Sleep tight (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Derizi nhận ra, vợ của chàng, công chúa Nasya bỗng nhiên trở nên bồn chồn và dễ cáu gắt. Nàng có thể trách mắng họăc trừng phạt những người hầu chỉ vì một vài chuyện nhỏ nhặt, tỷ dụ như chúng quên đóng cửa phòng ngủ của nàng hay chẳng may đánh thức nàng dậy muộn. Điều khiến Derizi ngạc nhiên là chỉ vài ngày trước, họăc chăng là ở thời điểm trước lúc thái tử Orson quay trở lại vương đô, nàng vẫn còn tỏ ra dễ chịu với tất thảy mọi người, kể cả hoàng tử nhỏ. Mọi thứ chỉ thay đổi kể từ lúc thái tử Orson hiện diện trong cung điện này.

Và cũng vì sự thay đổi đáng sợ đó mà chàng buộc phải hạn chế bớt những cuộc thăm nom cậu con trai Raven cùng mẹ của nó - nàng Soifi. Công chúa đã từng đe dọa sẽ hành hạ hai mẹ con nàng theo cách khủng khiếp đến nhường nào thì chàng là người duy nhất hiểu rõ, thế nên chàng không hề muốn chọc giận nàng ta vào lúc này. Đây là quyểt định đúng đắn, đức ông Judas đã tán dương như vậy khi nghe chàng thuật lại trong lúc cả hai cùng đi dạo dọc những hành lang chạy nối giữa các tòa tháp vào một buổi sáng mùa đông hiếm hoi tuyết ngừng rơi.

"Con biết đấy con trai, đức vua đã đổ bệnh, và thật đáng buồn sao khi bệnh tật khiến ngài dần mất đi sự minh mẫn của mình." Đức ông thở dài. Từ cuối mùa thu, nhà vua liên tục bị hành hạ bởi những cơn đau đầu, tóc của ngài rụng dần và tay chân luôn run rẩy mỗi khi trút bỏ áo choàng giữ ấm. Cũng bởi thế mà ngài đã triệu hồi đại nguyên lão của mình từ Masian về vương đô với hi vọng ông ta có thể giúp trông coi công việc triều chính. Tất nhiên, đó cũng là lý do thái tử Orson ở lại cung điện Esta thay vì quay về dinh thự của ngài ở Themira.

Derizi giữ im lặng, chàng biết bệnh tình của nhà vua thậm chí còn tệ hơn thế. Ông ta gần như chẳng bước chân ra khỏi phòng ngủ và luôn trong tình trạng điên loạn. Có đôi lần, công chúa Nasya được triệu đến chăm sóc cho cha mình, nhưng mỗi bận như thế, lúc trở về nàng luôn buồn bực, nổi nóng. Đám nữ tỳ rỉ tai nhau rằng, nhà vua đã đánh nàng khi ông ta lên cơn điên. Dĩ nhiên, đấy có phải sự thật hay không thì chẳng ai dám chắc. Chàng không quá chú ý đến những chuyện ngồi lê đôi mách như vậy của đám người hầu, dẫu vì lòng hiếu kỳ ngu ngốc, chàng vẫn lắng nghe. Sống trong cung điện Esta và phải chịu đựng tính khí thất thường của công chúa Nasya lẫn các thành viên hoàng tộc khác trong một thời gian đã đủ để chàng nắm được luật lệ ở nơi này. Sự im lặng luôn là bùa hộ mệnh cho những kẻ thông minh.

"Bệnh tật thường đem đến nỗi bất hạnh, thưa cha." Một hồi lâu sau Derizi mới đáp lại như vậy.

"Với một vài người, như công chúa Nasya chẳng hạn, biết đâu lại là phước lành do thánh thần ban tặng?" Đột nhiên đại nguyên lão tỏ vẻ nghiêm nghị, ông nhìn thẳng vào mắt cậu con trai nuôi của mình một cách đầy ẩn ý. Cái nhìn đó dường như bao hàm rất nhiều điều mà ông không thể thốt ra được thành lời vì nhiều lẽ. "Đức vua yêu quý nàng, và biết đâu đấy ngài sẽ để nàng kế vị mình."

