Câu nói "vô tình" của người lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ mày sẽ khoẻ nếu không có tụi mày"
"Con cháu nhà người ta khôn bao nhiêu thì con cháu nhà này ngu bấy nhiêu"
"Cho học hành rồi ngu thêm, lúc trước tao làm gì được sung sướng như tụi mày, phải đi kiếm từ đồng từ cắc, còn tụi mày có mà không biết hưởng"
"Mẹ mày không có mày khoẻ biết bao nhiêu, đàn đúm ăn chơi, chỉ có tao mệt thôi"
"Biến khỏi cái nhà này đi nếu mày vẫn không thể nhét được những lời tao nói vào đầu mày"
"Đầu mày chứa gì? Đất hay là cứt mà không biết suy nghĩ?"

"Mày nên chết đi cho đỡ chật đất, sống mà như cục thịt di động"
Nên chết đi....
Nên chết đi...
Nên chết đi...

______________

Mẹ tôi gửi tôi và em gái cho dì lúc tôi 12 tuổi em tôi được 3 tuổi, tôi ở cùng ngoại, dì dượng, con trai của dì tôi, và em gái ruột của tôi, ngoại tôi phải đi làm vì bà có suy nghĩ rằng 3 người con của ngoại sẽ không có ai nuôi bà cả, dì tôi có một đứa con trai riêng thua tôi 2 tuổi, dượng tôi có một đứa con gái riêng thua tôi 4 tuổi, 2 người có một người con chung nhưng đó là chuyện của vài năm sau này. Vì vấn đề giấy tờ bị thất lạc, nên mãi đến năm lên 9 tôi mới bắt đầu học lớp 1, nên lúc lên lớp 2, vì ba mẹ tôi không có thời gian đưa rước tôi nên gửi tôi về quê vì trường gần nhà, và củng từ đây cuộc sống của tôi không còn yên bình nữa, bước sang 1 trang hoàn toàn mới với những việc tôi ngỡ chỉ ở trên phim.

Trong cuộc sống này đa phần các bạn đều được nghe một trong các câu đại loại như con nhà người ta thế này thế kia, học nhiều rồi ngu v.v.... từ những người thân của mình lúc còn nhỏ đúng không?

Những câu mình kể sơ ở trên đầu chương (vì bạn này bị chửi nhiều quá nên củng không nhớ hết được) có lẽ đối với người lớn nó sẽ không có bao nhiêu phần ác ý, nhưng đối với một đứa trẻ như chúng ta nó thật sự có sức sát thương khá lớn. Tôi hay nghe những câu trên từ dì tôi, lúc đó tôi thật sự bị ám ảnh vì những câu nói của dì ấy.

Mẹ tôi biết, nhưng bà bảo rằng dì không có ác ý, chỉ độc mồm mà thôi, nhưng mẹ ơi, khi mẹ nghĩ rằng họ không cố tình, nhưng họ đã làm như thế và còn hơn thế nữa, từng câu từng chữ được phun ra từ miệng của bà ta làm cho tâm hồn con ngày càng ô nhiễm, bà ta dùng những từ đê tiện nhất để chửi một đứa trẻ 12 tuổi, bà ta gọi bọn con là 'mấy con đĩ'  và chửi rủa thậm tệ khi bọn con làm sai cái gì đó thay vì gọi 'mấy đứa' và nói nhẹ nhàng như bao cô dì khác, gọi con bằng 'con đĩ ngựa này' khi con làm không vừa ý, khi đang chửi con và kể về mẹ sẽ gọi mẹ bằng 'con gái mẹ của mày' điển hình nhất là "Sao không lên ở với con gái mẹ của mày đi mà ở với tao rồi báo rồi làm phiền tao hoài vậy? Hay là đi đâu chết mẹ cho rồi đi cho đỡ chật đất?","Con gái mẹ của mày ôm chi 1 lượt 2 đứa rồi nuôi cực, thằng cha của mày bỏ mày rồi đó, sao không đi theo nó luôn đi?", ngay cả lúc rửa chén bà ta củng dạy đứa con trai 10 tuổi của mình rằng "vắt đũa thì so cho đều, đầu ra đầu đít ra đít, đừng để lộn sộn như con khốn nạn đó", ngay cả khi con thích đồ chơi, dù chỉ có vài ngàn thôi, củng phải dấu vì lúc bà ta phát hiện sẽ đánh con và lại tỏ ra con đã mua những thứ không đáng tiền và phạt con quỳ trước cửa vì món đồ chơi 2k hoặc thậm chí là do bọn giỡn mà không tắt tivi, những lời nói 'vô tình' ấy thật sự đã khiến tâm hồn bé nhỏ của con bị tổn thương mà mãi sau này nó có lành đi nữa thì củng đã trở thành một vết sẹo rất lớn, chạm vào dù không đau nhưng có một cảm giác lạnh lẽo của lòng người chạy dọc sống lưng.

