SADEEQ (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nineveh vào ban đêm rất đẹp. Bảy tầng tháp đều được thắp sáng bởi những chùm đèn pha lê và ánh đuốc. Đám người hầu luôn bắt đầu công việc lên đèn của họ vào sau bữa tối, khi hoàng đế đến giờ cầu nguyện. Những cây đuốc cháy đượm sẽ được cài vào giá móc trên tường, dọc theo mỗi hành lang. Biến thành vô số dải sáng quấn lấy cả cung điện, thỉnh thoảng ở một vài chỗ có suối hay thác nước nhỏ được ánh sáng chiếu vào lại trở thành dòng lấp lánh. Bóng tối buông xuống kinh đô Virat chẳng còn làm được điều gì hơn là hoá thành lớp sa đen nền nã để tô điểm cho vẻ rực rỡ, kỳ vĩ của toà kiến trúc mà Khalifa đại đế đã xây dựng lên từ trước đó hàng thế kỷ.

Hela thích ngồi trên trường kỷ đặt ở bản công phòng mình, nơi nàng có thể ngắm nhìn được trọn vẹn vẻ huy hoàng mà người ta thường cả ngợi của cung điện Nineveh. Khung cảnh đẹp là một phần lý do mà nàng yêu thích căn phòng này ngày đầu tiên dọn đến. Và phần khác, Hela lén nhìn về phía đối diện. Từ ban công này, nàng còn có thể quan sát thư phòng của hoàng đế. Nàng không có ý theo dõi ngài, vì đấy là việc bị nghiêm cấm, nhưng kể từ lúc phát hiện ra mình có thể nhìn thấy ngài vào một thời điểm nhất định nào đó trong ngày từ phía xa, nàng không thể kiềm chế được tính hiếu kỳ của bản thân. Đôi lúc, ngài sẽ phát giác được việc ngớ ngẩn nàng làm, thường thì mỗi lần như vậy ngài đều vui vẻ mỉm cười với nàng. Những lúc khác, khi ngài không được vui hoặc ngài cần gặp các quan đại thần thì khung cửa sổ gần chỗ ngài ngồi chỉ đơn giản là phủ kín rèm. Tuy nhiên, nàng cũng đoán được rằng ngài không thích chuyện bắt gặp nàng quá thường xuyên ở ban công. Vào mỗi buổi tối, kể từ sau hôn lễ, khi dùng xong bữa trong phòng riêng mà không có mặt hoàng đế, Hela lại ngồi ở trường kỷ, đọc sách và chờ ánh đèn hắt ra từ thư phòng lịm dần. Đó là dấu hiệu cho nàng biết hoàng đế đã kết thúc công việc thường ngày của ngài để đến bên nàng.

Có một vài lần, hoàng đế nói rằng ngài thích đến chỗ nàng thay vì để nàng đến chỗ mình. Ở chỗ của nàng rất thoải mái, ngài nói thêm như vậy, và nàng nghĩ đấy là một lời khen. Liệu có phải vì nàng biết chơi cờ và đổ xúc xắc tám ô? Bởi nếu ngài không nghe nàng đọc sách hoặc nhờ nàng viết thư hồi đáp thì chắc chắn ngài sẽ rủ nàng chơi hai trò này. Ban đầu ngài chỉ biết chơi cờ, nhưng trong một lần ham vui, nàng đã dạy ngài cách chơi xúc xắc tám ô. Và đấy cũng là trò chơi mà nàng gần như không có đối thủ. Hoàng đế thường thua khi đổ xúc xắc, nhưng tình thế sẽ đảo ngược nếu ngài chuyển sang chơi cờ. Mỗi lúc như vậy, ngài hay dành lời khen ngợi anh Darius của nàng từng có những nước đi khá hiểm hóc và là một đối thủ khó nhằn. Anh nàng đã từng phụng sự cho ngài khi còn ở Berouin, gần như họ giống một đôi bạn thân thiết cho đến tận bây giờ. Có lẽ vì thế mà anh Darius đã tỏ rõ sự vui mừng lúc nghe về lời cầu hôn của hoàng đế gửi đến nàng.

"Thưa lệnh bà, có lẽ người nên đi nghỉ..." Missei rón rén lại gần nàng. Nét mặt cô ta nom đầy bối rối. "Hôm nay hậu cung đã gửi Kayla Umeyy đến chỗ đức ngài."

