106..153

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 106

Hai người tìm kiếm hết một vòng trong khu nhà ở này xong liền tìm sang khu tiếp theo, nhanh chóng đi sang tới đầu kia của rạp chiếu phim, vẫn như cũ không có ai nổ súng báo phát hiện tung tích Đường Tịnh Chi.

Rạp chiếu phim này tất nhiên sẽ có mấy cái đường hầm linh tinh gì đó, Đường Tịnh Chi và Thẩm Diệu, còn có một đám long huyết nhân chết tiệt, không thể nào bốc hơi đi như thế được.

Lúc này tai nghe bộ đàm vẫn treo trên tai họ đột nhiên truyền đến tạp âm, ngay tiếp theo, bên trong vang lên thanh âm hơi gấp gáp của Đường Đinh Chi, y nói: "Hoàng Anh tìm được thiết bị quấy nhiễu thông tin, đã phá hủy rồi, các anh lập tức đi đến cửa góc Đông Nam đi."

Những người nghe được chỉ thị đều chạy về phía Đông Nam, Thẩm Trường Trạch vừa chạy vừa hỏi: "Nói qua tình huống đi."

"Hoàng Anh đặt mìn chống bộ binh M18A1 ở một số cửa ra của rạp chiếu phim. Sau khi thiết bị quấy nhiễu thông tin bị phá huỷ, cậu ta xem xét bốn phía qua bản đồ vệ tinh, vừa rồi là mìn bị đạp nổ tại một cửa ra góc Đông Nam. Mìn bị bão cát chôn rất sâu, bọn chúng đi gấp gáp, thế nên cán trúng. Một chiếc Hummer nổ tung, người bên trong đi ra không có Thẩm Diệu và Đường Tịnh Chi, nhưng đây là xe mà Thẩm Diệu sử dụng. Một chiếc xe khác cũng dừng lại, có khả năng chúng muốn rút lui từ đó. Tuy nhiên...... sự tình có chút kỳ quái."

Hoàng Anh ngắt lời: "Bởi vì dấu vết trên lốp xe cho thấy hai chiếc xe không hằn sâu xuống mặt đất. Nếu trên xe có thiết bị thí nghiệm nặng nề, dấu vết lốp xe sẽ không nông như vậy, không phải Đường Tịnh Chi sẽ không mang cái gì hết mà bỏ chạy đấy chứ?"

Thiện Minh nhíu mày: "Lúc này giữ mạng quan trọng hơn, còn mang thiết bị làm cái gì."

Đường Đinh Chi lạnh nhạt nói: "Có vài thứ so với mạng còn quan trọng hơn."

Thẩm Trường Trạch nói: "Mặc kệ thế nào, chúng ta phải đến xem xem."

"Không, tôi đề nghị mọi người chia làm hai đội, một đội đi cửa góc Đông Nam xem xét, một đội đến một cửa hàng tạp hoá ở rìa Tây Nam kiểm tra."

"Cửa hàng tạp hoá?" Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh liếc nhau, "Chúng tôi vừa mới tìm ở chỗ đó, không phát hiện cái gì."

Hoàng Anh tiếp lời, "Tôi vừa mới tìm được thiết bị quấy nhiễu thông tin, rất ngoài ý muốn phát hiện một nhánh của hệ thống cung cấp điện cho rạp chiếu phim. Đại bộ phận kiến trúc trong rạp đều là không có điện, chỉ có số ít kiến trúc còn đang cung cấp điện, tuy nhiên lại không có đồ điện nào. Nhìn từ bên ngoài thì không thấy, cũng không có khả năng đào sâu ba mét để tìm đường dây, cho nên tôi phân đoạn thí nghiệm sóng điện, gần như cứ cách một trăm mét sẽ có một nhánh cung cấp điện, phương hướng vận chuyển điện chủ yếu chính là cửa hàng tạp hoá kia. Tôi đề nghị các anh thử trở lại nhìn xem, có lẽ máy phát điện của chúng ở đó, càng có thể là phòng thí nghiệm của Đường Tịnh Chi cũng ở gần đấy."

