15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên chiếc giường lớn, hai nam nhân thế mà vô tình nằm gọn vào nhau. Có lẽ kích thước của chiếc giường này quá dư thừa, bọn họ căn bản là muốn nằm lên nhau. Nào có khái niệm mỗi người một bên ở giữa chắn gối.

Bạn nhỏ Jeon mơ mơ màng màng hé mắt ra nhìn, gương mặt người kia rõ ràng đập vào mắt. Tới cả hơi thở đều đều của hắn cậu cũng cảm nhận được. Một vài hình ảnh lướt qua như thước phim chiếu chậm trong đầu.....

"....." - Jeon Jungkook trong lòng loạn như bão. Nếu có cánh thì bây giờ cậu sẽ nhảy ra cửa sổ rồi bay đi luôn chứ không thiết tha gì nữa.

Đang lúc bối rối lại nghe người bên dưới cất giọng. Giọng mới ngủ dậy của Taehyung nghe có vẻ lười biếng, nhỏ nhẹ trầm trầm tựa như hắn đang thì thầm bên tai.

"Chào buổi sáng."

"Chào...." - Sau một đêm như vậy....hai người vẫn có thể chào buổi sáng bình thường như thế này sao? Jungkook nhìn hắn không biết nói gì mới phải.

Nhận ra cậu nghĩ gì Taehyung cười nói - "Xem như hôm qua chúng ta...tập trước một chút."

Jungkook ngồi thẳng người, nghiêm túc cảm ơn hắn. Taehyung bị cậu quậy loạn như vậy còn không nghĩ ngợi gì vậy sao cậu phải ngại? Đúng thế! Đường đường là hai đấng nam nhi, thân thân một chút cũng chưa tới nỗi nào.

Nhìn Jungkook mặt mày sáng hẳn lên đầy biết ơn cảm ơn mình làm Taehyung suýt thì bật cười. Lấy trình độ ảnh đế ba năm Kim Taehyung nhập vai con người rộng lượng bảo không có gì.

Đợi đến khi Jungkook vào nhà tắm rửa mặt rồi hắn mới úp mặt vào gối thở dài. Jeon Jungkook lại đáng yêu rồi.

Cả hai gọi đồ ăn tới rồi cùng nhau dùng bữa sáng. Không khí ngại ngùng ban nãy bị đồ ăn làm cho bay biến sạch. Taehyung cảm thấy Jungkook nhìn đồ ăn còn trìu mến hơn khi nhìn hắn. Cái đống đồ ăn này đúng là nhìn không vừa mắt.

"Sao hôm qua anh lại ở đây." - cậu vừa ăn vừa tò mò hỏi.

"Tới chúc mừng em."

"Không phải nói trên điện thoại rồi sao?"

"Nào có thể đơn giản như vậy."

Taehyung cắn cắn cái muỗng cay đắng nhớ lại. Hôm qua vốn dĩ định đến trêu chọc bạn nhỏ này một chút, có thể dụ dỗ cậu uống với hắn vài ly. Kế hoạch trong đầu như nước chảy mây trôi ào ào, kết quả thì hoàn toàn ngược lại. Hắn bị người ta vô ý câu dẫn đến nghẹn. Kim ảnh đế nghĩ mà tức cái sự đời.

"Phải rồi, hôm qua tôi đánh hắn ta..."

"À, đánh đẹp lắm." - Taehyung miệng còn ngậm muỗng tay bật ngón cái khen cậu.

Hắn đưa vài tấm ảnh Seok Jin chụp được cho Jungkook. Bộ dạng thê thảm của người trong ảnh đúng là làm người ta không nỡ nhìn. Thế nhưng là đáng đời.

"Vậy hắn ta sao rồi?"

Đúng là đánh loại này rất sướng tay nhưng Jungkook cũng ngại phiền với thế lực nhà họ Do. Lỡ đâu lại làm phiền đến công ty.

"Bị bắt rồi, chắc vài ngày là ra thôi."

"Vài ngày cũng ổn. Do Hyun hắn quen vui sướng rồi, ở trong nhà giam vài ngày cũng là cực hình."

"Em dễ hài lòng quá nhỉ."

"Còn có thể không sao? Đầu của tên đó bị biến dạng một chút đã đủ vui vẻ rồi."

"Tôi thì chưa đâu."

"Hả?" - Jungkook còn chưa ăn xong, một bên má phồng lên quay sang hỏi hắn.

Taehyung nhếch môi đưa tay chọt vào má người trước mặt - "Ăn đi."
.

Cùng lúc đó tại một quán cafe lớn. Seok Jin ôm theo vài sấp giấy tờ trên tay đi tìm bàn. Ngày vẫn cứ đẹp thế thôi nếu anh không xui xẻo va phải một người khác. Mà trọng điểm là....cùng va vào nhau nhưng lại chỉ có một mình anh té! Còn người kia dựa vào may mắn hơn người vẫn đứng vững nhìn anh.

