OLVIDA (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Lệnh bà đã đi nghỉ rồi, thưa người."

Nữ tì Missei cúi đầu thưa với hoàng đế như vậy. Tất nhiên, cô ta cũng không quên nói thêm rằng suốt cả buổi tối nay, nom hoàng hậu rất buồn bã. Những lời của nữ tì khiến hoàng đế bồn chồn, ngài lặp đi lặp lại câu hỏi xem liệu vợ mình có nhắc hay nói điều gì tỏ rõ nguyên nhân làm nàng ủ dột hay không. Thế nhưng đáp lại ngài, Missei chỉ lắc dè dặt lắc đầu. Hoàng đế len lén thở dài, trong lòng ngài ái ngại đôi chút khi không biết phải giải thích với Hela ra sao cho phải lẽ, dẫu trên suốt quãng đường từ nơi ở của các hầu thiếp về đến đây, ngài đã cố nghĩ cách tạ lỗi. Sau một hồi đứng trầm ngâm trước phòng của Hela, ngài ngập ngừng đặt tay lên nắm cửa có chạm hình khổng tước bằng vàng và toan đẩy cửa bước vào. Nhưng thật lạ lùng sao, cửa lại không hề nhúc nhích.

"Thưa người," Missei đứng bên cạnh, cô ta cẩn trọng cất lời. "Lệnh bà đã cài then trong rồi ạ."

"Nàng có biết ta sẽ nghỉ đêm ở đây không?" Ngài kinh ngạc thốt lên.

"Lệnh bà muốn thần chuyển lời cho người," Cái điệu bộ cung kính, chậm rãi của nữ tì bắt đầu khiến hoàng đế sốt ruột, ngài đảo mắt chờ đợi. "Lệnh bà nói rằng đêm nay người nên nghỉ ở chỗ phu nhân Olvida, hoặc chuyển đồ đạc đến đó luôn cũng được."

"Thánh thần chứng giám."Hoàng đế cáu bẳn. Ngài cố kiềm chế để không to tiếng với người hầu, Hela yêu quý đang giận dỗi, thế nên ngài không muốn làm gì khiến nàng thêm phật lòng nữa. Rồi ngài bắt đầu đi đi lại lại trước cửa phòng, trong đầu phân vân không rõ mình cần phải làm gì tiếp theo. Dù hậu cung này chẳng thiếu chỗ để ngài có thể nghỉ ngơi, song nếu ngài rời khỏi đây thì đồng nghĩa với việc sẽ không còn cơ hội để nàng cho ngài đặt chân vào phòng mình thêm một lần nào nữa. Vừa nghĩ ngài vừa nhìn nữ tì Missei đầy cảnh giác. Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc thận trọng, ngài ra lệnh cho Missei mở cửa thư phòng ăn thông với phòng ngủ của Hela bằng chiếc chìa khóa dự phòng.

Hoàng đế nhẹ nhàng bước đến gần chiếc giường, tay ngài vén tấm màn sa mỏng đang buông. Dưới ánh nến chập chờn, ngài nhìn thấy Hela đang nằm nghiêng người, bờ vai trần trắng nõn nà ẩn hiện dưới lớp vải đầy quyến rũ. Ánh mắt ngài lướt theo những đường cong nhấp nhô được chăn lông ngỗng phủ lên, trong lòng ngài bỗng thấy rung động vô cùng. Vậy là ngài cúi người xuống thấp hơn một chút, hôn lên mái tóc xõa tung rồi đến gò má của nàng. Song Hela đột nhiên trở mình, nàng nằm nhích ra xa và chẳng buồn quay lại hay mở mắt nhìn ngài. Nàng chưa hề ngủ, hoàng đế tự nhủ, nhưng cách nàng lạnh nhạt với ngài thì rõ rằng nàng đang rất tức giận.

"Thiếp ngủ rồi." Hela nói, nàng vẫn còn nấc nhẹ sau trận khóc buổi tối.

Hoàng đế không trả lời, ngài vuốt ve cánh tay của nàng một cách thận trọng. Rồi ngài ghé sát vào tai nàng, thì thào.

"Nàng vẫn đang nói chuyện đấy thôi." Ngài toan kể cho nàng nghe mọi chuyện, song còn chưa kịp cất lời thì nàng đã dứt khoát trùm kín chăn lên đầu. Nom vợ ngài giờ chẳng khác nào một con rùa ương bướng. Phải rồi, là rùa, thứ vừa được các sứ thần phương Đông dâng tặng. Nghĩ đến đây, ngài bật cười. "Ta xin lỗi nàng...chuyện khi nãy."