"Khi ngài đã chọn đức ngài Orson làm thái tử sao, thưa cha?" Vị hoàng tế hỏi, song chính chàng cũng đã phần nào đoán được câu trả lời. Thái tử Orson chưa bao giờ được gia tộc Hamilton cùng Nguyên Lão Viện thừa nhận, bởi ngài chỉ là con hoang, như cách người ta vẫn thường lén lút bàn tán với nhau.

"Công chúa Nasya đã hạ sinh được hoàng tử, Derizi thân mến, hẳn con cũng rõ đức vua quấn quít với đứa bé nhường nào." Judas Sudo ghé gần lại một chút, ông hạ giọng thì thào đầy cẩn trọng khi nhắc đến hoàng tử vừa chào đời. Hiển nhiên là chuyện hoàng tế Derizi bị vợ cắm sừng chẳng phải điều gì quá mới mẻ, nhưng dẫu sao đi nữa ông vẫn cho rằng cần có đôi chút tế nhị ở đây. Một lý do khác, cái lý do hệ trọng hơn khiến cho đại nguyên lão dè dặt mỗi lần trò chuyện về công chúa Nasya, có liên quan đến gã tình nhân giấu mặt của nàng – cha đẻ của Juhan bé bỏng. Phải, ông suy nghĩ đôi chút trước lúc đưa ra quyết định cần phải hướng đứa con nuôi ngu ngốc này đi đúng đường. "Tại sao ngài cần phải chọn một thằng con hoang kế vị thay vì một hoàng tử thuần huyết? Derizi, nếu có ai trong cung điện này xứng đáng được ngồi lên ngai vàng, thì ta có thể khẳng định với con rằng kẻ đó nên là hoàng tử Juhan. Và đến cả Orson cũng sẽ không phản đối lựa chọn đấy đâu."

Rõ ràng là đức ông Judas Sudo đã nói rất nhiều điều, một ngoại lệ hiếm hoi khi mà ông ta luôn giữ thói quen kiệm lời, nhưng thật lạ lùng làm sao, Derizi dường như chẳng nghe thấy gì ngoài từ "thuần huyết". Cái từ khốn kiếp ấy xoáy vào tâm trí chàng rồi đeo bám dai dẳng tựa loài bọ hút máu đáng ghét. Những ngày sau đó, Derizi không một giây phút nào ngừng suy nghĩ về hoàng tử Juhan cùng dòng máu "thuần huyết" của thằng bé. Rồi tựa như lúc đẩy nhẹ một quân cờ vuông trong trò domino, nó sẽ kéo theo một chuỗi ngã đổ của các quân cờ xếp liền sau, khi để tâm đến lời của đức ông Judas, chàng vô tình dành cho công chúa Nasya nhiều sự chú ý hơn. Nàng tiều tụy đi nhiều sau khi hạ sinh hoàng tử Juhan, và ngoại trừ những lúc nàng trút giận lên đầu đám người hầu thì nàng luôn trong tình trạng u uất, buồn rầu. Thậm chí, dần dà nàng cũng dường như bỏ quên sự tồn tại của chàng cũng như không còn gây ra bất kỳ cuộc cãi vã nào mỗi lần nàng bắt gặp chàng đến chỗ Soifi nữa. Tựa hồ nàng đã chấp nhận việc mình sẽ phải chia sẻ chàng với một ả tình nhân.

