1. Xinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai đứa gặp nhau lần đầu khi nhot Uyên mới chuyển tới cái lớp 11A5 này.

Uyên là người con của vùng đất Bình Thuận đầy nắng và gió. Cho tới bây giờ vì vài lý do, con bé chuyển vào Đồng Nai học.

- Mình là Phạm Tú Uyên.

Từ trường mới, lớp mới và những bạn mới, họ đều xa lạ đối với Uyên và bản thân con bé tin chắc khó mà có thể hòa nhập được với lớp.

Con bé không giỏi ăn nói, khi không hài lòng điều gì đều nói thẳng. Vậy nên cho là trước kia, có khối người không ưa. Tuy buồn nhưng quen rồi, con bé nói một mình cũng tốt.

Cô Vân chủ nhiệm sắp xếp cho Uyên ngồi bàn gần cuối dãy bên trong, nhìn qua bên phải chính là cửa sổ. Uyên cảm ơn cô trong lòng vì chỗ ngồi quá ư là lý tưởng này, thứ mà con bé ao ước.

Cảm giác đi giữa những ánh mắt nhìn chằm chằm,  khiến Uyên hồi hộp gần chết. Tim con bé đạp thùm thụp còn chân thì hơi run run bước đi, cho tới khi an toàn ngồi xuống ghế.

Bàn của Uyên có hai bạn nữ khác, vốn là đứa dễ thương, nó cười tươi ơi là tươi quay sang bắt chuyện:

- Tui là Mai, từ nay chúng ta ngồi cạnh nhau nên có gì cần Uyên cứ nói với Mai đừng có ngại nha!

Uyên gật đầu đồng ý, thầm nghĩ vừa mới tới mà đã gặp con người vừa dễ thương vừa dễ mến như này khiến con bé thấy phấn khởi hẳn.

Mai khá là xinh xắn, trông nó nhìn rất là trải đời nên có chút lớn hơn so với bạn bè đồng trang lứa. Được cái giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào lắm, khiến Uyên ghen tị, ước gì được thay giọng vịt đực của mình thành giọng sơn ca như nó thì hay biết mấy.

- Uyên từ đâu chuyển tới đấy?

Cậu con trai ngồi giữa bàn cuối sau lưng Uyên cất lời. Nó là thằng Đại, thằng nghịch phá nhất lớp. Da nó hơi ngăm, tóc rối bời, thứ nổi bật duy nhất của nó chính là nụ cười  đẹp. Đẹp kiểu hồn nhiên và tươi trẻ ấy, làm người ta khi tiếp xúc thấy thoải mái cực kì. Nói thẳng ra là cười kiểu vô tri. Ai nói gì cũng cười, ai làm gì cũng cười, đánh chửi cũng cười.

Mới đến phải thân thiện chào hỏi người ta mới phải phép, nên Uyên ngoái đầu ra phía sau, trả lời:

- Từ Bình Thuận á!

Đại đột ngột vươn tay nhéo má con bé một cái, làm con bé rõ bất ngờ luôn. Đại cười:

- Chao ôi người gì mà bé xíu vậy, trông cậu như học sinh cấp 2 í!

Con bé Uyên lên cấp 3 rồi, năm nay cũng lớp 11 mà trông cứ như đứa nhóc. Cố gắng uống sữa tăng trưởng hay tập thể dục cường độ cao thì con bé vỏn vẹn được một mét bốn mươi tám, ăn gian lên được một mét rưỡi.

Vì đó là gen của ba con bé quá mạnh. Nhà con bé Uyên lùn nhất, xong tới ba rồi tới anh cả. Còn anh hai và mẹ đều cao như nhau, ghen tị muốn chết.

Con bé nghe Đại nói, cảm thấy vừa vui vừa giận vì vốn nghe nhiều rồi, mà vẫn không phân biệt được câu này là khen hay chê nữa
Cậu bạn đó chống cằm, nhoẻn miệng cười hiền:

- Tao là Đại, Uyên cứ gọi tao là Đại ca!

Đại thấy Uyên hiền hiền muốn đùa, ai ngờ Mai nhíu mày liếc mắt, giải vây cho:

- Đừng có bắt nạt bạn mới đấy, Đại ngu!

Đại bày ra gương mặt ngây thơ, lắc đầu:

- Ơ tao có bắt nạt gì đâu? Tao chỉ muốn Uyên gọi là Đại ca thôi.

Bọn nhỏ um xùm chí chóe với nhau một hồi,  con bé Uyên chưa quen nên ngồi cười ngu suốt.

- Nhân, mày không nói gì chào đón Uyên hả?

Mai nghiêng đầu nhìn cái đứa ngồi sau lưng Uyên. Thằng đó tên đầy đủ là Phan Trọng Nhân, một tay sát gái có tiếng. Cái thằng được mã cũng ưa nhìn và cái mồm lanh lẹ ngọt ngào, làm bao đứa con gái nhẹ dạ xiêu lòng. Nhân ngả người ra ghế, khoanh tay, miệng thì treo một nụ cười:

- Thấy Uyên xinh quá nên quên mất, xin lỗi Uyên nha!

Tự nhiên mới gặp được có bao nhiêu lâu mà đã thả thính con gái người ta, đúng là thằng kì lạ. Con Uyên được khen xinh thì xấu hổ, ôm lấy hai gò má ửng hồng ngại ngùng phủ nhận:

- Cậu đừng khen dối lòng nữa mà!

Nhân chống cằm, mặt đối diện mặt Uyên, chăm chú nhìn rồi cười mỉm:

- Đâu có dối lòng, Uyên xinh thật đó!

Đại huých khuỷu tay vào vai Nhân, chọc ngoáy:

- Gớm nữa có một chiêu xài hoài, gặp gái là tít mắt cả lên.