"Thiếp ghét chàng." Nàng nói vọng từ trong chăn ra. "Chàng đến chỗ Olvida đi, chàng không cần cười nhạo thiếp."

"Nghe này Hela, ta không cười nhạo nàng...Ta muốn..." Ngài bắt đầu bối rối vì Hela rõ là đang sụt sùi tiếp.

Đột nhiên, nàng ngồi bật dậy và đối diện với hoàng đế. Nàng giận dữ, tủi thân đến mức chẳng ngần ngại gì mà không nói rõ suy nghĩ của mình. Đấy rõ là những lời vô lễ, song nàng không thể chịu đựng thêm việc phải tưởng tượng cảnh phu quân bỏ lại nàng để đến tình tứ với Olvida.

"Thiếp tiếp đã phải chia sẻ chàng với những người phụ nữ khác, chàng thật tồi tệ khi bắt thiếp phải chia sẻ nốt cả thời gian ở bên chàng cho họ." Hela vừa khóc vừa nói, nàng cái giọng êm nhẹ thường ngày của nàng trở nên khàn lại. Hoàng đế nhìn thấy hai bọng mắt sưng húp, trong lòng ngài dâng lên cảm giác hối lỗi xen lẫn với thích thú. Ngài không muốn nàng phải khóc vì bất cứ lý do gì, song nghĩ đến việc nàng đang trách móc ghen tuông thì ngài rất thoả mãn. Vợ ngài đã luôn cư xử rất mực thước, thế nên đôi lúc ngài phải tự hỏi rằng liệu nàng có thật sự chấp nhận mình hay những cử chỉ âu yếm, những cái nhìn trìu mến nàng dành cho ngài chỉ là sự phục tùng những luật lệ và do nỗi sợ hãi gây ra. Nhưng...giờ thì ngài đã có câu trả lời.

"Lại đây nào, mong nàng thứ lỗi cho ta." Ngài cố kéo nàng tựa vào ngực mình. Ban đầu, Hela còn phản đối, nhưng rồi nàng cũng ngả theo. "Là lỗi của ta, lỗi của ta."

Hela tủi thân hơn, nàng thút thít khóc, khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng vùi vào ngực phu quân. Nàng bắt đầu nói về Olvida bằng giọng điệu ngắt quãng đầy đau khổ, và chuyện này khiến hoàng đế phải nhíu mày suy nghĩ. Ngài định giải thích với nàng rằng những điều đang dày vò nàng kỳ thực là một câu chuyện dài mà ngài cũng không biết nên phải bắt đầu từ đâu, ngài bắt đầu ấp úng. Thế nhưng khi vừa thoáng nghe đến tên người hầu thiếp kia thốt ra từ miệng ngài, Hela lại kiên quyết đẩy ngài ra, hệt như một con mèo giương vuốt tự vệ lúc bị đạp trúng vào đuôi. Rồi nàng bắt đầu khóc lớn hơn, tay vớ lấy chiếc gối nhồi lông vũ mà bịt tai lại không muốn nghe ngài nói thêm bất cứ điều gì nữa.

"Nghe ta đi, Hela." Ngài hoảng hốt thuyết phục.

"Thiếp không nghe, thiếp ghét chàng và cả Olvida." Hela nấc nghẹn từng tiếng. "Chàng cứ đến tình tứ với cô ta đi."

Đáp lại ngài, Hela quơ lấy chiếc chăn mềm mại rồi bước xuống giường, nàng đi một mạch sang căn phòng bên cạnh rồi đóng sập cánh cửa gỗ trong sự ngỡ ngàng của hoàng đế. Dẫu sau đó ngài hết lời dỗ dành, nàng vẫn không chịu mở cửa. Cuối cùng, ngài đành thua cái sự ương bướng của vợ mình mà nằm co ro ngủ trên chiếc giường trống trải, xung quanh ngài chẳng còn gì ngoài hai chiếc gối cùng tấm khăn trải nhàu nhĩ.