Vào giữa mùa đông, tình trạng bệnh tật của nhà vua khả quan hơn đôi chút. Ngài đã có thể lên triều vào một vài ngày trong tuần, và nhờ vậy mà công chúa Nasya không còn phải đến chăm sóc cho cha nàng nữa. Thay vào đó, nàng bắt đầu lui có thói quen tự mình chăm sóc cho những cây hoa hồng trong ngôi nhà vườn bên hông biệt viện Sophia. Cuộc sống của chàng, của gã hoàng tế khốn khổ lúc trước, bỗng nhiên trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Chàng và nàng vẫn duy trì một vài thói quen của các cặp vợ chồng son hạnh phúc như dùng bữa, chơi cờ hay thỉnh thoảng là cùng khiêu vũ trong một yến tiệc nào đó. Và chẳng có gì khác nữa, chàng vẫn tuân theo cấm kỵ mà nhà vua đã đặt ra lúc trước. Có lần, chàng đã thử ghé thăm khu vườn trong nhà của nàng. Chàng không được phép bước vào mà chỉ đứng bên ngoài và nhìn qua những ô cửa băng lạnh bám mờ. Cách bài trí cùng đồ vật bên trong, thật đáng ngạc nhiên sao, lại chẳng có gì khác biệt so với căn nhà gỗ ở Hycinth – nơi mà lúc trước chàng và Soifi thường lén lút gặp nhau. Đấy hẳn là một sở thích quái gở khác của Nasya, chàng nghĩ như vậy và không đến đó thêm lần nào.

"Chàng có thể đem cái này cho Raven vào ngày mai." Công chúa Nasya ngồi trước lò sưởi, nàng chìa chiếc áo len vừa đan cho chàng. Nàng sẽ đan len vào buổi tối, nếu một hôm nào đó, như hôm nay, chàng từ chối chơi cờ cùng mình. Trò giết thời gian này khiến nàng thư thái, và tâm trạng thư thái này khiến nàng nghĩ đến đứa con riêng của chồng mình với đôi chút thiện cảm. Nàng đã nhìn thấy thằng bé kháu khỉnh ấy vài lần, khi Soifi lén lút tìm gặp chàng. Thánh thần ban phước, nó luôn nằm ngoan trong đống tã vải và chẳng hề quấy khóc. 

Derizi miễn cưỡng nhấc người khỏi chiếc ghế bọc lông, chàng tiến lại gần và kính cẩn đón nhận chiếc áo rồi tạ ơn đúng với lễ nghi. Tiếng chuông từ điện thờ Mauna ngân lên, dẫu nghe cũng chỉ vang vọng từ đằng xa, nhưng cũng đủ để báo hiệu cho cả kinh đô Macedonica biết rằng giờ cầu nguyện buổi tối của những kẻ sùng đạo đã kết thúc, đã đến thời họ nên được chìm trong mộng đẹp. Derizi chẳng phải một tín đồ ngoan ngoãn, tin yêu gì thánh thần, song chàng cũng toan cáo lui để rời ra gian phòng bên cạnh, nơi chàng đã chọn làm chỗ ngả lưng vào mỗi tối để thỏa mãn yêu cầu không chung chăn gối với công chúa Nasya. Phía bên ngoài, cơn bão tuyết kéo dài mấy hôm nay tựa hồ vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Đêm nay sẽ là một đêm lạnh lẽo, Derizi tự nhủ khi nhớ ra cần đợi đến hai ngày nữa đám người hầu mới sửa xong lò sưởi.

"Chàng nên ngủ lại ở đây," Đột nhiên công chúa Nasya cất tiếng, ngăn chàng rời đi. "Sẽ chẳng ai trách phạt chàng nếu chàng nghe theo mệnh lệnh của ta."

Nói rồi nàng sốc lại chiếc chăn mỏng đang khoác và trèo lên giường. Giọng của Nasya không mang sự ép buộc giống mọi lần, Derizi biết rằng chàng hoàn toàn có thể từ chối mà không khiến nàng nổi điên, nhưng lúc chàng định mở lời thì sự ấp áp cùng mềm mại từ chiếc áo len cừu đang cầm trên tay lại cản chàng thốt ra. Những ngày qua đã trôi qua trong yên bình, và thật ngu ngốc nếu chàng cứ cố chống đối công chúa, làm nàng phật lòng chỉ vì một vài chuyện nhỏ nhặt như thế này.

"Thần sẽ ngủ dưới sàn." Chàng ngập ngừng đáp lại.

