Chương 22: xin đừng khóc... tôi vẫn ở đây mà...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tiếp. Tớ không thể bước chân vào đại học như đã mơ ước. Nhưng tớ tin các cậu sẽ làm được. Các cậu hãy thay mình viết tiếp ước mơ đó nhé. Các cậu biết không? Tớ bị bệnh nhưng không phải là chuyện xấu đâu, nhờ bị bệnh mà tớ mới có thể gặp lại người cha xa cách 15 năm của mình, tìm lại được đứa em trai nữa. Hơn hết tớ cũng đã tìm được người làm cho con tim tớ đập lỡ nhịp.

Nó đưa ánh mắt nhìn về phía hắn. Nó nhìn hắn bằng ánh mắt đầy yêu thương. Hắn cũng nhìn thẳng vào nó không hề trốn tránh ánh mắt của nó.

- Thật sự tớ không muốn rời xa các cậu, nhưng không có cuộc vui nào mà không tàn, đời người là những cuộc gặp gỡ rồi chia xa, chính vì thế việc tớ xa các cậu cũng là điều tự nhiên. Các cậu cứ xem như tớ xa các cậu trước 1 năm vậy. Tớ không đi học đâu có nghĩa là tớ sẽ không được gặp các cậu nữa đúng không? Tớ sẽ thường xuyên về thăm các cậu mà, hay các cậu cũng có thể đến bệnh viện thăm tớ. Tớ sẽ chờ, chờ đến khi các cậu được vào đại học rồi lúc đó tớ sẽ ra đi. Có như vậy tớ mới an tâm rời xa các cậu được. Nhưng tớ có 1 điều muốn xin các cậu đó là xin đừng nhìn tớ với ánh mắt thương hại, hay dành cho tớ sự thương hại. Tớ thà bị các cậu ghét bỏ, thờ ơ lạnh nhạt còn hơn là đối với tớ bằng lòng thương hại. Có 1 điều nữa tớ muốn nói với các cậu đó là những gì Uyên nói đều là đúng. Tớ là người đồng tính, là thế giới thứ 3. Giờ đây tớ không còn sợ các cậu ghét hay kì thị gì nữa. Vì tớ xứng đáng bị ghét bỏ kì thị. Tớ là người không bình thường. Mà 1 kẻ bệnh hoạn giống như Uyên đã nói.

Nó xúc động không nói nên lời nữa. Cả lớp vô cùng ngạc nhiên vì nó thừa nhận chuyện này. Hằng ngày nhìn nó có vẻ yếu đuối nhưng chẳng ai nghĩ rằng nó lại như thế.

- Đồng tính không phải là bệnh. Và chúng tớ chẳng có 1 lý do hay tư cách gì ghét bỏ cậu hay những người như cậu cả. Linh lên tiếng.

- Đúng thế. Đây là 1 xã hội tiên tiến hiện đại, thế nên cần phải có những cách nhìn mới. Vả lại chúng ta là những con người mới, những người có tri thức nên cần phải xử sự cho có tri thức. Cậu là người đồng tính nhưng cậu chưa bao giờ làm gì xấu cả, với lại có rất nhiều người đồng tính họ cũng là kỹ sư, bác sĩ, kiến trúc sư như thường đó thôi. Tớ tự hào khi có người bạn như cậu. Gia nói.

- Tớ chẳng thấy có gì tự hào cả. Tớ cảm thấy xấu hổ. Nếu là tớ thì tớ đi chết còn hơn sống thế. Uyên lên tiếng.

- Cậu thật quá đáng Uyên à. 1 học sinh giỏi như cậu tại sao có thể nói ra những lời này chứ. Cậu làm mình thất vọng quá. Thy lên tiếng.

