Only told to moon (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người dân sống trong điền trang Safiro bị đánh thức từ tờ mờ sáng bởi những tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe gỗ lăn lộc cộc trên con đường mòn và tiếng bước chân người nặng nề. Họ núp trong nhà, đưa mắt nhìn qua khe cửa gỗ rồi giật mình hoảng hốt vì sự hiện diện của cả một đội quân đương đi về phía dinh thự. Ở vùng đất cận kề bên kinh đô Macedonica này, họ hiểu rằng điều đó có nghĩa là chiến tranh sắp diễn ra.

Cả hai cậu con trai của đại nguyên lão đều xuất hiện trong đội quân đó, các chàng ngồi thong dong trên lưng ngựa chiến và trò chuyện với một vài quý tộc trẻ tuổi khác. Nhìn cờ hiệu có in gia huy của từng gia tộc, dẫu đến cả đám nông dân ít học nhất cũng đoán điểm được đôi ba cái tên lừng lẫy. Nhà Kaverin – những kẻ buôn lông thú giàu có ở Sochie, chư hầu nhà Oriento – đội quân của họ gồm toàn gã cao to, cục mịch. Nhà Lopatin – một chư hầu khác nữa, rất mực trung thành với lãnh địa Farland – nom đã sẵn sàng xông trận trong bộ áo giáp xích mỏng nhẹ được chế tác công phu, có vẻ lãnh chúa trẻ tuổi mới kế vị của họ thật sự thích thú với cuộc chiến đầu tiên này. Xa hơn một chút, chỉ vừa đi qua cái cổng bằng đá hộc dẫn vào điền trang, một đội kỵ binh nữa cũng kiêu hãnh giơ cao cờ hiệu. Họ đều đến từ các vùng đất chư hầu lâu đời của gia tộc Sudo, một số khiêm tốn hơn thì rõ là người phương khác và không có dấu hiệu nhận biết gốc gác nào ngoài những con ngựa màu xám tro đặc trưng của xứ Emirus mà họ đang cưỡi. Một liên minh giữa các đại gia tộc ở Thrace, ngoại trừ xứ Anglo, đang hiện diện ngay phía bên ngoài kinh đô Macedonica.

Công chúa Nasya đứng trên ngọn tháp phía đông điền trang, nàng hài lòng nhìn đoàn người kéo dài tưởng chừng như bất tận đang tập hợp thành từng tốp ngay trên khoảng sân rộng lớn phía trong dinh thự. Tay nàng với lấy một ly rượu vang đỏ của xứ Franxe và chậm rãi thưởng thức. Judas Sudo đã nói đúng, lão hoàn toàn có thể giúp nàng tập hợp quân đội. Tuy nhiên, trong lòng nàng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ trước sức ảnh hưởng và sự hùng mạnh mà gia tộc Sudo đang phô bày trước mắt nàng. Đó không đơn thuần là sự giúp đỡ, đó là lời cảnh cáo gửi đến nàng, nhắc nhở kết cục đương chào đón phía trước nêu nàng hay bất kỳ quân vương kế tiếp nào khác của gia tộc muốn cố đi ngược lại ý muốn của Judas Sudo. Liên minh này sẽ chẳng thể kéo dài, Nasya đung đưa ly rượu nhè nhẹ, trong đầu nàng nghĩ đến viễn cảnh xa xôi sau khi Orson bị treo cổ. Judas và nàng sẽ chẳng còn kẻ thù chung để phải bắt tay thêm nữa. Đó sẽ là lúc họ muốn trừ khử nhau.

