Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Một ngày đông trời se lạnh. Bầu trời xám trắng, bẩn như bọt rửa kính.

"Mặt trời đâu mất rồi"-em nghĩ thầm-"phải chăng lớp mây dày kia đã ác ý giấu đi mất". Hoseok cảm thấy có chút khó chịu, em cựa quậy trên ghế bành mãi. Namjoon đang đọc báo ở bên cạnh, và ngay lập tức, hắn nhận ra em đang không ổn. Nhiệm vụ của hắn-với tư cách là vị thần của riêng mình em-là xoa dịu em ngay lập tức. Hắn kéo em ngồi lên đùi hắn, và bởi chiếc ghế bành đơn chỉ dành cho một người nên cả hai như đang bị nén chặt lại. Thân thể Hoseok đã ngừng run. Em nhìn vào đôi mắt xám sắc thật sắc của hắn, nhưng không một chút gì khác tồn tại trong đó ngoài sự dịu dàng, như bạc tan chảy, đúng vậy, như bạc mềm. Em chợt cảm thấy ấm áp và an tâm hoàn toàn, một cảm giác em sẽ luôn nhận được khi được hắn ôm siết vào lòng như thế này, nhìn sâu vào đôi mắt xám của hắn như thế này, kì diệu và hữu hiệu nhanh như một liều thuốc tiêm tĩnh mạch. Namjoon nắm lấy bàn tay xinh đẹp của em, vuốt ve chiếc nhẫn nằm vừa in trên ngón áp út bàn tay trái, chiếc nhẫn bạc khảm đá Sapphire xanh đẹp như ánh nhìn của em dưới ánh nắng chiều vang cam-dù ánh nhìn ấy nhuộm một màu cam thật nóng, bỏng rẫy như tình yêu hắn dâng cho em, nhưng hắn cảm thấy ánh nhìn ấy xanh lắm, như nhựa sống chảy trong thân cây, như cách em len vào cuộc đời hắn như một dòng suối dưới tán cây mùa hạ.
- Em đang không ổn một chút nào seok à, chuyện gì có thể khiến em bận lòng đến vậy, nàng thơ bé bỏng của ta.-Vừa nói hắn vừa đặt một nụ hôn lên ngón tay đeo nhẫn xinh đẹp. Mất một lúc để em xếp lại cảm xúc của mình, rồi em cất lời:
- Em không biết nữa thưa ngài, hôm qua em có một giấc mơ thật kì lạ về nơi chúng ta sắp đến, nó làm em lo lắng. Em cảm thấy nếu dọn đến đây ngài sẽ bị tước khỏi em mãi mãi, Và rồi em sẽ chết, như một cánh hoa úa tàn. Chúng ta... không chuyển đến đó được không.

Hắn giật mình, giọng nói có chút run và khuôn mặt lo lắng xen lẫn sợ hại của em khiến lòng hắn run lên đôi chút. Nhưng.... hắn.... muốn cùng em sống trong một toà lâu đài tuyệt đẹp, khiêu vũ trên thảm trải sàn đỏ rượu thật êm với tiếng nhạc dưới ánh nến mờ ảo, quấn lấy nhau trên chiếc giường rộng phủ vải sa tanh đỏ sẫm mỗi đêm như nhà vua và hoàng hậu, như một câu chuyện cổ tích với cái kết là hắn và em sẽ bên nhau mãi mãi. Vậy nên, đương nhiên, là hắn đành phải bỏ qua sự lo lắng của em thôi.
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, không thứ gì có thể tách em khỏi ta. Ta có thể chắc chắn về điều này. Chúng ta sẽ sống một cuộc đời đẹp hơn bất kì trang sách nào em từng đọc, nhé.-Ánh mắt hắn thật dữ dội làm sao, nó làm em không thể không nương theo, không thể không đắm chìm vào. Và rồi, em, như bị thôi miên:
- Vâng thưa ngài.-Em thì thầm vào khoé môi hắn.

2.

