Người dẫn đường núi Qrm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lũ người hủi đã nói rằng chúng bắt gặp bọn cướp và Basheen ở trong rừng. Lynden Sudo đã lẩm bẩm như vậy.

Derizi đã cầu xin thánh thần hãy đưa đường dẫn lối cho mình tìm được Basheen. Và có lẽ thánh thần cũng đã nghe thấy lời cầu nguyện ta thiết của cậu, thế nên các ngài mới để cậu tìm được lũ người hủi dễ dàng đến thế. Đám người bệnh tất ấy tụ tập ngay dưới chân núi Qrm, quanh những đống lửa để chia sẻ cho nhau đồ ăn cũng như thuốc men mà mình nhận được sau một ngày dài đi khắp nơi ăn xin. Vừa trông thấy bộ dạng què cụt dị dạng của người hủi, cậu thiếu niên chùn bước vì hãi hùng. Song sự nóng lòng muốn đưa được Basheen về lại thôi thúc cậu tiến lại gần họ.

Những người hủi luôn bị xua đuổi, điều đó diễn ra thường xuyên đến mức khiến họ giật mình hoảng sợ khi thấy một kẻ khỏe mạnh như Derizi xuất hiện ở nơi này. Một vài người trong số họ lừ lừ vây quanh cậu thiếu niên, miệng phát ra tiếng gầm gừ đầy vẻ đe dọa. Hai bên gườm nhau một lúc, và cuối cùng người có vẻ già nhất mở lời trước. Ông ta cất giọng khàn khàn hỏi Derizi rằng cậu muốn gì, đồng thời cũng không quên cảnh báo rằng nơi này vốn được ngầm định là chỗ dành cho lũ người hủi chứ không phải người lành lặn như cậu. Cậu thiếu niên thở hổn hển, hai chân cậu bắt đầu run nhè nhẹ trước cái vẻ đe dọa mà những kẻ hủi đang trưng ra, trong một thoáng ngắn ngủi cậu đã nghĩ họ trông chẳng khác gì bóng ma ẩn mình trong tấm áo trùm rách nát, đen đúa bẩn thỉu. Derizi cố trấn an mình, cậu nuốt nước bọt cái ực rồi thuật lại mục đích của mình. Cậu cần họ chỉ chỗ lũ cướp ẩn náu. Cậu cần ai đó dẫn đường. Lão hủi già và những người khác im lặng sau khi nghe cậu trình bày mục đích của mình. Và dù không nhìn rõ được nét biểu cảm của từng người dưới vành mũ trùm kia thì Derizi cũng biết họ đang trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Sự im lặng kéo dài khiến cậu sốt ruột. Đấy có lẽ là do họ phân vân trước sự nguy hiểm chăng? Cậu tự hỏi. Thế rồi cậu thiếu niên thò tay vào túi quần, lục lọi một hồi và móc ra được dăm ba đồng tiền vàng. Chúng là tất cả những gì cậu có sau từng đó năm phụng sự cho nhà Sudo. Derizi để chúng lên lòng bàn tay, chìa về phía lão già. Miệng cậu liên tục lặp đi lặp lại từ "làm ơn," cậu muốn cứu Basheen vì nó đã đối xử với cậu rất tử tế, vì đức ông Judas đã cho cậu sống ở Hycinth, vì Lynden đã thả cậu đi, và trên hết là cậu không muốn phu nhân Rowenda có thêm cớ để miệt thị mình, kể cả khi những lời lẽ cay nghiệt đó sẽ không đến được tai cậu. Một thằng con hoang cũng cần có danh dự lẫn lòng dũng cảm của nó.

Thế nhưng, vẫn chẳng có ai đồng ý giúp đỡ Derizi. Lũ người hủi vẫn đứng im lặng như những cái bóng vô tri. Derizi thấy tuyệt vọng, cậu định cất tiền vàng vào túi và rời đi. Tuy nhiên, đúng lúc cậu toan rụt tay thì có đôi bàn tay khác lại đưa ra giữ lại. Một đứa bé gái từ đâu xuất hiên, nó nắm chặt lấy cổ tay gầy trơ của Derizi, nhanh nhảu lấy hết mấy đồng tiền.