*

* *

Hoàng đế từng nghĩ rằng cơn giận dỗi của Hela sẽ chóng nguôi ngoai, song ngài lại sớm nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Những ngày sau đó, Hela không còn dùng bữa hay đọc sách cho ngài nghe, thậm chí nàng cũng không ngủ cùng giường với ngài nữa. Và chắc chắn, thay đổi này khiến ngài cảm thấy khó chịu vì mọi thứ trở nên trống trải đến lạ thường. Có đôi lần, ngài thử bắt chuyện với nàng khi hai người chạm mặt ở vườn thượng uyển hay cùng tham dự một yến tiệc nào đó, thế nhưng nàng không hề đáp lại, thậm chí liếc mắt nhìn một cái cũng không. Chuyện này kéo dài trong nhiều ngày liền, còn hậu cung thì bắt đầu lan truyền đi những lời chê trách tính cách ghen tuông và có phần không hợp lễ nghi của nàng. Song hoàng đế vẫn không tỏ ý muốn rời đi, ngài vẫn kiên nhẫn ở lại, chia sẻ chung một căn phòng với Hela.

Một buổi sáng, hoàng đế nói với Vixen rằng gã cần phải thay mực viết cho mình. Ngài tỏ ta bực bội khi lọ đựng khô cạn đến nỗi đầu bút lông ngỗng chạm đến đáy. Hela ngồi lặng thinh ở ban công, nghe ngóng lời ngài quở trách gã hầu dẫu đây chẳng phải lỗi của gã. Thông thường, đấy là việc mà nàng tự nguyện làm để có cớ quanh quẩn bên cạnh ngài mỗi khi ngài viết lách, song kể từ lúc giận dỗi thì nàng không còn quan tâm đến chuyện lọ mực hay giấy bút của ngài.

"Ngươi có thể hỏi hoàng hậu về loại mực ta hay dùng." Hoàng đế lớn tiếng, nàng đoán là để cho mình nghe được từ ngoài ban công.

Vixen ngơ ngác. Kỳ thực gã đã là cận hầu của hoàng đế từ khi ngài chưa kế vị, thế nên thật lạ lùng vì ngài nghĩ rằng gã không biết cần lấy loại mực nào. Hoàng đế thích dùng mực làm từ cành táo gai cắt vào mùa xuân nếu ngài viết trên giấy da thuộc, còn nếu ngài viết trên giấy thì mực bồ hóng hoặc quả gallnut nom sẽ hợp ý ngài hơn. Thói quen của ngài chỉ có vậy, Vixen tự nhủ một cách đầy tự hào. Nhưng rồi gã lại thấy chủ của mình hơi nghiêng đầu ra hiệu hãy đi ra ngoài ban công, trước đây ngài hiếm khi bồn chồn như vậy.

"Thưa lệnh bà..." Vixen làm theo lời hoàng đế, gã cẩn trọng đến cúi đầu trước nàng và toan hỏi.

"Ngươi nói với chàng là Olvida rành rẽ hơn ta." Hela không để gã hầu kịp nói hết. "Chàng yêu quý cô ta đến thế cơ mà."

Gã hầu thật thà nghe theo lời nàng mà lui vào trong, định thuật lại cho hoàng đế nghe. Song lần này ngài lại cho gã lui khỏi phòng. Vixen lấm lét nhìn lệnh bà ngoài ban công, rồi lại nhìn hoàng đế đang ngồi bực dọc trong phòng. Trán gã rịn mồ hôi vì lo lắng. Vậy nên khi được lệnh lui ra ngoài, trong lòng gã như reo lên một tiếng vui vẻ và nhanh chóng làm theo.

Cánh cửa phòng đóng lại. Hoàng đế không thể chịu nổi cái cảm giác khó chịu trong lòng nữa, ngài bước ra ngoài ban công và dứt khoát yêu cầu vợ của mình phải nói chuyện một cách nghiêm túc thay vì tiếp tục giận dỗi. Rõ ràng là Hela đang hiểu lầm, sự hiểu lầm đó khiến cho nàng bực bội rồi trút giận vô cớ lên ngài lẫn đám người hầu.

"Thiếp không muốn nghe." Nàng lạnh giọng. "Chàng sẽ nói rằng chàng yêu cô ta và thiếp cần phải thấy thoải mái với việc chàng sẽ thường xuyên bỏ mặc thiếp ở lại nếu cô ta yêu cầu chàng làm vậy."

"Nàng đang kết tội hoàng đế sao?" Ngài đáp. "Đấy là tội sẽ bị xử trảm, Hela."

