Buồn của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có nhiều lúc em tự hỏi đơn phương có buồn lắm không anh?
Thứ sâu đậm nhất mà tình yêu của em muốn làm vì anh
Chỉ cố động viên và an ủi vì em chẳng bao giờ làm được
Kể cả khi ghen á "mày là ai , mày không có quyền mà trói buộc"
Khi viết lên dòng tâm sự này là lúc em tuyệt vọng nhất
Mọi cách cửa để hi vọng với em tất cả cũng dập tắt
Chỉ biết chấp nhận làm kẻ si tình , khi câu trả lời vẫn mãi là Không
Luôn bảo vệ anh mỗi khi trời tối thử hỏi làm sao em có thể khóc
Đơn giản là vì em không muốn chỉ tạo tiếng cười
Nhưng em muốn còn hơn thế nữa , cảm giác an toàn khi đi bên người
Khi gặp nhau em luôn tôn trọng , chưa một lần nắm chặt tay anh
Chưa một lần ôm anh thật chặt , vì em chẳng là gì của anh

Em cũng chẳng hi vọng điều gì , chỉ biết đó là việc phải làmKhi được trải lòng thấy nụ cười anh thì dù khổ mấy em cũng sẽ cam
Nhưng duyên trời sẽ không cho phép , sẽ có lúc ta phải thay đổi
Như một cái kết khi yêu một phía tất cả đã được sắp đặt rồi
Dòng tin nhắn vẫn cứ vô tâm vẫn cứ lạnh nhạt như ngày đầu
Vì em biết rõ câu trả lời nên dù thế nào vẫn thấy đau
Anh là ai có gì đặc biệt , mà ta phải ngóng trông
Khi đêm buông xuống lại cứ một mình rằng : "đã lúc nào thương em không?"
Dòng tin nhắn vẫn cứ vô tâm rồi lạnh nhạt như ngày đầu
Là vì em biết rõ câu trả lời nên dù có cười vẫn thấy đau
Anh là ai có gì đặc biệt , mà ta phải ngóng trông ?
Khi đêm buông xuống thì lại cứ chối bao nhiêu cảm xúc tận đáy lòng
Anh có tin vào kì tích , sẽ thay đổi theo thời gian
Và đó là điều duy nhất có thể làm được mặc cho tình sẽ cạn
Anh yêu ai, anh thương ai, em không có quyền gì nói ra
Cho dù có buồn phải giữ trong lòng , nhưng sẽ vì anh làm tất cả
Em chỉ biết quan tâm anh qua từng dòng tin nhắn thôi
Hay hỏi han : "Anh làm mệt không với muốn ăn gì?" thì cứ nói
Đó đơn giản như là cái cớ quen thuộc mỗi ngày để gặp ai
Quá vội vàng khi nói thương anh dù em biết là mình sai
Trái tim em làm gì còn chỗ cho ai khác đó ngoài anh ra?
Khi trao đi chẳng được đáp trả , đơn phương là đó vậy anh à
Khi anh buồn thì vẫn có em, lau nước mắt đỡ anh đứng dậy
Khi anh vui cũng vẫn có em , nhưng mà không cười để cho anh thấy
Ai trách gì thì vẫn mặc kệ , tim tới tim nó không có tội
Trách là trách sao duyên ông trời khiến đôi ta không thể chung đôi
Cứ mỗi ngày em lại hi vọng , nấc thang đó sẽ ngày đi lên
Và rồi hai ta có thể bắt đầu mọi thứ như chưa từng biết đến...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net