Toska (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hôn lễ của Derizi Flava và công chúa Nasya diễn ra linh đình trong ba ngày, với đầy đủ lễ nghi trang trọng nhất mà một đám cưới hoàng gia cần phải có. Dẫu cho với Derizi, chàng chẳng quan tâm gì nhiều đến chúng.

"Thật điên rồ!" Chàng thốt lên với Soifi như vậy khi nghe nàng hỏi về công chúa Nasya - người từ giờ sẽ được biết đến là vợ hợp pháp của chàng. "Cô ta và cả đức vua đều là những kẻ điên."

"Thế nên họ mới để chàng đến chỗ em vào đêm tân hôn như thế này?" Soifi mỉm cười, nàng uể oải tựa người vào khuôn ngực trần vạm vỡ của chàng, hơi thở nặng nề sau một cuộc mây mưa phả vào da thịt chàng đầy khiêu khích.

"Đức vua đã yêu cầu ta làm vậy và Nasya cũng chẳng có ý phản đối..." Chàng lấp lửng tránh nói ra những suy nghĩ trong đầu.

Có lẽ là công chúa e ngại chuyện nàng ta không phải một trinh nữ và đang mang thai đứa con hoang của gã đàn ông tệ bạc nào đó? Còn nhà vua, ông ta đưa ra yêu cầu can thiệp vào chuyện phòng the của chàng là vì thương hại cho cô con gái yêu quý? Hẳn rồi, chàng tự nhủ, và vì vậy mà chàng không có đến mảy may bực bội hay bất mãn khi không được gần gũi với công chúa. Ngay từ đầu chàng đã chán ngấy bộ dạng héo hon cuta nàng, rồi cả khi nàng bắt ép chàng phải chấp nhận hôn lễ bằng những lời đe dọa ngang ngược nữa, tất thảy đều khiến chàng thêm ác cảm với nàng cũng như cả gia đình hoàng tộc này. Và nếu nhà vua không đưa ra yêu cầu thì chàng cũng sẽ từ chối lên giường với Nasya.

"Nasya giống như một cái cây thiếu nước, một mảnh đất khô cằn vậy." Chàng vuốt ve cơ thể Soifi, nó còn ẩm mồ hồi song lại mát lạnh. "Cô ta không thể sánh được với nàng."

"Chàng sẽ nghỉ qua đêm ở đây chứ?" Soifi ngồi hẳn dậy, nàng để mặc mảnh chăn mỏng trượt xuống, phô bày nửa thân trên trần trụi trước mặt chàng.

"Còn xem nàng có làm ta hài lòng hay không." Derizi bật cười, chàng vươn người đè nghiến nàng xuống giường và bắt đầu một truy hoan nữa, quấn quýt cho đến tận khi trời sáng.

Derizi rời đi lúc chàng nghe thấy tiếng chuông cầu nguyện buổi sáng. Công chúa Nasya và chàng vẫn phải dùng bữa cũng như đến cầu nguyện ở điện thờ Mauna theo phong tục của cư dân xứ Macedonica dành các cặp vợ chồng mới. Thế nhưng, khi chỉ vừa quay về biệt viện Sophia, chàng đã phải đối mặt với cơn giận dữ của Nasya. Nàng mở đầu bằng việc quát tháo những người hầu và đuổi họ ra khỏi phòng. Tiếp đến, nàng yêu cầu chàng hãy ngồi dùng bữa với mình. Derizi tuân theo mọi yêu cầu, chàng đã chuẩn bị cho điều này, thế nên chẳng hề thấy e ngại khi phải ngồi đối diện trước một con sư tử cái đang hằm hè như nàng. Công chúa Nasya mở lời trước, nàng hỏi về Soifi, về lý do chàng đến tìm nàng ta và thổ lộ rất nhiều điều về sự ghen tuông của nàng mà chẳng cần đợi chàng lên tiếng đáp lời. Nasya đang mất kiểm soát, Derizi thở dài, dẫu thời gian ở bên nàng ta chưa lâu nhưng chàng phần nào cũng quen dần với bộ dạng cùng ngôn ngữ lộn xộn mỗi bận cơn giận dữ của nàng phá vỡ mọi giới hạn lẫn nhận thức. Những khi ấy, cũng như lúc này, nàng có lẽ còn chẳng hiểu mình đang thốt ra điều gì. Và trong cơn điên thì nàng cũng chẳng buồn để tâm tới quần áo, đầu tóc. Cái váy ngủ của nàng được quấn thêm khăn choàng to sụ bằng lông thú, che kín vùng cổ, dù giờ không phải mùa đông, còn tóc nàng thả xõa rối tung lên trông chẳng khác nào một ả bù nhìn rơm ngu ngốc.