Thẩm Trường Trạch nói: "Dương Quan, chú dẫn ba tiểu đội đi tới cửa ra góc Đông Nam xem xét hai cái xe kia, những người khác rút về, chúng tôi đến cửa hàng tạp hoá kiểm tra."

Dương Quan nói: "Đã rõ, chúng tôi đã đến gần cửa lớn."

Đường Đinh Chi nói: "Phải cẩn thận, nơi đó rất có thể là một cái bẫy."

Thẩm Trường Trạch mang theo Thiện Minh cùng với hai bộ đội đặc chủng một người một long huyết nhân khác một lần nữa xâm nhập cửa hàng tạp hoá, "Phân công ra tìm, tìm thấy bất cứ chỗ nào khả nghi thì lập tức báo cáo."

"Rõ."

Bốn người chia ra, một lần nữa kiểm tra cửa hàng tạp hoá nhìn có vẻ rất bình thường này. Những thứ được bày bên trong bị phủ một tầng cát bụi thật dày, bánh mì khô quắt vừa rơi xuống liền vỡ nát, chân dẫm xuống sàn vang kẽo kẹt, phảng phất như ngay giây tiếp theo sàn gỗ yếu ớt sẽ bị dẫm gãy vụn.

Bởi vì lần này là nơi đặc biệt bị tình nghi, cho nên bọn họ kiểm tra cực kì cẩn thận, rốt cuộc, Thiện Minh chú ý tới bức tranh điêu khắc linh dương treo trên tường có một tia kì quái. Mắt của con linh dương kia rõ ràng sạch hơn đống hàng hoá bị phủ bụi này, bởi vì nó là khắc nổi, không bị phủ bụi toàn bộ cũng không kỳ quái, nhưng nếu cẩn thận quan sát trong điều kiện thiếu ánh sáng có thể phát hiện trên con mắt này không hề có chút bụi nào.

Một đặc điểm thật nhỏ như thế, nếu không cố ý quan sát thì căn bản không thể phát hiện.

Thiện Minh tiến sát vào bức tranh tường kia, đứng bên ngoài cách con mắt kia một mét.

Đột nhiên cảm thấy con ngươi trong con mắt kia dường như hơi rung động, đến gần, Thiện Minh nhìn xuyên qua con mắt đó, thấy được cái chốt rãnh nòng súng tối om chậm rãi chuyển động!

Thiện Minh nhảy thật mạnh sang bên phải, một loạt viên đạn bắn nát vụn chỗ hàng hoá vừa rồi thẳng vị trí với hắn.

Thiện Minh chật vật lăn sang một bên, khẩu súng máy kia nhanh chóng bắn thủng toàn bộ mặt tường đang ngay ngắn. Những người khác nghe thấy tiếng, Thẩm Trường Trạch đi lên kéo Thiện Minh lại, mọi người ôm đầu tránh ở góc chết của súng máy, chờ nó hết đạn.

Xem ra khẩu súng máy này được khảm trong vách tường, cũng không biết bọn họ ai đã chạm phải bộ phận chốt mở của nó, tốc độ 400 phát một phút, nhanh chóng bắn vỡ nát cửa hàng tạp hoá này. Hơn hai phút sau, súng máy bắn hết đạn, bọn họ mới đi ra khỏi góc chết.

Một bộ đội đặc chủng hỏi Thiện Minh, "Vừa rồi anh làm gì?"

Thiện Minh chật vật phun ra một miệng cát bụi, lộ ra biểu cảm ghê tởm, "Chẳng làm gì hết, mẹ, tôi chỉ đến gần đó."