*

* *

Công chúa Nasya có một đôi mắt rất đẹp. Chúng trong veo và sáng lên vẻ kiên định, nếu nhìn lâu hơn một chút, thì chúng còn mang theo cả nét dịu dàng, trìu mến đủ làm mềm đi những trái tim cứng rắn nhất. Đó là điều Derizi đã nghĩ trong đầu lúc chàng mở mắt và bắt gặp nàng đang cúi xuống nhìn mình. Những người phụ nữ có cặp mắt như thế, chàng mơ hồ nhớ lại lời lẽ từng nghe được ở đâu đó, thường giống như một bông hồng, đẹp đẽ nhưng được bao bọc bởi bụi gai sắc nhọn. Khi nhìn vào mắt nàng, chàng tựa hồ thấy hình ảnh của chính mình trong đó, mơ màng và ngây ngô giống kẻ ngốc. Nasya khác hẳn với Soifi, cách nàng nhìn chàng không mảy may vương vấn chút ham muốn nào. Nó dịu êm, mong manh và luôn anh ánh nước mắt. Nó vừa như trách móc nhưng cũng lại như mong cầu một sự che chở.

Một sự che chở ư? Derizi lại nhớ đến hoàng tử Juhan cùng cái từ "thuần huyết" thốt ra từ miệng đức ông Judas. Chàng bối rối tránh né cái nhìn của công chúa bằng cách vờ trở mình. Thế nhưng, trái với mong muốn của chàng, công chúa vẫn nghiêng người nằm sát mép giường mà quan sát. Cả căn phòng chỉ còn lại ánh nến leo lắt cùng sự tĩnh lặng trống trải của đêm khuya. Giữa cái khung cảnh yên ắng ấy, chàng có thể nghe được rõ hơi thở nhè nhẹ của công chúa. Chúng nhỏ thôi, song cũng đủ cho chàng biết là nàng đã chợp mắt hay chưa.

"Ta muốn nghe chàng kể về gia đình chàng." Bỗng nhiên nàng mở lời. "Ta biết chàng vẫn chưa ngủ, chàng rất vụng chuyện nói dối."

Derizi lén thở dài, chàng xoay người trở lại và bắt đầu kể cho nàng nghe về ngôi làng Stella. Cha của chàng, quý tộc Sergei Flava, từng là lãnh chúa giàu có của một vùng đất nào đó mà chàng không nhớ nổi tên gọi cho đến khi ông ta quyết định nướng toàn bộ tài sản vào trò đánh bạc, những cuộc tiệc tùng trác táng cùng lũ gái điếm. Thật mỉa mai sao, chàng lại không thể chê trách Sergei vì cái sự phung phí, trụy lạc ấy, bởi nhờ thế mà ông ta mới gặp được mẹ chàng – một gái điếm có tiếng trong vùng và sinh ra những đứa con. Công chúa chớp mắt, nàng lắng nghe chăm chú, rồi thỉnh thoảng đặt ra một vài câu hỏi ngô nghê. Điều gì đã đưa chàng đến Vespero, nàng chống tay lên gối và tựa đầu cao hẳn lên để nhìn thấy chàng trọn vẹn hơn. Sự hiếu kỳ tỏa ra từ cặp mắt đẹp đẽ của nàng khiến chàng tiếp tục câu chuyện, dù biết rõ nó đáng buồn ra sao. Lãnh chúa Sergei Flava lâm vào cảnh nghèo túng, nợ nần sau khi viên sư gia của ông, người vẫn luôn trông coi mọi công việc lớn nhỏ trong lâu đài, đột ngột qua đời. Ở Stella thường có sói, Derizi nhìn thẳng vào mắt công chúa Nasya, và khi chúng phát hiện ra con mồi của mình chẳng còn đủ tỉnh táo để bỏ chạy hay tự vệ thì chúng sẽ chẳng ngần ngại gì mà không lao vào cắn xé, kiếm chác miếng ăn. Seiger Flava cũng lâm vào cảnh tương tự, ông ta khánh kiệt rồi nghèo dần vì những con sói đói khát vây sẵn xung quanh. Ông bị đá ra khỏi lâu đài vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, không có gì trên người ngoài bộ quần áo quý tộc nhăn nhúm. Không ai muốn chứa chấp gã lãnh chúa thất thế, từ những kẻ từng hầu hạ cho đến đám nông nô đều từ chối cho ông ta tá túc. Không một ai, trừ ả gái điếm cùng đứa con hoang khốn khổ đã bị ông ta xua đuổi từ lâu. Những mẩu thừa thãi bỗng chốc lại được thánh thần gán ghép lại với nhau để tạo thành một gia đình nhỏ. Thời gian đầu, Sergei Flava và cô vợ của ông ta khá hạnh phúc, nếu bỏ qua vấn đề tiền bạc. Song khi những đứa trẻ khác nối tiếp nhau chào đời, cơn ác mộng của nghèo đói và tuyệt vọng mới phủ bóng đen lên mái nhà của họ.

