Chap 15: Bắc Kinh 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giám đốc sự kiện Trần Linh của Prada Trung Quốc hôm nay đi cùng hai người trợ lý. Bà là một phụ nữ đứng tuổi sang trọng, dáng người thoạt nhìn có hơi thấp bé, nhưng ăn mặc rất thời thượng. Tất nhiên những gì bà khoác trên người đều là mẫu mã mới nhất trong bộ sưu tập của hãng thời trang danh giá này.

"Hello Lisa, hello Kun. Cuối cùng cũng gặp được hai người rồi" - bà ta niềm nở chủ động bắt chuyện khi nhìn thấy nhóm người của Lisa bước vào. Câu nói tiếng Trung đơn giản này Lisa có thể hiểu được, cũng tỏ ra rất vui vẻ mà đáp lại lời chào kia.

Sau khi màn chào hỏi thủ tục kết thúc, Lisa và Thái Từ Khôn ngồi xuống ở phía đối diện với người của Prada. Lúc ổn định chỗ ngồi, Lisa đã cố tình cách anh ta một khoảng, ở giữa hai người nói không ngoa còn đủ chỗ cho mấy người nằm.

Trần Linh đưa ra một tập tài liệu, sau đó bắt đầu diễn giải bằng tiếng Trung. Sau một tràng dài của bà ấy, Thái Từ Khôn bên cạnh cũng gật gù tỏ vẻ đã hiểu, cùng với giám đốc Trần mỗi người một câu bàn bạc qua lại. Producer của chương trình cũng có tham gia đóng góp ý kiến vào cuộc hội thoại trên.

Lúc ba người cùng chăm chú nhìn về phía Lisa, cô biết rằng mọi thứ cần nói đều đã nói, mới ra hiệu cho Tracy thuật lại cho mình:

"Giám đốc Trần Linh bảo rằng phía Prada rất yêu thích phong cách của em và Kun, công ty mẹ ở Ý đã cùng nhau họp và đưa ra chỉ thị muốn mời hai người làm đại diện toàn cầu của hãng. Những điều khoản cơ bản họ đã trao đổi với em và công ty chủ quản từ trước, nên phía Prada muốn nhân cơ hội, đẩy mạnh tương tác couple cho em và Kun trong Thanh Xuân Có Bạn để gây hiệu ứng truyền thông. Kun và nhà sản xuất đều khá đồng tình với đề nghị này, bây giờ họ đợi ý kiến của chị"

Lisa có chút nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ.

Sau lần xuất hiện gây bão truyền thông của cô lần trước ở show Celine, do danh phận nàng thơ của cô không quá bị ràng buộc với hãng, nên rất nhiều thương hiệu lớn đã liên hệ, bày tỏ mong muốn tiếp cận làm việc cùng với cô, và Prada là một trong số đó.

Lisa ban đầu cũng thấy rằng Prada là một lựa chọn rất tốt, nhất là khi họ gợi ý rằng sẽ chính thức trao cho cô danh phận lớn nhất của hãng, cho nên cô cùng công ty cũng vô cùng vui vẻ trong quá trình bàn bạc kế hoạch hợp tác. Từ tài trợ trang phục, đẩy bìa tạp chí, đến mời xuất hiện tại tuần lễ thời trang, mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Tuy nhiên, màn sao tác couple gượng gạo này, tuy xét ra sẽ có lợi ích truyền thông vô cùng lớn, Lisa cũng không có hứng thú chút nào.

"Chị giúp em nói với họ, rằng em từ chối đề nghị này. Đây không phải là con đường em muốn hướng đến. Em cũng sẽ bàn bạc lại với công ty để gửi câu trả lời thỏa đáng cho Prada" - không cần cân nhắc quá lâu, Lisa nhanh chóng nhờ Tracy chuyển lời, vẻ mặt tươi cười hiền hoà nhưng vô cùng kiên định.

Khi  lời nói của Lisa được phiên dịch lại, sắc mặt trông chờ của ba người kia đều không hẹn mà cùng nhau trầm xuống. Sau đó Trần Linh cũng nhà sản xuất chương trình thay nhau đưa ra lý lẽ thuyết phục Lisa, nhưng đổi lại vẫn là cái lắc đầu không thay đổi.

Rốt cuộc, buổi gặp mặt cũng kết thúc mà không đưa lại kết quả đặc biệt gì.

Lúc Trần Linh đã rời đi, Lisa cũng lịch sự tạm biệt những người trong phòng để trở về nghỉ ngơi trước khi giờ làm việc buổi chiều bắt đầu. Trên gương mặt của những người đó vẫn còn vẻ thất vọng khi một cơ hội lớn gần như bị bỏ lỡ.