"Tôi sẽ dẫn ngài đi." Con bé nói. "Tôi đã thấy chúng dựng trại ở trong rừng chiều nay."

*

* *

Soifi – con bé dẫn đường của Derizi – có vẻ là một đứa được việc. Nó nhanh nhẹn giống con sóc nhỏ vậy. Dọc đường đi nó không nói quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng chỉ trỏ hoặc nói cộc lốc rằng cả hai nên rẽ trái hay phải, hoặc đi thẳng. Theo sự chỉ dẫn ấy, chẳng mấy chốc cậu đã đến được chỗ khu trại. Băng cướp náu ở bãi đá bởi hình thù lẫn vị trí những tảng đá khổng lồ tại đó vô tình tạo lên nhiều khe ngách tương đối rộng, thích hợp để trú mưa lẫn nghỉ qua đêm. Chúng cũng đốt một đống lửa to để sưởi và nấu nướng. Derizi cùng Soifi nấp sau tán cây cách đó không xa, thận trọng quan sát tình hình trong khu trại. Bọn cướp hình như đã dùng xong bữa tối, chúng đang trò chuyện với nhau về mọi sự ở Hycinth cũng như thành Qrm nói chung. Nhà Sudo vẫn đang điều động binh lính đi khắp nơi tìm kiếm, họ còn nâng mức tiền thưởng cho kẻ nào tìm được con trai mình lên đến ba nghìn đồng vàng. Và qua cách bọn cướp trò chuyện, Derizi đoán chừng một vài kẻ trong số chúng đã lung lay còn số khác vẫn chưa thỏa lòng tham. Hai thái cực trái ngược ấy khiến chúng bất đồng với nhau.

Derizi nghe thấy tiếng con bé bên cạnh lẩm bẩm đếm số người, cậu vội bịt miệng nó lại rồi nhẹ nhàng kéo nó ra một đoạn thật xa. Khi đã chắc lũ cướp sẽ không phát hiện ra hai đứa, cậu mới thả nó ra và bảo nó hãy quay trở lại chỗ lũ người hủi. Hoặc đi bất cứ đâu, miễn là tránh xa khỏi chỗ nguy hiểm này. Thế nhưng Soifi cười ranh mãnh, con bé kiên quyết nói rằng nó muốn giúp đỡ cậu. Tất nhiên, nó sẽ không đòi thêm tiền.

"Ngươi nên đi đi thì hơn." Derizi nhếch miệng nhìn một lượt cái vóc dáng nhỏ thó của nó. Cậu tin chắc nó sẽ chẳng giúp được gì ngoài việc làm vướng víu thêm cho cậu. "Chúng chẳng chừa trẻ con đâu."

"Tôi có thể giúp ngài." Soifi tự tin đáp lại.

"Để ta chết nhanh hơn à?"

"Tất nhiên là không," Con bé trả lời, rồi như để thêm thuyết phục, nó nói tiếp. "Nhưng ngài phải chia tiền thưởng cho tôi."

Lần này thì con bé thật sự khiến Derizi bất ngờ. Nó vênh mặt khi thấy vẻ mặt của cậu, thế rồi nó bắt đầu thì thào về chuyện nhà Sudo đã treo thưởng rất nhiều tiền cho ai tìm được con trai họ. Soifi sẽ giúp cậu, miễn là nó được nhận một phần tiền thưởng. Và rõ là nó cũng rất biết cách làm cậu tin rằng nó có đủ mưu mẹo để tham gia trò mạo hiểm này. Con bé lôi ra trong túi một nắm thảo mộc, dưới ánh trăng non, cậu lờ mờ có thể nhận ra chúng là loại thảo mộc mà đám nữ tỳ ở Hycinth thỉnh thoảng vẫn dùng khi bị khó ngủ. Thứ thảo mộc này, theo lời Soifi, có thể khiến bọn cướp hung hãn ngủ say như chết. Đấy có vẻ là một kế hoạch hay ho, Derizi nhíu mày nhìn nắm lá cây. Cậu suy nghĩ một lúc, thế rồi cậu đồng ý với đề nghị của con bé.

Soifi tỏ ra là một đứa thông minh và hiểu rõ về khu rừng. Nó loanh quanh trong khoảng nửa giờ đồng hồ để tìm được hướng gió lẫn chỗ cách khu trại của bọn cướp một khoảng vừa đủ để khói hun có thể bay đến. Khi Derizi thì thào mỉa mai rằng lũ cướp không phải chuột nhà, con bé chỉ nhún vai hất hất cằm chỉ cho cậu thấy lớp làn sương đêm nhờ nhờ nom như khói. Cả hai ngồi núp trong những lùm cây, Soifi đưa xé từ cái áo choàng rách rưới của nó ra hai mảnh vải và đưa cho Derizi, nó ra hiệu dùng chúng để che mũi và miệng, tránh hít nhầm phải khói gây mê. Sau bao nhiêu bận coi thường rồi lại phải ngạc nhiên, cuối cùng thì cậu thiếu niên cũng chịu nghe theo sự sắp xếp của con bé.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, Soifi nhắm mắt lẩm bẩm cầu nguyện trước khi châm lửa hun. Cùng lúc đó, Derizi trèo lên một cành cây cao ở tầm vừa phải mà cậu đã tìm được trong lúc đợi Soifi bố trí cái đống hun của nó. Từ trên cây, cậu sẽ quan sát được rõ khu trại cũng như dễ dàng nhảy xuống mà không gây ra tiếng động quá lớn. Sương đêm bắt đầu uốn lượn mềm mại qua các thân cây cao, lãng đãng rồi quánh đặc dần, dĩ nhiên là mang theo cả thứ khói hun mà Soifi tạo ra. Lũ cướp, theo những gì Derizi nhìn thấy, đã đi ngủ gần hết, chúng chỉ cử ra ba đến bốn tên làm nhiệm vụ gác đêm. Tốt thôi, cậu tự nhủ, khói thuốc sẽ khiến bọn đã ngủ thêm say giấc và bọn canh gác chóng thiếp đi. Khoảng một giờ sau, theo như Derizi ước lượng nhờ vào bóng đổ của cây rừng, cả khu trại dường như chẳng còn kẻ nào tỉnh táo. Cả Basheen vốn đang than khóc thút thít lúc trước cũng đã ngủ say đến mức chảy cả nước dãi. Lúc này, Derizi nhanh nhẹn và khéo léo rời xuống đất, cậu xua tay ra hiệu cho Soifi chạy về lâu đài Hycinth báo tin. Còn về phần mình, cậu thiếu niên rút từ giày ra một con dao sắc. Cậu cận thận tiếp cận khu trại từng bước sau khi ném thử một viên đá để thăm dò. Mọi chuyện sau đó thậm chí còn diễn ra suôn sẻ hơn dự liệu, Derizi thẳng tay cắt cổ từng tên cướp đang ngủ say. Cậu làm điều đó mà không chút run rẩy, có lẽ là nhờ những chuyến đi săn khi còn ở Stella, hoặc giả là vì cậu muốn loại trừ mọi hiểm nguy từ trong trứng nước. Vừa dò dẫm đi từng bước, Derizi vừa nhìn về phía cái cũi được dựng sơ sài từ cành cây mà lũ cướp dùng để giam Basheen.

"Ngài Basheen." Derizi ném một cục đá nhỏ vào đầu thằng bé để đánh thức nó dậy.

May mắn là có vẻ Basheen không hít phải quá nhiều khói, thằng bé lờ đờ mở mắt vì thấy đau. Nó suýt thì hét lên lúc thấy Derizi đang lia lưỡi dao bén ngọt qua cổ một tên cướp và máu từ động mạch của hắn phun thành tia, thấm ướt đẫm quần áo cậu thiếu niên đang vận trên người. Derizi đưa tay đặt lên môi ra hiệu giữ im lặng. Thằng bé vội đưa tay bụm miêng lại. Và như không hoàn hồn nổi trước cảnh giết chóc quá đẫm máu, nó còn cẩn xoay người vào vách đá, nhắm tịt mắt chờ đợi cho đến khi Derizi tới mở cửa.