Chiếc xe oto nhỏ đỗ trước một chiếc cổng sắt đen ngòm trông rất kiểu cách nhưng lại kì dị, nom như những chiếc cổng lớn dùng để ngăn cách toà lâu đài của những quý tộc quái dị với thế giới bên ngoài. Mục đích của chúng dùng chống lại những kẻ từ bên ngoài muốn xâm nhập với ý định ám sát vị chủ nhân đáng kính chăng, nhưng.... nhìn hàng rào phủ kín thực vật đen xì đầy gai nhọn cao hơn 3m này, cảm giác như thể hàng phòng ngự này dùng để giam giữ thứ gì đó bên trong thì đúng hơn. Em rùng mình với suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu.

- Em mở cổng giúp ngài được không.- Hoseok cất lời khi ngài đang mở cửa xe-bất tiện lắm khi ngài đã lái xe suốt cả dọc đường.-Ánh nhìn của em thành khẩn và lấp lánh đến mức hắn không sao từ chối được. Sau cùng hắn đành nhượng bộ trao chiếc chìa khoá cho em.

Em leo ra khỏi xe. Khí lạnh khiến em rùng mình đôi chút. Không gian tĩnh lặng như cuốn băng bị tắt tiếng. Những con quạ đậu đầy trên cành cây khẳng khiu cũng im lặng đến kì quặc. Chúng đồng loạt hướng mỏ về phía em như đang ngóng chờ một bữa tối. Sống lưng em lạnh run, nhưng em vẫn tiến đến trc cổng sắt, đâm chiếc chìa khoá xỉn màu vào lỗ khoá bằng dứt khoát của một lưỡi kiếm tưới đẫm nước thánh đâm xuyên tim một con quỷ. Ổ khoá cũng chịu mở sau vài lần gắng sức vặn của em, sợi xích đen kịt bung ra, rồi chợt cánh cổng mở toang ra làm em giật mình. Lũ quạ đập cánh bay khỏi cành cây kêu quang quác. Em sợ đến đờ người, chỉ đến khi Namjoon gọi với ra em mới hồi thần. Hắn đánh xe qua cổng, giúp em đóng cổng lại rồi cả 2 leo lên xe tiếp tục băng qua con đường đất xuyên qua khoảng sân rộng đầy cỏ đã được cắt tỉa cẩn thận.

Có lẽ Namjoon quá chú tâm vào việc lái xe, còn Hoseok quá bận tâm về giấc mơ hôm qua và cảm giác rùng mình khi cánh cổng, thật kì quái, mở ra dù em chẳng chạm vào nó dù một chút, nên, không ai cảm thấy rùng mình khi bị một ánh nhìn buốt giá từ một toà tháp cao vuốt qua. Chủ nhân của nó nở một nụ cười thật quái gở, nhưng cũng thật đẹp trên khuôn mặt có đôi mắt hẹp dài, một chiếc mũi thật thanh và một đôi môi đẹp thật mỏng.
- Cuối cùng em cũng trở lại, hy vọng của ta.
Giọng hắn rất nhỏ và trầm, nhưng lại vang vọng khắp căn phòng ấy. Và giọng nói ấy mới dịu dàng làm sao, ngọt ngào làm sao.

3.

- Em thích chúng không, chim hoàng yến bé bỏng của ta.-Namjoon thủ thỉ.

Em và hắn đang đứng trong tiền sảnh của toà lâu đài. Hơi thở của kiến trúc Gothic siết chặt lấy em, đẹp đến nghẹt thở trong không gian mờ ảo của những sắc đen và đỏ và xám. Hắn tiến đến trước mặt em, cúi người đưa tay ra đầy mời gọi. Đôi mắt xám xoáy vào tận tâm can, và em, không một giây chần chừ, đặt bàn tay lên trên tay hắn rồi cả 2 lướt đi trên bậc cầu thang đá xám trải thảm đỏ thật trầm.
- Ta đã cho người dọn dẹp lại và thay đổi đôi chút, những vật dụng yêu thích của em cũng đã được chuyển vào. Nếu em không hài lòng thứ gì ta sẽ đổi ngay lập tức.- Giọng hắn vang lên êm như tiếng mưa rơi, và những gì hắn nói làm em phải dừng bước mà nhào ngay vào vòng ôm của hắn trong nỗi xúc cảm mãnh liệt mặc cho việc cả hai có thể cùng lăn xuống bậc cầu thang nếu thân thể hắn không vững vàng đến thế. Rúc vào ngực hắn, một lồng ngực mới mênh mang làm sao, em thì thầm:
- Bất kì thứ gì ngài làm vì em, em đều thích. Em thích làm bất kì điều gì chỉ cần vì ngài. Em sẽ ăn bất kì thứ gì ngài đưa dù đó là táo độc, mặc bất kì thứ gì ngài muốn dù là thứ ấy thấm đẫm máu nhân mã, dâng bất kì thứ gì ngài yêu cầu dù đó là máu thịt em, đi đến bất kì hướng nào ngài chỉ dù đó là lối xuống địa ngục. Chỉ cần tình yêu của ngài, thưa đức vua của em.