- Phải đó. Họ cũng bình thường như chúng ta mà thôi. Mà cậu có chắc mình là kẻ bình thường không? Hay là chỉ là 1 kẻ thông thường như bao người khác. mình thì dám tự thừa nhận mình là kẻ thông thường thôi. Bởi lẽ Vĩnh Lạc là cũng là con người bình thường. Sẵn đây mình nói rõ với lớp mình luôn, mình chẳng hiểu vì sao mọi người lại cứ kì thị những người đồng tính xem họ là khác biệt chứ? Hằng ngày chúng ta vẫn cầm bút viết bài hay ăn cơm bằng tay phải, nhưng đó chỉ là thông thường mà thôi, cũng có rất nhiều người viết bằng tay trái, ăn cơm bằng tay trái đó. Chính vì thế con người cũng vậy. Tại sao chúng ta không đặt mình vào vị trí của họ để suy nghĩ nếu ta là họ trong hoàn cảnh đó ta sẽ thế nào? Tớ tin khi đặt mình vào hoàn cảnh của họ chắc chắn rằng chúng ta sẽ không còn xem họ khác biệt lập dị nữa, mà ngược lại sẽ yêu thương trân trọng họ hơn. Lê nói trong xúc động nghẹn ngào. Cô nói xong bước lên phía trên, ôm lấy nó nhẹ nhàng nói vào tai nó:

- Tớ tự hào lắm khi là bạn của cậu.

Nước mắt tuôn rơi. Nó quá xúc động, nó không ngờ rằng bạn bè của mình lại có những suy nghĩ chín chắn như thế. Nó thấy rất vui.

- Uyên này. Cậu nói rằng nếu cậu là người đồng tính thì cậu sẽ chết còn hơn sống. Tớ nghĩ cậu thật tầm thường. Cậu chỉ dám trốn tránh chứ không dám đối mặt mọi chuyện. Liệu cậu có dám như Vĩnh Lạc không? Dám nói ra để mọi người biết không? Cậu suy nghĩ thật đơn giản, cuộc sống này không phải cứ chết đi là xong đâu bạn à. Đâu phải cứ muốn là được. Tớ thật sự nể phục trước Vĩnh Lạc. Cậu ấy làm tớ khâm phục. Khôi nói xong cũng tiến lên bên nó. Linh, Gia, Nhã cũng dần bước lên.

Uyên không nói được lời nào nữa cả, cô ngồi im. Mọi người trong lớp nhìn nhau gật đầu. Cô giáo lên tiếng:

- Cô rất mừng vì lớp chúng ta có cái nhìn tiến bộ như thế. Đồng tính không phải là bệnh các em à thế nên không có chuyện lây lan khi tiếp xúc với họ đâu. Hơn nữa họ cũng là những con người rất bình thường như bao người khác chỉ có điều xu hướng tình cảm có khác với chúng ta mà thôi. Chúng ta đã quá quen với việc nhìn nhận tình yêu là chỉ dành cho 1 nam và 1 nữ. Mà không phải của người cùng giới. Đã đến lúc cần xóa bỏ quan niệm đó rồi các em à. Chỉ cần có trái tim là con người ta có thể yêu thương. Làm sao ta cấm đoán họ khi trái tim họ vẫn cứ đập hằng ngày? Vẫn cứ thổn thức hàng giờ cơ chứ? Cô rất tự hào khi có 1 học trò như Vĩnh Lạc. Nếu lỡ sau này con cô sinh ra cũng đồng tính thì cô sẽ đem chuyện của Vĩnh Lạc kể cho nó nghe, để nó cũng có thể sống tốt như thế. Cô thật sự khâm phục và rất kính trọng em Vĩnh Lạc à. Các em yêu quý. Ai yêu quý Vĩnh Lạc thật sự thì xin hãy bước lên đây với cậu ấy nào. Cuộc đời còn dài lắm chúng ta không thể nói trước được điều gì cả. Chính vì thế hãy dùng tình yêu thương của các em để yêu thương mọi người. Hãy đem hết yêu thương nơi trái tim này trao tặng cho mọi người.

Cô giáo nói xong mọi người trong lớp lần lượt chạy lên chỗ nó, vây quanh nó, ai cũng muốn ôm lấy nó. Thật sự ai cũng phải nể phục trước ý chí nghị lực và hành động của nó.