Mấy người họ đi tới chỗ vừa rồi Thiện Minh đứng sờ soạng tìm kiếm, bọn họ lật đống đồ vỡ nát ngổn ngang xung quanh lên, lấy công cụ vạn năng trong áo ra, lật sàn gỗ mục nát lên, khi lật đến khối thứ tư, dưới sàn xuất hiện một cái chốt.

Thiện Minh nhìn, "Không phải bom, là chốt mở áp lực, cần áp lực trong ít nhất năm giây mới mở ra."

"Lỡ như dẫm lên lại hiện ra súng máy thì sao?"

"Cho nên mới phải lôi nó ra đây." Thiện Minh kéo hai người từ trên mặt đất lên, thối lui đến góc an toàn, ba người trông mong nhìn Thẩm Trường Trạch.

Thẩm Trường Trạch phủi phủi bụi trên tay, đứng lên khỏi mặt đất, sau đó không chút do dự dẫm xuống một phát.

Ba giây, bốn giây, năm giây......

Hai gian hàng hoá bên ngoài đột nhiên cùng dịch sang hai bên trái phải, tất cả hàng hoá ở giữa đều chìm xuống, trên mặt đất lộ ra một cái hang lớn rộng khoảng ba mét vuông, chính giữa là cầu thang, hai bên là ánh sáng, đen ngòm nhìn không thấy đáy.

Bốn người đều phản ứng rất nhanh, tất cả đều nhảy tới vị trí an toàn, không hề rơi xuống.

Thẩm Trường Trạch ngồi xổm xuống nhìn, dùng bộ đàm nói với Đường Đinh Chi, "Có khả năng chúng tôi đã phát hiện ra phòng thí nghiệm, Dương Quan, bên chỗ chú thế nào rồi?"

Dương Quan nói rất ngắn gọn, "Đụng long huyết nhân."

Xem ra bên kia đã khai chiến, Thẩm Trường Trạch nói: "Chúng tôi đi xuống xem đây."

Đường Đinh Chi nói: "Cần phải cẩn thận."

Bốn người ôm súng đi từng bước một tới tầng hầm, bởi vì phía dưới rất tối, vừa mới đi xuống hai mét liền gần như không nhìn thấy gì nữa. Họ mở thiết bị chiếu sáng ra, nhưng ánh sáng toả ra xa được hơn mười mét đã bị bóng tối cắn nuốt, không gian xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Ước chừng đi xuống dưới được bốn năm phút, bọn họ đều có chút hoảng hốt, bởi vì trong bóng đêm rất khó phân biệt phương hướng, bọn họ không thể xác định có phải mình vẫn đi xuống dưới không, cho đến khi Thẩm Trường Trạch cảm giác được chân mình đang dẫm trên mặt đất. Cùng lúc đó, bốn phía lập tức sáng rực lên, rõ như ban ngày, tất cả bốn người đều khó chịu nhắm hai mắt lại.

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng bọn họ, "Cuối cùng các người cũng tìm tới nơi này."

Bốn người mở to mắt, đây là một đại sảnh của phòng thí nghiệm dưới lòng đất, tạo hình có vẻ giống với cái họ đã phá huỷ ở Tây Sahara, chẳng qua bên này lớn hơn nhiều. Đường Tịnh Chi đứng cách họ bốn năm mươi mét, một thân một mình, bên cạnh không có bất kì kẻ nào.

Mấy người đều có chút ngoài ý muốn nhìn hắn.

Đường Tịnh Chi cầm trong tay một khẩu súng lục màu bạc, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh, hắn nói với Thẩm Trường Trạch, "Tôi muốn nói với anh ta mấy câu."

Hắn cũng không nói "anh ta" là chỉ ai, nhưng mỗi người đều hiểu được, hắn đang nói Đường Đinh Chi.

Thẩm Trường Trạch hung hăng trừng mắt nhìn hắn, "Mày lại đang định giở trò gì?"

"Không có gì, để tôi nói chuyện với anh ta."