Lisa cùng Sohee và Tracy bước được vài bước ở hành lang thì tiếng mở cửa phía sau vang lên, sau đó là tiếng bước chân dồn dập chạy tới, chẳng lâu sau đã đứng chắn trước mặt Lisa.

Thái Từ Khôn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chăm chú nhìn cô rồi nói gì đó.

"Cậu ấy hỏi tại sao em lại từ chối lời đề nghị của giám đốc Trần. Là em không thích chiêu trò đánh bóng tên tuổi hay là cậu ấy làm em không hài lòng" - Tracy rất nhanh nhẹn làm công việc của mình.

Lisa nghe xong, liền trầm mặc suy nghĩ gì đó, đảo mắt nhìn Thái Từ Khôn, rồi lại nhìn Tracy, chậm rãi lên tiếng, nói từng chữ rất rõ ràng:

"Chị nói với cậu ta rằng chẳng có nguyên nhân gì xuất phát từ cậu ta cả. Đơn giản vì em đã có người trong lòng. Người em rất rất yêu. Nên làm loại chuyện kia đối với em là không thể"

Sau khi Tracy đã thay cô thuật lại rõ ràng, Lisa cũng không dây dưa nữa, gật đầu chào rồi lập tức tiếp tục bước, mặc kệ gương mặt  biến sắc và ánh mắt phức tạp của người đàn ông phía sau lưng.

Trở về nghỉ ngơi ở phòng chờ, Lisa lúc này đã có chút đói bụng, nhìn bộ dạng loay hoay sắp xếp của Sohee, liền định hỏi thức ăn trưa nay đã có chưa.

Bất chợt Sohee lấy điện thoại ra kiểm tra gì đó, làm tim Lisa hẫng đi một nhịp.

Những thực đơn Sohee chuẩn bị cho nàng mấy ngày nay vẫn vô cùng vừa miệng. Không biết Chaeyoung còn giữ liên lạc với Sohee để hỏi thăm chuyện ăn uống của mình hay không?

Nàng chắc hẳn vẫn còn quan tâm cô chứ?

Nghĩ đến đây, Lisa lại bất đắc dĩ cười khổ. Cô còn có đủ tư cách để mong được nàng đối xử tốt hay sao?

----------------------------

Tại ga đến quốc tế của sân bay Bắc Kinh đông đúc, có một cô gái với thân hình mảnh mai cùng chiều cao nổi bật, mặc trang phục kín đáo cùng khẩu trang che mặt vừa đi ra từ cổng nhập cảnh, cùng hai người trợ lý của mình hướng phía sảnh chờ mà sải bước.

Tuy không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng sự xuất hiện của người này cũng gây được sự chú ý của nhiều hành khách quanh đó, tất cả họ đều bị thu hút bởi mái tóc vàng mềm mại nổi bật, cùng khí chất hơn người được toát ra.

Đảo mắt một vòng qua những người đang đứng sẵn để đợi người thân, nàng như phát hiện thứ gì đó, liền đi về hướng 3 người vệ sĩ áo đen đứng cùng nhau, người ở giữa cầm tấm bảng với phông chữ đẹp mắt ghi: "Đội bảo an của Valentino", vừa đủ lớn để có thể dễ dàng đọc được từ khoảng cách hơn 10m.

Người đàn ông có vẻ là đội trưởng, thấy nàng bước đến trước mặt, liền xem lại tấm ảnh trên tay rồi quay lên chăm chú nhìn nàng, nàng cũng hiểu ý, tinh tế kéo nhẹ khẩu trang ra để anh ta nhìn được mặt rồi rất nhanh mang lại như cũ.

Xác định không có gì nhầm lẫn, người đàn ông nghiêng người kính cẩn cúi chào, mở lời bằng tiếng Anh:

"Xin chào Park tiểu thư. chúng tôi được phía đội ngũ của Valentino cử đến để hộ thống cô về khách sạn, nghỉ ngơi chuẩn bị cho sự kiện ngày mai"

Ánh mắt Chaeyoung có chút sáng lên như vừa mỉm cười, hòa nhã đáp lại:

"Vâng, cảm ơn sự chu đáo từ phía ban lãnh đạo. Bao giờ thì chúng ta xuất phát rời khỏi đây được?"