"Người nên bình tĩnh lại, thưa công chúa." Chàng tự tay rót nước vào cốc sứ và đẩy về phía nàng. "Đức vua đã yêu cầu thần làm vậy. Chúng ta sẽ là vợ chồng ở mọi nơi, trừ trên chiếc giường của người."

"Và chàng nghe theo ông ta? Chàng để mặc vợ mình ở lại trong biệt viện rồi đến ngủ với một con điếm?" Nasya bắt đầu đay nghiến, nàng đứng bật dậy, hất đổ đĩa thức ăn đang dùng dở xuống đất. "Tại sao chàng có thể chạm vào tấm thân bẩn thỉu của cô ta? Khi chàng hôn lên nó, chàng có ngửi thấy mùi những gã đàn ông khác để lại? Khi càng mây mưa và đem đến cho cô ta khoái lạc, cô ta có bao giờ rên rỉ vài cái tên xa lạ không? Tên của những kẻ cũng cho cô ta sung sướng giống như chàng? Chàng là một tên hạ tiện mới vui thú được cùng loại đàn bà đó."

"Nàng đã làm mọi cách để cưới tên hạ tiện như ta, công chúa Nasya cao quý ạ. Hãy dừng việc nhục mạ Soifi, chí ít ta cũng biết nàng ấy không đẻ cho mình một đứa con hoang." Chàng vẫn ngồi thản nhiên, chuyên tâm vào việc thưởng thức paté gan ngỗng. "Người thậm chí còn chẳng đủ đức hạnh để dè bỉu những ả gái điếm, chừng nào vẫn còn cái thai đáng xấu hổ kia còn tồn tại."

"Ta sẽ giết Soifi." Nasya thốt lên sau một hồi im lặng. Phải rồi, nàng sẽ lôi cô ta đến nhà thổ nào đó, để cho cô ta ngủ với hàng tá đàn ông trước khi treo cổ cô ta lên. Sau đó, nàng cho người vụt xác cô ta bằng roi da không ngừng nghỉ để trừng phạt tấm thân bẩn thỉu ướp đầy mùi tinh dịch kia. Chồng của nàng sẽ phải hối hận lẫn tởm lợm mỗi lần nhớ đến chuyện mình đã ôm ấp, giao hoan với cô ả.

"Cha của người đã cho phép ta nuôi bất kỳ ả đàn bà nào mà ta muốn, người có thể giết Soifi nhưng người không thể giết hết đàn bà trong thành Macedonica."

"Ta sẽ giết cả con trai chàng, dìm nó xuống nước hoặc bịt mũi nó bằng gối lông vũ." Nàng tiến lại phía sau, cúi đầu thì thầm bên tai chàng.