*

* *

Phu nhân Rowenda không hề tin lời Soifi, dù con bé đã thề thốt đủ điều. Bà ta thậm chí còn muốn đá con bé ra khỏi lâu đài, nếu đức ông Judas và cậu con trai Lynden của bà ta không ngăn lại. Trái ngược với thái độ điên rồ của Rowenda, Lynden tỏ ra quan tâm đến câu chuyện mà Soifi kể. Rồi anh ta thuyết phục cha mẹ mình cho phép đem theo quân lính đến chỗ con bé quả quyết là đang giam giữ Basheen.

"Tốt thôi, nếu con muốn nghe lời thứ hạ lưu này. Ta đã chán ngấy việc nghe lũ đói rách này bịa chuyện rồi."." Phu nhân Rowenda nhún vai, bà ta chán nản xua tay. "Còn ngươi, đồ hạ lưu, nếu con trai ta trở về tay không thì ta sẽ treo xác ngươi ngoài chợ vào sáng ngày mai."

Lynden Sudo chỉ chờ có vậy, anh ta ra lệnh cho người hầu đóng yên ngựa và tập hợp quân lính. Họ nhanh chóng xuất phát rời Hycinth, đi về phía khu rừng theo lời chỉ dẫn của Soifi.

Trong lúc đó, Derizi phá cửa cũi để cứu Basheen. Thằng bé có vẻ gầy đi đôi chút, nhưng vẫn rất nặng. Cái sự di chuyển lạch bạch của nó làm cậu thiếu niên sốt ruột hơn, cuối cùng cậu quyết định sẽ cõng nó bỏ chạy khỏi khu trại. Tuy nhiên, với Basheen, nó cực lực phản đối đề xuất này của Derizi. Thậm chí, cậu thiếu niên có thể thấy rõ vẻ sợ sệt, xa lánh của nó đối với mình. Phải mất một lúc cậu mới hiểu được là thằng bé hãi hùng trước bộ dạng nhớp nháp, tanh nồng toàn máu tươi của mình. Cũng đúng, cậu nhếch mép, Basheen chưa được chứng kiến mẹ nó trừng phạt đám dân đen hoặc người hầu bao giờ, nếu không thì nó đã quen hơn với máu.

"Nếu muốn nhanh chóng rời khỏi đây thì ngài không có sự lựa chọn đâu." Derizi nói.

"Ta sẽ tự đi được..." Basheen đưa tay quệt nước mũi, bàn chân béo núc ních bắt đầu bước xăm xăm, nhưng chỉ được mươi bước thì nó đạp vào một cái rễ cây và ngã nhào xuống.

"Nhìn chân tôi đi này, tôi đã bật cả móng chân khi băng qua rừng đấy. Tôi cam đoan với ngài là đau khủng khiếp." Cậu thiếu niên quả quyết.

"Như thế nào?"

"Đau hơn khi ngài ngã ngựa."

Ngã ngựa à? Basheen nhớ lại cảnh tượng lúc bị lũ cướp bắt đi. Nó rùng mình sợ hãi rồi lạch bạch chạy đến bên Derizi, đồng ý để thằng con hoang này cõng. Người nó có hơi bẩn và hôi một chút, nhưng thà chịu bẩn còn hơn chịu đau, thằng bé nghĩ trong đầu. Khi về Hycinth, nó sẽ bảo mẹ cho thêm thật nhiều tinh dầu thơm cũng như vứt luôn bộ quần áo đang mặc là xong. Hai đứa nhanh chóng rời khỏi khu trại, Derizi băng qua rừng cây rậm rạp, cậu vừa chạy vừa lắng tai nghe xem xung quanh có tiếng vó ngựa hay tiếng ai gọi không. Soifi chắc đã về đến Hycinth từ lâu rồi mới phải, nếu nó không bị phu nhân Rowenda đá ra khỏi lâu đài thì hẳn nên cùng quân linh của nhà Sudo quay lại chứ? Cậu lẩm bẩm, trong lòng hơi run lên khi nghĩ rằng con bé gặp phải chuyện không may. Nhưng là chuyện gì đây? Thú dữ ăn thịt? Bị lạc đường? Hay... phu nhân Rowenda giết nó rồi? Nếu thế, cậu hơi buồn một chút, đáng lẽ không nên để nó đên Hycinth báo tin mới phải.

