Rantipole (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã có một cuộc tranh cãi diễn ra ngay khi thái tử Orson quay trở về cung điện Esta. Ngay từ lúc bước xuống ngựa, gã gần như phát điên vì ghen tuông trước cái tin đức vua muốn sắp xếp để công chúa Nasya kết hôn với con trai đức ông Methusad Espanda. Song, thay vì đến chỗ cha mình để chất vấn về quyết định mà bản thân cho là ngu ngốc này, Orson lại tìm Nasya trút giận. Cánh tay to khỏe của gã giáng cho nàng những cái bạt tai trước cả khi gã nói lời chào với nàng. Công chúa không khóc, nàng chật vật tìm cách nhấc mình khỏi mặt sàn trải thảm và nhìn gã mọi rợ ấy bằng cặp mắt ráo hoảnh. Orson là một thằng hèn, thế nên nàng chẳng mấy ngạc nhiên với phản ứng này của gã. Anh trai nàng chưa bao giờ dám chống đối đức vua một cách công khai, trong khi gã vẫn luôn kiêu ngạo với những lời tung hô, tán tụng quyền lực của mình – thứ mà chính gã cũng chẳng biết bản thân đã thật sự nắm trọn trong tay hay chưa.

Nasya lùi lại sau vài bước, vừa đủ để Orson không thể choàng tay ôm lấy nàng một cách dễ dàng lúc cơn giận của gã tạm nguôi ngoai. Nàng lạnh lùng nói rằng gã sẽ không có cơ hội đụng đến người mình thêm nữa. Những trận đòi roi hành hạ lẫn năm tháng khốn khổ sống trong cung điện này đã dạy cho Nasya biết cách thao túng một gã đàn ông ngu ngốc như Orson.

"Chàng đã hứa với em rằng mọi thứ sẽ sớm kết thúc." Giọng Nasya run lên. "Nhưng nhìn xem chàng làm được gì? Đức vua vẫn ép em phải kết hôn với một kẻ bệnh hoạn như Janeiro trước mắt chàng."

Đúng như dự liệu đã diễn ra trong đầu Nasya vô số lần suốt những ngày qua, cặp mắt long sòng sọc của Orson dần nhìn nàng dịu dàng hơn. Nàng đoán, gã vẫn cho rằng nàng thật sự trao trọn niềm tin vào lời hứa hão huyền lúc trước. So với đức vua, Orson ngây ngô hơn rất nhiều trước phụ nữ, nhất là những người phụ nữ hoàn toàn thuần phục gã, và đám nịnh bợ. Thế nên, khi nàng thốt ra lời hờn dỗi như vậy, gã nghiêng đầu tỏ vẻ hài lòng. Trong mắt gã giờ đây, nàng giống với một con thú nuôi đang cần sự che chở. Và cái ý nghĩ sẽ phải kết hôn với Janeiro đã dồn nàng vào đường cùng, nó khiến nàng cảm thấy ghê tởm đến mức không kìm nén được. Suy nghĩ ấy làm cho lòng kiêu hãnh của Orson được ve vuốt, gã thích cái cảm giác trở thành người mà Nasya phải cầu cạnh trong lúc khốn khổ. Rồi theo lẽ tự nhiên, gã lại thấy hối lỗi khi nhìn vào gò má đỏ ửng của nàng.

"Ta...Nasya, hãy thứ lỗi cho ta." Orson ngập ngừng. Gã tiến lại gần Nasya hơn, kiên quyết ôm nàng vào lòng để dỗ dành. Hơi thở của nàng, da thịt man mát, mềm mại lẫn mùi hương hoa hồng tỏa ra trên người nàng làm khơi dậy ham muốn mãnh liệt trong lòng gã. Có điều, dường như gã đã khiến cho nàng tổn thương lẫn sợ hãi, đến mức từ chối những nụ hôn nồng nhiệt của gã.

"Không, Orson. Em chán ngấy đến tận cổ khi phải lén lút thế này. Mối quan hệ của chúng ta phải chấm dứt ngay bây giờ," Công chúa tỏ ra kiên quyết, nàng nom như đang bấn loạn hơn. "Em không muốn chết, Orson. Đức vua sẽ giết cả hai chúng ta nếu cuộc hôn nhân này không diễn ra một cách êm đẹp. Chàng có hiểu không? Janeiro không giống như Derizi, nhà Espanda đặt rất nhiều hi vọng vào hắn ta..."