Lời đe dọa này tức thì khiến Derizi thay đổi thái độ, chàng túm lấy tay nàng theo cách thô bạo. Kế đến chàng dán môi mình lên môi nàng. Đấy không phải một nụ hôn, bởi chàng ngầu nghiến nó bằng răng mình, tựa như con thú dữ muốn cắn xé kẻ thù. Công chúa Nasya cố sức giãy giụa, sự kháng cự ấy khiến khăn choàng trên cổ nàng lơi lỏng dần rồi trôi tuột xuống đất. Cuối cùng, nàng đạp cào những cái móng tay sắc lẻm của mình vào bất kỳ nơi nào trên người chàng - chỗ nàng có thể cào được. Nasya đẩy chàng ra, nàng giơ tay giáng cho chàng một cái tát, rồi cũng chính bàn tay đó lại đưa lên kỳ cọ cặp môi sưng vù đương nhểu máu của mình. Nàng bận bịu với việc đó đến mức không nhận ra rằng Derizi đã nhìn thấy khuôn ngực lõa lồ vì bộ váy áo xộc xệch đang mặc trên người. Khuôn ngực chỉ mới bước vào kỳ phổng phao ấy in đầy vết cào cấu lẫn dấu hôn, chúng mới mẻ đến nỗi có thể kể cho Derizi hay là đêm qua vợ chàng cũng chẳng chịu đơn chiếc. Nàng cũng đã hoan ái cùng một tên đàn ông nào đó mà chẳng hề thấy hổ thẹn hay e ngại trước đứa trẻ đang mang trong mình.

"Thần nghĩ là người nên lo lắng cho đứa bé trong bụng hơn là ghen tuông với gái điếm." Chàng mỉa mai. "Chúng ta đều có bạn tình của mình, người sẽ phải chấp nhận chuyện đó nếu muốn duy trì cuộc hôn nhân ép buộc này."

"Im đi! Ta muốn giết đứa bé này, đứa bé và cả cha của nó. Ta căm thù đứa con hoang này, căm thù cả ngươi và Soifi, căm thù tất cả."

"Vậy thì thần xin phép cáo lui để không quấy rầy người." Derizi lạnh giọng, chàng cúi đầu chào cho có lệ rồi đi một mạch rời khỏi phòng, không quên tặng cho công chúa cái sập cửa đầy chua chát.

Bước đi được một đoạn, chàng thậm chí còn nghe được tiếng công chúa Nasya đập phá đồ đạc. Những chuỗi âm thanh vỡ nát cứ vậy nối tiếp nhau, cho đến tận lúc chàng đi khuất dạng khỏi hành lang. Và, tất nhiên, chàng không hề nghe được tiếng gào thét đau đớn của Nasya ở cuối những thanh âm ồn ã đó.

*

* *

Đầu mùa đông, công chúa Nasya sinh hạ đứa con đầu lòng trong sự hân hoan chào đón của cả vương quốc. Derizi Flava tất nhiên vẫn sắm vai một hoàng tế tận tụy và biết điều, chàng ở bên công chúa Nasya trong suốt những tháng cuối thai kỳ một cách bình yên. Vào cái đêm Nasya lâm bồn, chàng túc trực ngoài căn phòng của nàng sát sao đến nỗi tựa hồ như đứa bé thật sự là con ruột của chàng. Nasya không được khỏe, cuộc vượt cạn đó của nàng chẳng khác nào một cuộc chiến giành giật giữa sự sống và cái chết. Nàng kêu gào vì những cơn đau đớn, mồ hôi chảy túa khắp thân mình trong khi khớp xương phần thân dưới tựa hồ đang bị tháo bung ra. Có những khoảnh khắc, nàng kiệt sức và toan muốn buông xuôi để đi theo tiếng gọi của cái chết, song mỗi lần như vậy thì nỗi đau lẫn bao lời động viên nàng cố gắng vì đứa trẻ lại kéo nàng tỉnh táo. Công chúa Nasya nhớ ra nàng căm ghét đứa bé lẫn cha của nó thế nào, lòng căm ghét đó không cho phép nàng chết đi dễ dàng thế. Nasya giật lấy chiếc khăn vải từ tay một ai đó, nàng quá đau để nhận ra tất thảy gương mặt đang vây quanh mình, rồi nàng nhét chiếc khăn ấy vào miệng để đương đầu với những cơn chuyển dạ dữ dội đang ập đến ngày càng dồn dập hơn. Thân mình mảnh mai, ướt đẫm mồ hôi của nàng cong lên theo hơi rặn rồi thả lỏng vô lực vừa lúc bà đỡ cùng các nữ y reo lên. Đứa bé cất tiếng khóc ầm ĩ cả căn phòng. Nàng công chúa như lịm đi vì mệt mỏi, nàng trút tiếng thở dài ảo não. Cặp mắt nàng nhìn quanh quất khắp trần nhà được trạm khắc và bỗng nhiên nàng cất tiếng thều thào, đứt quãng hỏi về tên chăn ngựa - kẻ giờ là chồng hờ của mình. Nàng hỏi về hắn với một nỗi sợ hãi mơ hồ. Phải, nàng sợ sẽ phải nghe câu trả lời rằng hắn đang ở bên ả điếm kia, và nàng cũng sợ hắn sẽ thêm khinh bỉ mình chỉ vì đứa con hoang đáng nguyền rủa vưad chào đời này. Nhưng rồi, thật may mắn sao, kẻ hầu thì thào đáp lại cho nàng hay là Derizi vẫn còn đang túc trực bên ngoài.