Hoàng đế dứt lời, ngài nhìn thấy Hela ngước nhìn mình. Đôi mắt màu tím của nàng long lanh như hai viên ngọc đẹp đẽ bị thảy xuống một cái hồ trong veo. Vài tíc tắc im lặng sau đó, nước mắt ầng ậng trên mi nàng. Hela chậm chạp lắc đầu, nàng lẩm bẩm đầy hoảng loạn rằng ngài không còn yêu thương mình nữa, và chỉ như vậy thôi cũng đủ để ngài giật mình phát hiện ra bản thân đã thốt ra những lời không nên nói. Thế là ngài vội ôm nàng vào lòng, quả quyết tự nhận lỗi. Rồi trong lúc quá lúng túng vì không biết phải dỗ dành nàng ra sao, ngài đàng thú thật về mối quan hệ với Olvida.

*

* *

"Nàng ấy đã có hôn ước với Mansur, một người bạn của ta."

Hoàng đế nhẩn nha kể câu chuyện về Olvida, ngài luồn tay vào mái tóc mềm mại của Hela. Nàng đang gối đầu lên đùi ngài, mắt nàng ngước nhìn đầy chờ đợi. Thuở còn ở Berouin, trong số các tùy tùng có dòng dõi quý tộc được tiên đế Huyma lựa chọn bầu bạn với ngài, có một thanh niên tên là Mansur. Anh ta lớn hơn hoàng đế một vài tuổi, xuất thân từ gia tộc Tartagye của xứ Lahore. Mansur đã giúp đỡ ngài rất nhiều trong quãng thời đầu ngài được đưa đến Berouin khắc nghiệt. Hoàng đế vẫn còn nhớ như in về chàng thanh niên có vóc người cao lớn và làn da ngăm bánh mật khỏe mạnh đấy. Mắt đen láy, tóc hơi gợn sóng, rất hay dùng xà đao mỗi khi lâm trận, ngài thuật lại với giọng điệu tán dương. Mansur đã mua được Olvida ở một chợ nô lệ ở thành Macedonica, trong lúc anh ta và ngài giả dạng làm lái buôn đến phương Bắc hành hương. Cả gia đình của Olvida đã bị sát hại khi những kẻ săn nô lệ tìm đến ngôi làng nhỏ giáp ranh biên giới Vespero và Rusland để bắt cóc các thiếu nữ. Cũng vì thế mà dù được trả lại tự do, cô gái ấy cũng chẳng còn nơi lựa chọn nào khác là tự nguyện đi theo người đã bỏ tiền mua mình. Olvida trở thành nữ tì của Mansur, cô ta được đưa về Berouin. Lúc đó, đối với hoàng đế, ngài không để tâm đến một nô lệ không thuộc quyền bảo trợ của mình. Ngài nhanh chóng quên đi sự xuất hiện của cô ta, cho đến khi nhà Tartagye gửi đến một lá thư yêu cầu xử tử nữ tì Olvida.

"Thật khó hiểu." Hela bình phẩm, nàng hơi cựa mình, những ngón tay của hoàng đế vẫn dịu dàng mơn trớn gò má của nàng.

Câu nói của Hela khiến hoàng đế nhoẻn cười, nàng vẫn còn đang hậm hực với Olvida. Nhưng ngài vờ như không nhận ra điều đó và tiếp tục kể. Olvida đã khiến Mansur từ chối cuộc hôn nhân với con gái một gia tộc khác, nhà Shah. Đến đây, Hela tỏ ra ngạc nhiên, nàng toan ngồi dậy thì bị phu quân giữ lại. Ngài thích cái dáng vẻ nằm ườn như một con mèo lười biếng này của nàng. Họ phải lòng nhau, hoàng đế thuật lại bằng giọng đều đều. Mansur đã cầu xin ngài giúp đỡ, và tất nhiên ngài nhận lời anh ta một cách đầy hào phóng. Vậy là Olvida trở thành hầu thiếp của Mansur dưới danh nghĩa quà tặng mà hoàng tử Arko ban tặng cho kẻ tùy tùng dũng cảm. Nhà Tartagye miễn cưỡng chấp nhận cô gái người Rusland ấy. Mọi chuyện được giải quyết êm thắm và đôi tình nhân mong chờ một hôn lễ được diễn ra, thế nhưng các vị thần không muốn chúc phúc cho họ.

"Vì sao vậy, thưa chàng?" Nàng hỏi, qua ánh mắt phảng phất nỗi buồn của phu quân, hoàng hậu trẻ tuổi dường như đã có một chuyện không mấy vui vẻ xảy đến. Và có lẽ đó là lý do mà Olvida xuất hiện ở cung điện Nineveh này.