Thẩm Trường Trạch mở công tắc khuếch đại âm thanh của bộ đàm, bên trong truyền đến giọng nói trầm tĩnh như nước của Đường Đinh Chi, "Cậu muốn nói gì với tôi?"

"Tôi muốn nói cho anh, đừng tưởng rằng mình đã thắng, tôi sẽ không về Trung Quốc với anh đâu, mà phiền toái của anh thì còn lâu mới chấm dứt."

"Tôi không hiểu cậu muốn nói gì."

"Thẩm Diệu đã đi rồi, hắn mang long huyết nhân và các số liệu thí nghiệm quan trọng của tôi đi rồi. Đám long huyết nhân kia coi hắn là lãnh tụ, tư tưởng của chúng tôi khác nhau rất lớn, không thể hợp tác nữa, cho nên tôi thất bại, nhưng như thế không có nghĩa là anh thành công."

Giọng của Đường Đinh Chi vang vọng trong đại sảnh, "Tôi không thể hiểu được cái gọi là thất bại và thành công của cậu. Cậu vẫn luôn muốn đánh bại tôi, nhưng từ trước tới giờ tôi chưa từng coi cậu là kẻ địch. Chúng ta hẳn là nên cùng nhau vì đất nước cống hiến các nghiên cứu khoa học của mình, mà không phải là đối thủ tranh đoạt lẫn nhau."

Đường Tịnh Chi nghiến răng, "Chỉ có anh nghĩ như vậy, bởi vì từ trước tới giờ anh chưa từng để tôi vào mắt! Trong lòng anh, tôi thậm chí không xứng làm đối thủ của anh!"

Đường Đinh Chi trầm giọng nói: "Tịnh Chi, tôi không hiểu cậu, cậu đã quá sai lầm."

"Đúng vậy, anh vĩnh viễn luôn đúng, bây giờ đã không ai có thể ngăn cản Thẩm Diệu, tôi thật muốn xem hắn sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái lớn cho anh đây. Ha ha, thật muốn nhìn xem cái mặt không bao giờ biểu cảm của anh sẽ xuất hiện những hình ảnh phấn khích như thế nào đây."

"Tịnh Chi, cậu điên rồi sao?"

Thần sắc trên mặt Đường Tịnh Chi cực kì không bình thường, hắn hung tợn nói, "Đúng vậy, sống ở thế giới có anh, tôi vĩnh viễn chỉ là kẻ đứng thứ hai, vĩnh viễn là một thằng điên. Sự tồn tại của anh làm tôi ghê tởm." Ánh mắt hắn trở nên càng thêm điên cuồng, "Bây giờ, tôi muốn mang đi người quan trọng nhất với anh. Tôi muốn cho anh nếm thử thất bại tuyệt đối là thế nào!"

Đường Đinh Chi hấp tấp nói: "Tịnh Chi, cậu muốn làm gì? Chỉ cần cậu theo tôi về nước, tôi có thể cam đoan cậu sẽ sống sót, cậu đừng phạm sai lầm thêm nữa!"

"Tôi sẽ không trở về cùng anh! Tôi sẽ không giống như chó mà cầu xin bọn họ cho tôi một con đường sống đâu!" Bàn tay trái vẫn ở sau lưng Đường Tịnh Chi thò ra ngoài, hắn cầm trong tay một điều khiển từ xa bằng kim loại, hắn dữ tợn hướng về phía bốn người Thẩm Trường Trạch cười, "Hãy cùng ta xuống địa ngục đi!"

Muốn ngăn cản đã không có khả năng, Đường Tịnh Chi ấn vào cái nút của điều khiển từ xa trên tay, một chuỗi tiếng nổ mạnh chấn cho lỗ tai mọi người tê rần, lòng đất bắt đầu chấn động kịch liệt, toàn bộ không gian bắt đầu lật úp, những tảng đá lớn bay rầm rầm muốn chôn vùi tất cả!

