Chương 1: Cậu và tớ là đôi bạn thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường tiểu học của tớ hôm nay mở lớp, để học sinh chúng tớ làm quen với trường và các bạn cùng thầy cô một thời gian. Tớ, một đứa trẻ mới tốt nghiệp mầm non phải tất bật chuẩn bị cho cuộc đời học sinh mới sắp tới.

Má từ sớm đã lôi tớ dậy từ giường, má bận bịu lắm vừa kéo tớ vừa càu nhàu vừa sửa soạn mọi thứ. Tớ còn ngái ngủ nên lời má mắng hệt như gió thoảng qua tai vậy á, chẳng nhớ gì cả.

Tớ được mặc đồ mới, được mang giày đẹp và có cặp sách nữa. Đồng phục của trường xinh lắm ấy, áo sơ mi trắng với váy màu hồng. Tớ thấy bản thân trong gương mà vui vẻ ngắm nghía đến độ quên thời gian, không ngờ đi học lại được xinh như này, tớ đi học cả đời cũng được.

Má chở tớ đến trường, lúc này trường đông ơi là đông. Chật vật một hồi mới kiếm được góc nào đó đỗ con xe đạp trân quý yêu thương của má một cách an toàn.

Tớ nắm chặt tay má và bước vào sân trường. Tim tớ đập thình thịch vì hồi hộp và phấn khích. Nhưng lạ thật đấy, tớ thì cười toe toét sao mấy bạn giống tớ lại khóc ré lên thế kia.

Đi học vui mà sao phải khóc?

Mà phải nói á trường đẹp ơi là đẹp rộng ơi là rộng, tớ háo hức ngắm nhìn chân tay ngứa ngáy muốn chạy đi vòng vòng xem hết cho thỏa thích luôn. Cơ mà người đông quá, tớ sợ bị lạc để má lo nên kìm lòng lại ngoan ngoãn nghe lời.

Má dắt tớ đến một gốc cây lớn, tớ muốn ngồi ghế mà chẳng còn chỗ trống nên tạm đứng. Má bảo má vào văn phòng hoàn tất mấy cái hồ sơ gì đó, dặn dò tớ đứng im một chỗ rồi mới yên tâm rời đi.

Ngay sau khi má đi một lúc, cạnh tớ cũng có một cậu bạn vừa tới, người dắt cậu ấy cũng bảo cậu ấy đứng yên chờ.

Thiệt luôn cậu bạn đó nhìn rất thích mắt, da bạn hồng mà còn trắng, đôi mắt bạn to long lanh long lanh. Bạn trông rụt rè ấy, nhìn bạn sợ cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên là biết rồi.

Tớ quay sang nhìn cậu kĩ hơn, cậu lại càng căng thẳng hơn. Tớ tiến sát lại gần cậu, nở một nụ cười ấm áp:

- Cậu cũng đi học hả?

Cậu lấm lét nhìn tớ, khẽ gật đầu đáp:

- Ừm.

Giọng cậu cũng đáng yêu như cậu ý vậy, tớ lại càng tò mò:

- Cậu học lớp nào vậy? Mình học lớp 1B nè!

- Tớ học 1A.

- Tiếc quá chời, giá như tớ với cậu học chung nhờ?

Cậu đan tay vào nhau, nói:

- Vậy thì tớ chuyển qua 1B học với cậu.

Tớ vui vẻ cười rộ:

- Vậy thì tốt quá! Tớ có bạn rồi.

Cậu ấy cũng cười cười, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn tớ.

Ôi chu choa! Người gì đâu mà cười đẹp quá chời quá đất luôn! Cười đẹp thế này mà cứ giấu, ngộ ghê.

Tớ nắm tay cậu, rút trong túi ra tờ năm ngàn má mới cho.

- Chúng ta đi mua kẹo đi? Tớ biết căn tin trường ở đâu nè.

Cậu lo lắng, nói:

- Nhưng... tớ không mang theo tiền.

Tớ vẫn cố gắng kéo cậu ấy đi, tự thấy cậu đáng thương vì không được mẹ cho tiền ăn vặt. Tư Anh mình là người rộng lượng nhất trên đời, sẽ khao cậu một bữa.

- Tớ có, tớ mua cho cậu!

Tớ với cậu ấy vào căn tin, tớ tỏ ra oai phong giơ tờ năm nghìn lên rồi nói dõng dạc:

- Cho con 2 cây kẹo mi ki ta!

Bác chủ căn tin đưa cho tớ hai cây mi ki ta, còn đưa lại tiền thừa nữa. Tớ lấy cây màu xanh, còn đưa cho cậu cây màu hồng.

Cậu nhìn kẹo thì lưỡng lự một lát mới chầm chậm xé vỏ kẹo ra. Hương kẹo thơm phức xộc lên cánh mũi, tớ ứa nước miếng tay vận lực bóc cái vỏ kẹo lì lợm của tớ.

Ngộ ghê sao cậu ấy bóc dễ ợt mà tớ loay hoay mãi không được vậy nè?

Tớ nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức. Vỏ kẹo vẫn không chịu tách ra. Cậu liền cười phá lên khiến tớ thấy xấu hổ quá trời.

- Ghét quá, không ăn nữa đâu.

Cậu chìa tay, ngỏ ý:

- Để mình giúp.

Tớ nghi hoặc đưa cho cậu, lèm bèm:

- Khó bóc lắm á, sợ cậu cũng không bóc ra đ...

Còn chưa dứt câu, cậu đưa cây kẹo sữa lên trước mặt tớ, nở nụ cười rộ:

- Nè!

Tớ ngại ngùng nhận lấy, cảm thấy có một thế lực siêu nhiên nào đó chứ không thể kì diệu như vậy được. Mà nhìn gương mặt ngây thơ của cậu, tớ nghĩ chắc do bản thân vô dụng thôi.

Cậu lúc này cởi mở hơn hồi nãy, hỏi tớ:

- Cậu tên gì ấy?

Tớ đưa kẹo vào miệng, vị ngon lan tỏa khắp cánh lưỡi.

- Tớ là Xíu! Ba má tớ gọi tớ là Xíu!

Cậu nghiền ngẫm cái tên ấy, rồi cười tươi:

- Tớ là Trí, Xíu nhớ tên tớ nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net