Cặp mắt của Nasya quét qua khoảng sân ồn ào phía dưới, thợ rèn đang thi nhau nện búa, những cỗ xe ngựa, xe bò chở lương thực cùng quặng sắt vẫn còn chất đấy ở một góc xa, một vài chàng quý tộc thì rủ nhau dạo quanh điền trang để thăm thú trong lúc trò chuyện hội ngộ. Nàng công chúa thoáng ủ dột, lòng nàng dâng lên nỗi tiếc nuối cho cái khung cảnh vui vẻ, sống động này. Bởi sau rốt tất cả cũng chỉ để phục vụ cho một cuộc chiến đẫm máu. Hoặc cũng có thể là hai, nếu Judas Sudo ép nàng phải chặt đầu ông ta. Nhưng rồi thứ cảm xúc mềm yếu ấy cũng chẳng tồn tại được lâu. Giữa đám người đang tất bật phía dưới, bỗng nhiên Nasya nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Derizi. Trái tim chất chứa nỗi buồn khó nói thành lời trong lồng ngực nàng lại bắt đầu đập rộn ràng, tựa hồ như nó đã gạt bỏ hết những sầu muộn để thưởng thức thứ cảm giác lâng lâng mà tình ái đem đến. Nàng yêu Derizi, giờ thì nàng có thể dám chắc điều đó. Hai gò má nàng đỏ lựng một cách đầy kín đáo. Kể từ lúc trở lại Macedonica, chàng gần như luôn dịu dàng, và trung thành với nàng. Họ trao cho nhau những nụ hôn bất cứ khi có thể mà không cần phải e ngại Orson hay đức vua. Điều duy nhất khiến nàng vẫn còn đôi chút khó chịu, đó là sợi tóc vàng ươm vương trên vai áo của chàng - thứ mà nàng tình cờ phát hiện trước đấy vài ngày. Hẳn rằng chàng đã tìm được ả vũ nữ, và nàng miễn cưỡng tự nhủ không cần phải nghĩ thêm họ làm gì tiếp theo. Tay nàng siết chặt lấy ly rượu.

"Kính chào người, thưa công chúa." Phu nhân Rowenda đẩy bước vào. Cửa để hé sẵn nên nàng nghe thấy giọng nói cao vót của vị phu nhân xen kẽ cùng tiếng gót hài gỗ nện xuống sàn còn trước cả khi nhìn được bà ta nhấc váy hành lễ một cách qua quýt. "Thần hi vọng người đến phòng nghị sự ngay bây giờ, cung điện Esta đã cho người đem thư đến. Các lãnh chúa cũng đang chờ người ở đó."

Nasya sải bước dọc hành lang, vội vã đi về phía căn phòng nghị sự nằm ở đầu bên kia của dinh thự, phu nhân Rowenda hối hả theo sau. Vừa nhìn thấy nàng, hai tên hầu trẻ tuổi tức thì ra sức mở cánh cửa gỗ được chạm trổ gia huy đầu rắn cầu kỳ. Công chúa bước vào phòng, nàng đảo mắt một vòng nhìn những lãnh chúa cùng quý tộc đã tề tựu đông đủ đang nhấc mình khỏi ghế để cúi chào. Quanh chiếc bàn tròn ngoại cỡ được tạc từ đá cẩm thạch nguyên khối, chỗ ngồi đều đã trám kín, chỉ còn chừa lại một vị trí duy nhất ở trước lò sưởi – vị trí dành cho người đứng đầu. Nasya lưỡng lự đôi chút khi thấy Judas Sudo đã lựa chọn chiếc ghế ngay bên cạnh vị trí bỏ trống đó, nhưng rồi nàng vẫn mạnh dạn bước đến, bởi Derizi yêu quý và trung thành của nàng đứng ở bên kia. Tay chàng nắm vào phần lưng tựa, nhanh nhẹn kéo chiếc ghế ra cho nàng.

"Ta muốn biết nội dung lá thư." Nasya lạnh giọng.