-------------

Chương 107



Thiện Minh chậm rãi mở to mắt, xung quanh rất tối, trong phút chốc Thiện Minh nghĩ rằng hành động "mở to mắt" này chỉ là mình tự tưởng tượng, hoặc là hắn đã mù rồi.


Xương cốt trên người rất đau, chỗ nào cũng là da bị trầy rách nóng rát đau đớn. Đầu vô cùng choáng, làm hắn luôn cảm thấy mình đang ở trong mộng, cảm nhận hỗn loạn làm hắn thấy rất không chân thực.


Đại khái là đã hôn mê ở một tư thế rất lâu, tứ chi hắn run lên. Đợi khi cảm giác dần dần trở lại, hắn mới cảm thấy bên cạnh có cái gì đó ấm áp dễ chịu đang ôm hắn.


Hắn nhanh chóng nhớ ra lúc trước khi mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì, Đường Tịnh Chi làm nổ bom, toàn bộ phòng thí nghiệm đều sụp, bọn họ bị chôn sống. Hắn đưa tay sờ soạng, hắn tin rằng người đang ôm hắn là con của hắn. Tuy rằng hắn không nhìn thấy nhưng hắn nhớ rõ ngay lúc ánh lửa tận trời, trời long đất lở, Thẩm Trường Trạch ôm lấy hắn chạy ra ngoài, chỉ là hai người nhanh chóng bị trần nhà không ngừng rơi xuống đập trúng. Hắn còn có thể nhớ rõ trước khi hôn mê Thẩm Trường Trạch đã bao bọc toàn thân hắn trong đôi cánh rồng dày rộng ấm áp.


"Trường Trạch, Trường Trạch." Thiện Minh đẩy đẩy Thẩm Trường Trạch, thân thể vẫn còn độ ấm của y làm Thiện Minh muốn từ giờ khắc này bắt đầu tin vào Thượng đế.


Bên tai truyền đến một tiếng rên rỉ rất nhẹ, Thẩm Trường Trạch chậm rãi mở mắt, trong bóng đêm, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của nhau.


"Ba?"


"Mi tỉnh? Mi sao rồi?" Thiện Minh vừa định khởi động thân thể mới phát hiện bọn họ bị kẹp trong một khe hở rất hẹp, muốn ngồi dậy cũng không được.


Thẩm Trường Trạch thở phì phò, "Ba, chúng ta sống sao?"


"Xem ra còn sống." Thiện Minh vuốt khắp chỗ trên thân thể Thẩm Trường Trạch, "Mi lại biến thành con người rồi?"


"Vâng, con không còn sức duy trì hình dạng long huyết nhân."


"Mi bị thương chỗ nào? Cảm thấy được không?" Vừa nói xong, hắn liền đụng đến tấm lưng dính ướt của Thẩm Trường Trạch, đưa tay lên chóp mũi, tuy rằng đã lạnh lẽo nhưng đúng là mùi máu.


Thiện Minh vội la lên: "Mi chảy không ít máu đâu." Hắn theo thói quen sờ soạng ba lô của mình, vừa sờ thì chỉ thấy khoảng không. Hắn lao lực xoay người, lấy tay phủi phủi trên mặt đất mới phát hiện ba lô quân dụng của mình bị thép cắt qua, đồ đạc bên trong vung vãi khắp nơi, túi chống bụi, túi chứa nước chênh lệch nhiệt độ, đạn dược linh tinh gì đó, nhưng lại không tìm được đèn pin hay thuốc mà hắn muốn.


"Mi đợi chút, ta đi bên kia tìm xem." Thiện Minh nói xong đã định đi sâu vào trong.


Thẩm Trường Trạch giữ chặt hắn, "Ba, đừng lộn xộn, lỡ như nơi này sụp thì chúng ta xong thật đấy."