"Đức ngài đã yêu cầu cô ta?" Giọng Hela run lên. Trong lòng nàng chùng xuống, nàng hiểu chuyện này nghĩa là gì. Một nỗi buồn len lỏi đâu đó nơi lồng ngực non nớt của nàng. Hoàng đế chưa bao giờ để nàng ngủ một mình, kể từ khi ngài trở thành phu quân của nàng, ngoại trừ hôm nay.

Nàng phẩy tay ra hiệu cho Missei lui ra. Đáng lẽ nàng nên nghĩ ra sớm hơn mới phải, những lời đồn đại về việc hoàng đế không thích nàng chẳng phải chuyện được những kẻ ngồi lê đôi mách thêu dệt lên. Hela gấp tập thơ nàng đang đọc dở lại, đầu óc nàng trống rỗng và điều duy nhất mà nàng còn cảm nhận được là nỗi đau đang âm ỉ trong lòng. Trời dần về khuya, nhưng nàng vẫn ngồi ở trường kỷ, đôi mắt sũng nước của nàng nhìn vô hồn về phía một mái vòm nhô lên ở phía tây cũng điện - nơi hoàng đế đang nghỉ ngơi cùng... Kayla. Và chắc chắn là sẽ có thêm nhiều người phụ nữ nữa đặt chân vào đó, giống như cha nàng đã cảnh báo. Hoàng đế có rất nhiều lựa chọn trong chuyện tình ái, đó là đặc ân mà ngai vàng đem đến cho ngài. Hơi lạnh của sương đêm dần đặc hơn, thấm quá lớp vải vóc nàng đang khoác trên người để ve vuốt da thịt, hai cánh mũi của nàng phập phồng đau rát vì lạnh.

Mình nên đi ngủ, nàng thầm nghĩ, đức ngài sẽ không đến đây, chẳng còn lý do gì để chờ ngoài này cả.

Đôi mắt Hela ướt lem cả bột kẻ, nàng bắt đầu cảm thấy không ưa hoàng đế. Không phải vì ngài đã để mặc nàng, mà bởi ngài không giống như cha nàng, tể tướng Ibuntal hay anh Pewsha của nàng. Họ đều từ chối lấy thêm phu nhân và nàng hầu. Có lẽ cũng vì thế mà tể tướng Ibuntal đã tỏ ý không hài lòng khi nàng chấp nhận lời cầu hôn, dẫu ông không thể lên tiếng phản đối.

Hela yêu quý, con có biết điều gì sẽ chờ đợi mình ở cuộc hôn nhân này không? Hoàng đế không chỉ có mình con, con gái ạ. Ngài không kết hôn với con, mà là ngài muốn kết thân với xứ Aryssia.

Tể tướng Ibuntal đã đúng. Nàng thật ngốc nghếch khi nghĩ rằng hoàng đế cầu hôn vì ngài thấy vừa mắt với nàng ở điểm nào đó. Ngài thậm chí còn chẳng xem nàng là một người phụ nữ, cũng chưa từng nhìn nàng đầy si mê như cách ngài nhìn Kayla Umeyy. Thế nên, ngài mới phớt lờ câu chuyện ngu ngốc vềkhăn trải giường đang lan truyền khắp hoàng cung. Hela tựa má vào chiếc gối kê trên trường kỉ, nàng khóc thút thít, cố giữ cho bản thân không làm phiền đến Missei phía bên ngoài. Nàng không muốn ai nhìn thấy vẻ thảm hại của mình lúc này. Rồi sau đó, khi đã mệt lả vì than khóc tủi thân lẫn giận dỗi, nàng thiếp đi trên trường kỷ, trong tiết trời đêm lạnh lẽo.

Nàng ghét hoàng đế, ghét Nineveh và ghét cuộc hôn nhân này.

*

* *

Ngày hôm sau, hoàng đế đến chỗ nàng từ rất sớm. Missei kể rằng ngài đã bế nàng từ trường kỷ vào giường ngủ của nàng và ngồi lại trông chừng. Nhưng đấy là những gì mà vài ngày sau nàng mới hay. Còn ở hiện tại, điều duy nhất nàng biết là hoàng đế đang ngồi bên giường, đọc thư từ và thỉnh thoảng ngước lên nhìn nàng khi không còn nghe được hơi thở đều đặn nữa. Hela cũng nhìn ngài, nàng vẫn sợ hãi đôi chút nhưng cơn giận dỗi ngày hôm qua vẫn chưa nguôi ngoai, nó khiến nàng trở nên to gan hơn. Nàng bước xuống giường và nhún chân hành lễ rồi mặc kệ ngài mà đi sang căn phòng khác.