"Thần sẽ không bắt người phải nghe về cảnh khốn khó mà mình từng trải qua ở Rusland." Derizi đột nhiên nói như vậy. Chàng tin rằng công chúa Nasya đủ thông minh để tưởng tượng ra được.

"Sergei đã bán chàng cho đức ông Judas ư? Còn các em và mẹ của chàng?" Nasya nhíu mày. Kỳ thực, nàng hiếu kỳ vì chẳng khi nào Derizi tỏ ra quan tâm đến họ.

"Ông ta bán thần đi để trả đũa vì thần đã suýt giết chết ông ta bằng một cái liềm gặt." Chàng suy nghĩ, một hồi sau mới bình thản trả lời thành thật những gì đã xảy ra với mình.

Sergei đích thị là một tên khốn kiếp, bất kể là cha hay là chồng. Ông ta đắm chìm trong rượu, say xỉn và đánh đập lũ con nhỏ bất kỳ lúc nào thấy ngứa mắt với chúng. Để có tiền, Sergei đã biến ngôi nhà của mình thành nhà thổ, rồi dùng vợ cùng các con để kiếm tiền. Khi kể lại điều này, giọng chàng vẫn không kiềm được nét run rẩy. Còn công chúa Nasya, nàng thậm chí còn phản ứng gay gắt hơn, khuôn mặt nàng biến sắc và nàng lập tức ngồi bật dậy, đưa tay bịt tai lại để không phải nghe chàng thuật lại cảnh em gái cùng mẹ chàng bị đám đàn ông cưỡng hiếp mỗi đêm.

"Im đi!" Nàng hét lên. "Ta ra lệnh cho chàng im đi! Ta không muốn nghe nữa."

Derizi cũng ngồi dậy, chàng ngỡ ngàng nhìn nàng, nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của nàng. Công chúa Nasya ôm mặt, nàng khóc nức nở. Nàng co mình run rẩy ở góc giường. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chàng đã nhìn thấy hình ảnh em gái mình ẩn hiện nơi nàng. Lại một lần nữa, Derizi nhớ đến hoàng tử Juhan. Dường như chàng nghe thấy tiếng lách cách của quân cờ vuông cuối cùng đổ ập xuống mặt bàn gỗ, âm thanh ấy chát chúa đến mức làm nức toác bức tường ngăn cách chàng đến với sự thật, một sự thật khủng khiếp và đáng ghê tởm về thân thế của hoàng tử nhỏ. Chàng vươn tay tới, khẽ chạm vào bờ vai đang run rẩy của công chúa, rồi một cách thật nhẹ nhàng, chàng kéo nàng vào lòng để an ủi giống như từng làm với đứa em gái xấu số thuở nhỏ. Cái ôm của chàng vụng về, dè dặt nhưng may sao công chúa vẫn chấp nhận nó. Nàng nép mình vào lòng chàng và thổn thức không ngừng.

Nàng cũng từng trải qua sự chà đạp mà mẹ cùng em gái chàng từng gánh chịu. Nàng khóc vì nàng đã nếm trải nỗi nhục nhã đó. 

==

(*) Sleep tight: Có nghĩa "Ngủ ngon", cụm từ này xuất hiện trong một bài hát ru cổ của người Anh, vừa để diễn tả chiếc giường thắt từ dây thừng kiểu cổ vừa để chỉ việc lèn ga trải thật chặt để tránh những con rệp. 

Good night, sleep tight,
Don't let the bedbugs bite,
Wake up bright
In the morning light
To do what's right
With all your might.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net