Judas Sudo lén nhìn sang một vài lãnh chúa ngồi cạnh ông ta như thể muốn trao đổi điều gì đó, nhưng Nasya không để họ có thời gian làm vậy. Công chúa lặp lại mệnh lệnh của mình, và rõ là thái độ nghiêm nghị mà nàng thể hiện ngay từ lúc đặt chân vào căn phòng này đã giúp cho lời nàng nói có sức nặng lẫn uy quyền. Đại nguyên lão thở dài, ông ta nghiêng đầu ra hiệu cho phu nhân Rowenda trao cho nàng phong thư đã bị gỡ sáp niêm phong. Lãnh chúa xứ Masian thành thật thú nhận rằng mình đã đọc lá thư ngay khi sứ giả chuyển đến mà không có sự cho phép của nàng. Nasya nhíu mày, song nàng biết giờ không phải lúc để quan tâm đến cách hành xử lấn lướt mà đại nguyên lão cố tình thể hiện. Ngay lúc này đây, tâm trí nàng đặt cả vào những dòng chữ khiêu khích do chính Orson thảo ra. Anh trai nàng, cái tên thái tử mọi rợ thấp kém ấy muốn có một cuộc gặp. Nàng công chúa khẽ nghiến răng, cố kiềm chế cơn thịnh nộ được nhen nhóm qua từng câu chữ được viết trong thư.

"Orson muốn người gặp hắn, một cơ hội cuối cho những-kẻ-phản-loạn." Judas Sudo lên tiếng. Ông ta khiến những người có mặt trong căn phòng bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Cơ hội cuối cùng cho hắn là phóng thích đức vua trước khi chúng ta buộc hắn phải làm vậy." Nasya dứt khoát. Nói rồi nàng ra hiệu cho Derizi ném lá thư vào lò sưởi đang cháy đượm. "Ta cần ngươi dám chắc rằng quân đội đã sẵn sàng cho một trận vây hãm."

"Thưa công chúa..." Một trong số các lãnh chúa đang có mặt ngập ngừng, Nasya nhận ra ông ta là Nevakis của nhà Bearus ở Masian. "Quân chi viện cho nhiếp chính từ Anglo cũng sắp đến Macedonica. Vì thế thần e rằng vây sẽ không có cuộc vây hãm nào cả, nếu người không muốn bị kẹt giữa hai cánh quân."

"Các ngài được triệu tập đến đây để giúp ta không mắc kẹt, lãnh chúa Nevakis thân mến." Nàng công chúa đáp lại.

Nàng công chúa liếc mắt nhìn sang một quý tộc khác, người đương chăm chú lắng nghe kẻ hầu cận thì thào điều gì đó. Gã là lãnh chúa nhà Bermount của phương Bắc, gia tộc đã nhiều đời trung thành với nhà Oriento. Và nàng dám chắc điều đó cũng đủ để ông ta giành được thiện cảm lẫn đôi chút cân nhắc từ mình. Dẫu vậy, Nasya cũng phải thừa nhận sự chủ ý đặc biệt dành cho lãnh chúa Bermount kia một phần bắt nguồn từ việc nàng không muốn khiến không khí của cuộc nghị sự trở lên căng thẳng hơn, nhất là khi Nevakis lộ rõ vẻ bất mãn. Ngồi cạnh nàng, đại nguyên lão vẫn không hề tỏ ý sẽ góp lời.

"Người của ta vừa gửi đến một tin không hay cho lắm, thưa công chúa." Vị quý tộc hắng giọng, ông nhận ra công chúa đang đề ý đến mình. "Anh trai người đã viết thư cầu cứu gửi đến giáo triều. Imperiestro Sylvestus có lẽ sẽ sớm phúc đáp. Nếu ngài nhiếp chính có được sự ủng hộ từ Cathage, thần e rằng sẽ không ai dám đứng về phía người, bao gồm cả thần."