Thằng Đại còn lạ gì tên bạn cùng bàn chí cốt này nữa, biết rõ cái tính thằng lăng nhăng nên cũng muốn cảnh báo với non tơ Uyên sợ con bé sa vào lưới tình ngu ngốc.

- Uyên nhá có yêu ai thì chừa thằng này ra, nó chuyên đi lừa tình rồi đá người ta không thương tiếc đó!

Nhận thức tốt đẹp của con bé đối với Nhân xuống tới mức thấp nhất sau câu nói của Đại, vì con bé không ngờ cái bản mặt hiền hiền ngây ngô này là một tên trapboy chính hiệu chuyên nghiệp.

Thay vì tức giận hay giải thích thì Nhân chỉ cười cười cho qua chuyện. Thằng đó nhìn con bé rất lâu, da gà con bé nổi lên từng đợt và khiến con bé có cảm giác như thợ săn với con mồi.

Ý nghĩa đó nhanh chóng bị con bé gạt qua một nên, bởi ai đời đi đánh giá bạn học ngay ngày đâu tiên chưa tiếp xúc nhiều chứ. Trước mắt nhỏ Uyên thấy vui vì bạn bè lớp này rất dễ để hòa nhập, không lo bị đơn côi lẻ bóng nữa.

Những tiết học sau trải qua khá nhẹ nhàng, đặc biệt Mai rất chăm chỉ bài cho Uyên, những phần mới học hay quan trọng gì gì đó.

Bởi Uyên chuyển trường khi đã khai giảng được hai tháng, có thể nói khoảng thời gian này gần với thi giữa học kì một. Nếu như bình sẽ bỡ ngỡ khi không theo kịp, nhưng con bé này cũng thông minh và chăm chỉ nên theo chúng theo bạn nhanh lắm.

Trống tan trường vang lên, trong cái sự vội vàng của mọi người thì Uyên lại vội vàng hơn. Vì nó có hẹn với một người, không ra sớm thì không được.

- Cô Hương!

Cô Hương là em gái của ba Uyên, cô lấy chồng rồi vào Đồng Nai sinh sống luôn.

Thực ra gia đình con bé vẫn sống ở Bình Thuận, chỉ có con bé là vào đây thôi. Đương nhiên vì có người quen con bé mới dám, chứ với cái tính đó thì cho tiền con bé cũng lắc đầu đành chịu.

- Đồ đạc của Uyên cô mang theo hết rồi, giờ cô chở ra chỗ trọ nha!

- Dạ.

Đáng nhẽ ra con bé Uyên sẽ về sống với cô, nhưng cô ở với nhà chồng, bố mẹ chồng cô còn sống và rất khó khăn. Nhà chồng cô ngoài ba mẹ, hai vợ chồng với một đứa con, còn một em trai chồng sống ở đó nữa. Rất chật và rất đông, hơn hết chung chạ người ngoài nó khó chịu lắm. Họ cũng sẽ không vui vì cái thứ ăn nhờ ở đậu xa lạ nên con bé quyết định ra ở trọ.

Đương nhiên đã qua sự chấp thuận của hai vị phụ huynh.

Được mời gọi giới thiệu, Uyên thuê một phòng trọ nhỏ nằm trong khu dân cư. Nói ra thì không có nhỏ đâu, có hai phòng, một gian rộng để thư giãn ăn uống và một khu bếp, nhà vệ sinh nhà tắm đầy đủ tiện nghi mà chỉ có 450 ngàn một tháng.

Quá là rẻ, rẻ trên cái rẻ ấy. Thực sự, đối với ai cũng sẽ hơi rén vì giá cả đi đôi với chất lượng, hoặc có thể chứa đựng yếu tố tâm linh gì đấy, mà cái khó cái nghèo không có quyền để lựa chọn luôn, cứ rẻ là quất.

Cô Hương để đồ Uyên trước cổng khu phòng trọ, con bé ngoan ngoãn cúi đầu chào tạm biệt cô. Cô có dặn dò một chút, mắt cô có vẻ buồn buồn thở dài rồi rời đi. Cũng vì lo lắng cho đứa cháu gái nhỏ, cũng vì cảm thấy có lỗi. Mà biết sao được, cô cũng khổ.

- Bác ơi, cháu là người muốn thuê phòng hôm trước ạ.

Bác chủ trọ là một người mập mạp, vòng vàng trang sức đeo đầy người, mắt bác sắc lẹm và đôi môi đỏ choét.

- Uyên đúng không? Trả tiền cọc thuê cho bác chưa con?

Uyên ôm lấy giỏ đồ, đáp lại:

- Dạ con cọc trước ba tháng rồi đó bác, cái phòng 201 ạ.

Bác chủ trọ lục một quyển vở bốn ô ly, bên trong đầy chữ chi chít lên nhau. Bác dò một hồi rồi cười lên, tìm chiếc chìa khóa nằm sâu trong hộc tủ đưa cho con bé.

- Đây, lên nhận phòng đi. Nhớ ở cho sạch sẽ đấy, làm hư làm xước là đền nghe chưa?

Uyên dạ vâng rồi đi ngay, tuy bác không có ý xấu nhưng khiến con bé cứ sờ sợ thế nào ấy. Phòng thuê nằm ở dãy tầng hai trong cùng, Uyên rón rén mở cửa rồi ngó đầu vào trong, xác nhận không có ai tớ mới mở toang cửa rồi xách hành lý của mình từng cái một.

Đột nhiên, mắt của con bé nhìn thấy một thứ gì đó. Một thứ đáng nhẽ ra không nên xuất hiện tại nơi này, căn phòng đã thuê.

Tiếng la thất thanh vang lên.

- Áaaa!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net