Những lời của em làm hắn bật cười, em lúc nào cũng vậy, bất ngờ và ngọt ngào và vương hơi men làm tâm hắn chao đảo.

Cảm nhận lồng ngực hắn rung lên bất thường, em ngẩng mặt nhìn, và rồi xấu hổ đến mức sắc đỏ lan đầy trên gò má mượt như những đường cong láng mịn của bức tượng cẩm thạch.

- Sao ngài lại cười.-Em phụng phịu đánh nhẹ vào ngực hắn như làm nũng, đang nghiêm túc vậy mà hắn dám làm vậy, em rất không vui a.

- Em giận sao.-Vòng tay hắn trên eo em siết đã chặt lại càng chặt-lâu rồi mới thấy em nghiêm túc đến vậy. Biết dáng vẻ này đáng yêu thế nào không, vậy nên ta mới không kìm lòng được. Để chuộc lỗi ta đưa em đến một nơi đặc biệt chuẩn bị riêng cho em thôi nhé, được không.-giọng hắn mới rù quyến làm sao, vuốt tâm tình em sung sướng như một con mèo ngửi lá bạc hà. Thế rồi cả 2 lướt đi qua cả dặm bậc thang xoắn tròn đến đỉnh toà tháp phía Tây Nam.

4.

Choáng váng, tất cả đẹp đến mức choáng váng.

Đó là cảm giác duy nhất mà em cảm thấy khi nhìn rõ toàn cảnh đỉnh tháp cao. Xung quanh em vây đầy hoa hồng đỏ thẫm, có cả những giàn nho xanh và tím thật đẹp. Bao bọc phía trên là những tấm kính được ghép lại thật khéo với những đường vân kim loại nhọn như đỉnh mũi tên và xoắn tròn thật tinh xảo.

Em như đi trong cơn mơ, mặt trời mùa đông vừa lên làm hơi nước bốc lên lờ mờ sáng rực như bụi vàng, những cánh hoa bóng mượt tuyệt đẹp và sắc xanh sẫm của lá bóng đến mức ánh nắng vàng đọng phía trên cứ lấp lánh mãi. Em bước đi trên nền đá xám mà tưởng như đạp trên bông, run rẩy trên đôi chân đang xiên vẹo mà ngả vào lòng Namjoon.
"Tạ ơn ngài."-Em chỉ nói được mỗi thế dù khuôn môi hồng xinh đẹp đang hé mở. Namjoon mỉm cười, cảm nhận cơn run rẩy của em truyền vào lồng ngực hắn, truyền vào cánh tay đang siết chặt lấy vòng eo em của hắn.
- Chỉ cần em thích, bất kì điều gì ta cũng...
Hắn chỉ nói được đến thế, vì đôi môi hắn đã bị em quấn lấy, và rồi cả hai chìm vào một nụ hôn thật ướt át trong mùi hoa hồng thật lơi lả và mùi dương xỉ ngọt ngào.

"Chỉ cần em thích, bất kì điều gì ta cũng sẽ làm vì em"





---------
Mắ, sao đọc lại thấy kì cục ghê á chèn, với hình như mạch văn cũng hơi nhanh, biểu đạt cũng nhàm chán 😞
Cầu xin góp ý ạ.
Nhân tiện ai có khu vườn trong mơ thì góp ý thêm để mình sửa sang tí tẹo cho vườn hoa hồng của hoseok được hơm, ở đây ann bé thích hoa lắm lắm lắm luôn í mà mình thấy khu vườn mình tạo cho anh tầm thường quá đi, vẫn là tại trinbf độ miêu tả của mình kém vậy 😞.
Góp ý đi ạ, làm ơn 🥺🥺🥺


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC