Công chúa đứng lại nhìn chàng, mặt đối mặt. Nàng ngẩn ngơ đôi chút trước cái sống mũi, nét mày và cặp mắt của chàng. Rồi nàng kiễng chân hôn lên môi chàng đầy vụng về. Derizi hoàn toàn là kẻ bị động, chàng giật mình mà đẩy nàng ra.

"Thần vẫn nghĩ chúng ta nên quay lại lâu đài." Chàng bỏ đi trước, trên môi còn vương vấn thoang thoảng hương hoa hồng.

*

* *

Derizi Flava chưa bao giờ có suy nghĩ bất kính với nhà vua, cho đến khi chàng có được diễm phúc dùng bữa cùng ông ta. Bàn tiệc thịnh soạn bày biện trước mắt chàng với đủ kiểu cách cầu kỳ, và có lẽ là đủ cho cả một đội quân chè chén. Thế nhưng, kể từ lúc bước vào căn phòng này, Derizi đã đoán được rằng ngần ấy thức ăn đều chỉ để phục vụ cho hai cha con công chúa Nasya cùng vị khách của họ - là chàng.

Nhà vua rất cộc cằn. Ông ta thể hiện điều đó ngay từ ánh mắt đầu tiên dành cho chàng. Và trong suốt bữa ăn, thái độ ấy chưa khi nào vơi bớt, nếu không muốn nói là càng lúc càng lộ rõ qua lời nói lẫn điệu bộ. Nasya ngồi cạnh cha của nàng, đối diện với chàng. Nàng nom khép nép hơn so với cái vẻ ngang ngược mà ngày thường chàng hay bắt gặp khi tiếp xúc. Công chúa giữ im lặng từ đầu cho đến tận lúc món súp khai vị được dọn đi. Trong lúc chờ người hầu dọn tiếp món chính, nhà vua bắt đầu đặt ra những câu hỏi cho Derizi, tựa hồ ông đã không còn kiềm chế được sự hiếu kỳ của mình.

"Ta đã nghe Nasya nói về nhà ngươi." Nhà vua lên tiếng trước, bởi phép tắc quy định như vậy. "Đại nguyên lão cũng từng nói cho ta hay gốc gác của nhà ngươi. Con của một quý tộc bần cùng ở Rusland?"

"Thưa đức ngài, quả đúng như vậy." Chàng đáp lại, cố lảng tránh cái nhìn đánh giá của ông ta. Tai chàng nghe rõ được sự mỉa mai ẩn trong câu hỏi rất đỗi bình thường đó.

"Thật may mắn vì Nasya không chọn một tên ăn mày." Ông ta lẩm bẩm, tay bóp chặt lấy cốc rượu và tợp một ngụm. "Con gái ta vẫn còn ý thức được nó thuộc dòng dõi nào. Ngựa cưỡi không nên lai tạp với lừa thồ hàng, ai cũng biết là vậy."

Derizi im lặng, chàng nhìn về phía công chúa Nasya. Vai nàng đang run lên nhè nhẹ, còn hai tay siết chặt dao và nĩa hơn. Công chúa dường như đang bị kích động, nàng nhai miếng thịt còn tái đỏ một cách đầy hằn học mà chẳng buồn để tâm đến bất kỳ thứ lễ nghi nhã nhặn nào mà tước vị của mình yêu cầu. Rượu nho được rót liên tục vào chiếc cốc đặt trước mặt nàng. Có một thoáng, nàng tạm dừng việc trút những bực dọc vào chuyện ăn uống, đó là khi nàng ngước mắt lên nhìn chàng. Đôi mắt của nàng long lanh, trong suốt và ầng ậng nước. Chúng tựa như hai mặt hồ phẳng lặng, sâu thăm thẳm, không thể nhìn thấy đáy mà chỉ nhìn được bóng chàng in trên đó. Giây phút ấy, chàng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ quái, có phải nàng cũng đã từng nhìn gã người tình nào đó bằng cặp mắt đẹp đẽ kia, giống như lúc này đây nàng đang nhìn chàng. Hẳn là thế, chàng quả quyết, nếu không thì chỉ cần nghĩ đến những hành động điên rồ của nàng cũng đủ để hắn ta phải tìm đường đào thoát đi càng xa càng tốt.

Nhà vua đã để ý đến sự im lặng kéo dài, ông ta hắng giọng và tiếp tục đặt ra những câu hỏi châm chọc về xuất thân lẫn hoàn cảnh hiện tại của chàng. Có đôi lúc, chúng thô lỗ, khiếm nhã đến mức một kẻ tiện dân cũng sẽ phải nổi điên. Tuy nhiên, Derizi vẫn chịu đựng được, vì dẫu sao đi nữa chàng tin là trên đời chẳng còn lời lẽ nào độc địa hơn lời thốt ra từ miệng phu nhân Rowenda, mà chàng thì đã chịu đựng chúng trong rất nhiều năm nay rồi. Dẫu vậy, công chúa Nasya có vẻ nóng nảy hơn, nàng liên tục xen ngang bằng cách hỏi người hầu về các món ăn. Cuối cùng, để chấm dứt trò phá bĩnh của con gái mình, nhà vua đã phải lên tiếng yêu cầu nàng tự mình chuyển lời đến các đầu bếp rằng ông muốn ăn một món bánh ngọt thay vì sữa bò lên men. Các người hầu cũng được lệnh lui ra ngoài ngay sau đó.

"Chúng ta sẽ không vòng vo nữa, Derizi ạ." Nhà vua uống một ngụm rượu và ném khăn ăn xuống mặt bàn. Khuôn mặt ông trở nên nghiêm túc dưới ánh nến.

"Thần vẫn lắng nghe, thưa người." Chàng ngồi thẳng người lại, hai tay buông hẳn dao nĩa xuống. Bộ dạng của nhà vua đã thể hiện ra rõ rằng chàng chớ nên tỏ ra mảy may lơ đãng nào trước chuyện mà ông ta sắp nói đến.

"Ta sẽ cho ngươi tước vị, những đặc ân tương xứng với thân phận hoàng tế." Nhà vua thì thào. "Ngươi cũng có thể nuôi một vài ả tình nhân, nếu thích. Miễn là ngươi nhớ kỹ điều này..."

Chàng im lặng, tỏ vẻ ngoan ngoãn chờ đợi nhà vua đáng kính nói tiếp.

"Miễn là sau khi kết hôn, nhà ngươi không nghĩ đến chuyện chăn gối với Nasya."


==

(*) Mamihlapinatapei: Một từ trong tiếng Yagan, diễn tả "Một cái nhìn chẳng cần lời, và đầy ý nghĩa giữa hai người cùng khao khát bắt đầu một cái gì đó, nhưng đều e ngại làm điều đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net