Thái độ của nàng khiến hoàng đế sửng sốt. Ngài đặt tráp đựng thư sang một bên. Lưỡng lự đôi chút, ngài quyết định đi theo nàng.

"Hela..." Ngài bối rối gọi tên nàng, và phải đến lần thứ ba nàng mới chịu đáp lời. "Có chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì, thưa ngài." Nàng lạnh giọng, mắt không rời khỏi tấm gương soi. Tay nàng vẫn cầm chiếc lược chải tóc.

"Hình như nàng không vui." Hoàng đế ngập ngừng hỏi tiếp.

"Ngài nói đúng." nàng đáp. "Thiếp không vui, nhưng ngài cũng đừng nên bận lòng."

"Nàng đang bực tức với ta?" Ngài dò hỏi một cách kiên nhẫn.

"Thiếp không dám." Hela vẫn bướng bỉnh. "Dù rất muốn, nhưng mọi người nói rằng thiếp không được làm vậy."

Ngừng lại một lúc, hoàng đế tin chắc là nàng đang rất bực bội, có điều ngài không thể đoán được lý do khiến nàng cư xử lạ lùng như vậy. Song nhìn cái cách nàng ngoảnh đi mà không buồn để tâm đến mình, ngài cũng thấy khó chịu. Hela chưa bao giờ trò chuyện với ngài bằng cái giọng gắt gỏng kia. Kể từ khi kết hôn, nàng luôn xuất hiện trước mắt ngài với một vẻ ngơ ngác, đôi lúc là rụt rè và sợ sệt như đứng trước Jafa. Cũng chính vì thế mà ngài luôn phải giữ khoảng cách trong mọi việc để không gây ra thêm ác cảm cho quý nữ nhà Ibuntal.

"Nếu nàng khó chịu khi nhìn thấy ta, vậy thì ta sẽ không làm phiền nàng nữa." Ngài điềm tĩnh dỗ dành nàng, trong lòng ngài cảm thấy bồn chồn bởi ngài vẫn còn điều muốn nói.

"Không, thiếp không khó chịu khi gặp người." Đột nhiên giọng nàng run lên như sắp khóc. "Thiếp...Thiếp bực bội với bản thân mình, với sự kém cỏi của thiếp trong cuộc hôn nhân này. Đáng lẽ ngài nên gửi lời cầu hôn đến một tiểu thư nào đó khác, nàng ta có thể đem lại niềm vui lẫn sự thoải mái cho người, thay vì một người đã bị ruồng bỏ như thiếp. Như vậy thì ngài mới không phải gắng gượng làm điều ngài không thích."

Hela nói một hơi, nàng sợ nếu ngừng lại thì nàng sẽ khóc nức nở trước mặt ngài. Và những lời của nàng khiến hoàng đế ngẩn ra. Ngài đứng lặng một lúc, rồi ngài tiến lại gần nàng. Tay ngài đưa lên lau nước mắt trên gò má mềm mại của nàng, những giọt nước mắt trong veo mà ngài không bao giờ muốn nhìn thấy. Rồi vẫn như sợ rằng hành động đó chưa đủ để dỗ nàng, ngài ôm nàng vào lòng, dù vẫn còn gượng gạo và ngượng ngùng. Nàng không để ý gì đến cừ chỉ gần gũi đó, song cảm xúc hỗn loạn vừa giận hờn vừa tủi thân khiến nàng đón nhận cái ôm lẫn sự ve vuốt của ngài một cách tựnhiên vô cùng. Nàng không hề biết rằng thái độ đó của mình đã khiến hoàng đế vui đến nỗi ngài suýt bật cười thành tiếng. Nhưng may mắn cho ngài, nàng thấp hơn ngài một cái đầu nên mới không phát giác được nét biết đổi nho nhỏ trên khuôn mặt ngài. Hela yêu quý đang ghen, ngài tự nhủ, dù nàng không biết điều đó. Và nếu nàng ghen tuông, thì ngài lại thấy sự bực bội lẫn gắt gỏng nãy giờ của nàng thật đáng yêu vô cùng.