Khi đứa trẻ được lau sạch sẽ những dịch nhờ và máu tanh, nó đưa bọc trong vải sạch rồi trao cho Nasya. Người ta để Derizi Flava vào thăm nàng.

"Hãy bế nó ra xa khỏi ta." Nàng đợi đám người hầu lui ra ngoài hết mới thì thào ra lệnh cho chàng như vậy.

"Nó là con của người." Derizi nghiêng đầu nhìn đứa bé đang ngủ ngon trong bọc vải, nó làm chàng nhớ đến cái vẻ đáng yêu của Raven - con trai chàng - mỗi khi nó no sữa.

"Không, phu quân yêu quý của ta ơi." Nasya nhếch miệng cười nhạt nhẽo. "Nó chỉ là mớ thịt thừa khốn kiếp trong dạ con của ta thôi. Giá mà ta có cách giết nó sớm hơn."

Derizi nghiêm mặt, chàng quyết định tự mình bế đứa trẻ. Nasya khiến chàng thấy khó hiểu, không chỉ vì những lời nàng vừa thốt ra mà cả bởi tất thảy thái độ thù hằn nàng dành cho con trai mình từ khi nó mới là bào thai. Sự thù hắn đó thậm chí còn đáng sợ đến mức hóa thành bao lời nguyền rủa mà nàng ta đều đặn lẩm bẩm khi cầu nguyện mỗi ngày.

"Chàng không muốn biết về cha của nó sao?" Đột nhiên nàng hỏi, giọng nàng mơ màng đi đôi chút. "Cái gã đã cắm sừng chàng ấy."

"Thần chỉ hiếu kỳ muốn biết vì sao người lại ghét bỏ đứa bé tội nghiệp này." Chàng cẩn thận ôm đứa bé vào lòng. Kỳ thực chàng chẳng quan tâm đến gã đàn ông kia, nhưng qua cái cách công chúa ghét bỏ con của hắn thì hẳn rằng tình yêu là một thứ xa lạ đối với họ.

Công chúa Nasya không trả lời, chàng chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều yếu ớt. Chàng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, còn lấm tấm mồ hôi của nàng rồi lại nhìn đứa trẻ mình đang bế trong lòng. Một bên lông mày hơi nhướng lên khi chàng tự nhủ rằng từ giờ trở đi Derizi Flava sẽ phải đảm đương thêm một vai diễn nữa. Một vài tuần lễ sau đó, khi công chúa Nasya đã có thể rời chiếc giường của nàng và hoàng tử nhỏ đã cứng cáp hơn, cũng là lúc cung điện Esta đón chào thái tử Orson quay về từ Farland. Thái tử được yêu quý, đấy là điều mà Derizi đoán được lúc chàng lắng nghe những tiếng chuông tấu lên không ngừng hay tiếng hò reo cùng vô vàn hoa tươi rải trước lối đi từ cổng thành Macedonica đến cung điện. Mọi người, kể cả đức vua đang đổ bệnh vì cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông, đều háo hức chào đón thái tử Orson. Tất nhiên là trừ công chúa Nasya. Chàng có thể cảm nhận được sự bồn chồn, lo lắng nơi nàng lúc cả hai sánh đôi đứng ở sảnh cung điện, cùng các thành viên khác trong hoàng tộc chờ đợi đoàn người của thái tử.