Thiện Minh cũng không dám động đậy, "Ba lô của mi đâu?"


"Để con tìm xem." Thanh âm của Thẩm Trường Trạch rõ ràng có chút suy yếu, y lao lực vươn tay, cuối cùng đụng đến ba lô ở chỗ cách y không xa, "Tìm được rồi."


Thiện Minh tiếp nhận ba lô, mở ra lấy đèn pin bật lên, hai người nhắm mắt lại thích ứng với ánh sáng một chút, sau đó bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.


Lúc ấy là Thẩm Trường Trạch muốn mang hắn nhanh chóng bay ra ngoài, khi đến cầu thang bay được nửa đường thì bị tảng đá đập trúng. Bọn họ rơi xuống phía dưới cầu thang bằng kim loại, cầu thang đỡ giúp họ không ít tảng đá lớn đòi mạng, nếu không bọn họ sớm bị nghiến thành thịt nát rồi, nhưng còn long huyết nhân và một người khác theo bọn họ đi vào chỉ sợ là không còn đường sống.


Bây giờ bọn họ đã bị kẹp giữa cầu thang biến dạng và vách tường, không biết góc tạm thời an toàn này có thể chống đỡ bao lâu, nhưng cứ cho bây giờ bọn họ không chết, trên đỉnh đầu là mấy nghìn cân đá tảng đè nặng, bọn họ làm thế nào mà ra ngoài được?


Thiện Minh cũng không tốn thời gian đi suy xét vấn đề này, đối với hai người mà nói điều quan trọng nhất là bây giờ vẫn có thể sống. Hắn nhanh chóng lật ra túi cấp cứu, lấy tay chiếu đèn pin vào toàn thân Thẩm Trường Trạch, tìm ra miệng vết thương trong quần áo rách tung toé của y, sau đó tiết kiệm dược phẩm và băng gạc băng bó cẩn thận cho y.


Bởi vì Thẩm Trường Trạch che chở, hắn gần như không bị thương chút nào, ngay cả khi đá tảng rơi xuống cũng là do Thẩm Trường Trạch đỡ hết. Thiện Minh nhìn miệng vết thương ghê người trên người Thẩm Trường Trạch, trong lòng nổi lên từng trận đau lòng.


Thể lực Thẩm Trường Trạch tiêu hao quá lớn, không thể duy trì hình dạng long huyết nhân, mà ở hình dạng con người thì miệng vết thương khép lại rất chậm, cho nên trạng thái của y bây giờ rất không xong, thật giống như tinh lực bị tháo nước, làm Thiện Minh khó chịu không thôi.


Bởi vì không gian hoạt động quá hẹp, Thiện Minh kiểm tra thân thể cho y một lần xong liền đổ đầy mồ hôi. Xử lý vết thương cho Thẩm Trường Trạch xong, hắn tập trung đồ ăn thức uống trong ba lô của hai người lại với nhau, cầm đèn pin để phân chia những thứ cứu mạng còn lại. Thức ăn bao gồm một ít chocolate để cung cấp năng lượng và thực phẩm nén, nếu chỉ duy trì nhu cầu nhiệt lượng thấp nhất của thân thể, hai người có thể sống được hai tuần. Nhưng nước uống lại không đủ, vì giảm bớt sức nặng, dụng cụ mang nước đều trống không, trong áo gilê quân dụng chỉ có một chút ít nước, uống mấy ngụm là hết, miễn cưỡng có thể để được ba ngày, đoạn thời gian sau chỉ có thể dựa vào nước tiểu chống đỡ. Thiện Minh tính toán, bọn họ nhiều nhất có thể ở nơi này sống được mười ngày, sau đó chắc chắn sẽ rơi vào hôn mê. Nếu trước lúc đó không có người tới cứu bọn họ, vậy cũng không cần phải đến nữa.


Hiện tại có thể làm chỉ là chờ đợi cứu viện.