"Nàng là phúc lành của ta. Không ai từ chối phúc lành cả." Ngài nói, môi ngài lướt trên mái tóc tuôn dài của nàng, rồi đến mắt... và đôi môi đang phụng phịu kia. Ngài thích vị mật ong ngòn ngọt mà nàng hay dùng, song ngài không dám thú nhận với nàng rằng hàng đêm khi đến bên nàng, mình vẫn thường lên trao cho nàng những nụ hôn chạm nhẹ vào bờ môi ấy một cách lén lút. Ngài cũng không dám thú nhận tình yêu say đắm mà ngài dành cho nàng, từ rất lâu rồi. "Người ta muốn kết hôn là nàng và ta hài lòng với sự lựa chọn của mình, thật đấy, đừng khóc nữa."

Hela không trả lời, nỗi tủi thân khiến nàng rúc vào lòng hoàng đế như một con mèo nhỏ. Nước mắt của nàng tuôn như mưa, thấm vào tấm áo lụa mà ngài đang mặc trên người. Rồi trong cơn xúc động, nàng thút thít trút hết những nỗi buồn phiền trong lòng. Đó là lần đầu tiên nàng không xem phu quân của mình như một hoàng đế.

*

* *

Nàng là một hoàng hậu. Nàng có quyền lực chỉ sau hoàng đế. Và nàng cai quản cũng điện này cũng như những người sống trong đó.

Hoàng đế nói với Hela như vậy vào một buổi chiều, khi ngài ngỏ ý muốn cùng nàng đi dạo và kể cho nàng nghe vềnguồn gốc của cũng điện này lẫn câu chuyện tình bất diệt giữa Khalifa đại đế với công chúa xứ Mendef. Đấy là một buổi chiều êm ả vô cùng, nàng bước đi bên cạnh ngài, trò chuyện cùng ngài trong lúc men theo những lối đi lát đá xanh dọc hành lang, lướt qua vô số loại cây cối, hoa cỏ đẹp đẽ. Chúng đều được đưa về từ khắp các vùng đất mà lá cờ mang huy hiệu khổng tước của gia tộc Venta và đế chế Aum được kéo lên, như một thứ chiến lợi phẩm lạ lùng. Hoàng đế có thể nhớ tên những vùng đất mà ngài đã đi qua, nhớđược từ vùng đất đó là quê hương của loài cây nào.

"Đây là hoa caemilla của xứ Mendef, các cổ thư nói rằng hoàng hậu Hebert rất thích nó." Ngài chỉ vào một cây hoa thơm ngào ngạt màu trắng, cánh tròn và đều có viền đỏ tươi. Nhưng rồi ngài nhận ra là nàng đang chú ý đến cây hoa hồng mà ngài mới trồng cách đây vài tuần. "Đấy là hoa hồng tím, chỉ có ở vùng Berouin, loài hoa ta thích nhất."

Hela trầm ngâm, nàng nhìn cái nụ hoa mới nhú lên. Nàng cũng thích loại hoa đó, vì nó là món quà đầu tiên mà ngài đã tặng cho nàng.

"Vậy lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tại sao ngài lại tặng thiếp bông hoa đó?" Nàng buột miệng hỏi.

"Ta thích đôi mắt của nàng. Chúng rất sáng và đẹp..." Hoàng đế trả lời, xong ngài bỏ lửng một vế nhỏ, rằng đôi mắt ấy gợi cho chàng nhớ đến nàng Hela của xứ Aryssia mà ngài từng gặp khi còn là một đứa trẻ.

Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, hoàng đế nhìn về phía tây cung điện. Mặt trời đã bắt đầu ngả bóng. Vậy là ngài nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng và nói rằng ngài muốn đưa nàng đến một nơi.

Hoàng đế có khu vườn bí mật của riêng ngài, nó nằm trong một ngách nhỏ nối giữa hai hành lang dài. Khoảng đất ấy được sắp xếp khéo léo lẫn kín đáo đến mức chẳng có ai ngoài hoàng đế biết được lối vào.

"Chào mừng nàng." Khi nàng vừa bước qua cánh cửa, ngài thì thào như vậy và hài lòng trước vẻ mặt ngơ ngác của nàng.