"Người không khỏe sao, thưa công chúa?" Chàng khẽ giọng hỏi người đứng bên cạnh.

"Hãy lên tiếng khi Orson hỏi chàng, ngoài ra đừng nói thêm bất cứ điều gì khác." Ánh mắt của Nasya tránh né việc phải nhìn thái tử đang xuống ngựa.

Orson là anh cùng cha khác mẹ của nàng. Derizi đã từng nghe đức ông Judas nhắc đến điều này, thế nên chàng không thấy lạ khi hai người nom gần như chẳng có nhiều nét tương đồng. Nếu Nasya luôn xanh xao, gầy yếu đài các giống như phần đa con cái nhà quyền quý thì anh trai nàng - thái tử Orson - lại có dáng vẻ của một gã hung tợn, hiếu chiến. Người ta nói rằng thái tử giống mẹ ngài, một phụ nữ du mục vô danh nào đó đã chết chỉ vài giờ sau khi hạ sinh cho đức vua cậu con trai kháu kỉnh - điều mà cuộc hôn nhân của ông ta với hoàng hậu nhà Estonia không thể đem đến, vì vậy nên ngài ưa thích việc để tóc dài cùng râu rậm giống dân Cigany, bất chấp rằng trong mắt người Vespero thì đó là bộ dạng điển hình của một tên mọi rợ. Tuy nhiên, dẫu cho vẻ bề ngoài có ra sao đi chăng nữa, không ai phủ nhận được tài cầm quân của thái tử. Ngài đã giúp dẹp yên các bộ lạc chống đối ở Farland và nhiều băng cướp trên tuyến đường hành hương phương Nam. Nhà vua yêu quý Orson vì những công trạng đó cũng như ban cho thái tử nhiều ân sủng. Tỷ như khu rừng săn bắn tuyệt đẹp Themira, hay dinh thự Fresia bề thế ở phía bắc thành Macedonica chẳng hạn, đó đều là tặng phẩm của nhà vua. Thậm chí, ông còn ưu ái hơn nữa cho thái tử Orson, bằng cách phớt lờ đi nếu chẳng may một dạo nào đó, xe ngựa của ngài chẳng may chẹt chết người hay ngài qua lại với lũ gái điếm đầy tai tiếng theo cách ném danh dự lẫn luật pháp xuống cống. Derizi Flava cúi đầu chào thái tử khi ngài bước qua chỗ chàng đứng và đáp lại chàng chỉ là tiếng hừ lạnh. Rõ ràng rằng chàng không phải kẻ may mắn được ngài để mắt đến, giống như suy nghĩ của hầu hết những ai sống trong cung điện này vẫn ấp ủ, bất kể họ có phải hành lễ với chàng hay không. Orson dừng lại đôi chút nhìn chàng cùng công chúa Nasya.

"Chào mừng đến với cung điện Esta, De... à hoàng tế thân mến." Thái tử cất lời rồi ngài hướng đến công chúa mà hỏi thăm hoàng tử nhỏ. "Ta sẽ đến nhìn qua thằng bé, Nasya ạ. Hi vọng nó giống cha mình."

Đột nhiên, công chúa run lẩy bẩy, bàn tay trần lạnh ngắt của nàng khẽ luồn vào lớp áo choàng mà lần đến nắm chặt lấy tay Derizi. Lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi trơn tuột.

====

(*) Toska: Một từ tiếng Nga có nghĩa là "Một cảm giác đau đớn về tinh thần, thường không có nguyên nhân cụ thể; một nỗi khát khao không cóđể khao khát. "  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net