Thiện Minh bẻ một khối chocolate lớn, nhét vào miệng Thẩm Trường Trạch, đợi Thẩm Trường Trạch ăn xong lại nhét ống hút vào miệng y, "Uống nước."


Thẩm Trường Trạch hút một ngụm nước, không dám uống quá nhiều, "Còn bao nhiêu thức ăn nước uống?"


Thiện Minh nói: "Yên tâm đi, cũng đủ, bây giờ mi cần mau chóng khôi phục thể lực, sau đó để miệng vết thương khép lại. Thuốc của chúng ta không đủ, mi chỉ có thể dựa vào chính mình tự lành."


Thẩm Trường Trạch hỏi hắn, "Ba ăn chưa?"


"Ăn rồi." Thiện Minh lặng lẽ hút một chút nước quý giá, chất lỏng lạnh lẽo chảy qua yết hầu khô khốc, đau rát, phi thường thoải mái.


Thẩm Trường Trạch ăn vài thứ xong, nói chuyện có khí lực hơn trước, "Ba, ba yên tâm đi, con không sao. Bây giờ chỉ là khép lại chậm hơn, nhưng những vết thương này không lấy mạng con được. Nhiều nhất hai ngày con có thể khôi phục lại, sau đó con sẽ dẫn ba đi ra ngoài."


"Chúng ta vẫn là đợi cứu viện đi, trừ phi mi là Iron Man, nếu không mi có thể đào lỗ từ đây ra được sao."


"Chúng ta không thể cứ ở đây mãi được."


"Không thể, chờ thể lực mi khôi phục tương đối, chúng ta xem có thể đi ra ngoài được không, nơi này ngồi cũng không ngồi nổi, quá khó chịu." Thiện Minh trở mình, vừa đói vừa đau, toàn thân bủn rủn không có sức lực, trước mắt tối đen một mảnh, ngẩng đầu là cộc đầu, ở chỗ này thêm một ngày cũng là tra tấn, cũng may, cũng may Thẩm Trường Trạch ở bên cạnh hắn.


Thẩm Trường Trạch khởi động thân, chậm rãi đến gần, nửa thân trên dựa vào người Thiện Minh, sau đó thở dài một hơi.


Thiện Minh vuốt mái tóc ngắn của y, nhẹ giọng nói: "Mặc kệ thế nào cũng còn sống, bọn họ nhất định sẽ tới cứu chúng ta."


Thẩm Trường Trạch ừ một tiếng, trong bóng đêm y sờ soạng tìm môi Thiện Minh, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái, y thấp giọng nói: "Con sẽ không chết, con còn chưa được làm tình với ba, làm sao con có thể chết được, ba cũng không được chết."


Nếu như là trước đây, Thiện Minh nghe nói như thế liền sẽ đánh y, hiện tại nghe được cũng chỉ phì cười, "Mi con mẹ nó chỉ có chút tiền đồ ấy thôi à......"


Thẩm Trường Trạch hôn hắn vài cái, nói bằng giọng khàn khàn: "Con muốn đã lâu lắm rồi."


Hai người khó được có hoàn cảnh yên tĩnh khép kín như vậy, làm cho bọn họ không có tâm tình đánh mắng, chỉ có thể nói chuyện. Xét thấy bọn họ rất có khả năng không còn cơ hội được nhìn thấy mặt trời lần nữa, tình yêu vặn vẹo của Thẩm Trường Trạch với hắn cũng sẽ không khiến hắn cảm thấy đại nghịch bất đạo nữa. Thiện Minh hiếu kì hỏi: "Mi nói một chút đi, mi thử nói xem tại sao mi lại yêu ta được. Ta nghĩ mãi không hiểu, mi bị cuồng ngược à?"


Thẩm Trường Trạch cười, không giải thích.


Y không biết nên miêu tả tình cảm của mình với Thiện Minh như thế nào, không biết từ lúc nào,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net