AMAL (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mèo Pillar đã lớn lên cùng Hela từ rất lâu, đến mức nàng quên mất sẽ có một ngày nó già đi rồi rời bỏ nàng. Vào cuối mùa thu, chỉ vài ngày trước khi hoàng đế tiếp tục cuộc viễn chinh của mình, Hela nhận ra Pillar ốm rất nặng. Nó bắt đầu chậm chạp và lười biếng dần, cho đến lúc chỉ còn nằm một chỗ, thở khò khè nặng nhọc. Thế rồi vào sớm mai của hai ngày sau đó, khi Hela vừa bước ra từ phòng cầu nguyện, những kẻ hầu ngập ngừng báo cho nàng hay con mèo yêu quý của nàng sẽ không thể ở bên nàng được nữa. Hoàng hậu Hela ôm cái xác mềm oặt còn vương chút hơi ấm của Pillar vào lòng, nàng khóc như mưa trong phòng, chẳng còn thiết tha điều gì khác. Những kẻ hầu cũng không dám mở lời, chúng chỉ đứng lặng lẽ bên ngoài và kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi nàng chịu giao lại xác con vật già nua đấy. Pillar cũng được làm tang lễ, tất nhiên không có quá nhiều nghi thức long trọng, người ta thay cho nó áo mới rồi cuộn quanh mình nó mảnh vải lụa thượng hạng trước khi đặt vào chiếc hộp gỗ được lót đầy hoa thơm. Hela khóc nấc lên vì cảnh tượng đấy, con mèo lớn lên cùng nàng nằm nhắm nghiền mắt, trông nó chỉ như đang ngủ say. Nàng tự tay thả một nắm đất xuống hố để từ biệt người bạn thuở nhỏ của mình. Pillar được yên nghỉ dưới ở gốc cây to phía bên ngoài cung điện, dù nơi đấy chỉ cách Nineveh một bức tường thành, song nàng biết sau này mình sẽ chẳng có mấy cơ hội để thăm nó. Tối hôm ấy, trong hậu cung đều biết hoàng hậu Hela ngã bệnh vì quá tiếc thương cho con mèo Pillar.

Không còn con vật nuôi yêu quý, Hela gần như chẳng còn ai để trò chuyện mỗi ngày. Nàng ở lì trong phòng và thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Nineveh là nhà của nàng, nhưng nàng chẳng có người bạn nào ở đây cả. Nỗi phiền muội lẫn cô đơn lúc trước lại hoá thành áng mây đen phủ bóng lên tâm trí nàng. Cho đến một buổi tối, khi hoàng đế bất ngờ gõ cửa phòng. Ngài nói rằng mình chỉ mới trở về sau chuyến đi đến doanh trại, và rằng người hầu đã cho mình biết về sự ra đi của mèo Pillar lẫn tâm trạng buồn rầu của nàng.

"Thiếp nhớ nó." Nàng lẩm bẩm, mắt lướt nhanh về phía cái lồng bằng vàng mà hoàng đế vẫn hay dùng để nhốt Pillar. Giờ thì cái lồng ấy trỗng rỗng, không còn con mèo nào kêu gào trong đó nữa. "Thiếp chẳng còn ai để trò chuyện."

"Nàng buồn bã khi phải ở Nineveh?" Ngài ngồi xuống cạnh nàng trên chiếc giường, trong lòng ngài chùng xuống vì cảm giác tội lỗi.

"Một chút. Thiếp nhớ gia đình mình, nhớ xứ Aryssia." Hela rầu rĩ. Đó cũng là lý do tể tướng Ibuntal đã đưa Pillar đến Virat để bầu bạn cùng nàng.