Giáo triều Cathage, Nasya hít thật sâu, cả người nàng run lên kích động bởi những điều Bermount vừa thông báo. Vị lãnh chúa có mái tóc màu hạt dẻ quả thực rất thẳng thắn, dẫu cho sự thẳng thắn ấy đối với nàng chẳng mấy dễ chịu. Khác với các quân vương nắm trong tay vị trí độc tôn ở bên kia eo biển Parot, nơi Cựu giáo Thuần Nguyên vẫn còn được tin theo, vua chúa cũng như những hoàng đế cai trị phía bắc lục địa Aurian phải chia sẻ một phần quyền lực của mình cho Imperiestro – tu sĩ nắm giữ quyền lực tại thánh địa Cathage. Họ phải làm vậy, bởi để xóa bỏ Cựu giáo và lôi kéo dân chúng, chính họ đã tôn vinh sự sáng suốt, thần thánh và linh thiêng của Imperiestro bằng cách gọi họ là "hiện thân thế tục". Ở chiều ngược lại, các Imperiestro quả quyết rằng sự cai trị từ một vị vua hay nữ hoàng đối với bất kỳ vùng đất nào cũng đều bắt nguồn từ "ý muốn của thánh thần". Sự qua lại đó từng đem đến cho cả hai vô vàn lợi ích, bởi người dân, bất kể ở Vesperos, Rusland hay vương quốc nào khác đều dành trọn đức tin của mình vào những gì liên quan đến các vị thần. Tại sao phải chống đối một quân vương được bề trên sắp xếp sẵn? Tại sao phải tôn thờ các tư tế phàm tục khi ngay tại thánh địa quan trọng bậc nhất trong số bảy thánh địa đã có "hiện thân" của các vị thần, những người luôn vận lên mình áo choàng trắng và sinh sống nơi cung điện nguy nga chứ không phải ẩn nấp như bóng ma giấu mình chốn rừng sâu? Vậy là bằng lý lẽ thuyết phục như thế, dần dà vua chúa cùng giới quý tộc đều chấp nhận trao cho vị tu sĩ cai quản thánh địa Cathage thứ quyền lực cho phép ngài ta xây dựng quân đội, rồi đến cả một triều đình riêng. Và giờ đây, Cathage thậm chí đã trở thành nỗi sợ hãi của rất nhiều người, trong đó có cả công chúa Nasya lẫn những kẻ ủng hộ nàng. Nếu Imperiestro Sylvestus, tu sĩ đương nắm quyền cai quản giáo triều, chọn đứng về phía Orson, thì hắn sẽ chẳng mất mũi tên nào cũng có thể treo cổ, hoặc tệ hơn là đưa nàng lên đoạn đầu đài. Vừa thoáng nghĩ đến viễn cảnh thảm khốc đó trong đầu, nàng cảm nhận được cơn chộn trộn khó chịu trong bụng vì lo lắng thái quá. Bỗng nhiên, Nasya thấy phu quân khẽ đặt tay lên vai trái của nàng, hành động đó diễn ra rất nhanh và nàng đoán là chẳng ai chú ý đến, xong dường như hơi ấm từ bàn chàng lại giúp nàng bình tĩnh lại đôi chút. Công chúa mím môi, cuối cùng nàng khôi phục lại vẻ nghiêm nghị của mình.

"Ngài Judas, ta cần ông giúp thảo thư phúc đáp và gửi đến cung điện Esta trong ngày hôm nay. Hãy cho Orson biết rằng ta sẽ gặp hắn, ở đồng cỏ cách Macedonica bảy dặm." Nasya nói một hơi trong sự ngỡ ngàng của những người có mặt trong căn phòng. Phút chốc, tất cả đều xôn xao bàn tán, phần nhiều họ đều cho rằng nàng đang làm chuyện điên rồ, thậm chí là cho Orson cơ hội ám sát hại mình. Tuy nhiên, Judas Sudo lại không nghĩ như vậy, ông ta hắng giọng và cung kính nhận lệnh.

"Người đang phạm sai lầm nghiêm trọng, thưa công chúa." Một lãnh chúa bụng phệ, râu rậm cất tiếng ồm ồm cảnh báo. "Nếu người muốn thỏa hiệp thì..."

"Không có sự thỏa hiệp nào ở đây." Nàng công chúa gằn từng từ. "Ta sẽ tuyên chiến với hắn. Và chúng ta phải giành được chiến thắng trước khi Imperiestro Sylvestus kịp phúc đáp cho Orson, các ngươi hiểu chứ?"

Câu nói cuối cùng, Nasya thốt ra rành rọt, khuôn mặt nhợt nhạt thường ngày của nàng thoáng chốc đã trở nên đầy sức sống lẫn sự kiên quyết.

*

* *

Hãy để mắt đến công chúa, Derizi, nàng không biết một cuộc chiến thực sự là như thế nào.