"Mansur đã tử trận." Hoàng đế đáp. Lời của ngài ngắn gọn, song đủ nặng nề để kéo tâm trạng cả hai người chùng xuống đôi chút. "Anh ta đã cứu ta khỏi một cuộc vây hãm, hai ngày trước khi hôn lễ được tổ chức."

Bàn tay vẫn nghịch ngợm mái tóc của Hela dần chậm lại. Nàng biết việc nhắc đến Mansur khiến ngài buồn bã, dẫu cho đấy đã là câu chuyện trong quá khứ. Thật khó để một người giàu lòng nhân từ như ngài không phản ứng như vậy. Hela ngồi dậy, nàng choàng tay ôm lấy phu quân, tựa đầu vào vai ngài.

"Vậy là... chàng để Olvida thành nàng hầu của mình?" Nàng thỏ thẻ, thận trọng đoán.

"Ta đã hứa với Mansur sẽ cho Olvida một mái nhà và sự an toàn." Ngài thở dài. Trong suốt từng đó năm, ngài luôn xem việc đối đãi dễ chịu với Olvida là cách để trả món nợ với Mansur. Tất nhiên, chuyện này chẳng hề sai trái, song đối với một quân vương như ngài, những người xung quanh cùng hoàng tộc Venta, sẽ khó mà chấp nhận được. Các hầu thiếp cần phải được đối xử công bằng cũng như được hưởng mọi quyền lợi xứng đáng, ngài thành thật với nàng, thế nhưng ngài không thể vượt quá giới hạn người bảo trợ đối với Olvida. Ngài dành cho cô gái có mái tóc vàng óng ả đấy sự tôn trọng, quan tâm và chăm sóc thay cho Mansur, chỉ vậy mà thôi. Vừa nói, ngài vừa quan sát nét mặt của vợ mình. Cái mím môi kia rõ ràng là để giấu đi nụ cười hài lòng, ngài tự nhủ như vậy với đôi chút thoải mái.

"Chàng nên kể chuyện này sớm hơn." Hela ngượng nghịu khi nghĩ đến cơn giận dỗi lẫn ghen tuông mấy ngày qua mà nàng đã trút lên đầu phu quân. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng quả quyết rằng ngài không hẳn vô tội khi giấu diếm chuyện này. "Chàng không tin tưởng thiếp."

Khuôn mặt vừa giãn ra được đôi chút của hoàng đế bỗng đanh lại vì lời trách móc mà Hela vừa thốt lên. Rồi ngài vội vã kéo nàng vào lòng để thanh minh, hay đúng hơn là để chặn đứng cơn giận dỗi tiếp theo của nàng. Hela quá nhạy cảm và trí tưởng tượng thì phong phú vô cùng, thế nên ngài không muốn nàng suy nghĩ vẩn vơ thêm nữa. Hoàng đế đã chán ngấy đến tận cổ việc phải ngủ một mình trên chiếc giường kia mà không có nàng bên cạnh. Ngài hôn lên môi nàng trước khi nàng kịp nghĩ ra điều gì đó để lo lắng, bởi dù sao, nếu ngài không nhầm, hậu cung còn rất nhiều nàng hầu khác, và ngài thì không chắc mình còn nhớ lý do vì sao họ lại xuất hiện ở đó.

"Chúng ta còn nhiều chuyện phải làm hơn." Ngài thì thầm như vậy, trong lúc cố cởi lớp áo ngoài của nàng một cách nhẹ nhàng và kiên nhẫn hết sức có thể.

"Thiếp không nhớ còn chuyện gì chưa làm." Hela có vẻ lơ đãng, đầu óc nàng đang nhớ lại xem phu quân đang muốn nói đến việc nào.

"Đem đến cho đế chế một người thừa kế, Hela yêu quý ạ." Cả người hoàng đế nóng bừng, ngài gạt mớ vải vóc quấn quanh người nàng sang một bên. Lần tới, có lẽ ngài sẽ yêu cầu nàng chọn kiểu váy áo nào đó bớt cầu kỳ hơn để tránh phải mất thì giờ.

"Nhưng... cửa còn chưa cài." Nàng thở dốc sau nụ hôn đầy cuồng nhiệt.

"Sẽ không ai quấy rầy chúng ta. Olvida đã khỏe hơn rồi." Ngài lẩm bẩm trước khi đắm chìm vào thân thể đẹp đẽ của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net