Lúc này tôi 12 tuổi, vì lúc nào củng ở trong nhà và nhờ tác động 'văn vở' từ dì tôi nên tôi có phần trầm tính, tự ti, theo mô tả của dì, tôi là một đứa trẻ ăn hại, xấu xí lại vô dụng, vừa ngu lại vừa phá của, tôi nghĩ một đứa như tôi nếu không hiểu chuyện thì có lẽ mẹ tôi củng sẽ không cần tôi nữa. Mẹ tôi đi làm vất vả, vì lúc này đã ly thân với ba của tôi và tôi còn chưa định hình được cuộc sống khó khăn như nào, chỉ biết rằng mẹ tôi 1 mình nuôi 2 chị em tôi rất khó khăn nên những chuyện ở đây tôi nên im lặng để mẹ được thoải mái tinh thần và tôi được dạy như thế từ dì tôi.

Cơn ác mộng của cuộc đời tôi bây giờ chỉ mới bắt đầu.

Một ngày bình thường, vì nhà tôi chưa có bồn cầu, nên lúc cần đi đại tiện tôi phải đi cầu cá ở nhà người khác, lúc tôi cởi quần tôi thấy vài giọt hồng hồng dính trên quần tôi, tôi biết kì kinh đầu tiên của tôi đến rồi!

Dì tôi dạy tôi cách mặc băng vệ sinh, lần đầu tiên tôi mặc quần xì nên nó cấn vào da thịt, đau rát, khó chịu và phần bụng râm rang làm tôi không thể ngồi ăn thoải mái được, tôi dậy thì khá sớm, và mặt tôi nổi mụn, xung quanh tôi là mấy đứa 10 tuổi, vì tôi chỉ mới học lớp 4, dì tôi cho tôi 5k để đi học 1 buổi, có lẽ các bạn sẽ thắc mắc tôi đang ở năm nào vì ngta đi học có thể đc 10k hay 20k, nhưng thú thật, tôi ở với dì còn được 5k, nhưng lúc  tôi ở với ngoại (lớp 2- lớp 3, 10-11 tuổi) thì chỉ được 500 đồng, vì tôi là chị, nên tôi phải nhường số tiền bà tôi có cho em trai con dì ba của tôi vì khi này cả 2 đều đang ở chung với ngoại và em tôi thì mới sinh nên ở với mẹ đến lúc nó 3 tuổi thì dì tôi nghỉ làm ở Long An và dọn về quê vì sức khoẻ chưa hồi phục sau sảy thai và mẹ tôi gửi chúng tôi cho dì.

Không hiểu sao học chung với người nhỏ hơn mình 2 tuổi nên tư duy của tôi củng thua tuổi thật 2 tuổi hay sao ấy, nhưng thật sự tôi không có mấy gọi là trưởng thành trong tính cách, kiểu vô tư đến độ vô tri, hoặc tại tôi ngu như lời của dì tôi thật.