Đột nhiên, Basheen hoảng hốt nói rằng nó nghe thấy tiếng vó ngựa. Thằng bé rối hết lên giục Derizi tìm chỗ trốn, bởi nó tưởng tượng ra lũ cướp đang đuổi theo cả hai đứa nó như mấy ngày trước. Dù Derizi đã cố trấn an nó rằng lũ cướp đã bị kết liễu không sót tên nào thì mọi chuyện vẫn không khá hơn, Basheen vẫn một mực muốn nhảy xuống. Khi tiếng vó ngựa ngày một dồn dập hơn, kèm theo cả tiếng người huyên náo, Derizi mới chột dạ đôi chút vì nghĩ đó có thể là băng cướp khác. Vậy là cậu đặt Basheen xuống, cả hai nhanh chóng nhào vào một hốc cây tăm tối, nép người hết mức có thể để tránh đám người kia. Derizi đưa tay bịt miệng Basheen, cặp mắt của cậu nhìn chằm chằm vào những kẻ đang đi tới. Rõ ràng rằng cậu không mong muốn đụng độ thêm với bất kỳ tên cướp nào nữa, thế nên cậu thầm cầu khấn để những kẻ đó chỉ là dân đi rừng ban đêm mà thôi.

"Nhà ngươi có chắc là đi đúng đường không?" Tên cầm đầu cất tiếng hỏi.

"Tôi... tôi chắc chắn thưa đức ngài." Một đứa bé gái đáp.

Basheen ngồi trong hốc cây, nó căng tai ra nghe ngóng và khi nghe đoạn trò chuyện ấy, nó trợn mắt mừng đến mức đứng bật dậy, húc đầu vào thẳng thân cây. Còn Derizi, cậu đã ngờ ngợ cái chất giọng quen thuộc của Lynden Sudo, song vẫn muốn cẩn thận quan sát thêm. Tuy nhiên, Basheen có lẽ không chờ được thêm nữa, nó đưa tay ôm đầu và khóc ré lên.

Trên lưng ngựa, Lynden Sudo nghe được tiếng động, anh ta vội đặt rút kiếm và ra hiệu cho đám lính tiến về phía cái cây. Cả đám người nhanh chóng vây quanh đó, tất cả đều sẵn sàng gươm giáo để tấn công bất kỳ kẻ nào đang ẩn nấp phía bên trong.

"Ngươi là ai?" Lynden Sudo lớn tiếng. "Hãy bước ra đây, nếu không muốn mất mạng."

Một cái đầu thò ra từ hốc cây, nom bẩn thỉu và tanh ngòm mùi máu. Tiếp đó, thêm một cái đầu nữa, bé hơn, trông khá giống tai nấm rừng. Basheen lao ra trong sự kinh ngạc của anh trai nó. Thật đáng ngạc nhiên là lúc này nó chạy nhanh hơn bao giờ hết, bất chấp cái thân hình béo tròn ì ạch. Phía sau nó, Derizi lồm cồm bò dậy, cậu đi loạng choạng suýt ngã. Lúc này, bộ dạng của cậu đáng sợ đến mức đám binh lính và cả Lynden Sudo đều dạt hết ra mà chĩa mũi gươm đầy cảnh giác. Có lẽ họ cho rằng mình đang diện kiến một con quái vật.

"Đấy là Derizi Flava, là thằng con hoang."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net