Khu vườn của hoàng đế có lẽ là nơi đẹp nhất mà Hela từng đến. Nó ngập tràn cây cối, hoa và ánh sáng. Những thân cây leo mập mạp uốn lượn, quấn quít lấy bức tường đá, bò men theo phần mái vòm cung, tạo ra bóng râm mát cả ngày. Từ phía ban công mà ngài đặt trường kỷ của mình, có thể nhìn thấy sông Tigris trải dài, hoàng hôn và cả một phần của kinh đô Virat phồn thịnh. Hoàng đế nhìn nàng trầm trồ trước khu vườn đẹp đẽ, gió man mát thổi vào từ mặt sông, luồn vào mái tóc bồng bềnh của nàng. Ánh hoàng hôn khiến vạn vật trở nên rực rỡ.

"Khu vườn của ngài thật đẹp." Hela khen ngợi, nàng rất thích nơi này, dù mới chỉ biết đến sự tồn tại của nó.

"Đây cũng là khu vườn của nàng." Ngài đưa tay vén những lọn tóc phơ phất của nàng. "Cả cung điện này nữa."

Hela quay lại nhìn hoàng đế, nàng nhận ra nét mặt của ngài dịu dàng vô cùng. Hai má nàng bỗng ửng đỏ trong ánh hoàng hôn.

"Thiếp..." Nàng bối rối trước cử chỉ của ngài.

"Nàng là hoàng hậu của đế chế. Nàng chia sẻ với hoàng đế mọi ân điển mà thánh thần ban tặng. Nơi nào vó ngựa và lưỡi gươm nhà Venta chạm đến, thì nơi đó đều là đất đai, của cải và thần dân của nàng." Ngài nói một cách nghiêm túc.

"Nhưng thiếp không biết mình phải làm gì khi là một hoàng hậu, dù thiếp được nuôi dạy cho tước vị đó. Mọi thứ đến quá nhanh, thiếp chưa thể quen được cuộc sống mới." Hela buồn bã trả lời, nàng nhìn về phía sông Tigris. "Có lẽ, cha của thiếp nói đúng, thiếp nên quay về Aryssia và nhường ân điển làm vợ ngài cho một người xứng đáng hơn mới phải. Nhưng mà..."

"Nhưng mà?" Hoàng đế nhướn mày chờ đợi.

"Không có gì, thưa ngài." Nàng lắc đầu, trong lòng nàng run lên và đầu óc như đang gào thét mong hoàng đế đừng hỏi thêm điều gì nữa vì nàng dám chắc rằng mình sẽ không thể trả lời ngài.

Tay của hoàng đế buông lơi. Ngài cũng học theo nàng mà hướng về phía con sông, đôi mắt màu nâu ấm áp của ngài lơ đãng nơi những áng mây lởn vởn, vằn vện trên bâù trời.

"Ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được thừa kế ngài vàng. Chưa bao giờ." Ngài bình thản, song mỗi câu từ đều như mang một nỗi buồn man mác. "Thậm chí là cả tước vị hoàng tử."

Trong lòng Hela chùng xuống. Nàng biết hoàng đế đang nói về điều gì. Ngài đã chào đời bên ngoài cung điện, dưới mái nhà của kẻ thù, vì thế mà từng có rất nhiều tin đồn nghi ngờ về thân thế của ngài. Nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được ngài đã phải trải qua những điều tồi tệ gì khi còn là một đứa trẻ. Bàn tay của nàng nắm lấy tay ngài, thân tình và dịu dàng. Giây phút đó, dường như Hela đã tìm được phúc lành mà các tu sĩ luôn nói về cuộc hôn nhân này. Nàng ghét nó, nhưng thật kỳ lạ là nàng lại cảm thấy cuộc đời mình được trói buộc với nó, và rằng nàng đã lựa chọn đúng.

"Thiếp không thích Kayla." Đột nhiên, nàng tựa vào vai ngài, thì thào.

"Ta cũng không thích nàng ấy." Ngài im lặng đôi chút rồi hôn lên mái tóc mềm mại của nàng.

"Nhưng ngài vẫn ở cùng cô ta." Hela nhìn ra ngoài ban công giận dỗi.

"Đấy là một nghĩa vụ của hoàng đế." Ngài ôm lấy nàng, tận hưởng mùi thơm dịu nhẹ vương trên mái tóc mềm. "Một ngày nào đó nàng sẽ hiểu được, một ngày nào đó."

===

(*) SADEEQ: Tiếng Arab, có nghĩa là một người bạn đáng tin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net