Dạo này dì tôi cứ thích pha cái này cái kia, hôm thì nước cam, sữa hột gà, sương sa sương sáo, tôi có chắc khoảng 4-5 kì kinh nguyệt rồi thì phải, nếu tôi nhớ không lầm đây là năm 2014 tôi chỉ mới có 12 tuổi thôi. Tối hôm nay dì tôi pha nước cam, dượng tôi củng có phụ dì ấy pha cho bọn tôi uống nữa, dượng tôi bình thường rất ít khi nói chuyện, kiểu lạnh lùng boy, thương vợ chăm vợ, lo đi làm, không nhậu nhẹt bồ bịch, khác xa với ba của tôi, ba tôi không lo làm, vì ba tôi có vợ bé nên ba mẹ tôi lúc này đang trong giai đoạn chuẩn bị ly hôn, lúc đấy tôi còn ước rằng sau này lớn lên nên tìm một người như dượng của tôi, tôi là người rất hay mơ mộng, trong đầu tôi lúc nào củng suy nghĩ về tương lai, về sự nghiệp, về gia đình, tôi luôn lạc lối trong suy nghĩ của mình mà đâu biết rằng sự thật rất tàn nhẫn, và nó sẽ cực kì mạnh tay vả vào mặt những đứa hay mơ mộng như tôi.

Dì tôi pha nước cam, có dượng tôi phụ, bình thường bọn tôi sẽ lay hoay quanh dì ấy vì nếu 'mấy ba mấy má' là tôi và con trai bà ấy không phụ thì xác định là bị hặn học, nhưng hôm nay dượng tôi ở đây nên ông ấy bảo bọn tôi có thể lên xem hoạt hình với bé em chưa học mầm non của tôi thay vì đứng ở đây bị muỗi chích, tôi và thằng em họ kéo nhau ra nhà trước vì sợ hết phim. Dì tôi mang 2 ly nước cam và nói rằng dượng ba sẽ mang ly của tôi lên, ông ấy bước lên và mang theo ly nước cam đục ngàu, tôi thấy lạ, nó không phải đục giống pha sữa, nhưng mọi người đều là cam pha đường, phước đức ở đâu mà tôi được cam pha sữa? Nếm thử thì nó có vị đắng, tôi nói với dì, dì tôi bảo chắc dượng tôi vắt mạnh tay nên nên nó như thế, tôi định không pha uống nữa vì tôi củng không ham, nhưng dượng tôi bảo để dượng tôi pha ly khác và nói rằng tập pha mới quen được. Lần này là ly cam bình thường, nhưng uống được nữa ly đột nhiên tôi buồn ngủ, cơn buồn ngủ ập đến một cách kì lạ, chỉ mới 9h thôi mà? Tập phim chưa xem hết, tôi định rửa mặt cho tỉnh, vì không phải lúc nào củng được xem tivi, định bụng là vậy, nhưng tôi không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ được, trải nệm soạn gối , tôi chỉ muốn ngã trên đống mền mình vừa bỏ xuống rồi ngủ ngay thôi, nhưng tôi không giăng mùng thì mụ sim la sẽ lại mắng tôi cho xem, nhưng tôi chịu hết nỗi rồi, vừa ngã úp thẳng mặt xuống đống mền, tôi nghe giọng dượng hay dì tôi từ nhà trên gọi ý ới:"Con T, con T đâu? Mày làm gì mà không uống hết rồi dẹp? Đợi tao hầu à?".

Bà dì quý hoá của tôi thì phải, tôi ráng mở to con mắt lên, tôi phóng như bay lên nhà trên vì tôi sợ đi bình thường mình sẽ ngã lăn quay ra ngủ mất, tôi cầm lấy ly nước cam uống dở còn phân nữa lên uống cạn, tôi lại phi ra sàn nước dẹp ly để không phải nghe bài ca vọng cổ. Gọi là tôi phi, vì tôi còn chẳng nhớ lúc đó tôi đi hay tôi lướt nữa mà, buồn ngủ đấy nhưng ráng giăng mùng đã, không bả lại méc mẹ tôi rằng tôi cho em tôi ngủ muỗi.

Hôm đấy, tôi không nhớ mình có tắn mùng hay không, vì lúc đó tôi mắt nhắm mắt mở, nên lúc nào mở thì tôi nhớ không mở thì thật sự tôi không có chút kí ức nào cả, kí ức cuối cùng mà não bộ tôi ghi lại đc là cảnh tôi ngã cơ thể nặng nề và úp mặt trên đống mền gối vẫn chưa được chia ra cái nào của tôi hay của em tôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net