Những dân tình xung quanh đều đặt tầm mắt trên người mình làm Seok Jin có chút không thoải mái. Nhìn cái gì mà nhìn? Lần đầu bắt gặp trai đẹp thế giới té có phải thấy rất ngầu không?

"...Được rồi Seok Jin, không có quần đâu." - Jinie lẩm bẩm.

Seok Jin lấy lại tinh thần, xem như không có gì nhặt mấy tờ giấy của mình lên. Người đàn ông đối diện cũng không xấu tính để anh chật vật một mình, bèn khụy một chân xuống nhặt giúp.

"Cảm ơn."

Jinie nhận lại đồ từ tay người kia, vốn tưởng đã xong chuyện, nào ngờ người trước mặt lại không đầu không đuôi hỏi một câu.

"Anh là gì của Taehyung?"

Seok Jin chảy mồ hôi hột, tình huống này giống như bị tình cũ của người quen ngang nhiên tra hỏi. Nhưng người trước mặt không giống nằm dưới lắm....

"Tại sao anh quen Taehyung?" - Seok Jin cẩn thận hỏi trước.

"Tôi là anh trai của thằng bé."

"Tôi là quản lí của cậu ấy."

Người đối diện nhìn anh vẻ mặt thân thiện hơn một chút, tự giới thiệu.

"Kim NamJoon."

"Kim Seok Jin..."

Dựa vào tờ giấy ban nãy mình nhặt được, NamJoon lại hỏi thêm một câu. - "Do Hyun là ai vậy?"

Seok Jin chần chừ không biết có nên trả lời hay không. Nhìn bộ dáng người trước mặt nghiêm chỉnh như vậy làm anh không cách nào có thể nói ra loại chuyện tế nhị kia được. Đành phải giả ngốc cười đáp.

"Chỉ là người tài trợ cho bộ phim Taehyung đang đóng thôi."

"Cảm ơn."

Có vẻ đã hết chuyện, NamJoon hơi cúi đầu chào anh rồi quay người rời đi.

Seok Jin vừa đi vừa thấy cái tên Kim NamJoon này rất quen. Thế nhưng lại không nhớ rốt cuộc gặp ở đâu rồi. Càng không ngờ cái tên này sẽ gắn liền với anh suốt về sau.
.

Mấy tuần sau đó tiến độ quay phim vẫn như bình thường diễn ra. Thoáng chốc đã quay được hơn nửa bộ phim. Mặc dù thời gian khá đủ để dần quen với một số chuyện. Nhưng Jungkook vẫn bất lực với một thứ.

Vào cảnh quay của ngày hôm nay, là lần đầu tiên đàn anh họ Kim thổ lộ với Điền Chính Quốc. Cả hai ngồi vào vị trí chuẩn bị, chỉ sau tiếng hô của đạo diễn liền lập tức vào vai.

Trong lớp học, thiếu niên nằm trên bàn nghiêng đầu đón ánh chiều tà chiếu rọi qua khung cửa. Hai mắt nhắm lại tựa như đang ngủ một giấc yên bình.

Giờ tan trường cuối năm lẽ ra mọi người đã về hết rồi. Thế nhưng tiếng mở cửa vang lên báo hiệu vẫn còn người. Kim Thái Hanh chậm rãi tiến lại, kéo lấy cái ghế phía trước bàn cậu ra rồi ngồi xuống.

Anh cũng nghiêng đầu nằm cạnh bên cậu, hai mắt ôn nhu nhìn người trước mặt. Điền Chính Quốc trong lòng hồi hộp bởi hơi thở người kia quá gần. Mặc dù trái tim không mạnh khỏe nhưng lại như đang đập rất mãnh liệt. Giống như nó không hề thiếu sức sống.

"Bạn học nhỏ...."

Jungkook đợi mãi vẫn chưa thấy hắn nói tiếp tưởng hắn quên thoại rồi mới khẽ nhắc nhở. Dù sao cảnh này cũng không quay mặt cậu.

"Có thích tôi không?"

Người đối diện dường như đợi được điều mong muốn mới cong khóe môi đáp.

"Thích."

"...."

Đạo diễn Jung cũng tưởng hắn quên lời liền hô cut - "NG rồi, làm lại đoạn cuối. Thoại quan trọng như vậy mà cậu cũng quên được."

Ai cũng cười như động viên tinh thần cho Kim ảnh đế, cái lỗi này ai cũng bị thôi mà. Thế nhưng sau cảnh NG lại chỉ là một màn âm mưu của Kim Taehyung.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net