Câu trả lời của nàng khiến hoàng đế lặng thinh. Kỳ thực ngài muốn nói một điều gì đó để xoa dịu nàng và cũng để khỏa lấp đi cái suy nghĩ rằng ngài đã sai khi buộc nàng phải xa rời gia đình cùng xứ sở của mình, nhưng cuối cùng thì ngài lại chẳng đủ can đảm để thốt ra thành lời. Ngài đã không nghĩ đến những gì nàng sẽ phải đánh đổi hay nỗi cô đơn mà nàng phải chịu đựng ở một nơi xa lạ như Nineveh. Không, nỗi sợ hãi vuột mất nàng gần như khiến ngài chẳng còn chút bình tĩnh nào để dành thời gian nghĩ đến quá nhiều điều như vậy lúc gửi lời cầu hôn đến gia tộc Ibuntal. Và rồi khi đã có được nàng thì ngài lại e ngại quá nhiều điều mà để mặc nàng tự làm quen với mọi thứ lẫn đương đầu với biết bao lời đồn đại chẳng mấy hay ho.

Đột nhiên, Hela ngước nhìn hoàng đế, nàng bắt gặp vẻ mặt trầm tư của ngài. Rồi nàng nhớ ra là mình chưa giúp ngài thay quần áo. Một cách ngập ngừng, nàng nhắc ngài về thiếu sót của mình. Lẽ tất nhiên, hoàng đế cũng không nỡ từ chối. Ngài thở dài đứng dậy và tiến lại gần chiếc gương soi như mọi lần. Hela đã chọn sẵn trang phục cho ngài được thoải mái, nàng lằng lặng trút bỏ đai ngọc rồi tấm áo choàng nặng nề mà ngài phải mặc mỗi khi thiết triều. Thường thì nàng sẽ nói rất nhiều điều và kể cho ngài nghe về một ngày của mình, thế nhưng hôm nay nàng chẳng hề mở lời.

"Nàng có...nàng có hối hận vì đã đến Ninveh không?" Ngài nhìn nét mặt ủ rũ của nàng trong gương, rồi trong một tích tắc ngắn ngủi ngài không kiềm chế được mà thốt ra câu hỏi như vậy, để rồi ngay sau đó cảm thấy hối hận và muốn rút lại lời.

Hela khựng lại đôi chút, song cũng rất nhanh sau đó nàng tiếp tục công việc của mình là khoác lên cho ngài chiếc áo rộng rãi, nhẹ nhàng hơn. Thái độ này khiến ngài hơi chột dạ.

"Thiếp từng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì hết rồi... Thiếp chỉ nhớ nhà, một chút thôi." Tựa hồ như nghĩ ra thêm điều gì đó, Hela nói tiếp. "Vì ở Nineveh có ngài."

Nàng nói bằng giọng êm nhẹ tựa hơi thở, ấy vậy mà khi lọt vào tai ngài thì nó lại trở thành điệu nhạc vui tươi mà không... ngài thậm chí còn nghĩ rằng nó giống với tiếng pháo hoa ăn mừng trong một đêm mùa đông ảm đạm. Có lẽ chị Nubar nói đúng, Hela yêu quý dường như đã chịu dành cho ngài đôi chút thiện cảm. Nhưng đáng buồn sao, hoàng đế thở dài, ngày mai ngài sẽ lên đường đến Berouin thêm lần nữa. Và ngài chưa hề nói với nàng chuyện này.

"Ngày mai..." Ngài lảng tránh ánh mắt của nàng, cố tìm cách diễn đạt nào đó thật dễ nghe. "Ta sẽ xuất phát đến Berouin..."

"Vâng, thưa ngài. Chúc ngài và đế chế luôn đạt được vinh quang." Hela cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng, nàng toan quay người đi đến giường ngủ để sửa soạn lại chăn đắp. Bất ngờ, hoàng đế nắm chặt lấy tay nàng, ngài buộc nàng phải đối diện với mình. Bàn tay to bè của ngài ôm lấy khuôn mặt nàng, gò má mềm mại như cảm nhận được rõ những vệt chai sạn vì cầm kiếm. Đôi mắt ngài nhìn nàng đầy dịu dàng.

"Sau khi ta quay trở lại Virat, ta muốn chúng ta sẽ có con." Hoàng đế nói với nàng, nét mặt ngài trở nên nghiêm túc. 

===

(*) Amal: Một từ trong tiếng Arab, có nghĩa là sự kỳ vọng, niềm hi vọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net