Đại nguyên lão nhắc nhở cậu con nuôi của mình như vậy khi cả hai vừa kết thúc buổi thảo luận về chiến thuật lẫn phân chia các cánh quân cho trận chiến sắp tới. Judas Sudo vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau vụ đầu độc, thế nên vừa rời cái khung căng tấm bản đồ, ông ta đã thả mình xuống chiếc ghế mây bên cạnh chàng một cách mệt mỏi. Chàng nhìn cha nuôi mình bằng cặp mắt ái ngại, nhất là khi nghe tiếng thở khò khè nặng nề của ông. Tuy nhiên, trái ngược với sự bồn chồn nơi chàng, Judas Sudo lại nở một nụ cười trấn an. Vị lãnh chúa vùng Masian ra hiệu cho chàng uống trà bột lan phong chi để giữ ấm người, giống như ông. Dẫu bây giờ đang giao là thời điểm sang xuân, nhưng cái lạnh vẫn chưa hẳn buông tha cho Macedonica, và cũng bởi vậy mà lão quản gia Milas vẫn tiếp tục phục vụ loại trà này vào buổi sáng hoặc tối. Kỳ thực Derizi thích rượu Franxe đỏ hơn, nếu cần làm nóng người, nhưng vì không quen với việc đòi hỏi quá nhiều ở nhà của phu nhân Rowenda, thế nên chàng tạm hài lòng với thứ nước lỏng pha từ bột rễ lan phong chi và sữa đường trong cốc.

"Thần đã nghe Basheen kể lại những gì xảy ra ở Farland. Quả là một tình huống nguy hiểm." Đại nguyên lão chỉnh lại chiếc chăn lông lót ghế của mình. Cả hai đều ngồi trước lò sưởi, song có vẻ như ông ta vẫn bị lạnh. "Người có biết chúng do ai cử đến không?"

"Không, dù ta có tìm được cái này từ người của một trong số chúng." Derizi vừa nhấp một ngụm trà, chàng tận hưởng vị bột chi lan quyện cùng hương hoa hồng và quế. Rồi chàng đặt chiếc cốc sứ xuống sàn trước khi luồn tay vào áo đang mặc, lấy ra miếng da thuộc mỏng. Trong ảnh lửa cháy rực hắt ra từ lò sưởi, đôi mắt đương nhuốm màu mệt mỏi của đại nguyên lão chăm chú nhìn hình vẽ tròn nhỏ bằng khoản ba ngón tay bao quanh con chó ba đầu. Ông nhận ra thứ trên tay chàng là không phải da thuộc thông thường mà là da người, còn hình vẽ trên đó hẳn nhiên chẳng phải gì khác ngoài hình xăm. Judas nheo mắt, ông ta nhấc miếng da lên và ngắm nghía tỉ mẩn hồi lâu. Nhìn bộ dạng chăm chú của lãnh chúa xứ Masian, Derizi bỗng cảm thấy hiếu kỳ, song chàng nhanh chóng cho rằng ông ta đang làm chuyện thừa thãi. "Nhưng ta dám cá với ngài rằng Orson có liên quan đến chuyện này."

"Trước khi đưa ra những kết luận, ngài luôn cần bằng chứng xác đáng." Đại nguyên lão trả lại miếng da cho người ngồi cạnh và đáp lời một cách đầy ẩn ý.

Derizi nhận ra cha nuôi của mình thật sự biết điều gì đó về hình xăm trên người những kẻ đã thực hiện cuộc mưu sát. Chàng hơi nghiêng đầu chờ đợi ông nói tiếp. Judas Sudo luôn là người thận trọng, thế nên mỗi điều ông thốt ra hẳn phải có nguyên nhân sâu xa. Tuy nhiên, đại nguyên lão dường như không muốn trả lời, ông uống thêm một ngụm trà rồi chậm chạp nhấc thanh sắt đã ám đen đương được đặt gần đó và bắt đầu cời lò sưởi để lửa cháy đượm hơn. Đột nhiên, ông hỏi chàng về những chuyện xưa cũ, khi chàng còn là đứa trẻ bị ghẻ lạnh ở lâu đài Hycinth. Derizi mỉm cười, giờ thì những đòi roi hay lời lẽ miệt thị của phu nhân Rowenda đối với chàng chỉ giống như một thứ ký ức xa xăm, thậm chí là cuộc đời khác. Chàng trả lời đại nguyên lão, không quên cho ông biết rằng mình đang hạnh phúc ra sao khi ở bên công chúa Nasya. Và thảy những phúc lành này đều do sự bảo trợ của đức ông nhà Sudo đem lại. Nếu ông không mua thằng bé người Rusland nghèo khổ từ tay tên chủ nô, rồi cho nó một chỗ trú ngụ, có lẽ nó đã chết rục xác ở đâu đó trong những cánh rừng lá kim hoặc bỏ mạng trên con thuyền buôn xuôi về tiểu lục địa... Đối với chàng, Judas Sudo không chỉ là ông chủ tốt bụng, mà còn là người đã ban cho chàng một cuộc đời mới, tốt đẹp hơn gã quý tộc nghiện rượu ở Stella. Derizi kính trọng đại nguyên lão, thế nên chàng giãi bày mọi thứ một cách thành thật, tựa như đứa con trai đang bộc bạch với cha mình những gì anh ta nghĩ trong đầu để tìm kiếm lời chỉ dẫn khôn ngoan. Lãnh chúa xứ Masian đón nhận sự biết ơn của chàng với vẻ hài lòng, có lẽ đấy là điều ông muốn được nghe khi đặt ra câu hỏi.

"Một ngày nào đó, con trai của ta, cho phép ta gạt bỏ những lễ nghi để gọi con như vậy..." Câu nói của đại nguyên lão bị trận ho dữ dội cắt ngang. Derizi vội nhoài người ra toan vỗ lưng giúp cha nuôi, nhưng ông lại giơ tay ra hiệu ngăn chàng làm vậy. Sau một hồi chật vật, vị lãnh chúa mới tiếp lời. "Một ngày nào đó, ta hi vọng con nhớ rằng mình là người nhà Sudo, và nhà Sudo luôn làm mọi thứ vì gia đình."

"Ngài Judas, ta...tất nhiên ta sẽ luôn nhớ đến gia tộc Sudo." Derizi bối rối trước cái không khí nghiêm túc thái quá mà đại nguyên lão tạo ra. Dẫu vậy, chàng vẫn thận trọng đáp lời ông.

Judas Sudo nhìn chằm chằm vào Derizi, cặp mắt của ông ta bỗng ánh lên, sắc lạnh như mắt loài chim ăn thịt đang dò xét mọi ngả trong cuộc đi săn của mình. Ông ta khiến chàng cảm thấy bất an, dù không rõ lý do vì đâu. Cuối cùng, đại nguyên lão đứng dậy, ông lại quay về với dáng vẻ bệnh tật, cố vỗ nhè nhẹ lên vai đứa con trai nuôi và lẩm bẩm giục chàng nên nghỉ ngơi. Tất nhiên, Derizi biết hành động thân tình ấy còn đồng nghĩa với việc ông chắc chắn biết điều gì đó về hình xăm. Mãi cho đến tận lúc Judas Sudo đã rời thư phòng, chàng vẫn còn ngồi trầm ngâm trước lò sưởi, hình ảnh con chó đen ba đầu trên miếng da khô quắt vẫn lởn vởn trong đầu chàng. Nhưng rồi, khi nghe tiếng chuông báo lúc nửa đêm văng vẳng từ một nhà nguyện nào đó, chàng đành thở dài đầu hàng và tạm gác lại những suy nghĩ ngổn ngang.

Dạo bước dọc theo hành lang dẫn về căn phòng ngủ của mình, chàng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận ra hôm nay là đêm trăng tròn. Ánh sáng bàng bạc êm dịu buông rủ xuống vạn vật, len lỏi như dòng suối dịu êm chảy qua những song sắt được uống hình dây leo rườm rà, đổ vào dinh thự, soi sáng đường đi của chàng. Cảnh tượng yên ả, tĩnh mịch của đêm khuya khiến Derizi thấy thư thái hơn, chàng nở một nụ cười khi nghĩ đến đứa con trai bé bỏng đang ở Farland của mình. Rồi những suy nghĩ miên man lẫn tưởng tượng về Drako dần dẫn dắt chàng đến với công chúa Nasya. Kỳ thực Derizi muốn gặp nàng bởi hôm nay cả hai vẫn chưa có cơ hội làm vậy, nhưng có lẽ giờ này nàng đã say giấc nên chàng tự nhủ sẽ tìm đến nàng vào ngày mai, trước lúc họ xuất phát đến cánh đồng – địa điểm đã được ấn định để gặp Orson. Vừa bẻ ngã rẽ cuối hàng lang, bước chân chàng chậm dần khi thấy từ căn phòng của mình có ánh nến nhàn nhạt hắt ra. Dẫu điền trang Safiro được canh gác nghiêm ngặt, song sự thận trọng lẫn đa nghi mà vụ ám sát hụt ở Farland đem lại vẫn khiến Derizi nắm chặt lấy con dao găm luôn mang bên người, sẵn sàng chiến đấu với bất kỳ kẻ thù nào. Một bước, hai bước, ba bước chân nữa... chàng hít thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.

"Ôi..." Công chúa Nasya thốt lên hoảng hốt. Khuôn mặt nàng tái nhợt khi nhìn thấy lưỡi dao sắc lạnh trên tay chàng, nàng sợ hãi đến mức làm rơi đồ xuống thảm. "Em đến tìm chàng..."

"Đại nguyên lão đã giữ ta lại quá giờ." Chàng thở phào nhẹ nhõm, xoay người đóng cửa rồi bước đến gần nàng. Món đồ công chúa vừa vô tình làm rơi khiến chàng chú ý đến, vậy là chàng khụy gối, nửa ngồi nửa quỳ nhặt nó lên. Một chiếc gương nhỏ, loại được chế tác cầu kỳ với mặt ốp chạm đủ thứ hoa văn đẹp đẽ. Derizi ngước lên nhìn vợ chàng, nom nàng đầy vẻ lúng túng. Và đột nhiên chàng nhận ra thứ đồ xinh xắn mình đang cầm trên tay không đơn giản chỉ là chiếc gương soi, nó ngọt ngào hơn thế. "Nàng nên đi ngủ từ sớm."

Công chúa Nasya cố giấu nụ cười, nàng chìa tay chờ nhận lại chiếc gương soi. Ánh đèn mờ nhạt giấu đi khuôn mặt đỏ ửng đầy ngượng ngùng của nàng, nhưng dường như chàng vẫn biết nàng đang nghĩ gì trong đầu.

"Em đã làm vậy suốt cả tuần nay, và em không thể ngủ được." Nasya cắn môi ranh mãnh, nàng cúi xuống thì thào. "Em nghĩ là chàng biết lý do..."

"Nasya thân mến," Derizi chưa kịp nói hết lời, nàng công chúa đã ngăn chàng lại bằng một nụ hôn. Nàng cuồng nhiệt đến nỗi phải đến khi chàng kiên quyết nhích người ra, hành động âu yếm ấy mới tạm dừng. Chàng nhắc cố kiềm chế ham muốn đang âm ỉ, trực chờ bùng lên trong lòng và từ chối nàng bằng chút lý trí còn sót lại. "Nàng vẫn chưa khoẻ lại...chúng ta đã đồng ý với nhau rằng giờ không phải..."

"Em đổi ý rồi, Derizi." Nàng nhào vào lòng chàng, và tiếp tục nụ hôn còn dang dở khi nãy. Giữa những khoảng nghỉ ngắn ngủi để cả hai hít thở một chút không khí, tiếng thở nặng nề, khó nhọc của chàng làm cho nàng hài lòng, chúng như sự khích lệ đầy khiêu gợi bên tai công chúa. Đôi gò bồng đảo dựng thẳng dán chặt vào khuôn ngực rắn rỏi của chàng, phập phồng theo nhịp thở, mời gọi chàng lột bỏ bộ váy ngủ bằng vải đũi mỏng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net