Nói đến đây, nàng công chúa bật khóc, tựa hồ như nàng không thể kiềm chế nỗi sợ hãi lẫn tỏ ra mạnh mẽ thêm được nữa. Từ một kẻ hung hãn, sẵn sàng đánh đập Nasya không nương tay để thỏa mãn cơn ghen của mình, Orson dần trở nên nhẹ nhàng hơn với nàng. Gã chỉ đứng chôn chân ở một chỗ, từ bỏ mọi ý định đối xử thô bạo với cô gái yếu ớt đang lắc đầu buồn bã và gã thực sự lúng túng lẫn sượng sùng trước những lời trách móc đầy cay đắng kia. Cho đến khi gã ghé vào tai nàng thì thầm rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, nàng biết anh trai mình đã nghĩ về điều mà nàng muốn gã nghĩ. Tuy nhiên, trong một tíc tắc, lúc nàng để Orson hôn lên cổ mình, cặp mắt của nàng nhìn lơ đãng lên trần nhà được chạm trổ đầy những dây leo cùng hoa hồng. Và nàng tự nhủ, giờ thì mọi thứ chỉ còn thiếu một mồi lửa.

"Nasya yêu dấu," Orson thì thào. "Lần này sẽ khác, ta thề bằng cả tính mạng của mình."

*

* *

Janeiro được chào đón một cách long trọng khi y đến cung điện Esta. Chẳng những cả thái tử Orson và công chúa Nasya – hai người con của hoàng đế Renando - chờ y ở cửa cung điện từ sớm mà cả vị vua vốn chỉ quanh quẩn trong phòng ngủ suốt một thời gian dài cũng đã phá lệ, chịu tiếp kiến y ở đại sảnh đường Leono. Đứa con trai của đức ông Methusad Espanda chưa bao giờ được gặp hoàng đế của Vespero cũng như bước chân vào đại sảnh tráng lệ bậc nhất này. Thế nên giây phút cánh cửa lớn được chạm phù điêu đầu sư tử mở ra, Janeiro đã không giấu nổi sự ngạc nhiên lẫn thán phục trước vẻ đẹp đẽ của Leono và của cả ngai vàng phía trên cao – cái chỗ ngồi đầy quyền lực của hoàng đế Renando. Từ cánh cửa lớn, thảm đỏ thượng hạng mua từ Aum được trải dài đến tận ngai vàng, tạo thành một lối đi thẳng tắp cho vị khách phương xa. Hai bên lối đi ấy, trên các bậc thang thấp hơn, nơi mà dù đang bỏ trống thì y cũng có thể tưởng tượng ra khung cảnh quý tộc từ những dòng họ danh giá nhất Thrace đứng tề tựu đông đủ, được tô điểm bởi những tấm phù điêu cùng cột chống cỡ lớn. Vinh quang của Vespero đều khắc lại trên các tấm phù điêu ấy, thế nên chàng công tử nhà Espanda dường như lướt qua hơn năm trăm năm cai trị dài đằng đẵng mà con cháu Patro đại đế vẫn luôn tự hào một cách chậm rãi. Đôi mắt của Janeiro lại lướt xuống nhìn mũi giày của mình, y nhận ra sàn đại sảnh được lát bằng các phiến đá kỳ lạ, chúng trong suốt đủ để nhìn thấy được mặt hồ Balkan đã đóng băng vào mùa đông và tạo cảm giác cứ như thể cả cung điện này đang lơ lửng trên không trung. Tuy nhiên, sự thích thú ngắm nghía đối với tòa đại sảnh đường đó của Janeiro không kéo dài, nó vơi dần theo mỗi bước chân, nhường chỗ cho cảm giác hiếu kỳ trước hoàng đế Renando.