Hắn đứng đó nhìn cảnh tượng đang diễn ra mà không cầm được nước mắt, hắn vui, vui lắm. Cuối cùng mọi người cũng hiểu cho nó. Mọi người đã trao cho nó bằng tình yêu thương chân thật nhất của mình. Hắn không bước lên, chỉ đứng đó nhìn 1 cách lẽ, có giọt nước mắt rơi nơi khóe mắt nhưng môi nở 1 nụ cười.

Mọi người cứ ôm nhau như thế, tất cả chìm ngập trong nước mắt nhưng chan chứa tình yêu thương. Giờ giải lao cũng đã hết, cô giáo phải trả lớp cho giáo viên môn khác, cô lấy tay khẽ lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má kia, rồi nói:

- Các em, vào tiết mới rồi. Vĩnh Lạc cũng phải về nghỉ ngơi. Các em có thể đến thăm cậu ấy khi các em rảnh mà.

Mọi người luyến tiếc rời khỏi nó, từ từ trở về chỗ ngồi. Mắt ai cũng ướt đẫm nước mắt. Thật sự chẳng ai muốn buông tay rời xa nó lúc này cả. Nhưng biết làm sao được, tiệc tan nó phải đi thôi. Nhưng trong lòng ai cũng chắc chắn 1 điều sẽ thường xuyên đến thăm nó.

Nó cúi đầu chào mọi người lần cuối từ từ lấy trong cặp ra 1 cuốn sổ:

- Đây là cuốn sổ tớ ghi chép về mọi người trong lớp mình, cả những việc của lớp mình, nó được xem như là nhật kí lớp mình vậy đó. Tớ xin gửi lại các cậu. chào các cậu nhé.

- Em chào cô ạ. Nó chào cô giáo rồi quay xe lăn bánh đi. Mẹ nó đợi ở cửa. Bà đẩy nó đi. Cô giáo chủ nhiệm cũng đi cùng với nó. Cả lớp không thể đi được vì thầy giáo đã vào lớp. Nhưng chẳng 1 ai buồn lật sách vở ra cả, mỗi người 1 tâm trạng 1 ý nghĩ riêng, thầy ở trên bục vẫn cứ say mê giảng bài.

Xuống đến sân trường nó ngoái đầu nhìn lại khung cảnh lần cuối cùng. Nó thấy đau lắm, như vừa đánh mất đi 1 thứ gì quý giá quan trọng với bản thân vậy đó, làm sao mà không quan trọng cho được chứ. Nó đã đánh mất đi 1 phần thời niên thiếu của mình rồi. Nhưng nó không trách than gì cả, nó chấp nhận mọi thứ. Vì dù có phản kháng hay thở than, oán trách thì mọi chuyện vẫn thế. Vẫn không thay đổi được gì cả.

Thầy vẫn cứ say mê giảng bài cả lớp cứ ngồi như những bức tượng biết suy nghĩ. Bất chợt hắn đứng dậy đẩy bàn chạy đi ra ngoài mà không xin phép giáo viên. Thấy hắn chạy Khôi, Lê, Nhã, Linh cũng lần lượt đẩy bàn đứng dậy chạy ra khỏi lớp. Lần lượt từng người từng người chạy đi theo, có cả Uyên, cả lớp chỉ còn nghe tiếng thầy giáo văng vẳng gọi lại mà thôi.

Cả lớp vừa đến sân cũng là lúc nó sắp sửa bước ra cửa trường "thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệm, kỷ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ thầy cô..."

Nó nghe mọi người hát nhẹ nhàng xoay chiếc xe lăn lại, nó thấy mọi người đứng đó, ai cũng lệ nhòa. Nó cũng lẩm nhẩm theo điệu bài hát, nếu như lúc trước nó có thể hòa theo giai điệu nhưng hôm nay thì không thể, nó chỉ có thể lẩm nhẩm mà thôi.

Giai điệu kết thúc, mọi người vẫy tay chào nó. Nó mỉm cười trong nước mắt vẫy tay chào lại. Nói trong xúc động:

- Các cậu đừng có khóc... tớ luôn ở đây mà...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net