Khi đến gần hơn với ngai vàng và nhìn thấy rõ hơn dung mạo của đức vua đáng kính, ấn tượng của Janeiro đối với ông ta tệ đến nỗi chính y cũng phải bất ngờ. Hoàng đế Renando hiện lên với đôi mắt lờ đờ, bộ râu rậm và cái thân hình đồ sộ được phủ áo choàng lông thú đang ngồi choáng kín ngai vàng. Ông ta trông giống một còn gấu già sắp chết hơn là một con sư tử dũng mãnh như người ta vẫn thường ca tụng. Nước da của đức vua xanh xao, nhợt nhạt, nom đầy vẻ bệnh tật. Và với cái bộ dạng như vậy, Janeiro thầm nghĩ, hẳn những lời đồn cả người đức vua đang lở loét, chảy mủ dần đang lan truyền trong dân chúng đều trở nên thuyết phục hơn bao giờ hết. Janeiro ghét phải nhìn những thứ hư hại hoặc đang bước vào thời kỳ tàn lụi như đức vua, vì thế y gần như cúi gằm mặt xuống dán mắt vào thảm trải dưới chân khi cúi chào ông ta. Rồi kế đến, y lịch thiệp thốt lời chào lần lượt với thái tử Orson – một tên lỗ mãng mang nét mặt đao phủ, và cuối cùng là công chúa Nasya. Giây phút nàng mỉm cười hài lòng, đưa tay ra nhận nụ hôn thân tình, đôi tai thính nhạy của Janeiro đã nghe được tiếng nghiến răng ken két từ phía thái tử.

Ồ!

Janeiro buột miệng thốt lên khe khẽ như vậy, bởi y thích thú trước sự sắp xếp đáng yêu này của công chúa Nasya. Nàng ta quả thực là một con rắn giỏi luồn lách, y tán thưởng. Đức vua hắng giọng nhắc nhở rằng ông ta đang hiếu kỳ trước thái độ kỳ lạ của Janeiro. Cậu con trai hoang đàng, lắm tai tiếng nhà Espanda nhanh chóng nghĩ ra được lời giải thích hợp lý, y nhắc đến các tặng phẩm mà mình muốn dâng tặng. Rõ là lời này của Janeiro có hiệu quả, bởi sau khi nghe về những viên ngọc trai, tượng vàng cùng trang sức khảm đá quý,.. hoàng đế Renando đã đốc thúc tên nhóc hầu cận đưa y đến phòng riêng cũng như chuẩn bị các bữa ăn thật cẩn thận.

"Hãy xem nơi này là nhà của ngươi, con trai." Đức vua cất tiếng ồm ồm, ông ta bắt đầu cựa quậy người một cách khó chịu vì mủ tràn ra từ các vết lở loét đang khô keo lại, bám chặt vào vải vóc mặc trên người. "Nasya, con gái ta, sẽ giới thiệu cho ngươi mọi điều về nơi này cũng như sẵn sàng đón tiếp ngươi một cách thân tình."

Khuôn mặt Nasya đỏ ửng, nàng tỏ ra e thẹn xen lẫn với một chút bối rối. Janeiro cũng choáng váng trước cách mà đức vua nói về con gái ông ta. Còn ở phía bên kia mép thảm, thái tử Orson vẫn giữ im lặng, song cái cách hắn nhìn y thì chẳng khác nào muốn lột da kẻ thù. Đức ông Methusad, người cha kính yêu của Janeiro, từng quả quyết bằng một giọng điệu đầy khinh miệt rằng cung điện Esta chính là cái nhà thổ lớn nhất ở kinh đô Macedonica, còn độ ngang ngược của những tên chủ chứa thì đến nhà Sudo cũng phải chẳng sánh bằng. Và giờ thì y thật sự tin vào lời cha mình.

Quãng thời gian lưu lại cung điện Esta của Janeiro, theo một cách nào đó, diễn ra rất thú vị. Y dành ra hàng tiếng đồng hồ mỗi ngày để ngắm nghía những người chủ của cung điện, hệt như khán giả háo hức chờ xem màn cao trào trong vở kịch rối gay cấn. Cái đầu ranh ma của Janeiro nhanh chóng hiểu được từng ẩn ý sau mỗi lời nói hay hành động họ. Tất nhiên, Janeiro cũng là một phần của vở kịch ấy. Y vẫn phải tỏ ra hứng thú với Nasya, hoặc chí ít, cần cho cả đức vua lẫn thái tử Orson thấy rằng mình đang tán tỉnh nàng ta. Còn đối với công chúa, y phát hiện ra nàng quả thực là một con ả điên khùng hiếm thấy bởi nàng ta đủ tỉnh táo lẫn khôn ngoan để che giấu sự điên loạn của bản thân khéo léo hơn bất cứ ai. Càng trò chuyện với Nasya, Janeiro càng hiếu kỳ hơn về gã phu quân mà nàng đã lựa chọn lúc trước. Có rất nhiều lời đồn đại về tên đàn ông khốn khổ đó, song ai cũng quả quyết rằng hắn là con trai của đại nguyên lão Judas Sudo và khá hào hiệp. Vì thế nên gần như chẳng có lời chê trách hay than phiền nào về hắn, ngoại trừ việc hắn thường làm công chúa Nasya nổi điên khi công khai qua lại với rất nhiều tình nhân ngay trước mũi nàng ta.

"Người đang nhớ đến phu quân của mình?" Janeiro hỏi, tay gã quẹt đầu cọ vào bảng gỗ, cố pha ra một màu mô phỏng được nước da trắng nhợt của công chúa Nasya. Trông thật thiếu sức sống, y nhận xét kín đáo trong đầu, nhưng nào có thể đòi hỏi điều gì hơn khi ngoài trời cả tuần nay không có chút nắng ấm nào.

"Nếu vậy thì sao?" Nàng công chúa đáp lời, đôi mắt thiếu phụ đầy mơ màng thoáng chốc lại trở thành lưỡi dao sắc lẻm hướng vể phía Janeiro – kẻ đang cố vẽ nàng, theo gợi ý của đức vua trong bữa tối hôm trước.

"Một người phụ nữ héo hon vì chờ chồng nom sẽ đẹp hơn..." Y bỏ lửng vì nhìn thấy cô hầu có tên Soifi bước vào phòng. Đấy cũng là một trong số những tình nhân mà hoàng tế Derizi đã bỏ lại ở kinh đô. Tất nhiên, y dám cược rằng khi làm vậy, Derizi hoàn toàn không nghĩ đến việc công chúa Nasya sẽ hành hạ cô ta ra sao. "Thế là đủ ấm rồi, cám ơn Soifi. Ta cần thay chậu nước này."

Soifi thả thêm than vào lò, cô hầu lí nhí vâng dạ theo yêu cầu của Janeiro. Còn ở phía đối diện, công chúa Nasya dõi theo từng động tác của Soifi với vẻ căm ghét hiện rõ. Ả tình nhân mà Derizi yêu quý đã bị tóm cổ ở một thị trấn nhỏ, cách Farland khoảng hai ngày đường. Sau đó, người ta đem giao nộp ả cho nàng trong bộ dạng rách rưới, bẩn thỉu. Việc đấy khiến Nasya hả hê vô cùng, nàng dồn hết những lo âu lẫn giận dỗi khi không nhận được thư hồi âm của Derizi vào những trò hạ nhục Soifi. Đầu tiên là tống cổ ả vũ nữ mạt hạng ấy đến ở cùng với đám hầu gái, tiếp đó, nàng bắt đi đứa con trai yêu quý của ả, và rồi nàng hài lòng khi được chứng kiến Soifi ngoan ngoãn làm công việc nặng nhọc như một đứa nô lệ - điều mà trước đây Derizi không cho phép xảy ra.

"Ngài đang quá lịch sự với một con hầu, Janeiro." Công chúa cựa mình, nàng đưa tay chỉnh nếp váy cũng như cài lại cúc vàng ở phần cổ tay. Soifi cúi gằm mặt, cô ta nhanh nhẹn rót rượu vào ly bạc rồi đưa đến cho nàng.

"Với những người phụ nữ thì đấy là việc nên làm." Janeiro thẳng thắn, dù y biết rõ Nasya sẽ phản ứng ra sao. Người Anglo tôn trọng phụ nữ và hắn lấy làm tự hào về truyền thống tốt đẹp đó.

"Ngài sẽ khiến lũ mạt hạng nhầm tưởng về địa vị của chúng." Nasya nhấc ly rượu, đung đưa nhè nhẹ để thứ thức uống bên trong thêm đậm mùi. "Ta từng cho một ả vũ nữ sống nhờ trong cung điện, vì lòng từ của thánh thần, và ả lại cố gắng cướp đi của ta một vài thứ."

Nghe đến đây, Soifi tội nghiệp cúi đầu thấp hơn nữa, cô ta đứng nép mình vào một góc gần lò sưởi, cố tránh xa khỏi tầm mắt của chủ. Công chúa Nasya đảo mắt chán nản khi chứng kiến bộ dạng vụng về đó, nàng phẩy tay ra hiệu cho đứa hầu lui ra ngoài. Đợi cho Soifi đi hẳn, nàng mới đứng rời khỏi chiếc ghế bọc nhung mềm mại để đến gần Janeiro. Nasya ngắm qua bức tranh mà y đang vẽ dở dang, rồi nhấp một ngụm rượu. Nét mặt công chúa không tỏ vẻ hài lòng hay khó chịu, nàng ta chỉ đứng trầm ngâm trước giá vẽ khá lâu. Cuối cùng, nàng đột ngột kéo Janeiro lại, hôn y một cách cuồng nhiệt và mớm rượu cho y. Hành động thân mật bất ngờ đó của nàng khiến Janeiro ngơ ngác, nhưng rồi y cũng vui vẻ hùa theo.

"Phần thưởng cho ngài, ngài Janeiro. Ta hài lòng với bức tranh này." Nàng công chúa kết thúc nụ hôn của mình bằng một lời giải thích, giọng nàng trở nên gợi cảm khi ngập ngừng lẫn với tiếng thở gấp. Rượu chảy men theo khóe miệng, trượt xuống thấm ướt đẫm phần ngực áo nàng mặc, khiến cho nàng trông quyến rũ hơn bao giờ hết.

"Vinh dự của thần, thưa người." Janeiro thì thào, y kéo Nasya lại gần, tiếp tục hôn nàng và cái cách tay y lần đến những sợi dây buộc trên váy áo của nàng thì rõ là y đang muốn mọi thứ đi xa hơn.

Đương trong lúc Nasya và Janeiro Espanda quấn lấy nhau đầy khiếm nhã. Phía bên ngoài vang lại tiếng thau đồng rơi xuống sàn đá. Cái âm thanh chát chúa đấy làm công chúa Nasya giật mình, nàng vội vã kéo lại váy áo rồi hướng mắt nhìn về phía cảnh cửa khép hờ. Qua cái khe cửa mở he hé, nàng nhìn thấy Soifi đang luống cuống quỳ rạp xuống vì không biết xử trí ra sao với vũng nước lênh láng mà cô ta vừa đánh đổ, và nàng lập tức hiểu chuyện mọi chuyện. Đấy là một tình cảnh thật khó xử với cả ba người. Khuôn mặt Nasya từ ửng đỏ dần chuyển sang trắng bệch. Trong lúc Janeiro còn chưa biết phản ứng ra sao thì công chúa đã đi đến chỗ ả hầu vụng về. Nàng giáng cho cô ả một cái bạt tai đau điếng và lôi cô ta trở lại phòng.

"Nghe này Soifi, hãy ngậm miệng lại và quên những gì ngươi vừa thấy." Công chúa túm lấy tóc của Soifi, nàng gằn giọng dọa nạt. "Nhớ đấy. Ta không muốn ai khác biết chuyện này."

Nàng công chúa dứt lời và hài lòng khi Soifi co rúm người. Cô ta gật đầu liên tục, thậm chí còn run rẩy đến mức không thể nói lên lời. Song, như còn chưa thực sự yên tâm rằng Soifi sẽ không hé răng nửa lời về chuyện vừa nhìn thấy, vào buổi tối của ngày hôm đó, nàng đã tống giam cô ta vào ngục tối vì tội trộm cắp.

*

* *

"Nói cho ta nghe xem nàng đang nghĩ gì?"

Orson bước đến cạnh Nasya và hỏi nàng như vậy. Hắn thả ánh nhìn về cùng hướng với nàng hướng ra phía ngoài cửa sổ, rồi dừng lại ở bên kia khoảng sân lớn của cung điện – nơi Janeiro Espanda đang tự mình chăm sóc cho con ngựa yêu quý của hắn. Vị khách từ xứ Anglo đã lưu lại nơi này được tròn hai tuần, và hắn dành phần lớn thời gian để lấy lòng cả đức vua lẫn công chúa Nasya. Đâu đó trong hoàng cung này, đám người hầu đã bắt đầu râm ran những lời tán tụng dành cho Janeiro thay vì đặt ra câu hỏi hắn thích ngủ với đàn ông hay đàn bà như lúc trước.Tuy nhiên, Orson thì khác, gã chẳng những không có thiện cảm mà còn ngày càng bực bội với sự hiện diện của Janeiro. Cách đức vua săn đón hắn đã khẳng định rất rõ rằng hắn đem lại lợi ích cho ông ta. Và lợi ích với đức vua luôn đồng nghĩa với hiểm họa dành cho gã. Khi còn ở Themira, rất nhiều chư hầu của nhà Anglo – những kẻ bất mãn khi Methusad Espanda thừa kế tước vị từ lão lãnh chúa già – đã không ít lần cảnh báo gã về thái độ quá thân thiết với nhà Hamilton của gia tộc Espanda. Đấy có lẽ cũng là lý do hoàng đế Renando muốn Nasya kết hôn một lần nữa. bỏ qua sự tồn tại của tên chăn ngựa Derizi Flava.

"Không phải ở đây, Orson." Nasya gạt bàn tay của anh trai ra khỏi người mình. Nàng không muốn đánh động đến bất cứ ai về mối quan hệ giữa hai người.

"Hãy trả lời câu hỏi của ta." Orson gặng hỏi, gã khụt khịt mũi khi cơn gió lạnh đột ngột ùa đến. "Nàng đã tỏ ra rất thân thiết với hắn và ta không muốn phải hắn trở thành hoàng tế mới."

Nasya không trả lời, nàng tỏ rõ vẻ khó chịu trước những lời lẽ của Orson.

"Đừng nói với ta rằng nàng quên người chồng yêu quý của mình nhanh đến vậy." Sự im lặng của Nasya khiến Orson bực bội, gã mỉa mai nàng. Dẫu sao thì gã vẫn còn nhớ rất rõ cái ánh mắt âu yếm, tình tứ đến mức muốn chết đi sống lại mà nàng từng trao cho Derizi cách đây không lâu. "Hay nàng đã bắt đầu thấy trống trải mỗi đêm? Cha chúng ta sẽ không bao giờ để thằng nhãi đấy quay trở lại Macedonica..."

"Im đi Orson!" Nàng công chúa nghiến răng, nàng túm lấy cổ áo của hắn và thốt ra từng từ. "Đừng nói với ta bằng cái giọng đê tiện đó. Chí ít thì cả Janeiro và Derizi đều cố gắng làm gì đó vì ta..."

Công chúa bỏ lửng câu nói. Nàng hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh, một lúc sau, nàng ngập ngừng nói với anh trai về tâm tính thất thường của hoàng đế. Ông ta đang hành hạ nàng mỗi ngày vì thứ linh cảm đáng nguyền rủa nào đó, cái khiến cho ông ta quả quyết rằng mình đang bị một kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối để đầu độc mình mỗi ngày. Đức vua điên rồi, nàng lặp đi lặp lại như vậy.

"Một ngày nào đó ông ta sẽ giết tất cả chúng ta." Giọng Nasya như sắp vỡ vụn. "Janeiro là cách duy nhất để ta trốn khỏi nơi này, sau khi kết hôn, hắn sẽ đưa ta về Anglo."

"Vậy còn ta, Nasya?" Orson đưa tay bóp cổ nàng, đôi mắt của hắn hẳn lên những tia máu, báo hiệu một cơn giận dữ đang vần vũ trong lòng gã.

"Chàng là một kẻ hèn nhát." Nasya giãy giụa, thoát ra khỏi bàn tay lực lưỡng của anh trai. Nàng vội vã gỡ những chiếc cúc áo bằng vàng ở cổ tay ra, rồi kéo ống tay áo lên cao hơn một chút, để lộ vết thương do roi ngựa để lại. Chúng chằng chịt cả mới lẫn cũ, nom ghê rợn đến mức Orson cũng phải rùng mình khi nhìn thấy. "Ta đã đợi chàng, và đây là những gì ta nhận được. Chàng có quyền lực, nhưng chàng chỉ ngồi yên một chỗ, điều duy nhất chàng có thể làm là chờ đợi đức vua lìa đời. Đồ hèn nhát!"

===

(*) Rantipole: Hoang dại và liều lĩnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net