Lần này, nàng đến Bắc Kinh vì thư mời tham dự show diễn Haute Coutoure mang tên "Daydream" của nhà mốt Valentino. Phía nàng ban đầu từ chối tham gia vì đang trong mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với Saint Laurent. Nhưng do sự nhiệt tình của ban lãnh đạo sự kiện, năm lần bảy lượt liên lạc trực tiếp với YG để thuyết phục, rốt cuộc cũng nhận được cái gật đầu của nàng.

"Ngay bây giờ có thể đi thưa tiểu thư. Xe đang đợi sẵn ở ngoài" - người đàn ông mặc vest đen đưa tay về lối ra trước mặt, cấp dưới của anh ta bên cạnh cũng ra hiệu có thể sẵn sàng cất bước.

Chaeyoung gật nhẹ đầu, sau đó đi theo đội trưởng kia, rất nhanh chóng đã yên vị trong chiếc xe Limousine đen bóng loáng. Người của Valentino ngồ ở hàng ghế đầu tiên, nàng ngồi chỗ lớn nhất ở giữa, còn trợ lý và thợ trang điểm đi theo ngồi ghế sau cùng.

Tựa đầu vào chiếc ghế da êm ái, Chaeyoung liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 10h tối. 6 tiếng ngồi trên máy bay khiến nàng có chút mệt mỏi, chỉ muốn lập tức về đến khách sạn để nghỉ ngơi. Chống cằm ưu tư nhìn ra quang cảnh nhộn nhịp bên ngoài, nàng nhanh chóng bị thu hút bởi chiếc bảng quảng cáo to lớn với hình ảnh quen thuộc, được đặt ở tầng trên cùng của một tòa cao tầng sang trọng.

Hình ảnh đó nàng đã từng nhìn thấy qua vài lần, là nội dung quảng cáo của chương trình "Thanh Xuân Có Bạn" mà Lisa đang tham gia cố vấn.

Nghĩ đến Lisa, tâm trạng của nàng rất nhanh lại chùng xuống. Đã hơn một tuần trôi qua kể từ lần nàng và cô ấy chạm mặt ở tầng giữ xe công ty. Hai người cũng không mảy may liên lạc. Mỗi lần mở ứng dụng Kakaotalk, thấy ảnh đại diện của Lisa hiện chấm xanh báo hiệu đang hoạt động, nàng đã đấu tranh nội tâm vô cùng khủng khiếp, để lựa chọn có chủ động nhắn tin cho cô ấy hay không.

Nàng nhớ cô ấy. Nàng muốn biết cô ấy hiện đang làm gì, công việc có khó khăn không, sức khỏe có ổn không. Có thường xuyên mất ngủ và đau dạ dày nữa hay không. Muốn hỏi cô ấy, liệu rằng cô có nhớ nàng, như cách nàng nhớ cô từng giây từng phút?

Nhớ đến đau thấu tâm can.

Đã có nhiều lần nàng đã soạn xong tin nhắn, rất dài. Nhưng khi ánh mắt hờ hững, bất cần của Lisa, cùng bộ dạng "đang bị làm phiền" tại bãi giữ xe hôm đó hiện lên, nàng lại đem những gì vừa gõ mà xóa đi toàn bộ.

Rốt cuộc, nàng cũng chỉ có thể thông qua người trợ lý Sohee, mà hằng ngày cập nhật tình hình của cô ấy.

Đại khái là cô ấy vẫn ổn, cho nên không có gì quá đáng lo.

Đúng thế. Cô ấy rất ổn.

Còn nàng thì không ổn chút nào...

Hai ngày sau.

Sau khi đã xử lý nhanh gọn bữa sáng ngon miệng, Chaeyoung mới bắt đầu lên mạng xã hội cập nhật tin tức, xem những hình ảnh của mình vừa được truyền thông đăng tải.

Show diễn của Valentino ngày hôm qua diễn ra vô cùng tốt đẹp.

Là khách mời duy nhất từ Hàn Quốc, sự xuất hiện của Chaeyoung trong bộ đầm màu đen thanh lịch, một lần nữa gây bão Weibo Trung Quốc và Twitter thế giới. Hàng loạt hot topic với tên của nàng xuất hiện nhan nhản, trở thành người được bàn tán nhiều nhất giữa dàn khách mời toàn những cái tên nổi bật của Cbiz.

Đêm qua sau khi show diễn kết thúc, nàng lập tức trở về khách sạn chứ không tham gia bữa tiệc đặc biệt do nhãn hàng tổ chức. Vì cơ thể có chút mệt mỏi nên sau khi tắm rửa cũng lập tức chìm vào giấc ngủ, không để ý nhiều đến những việc ngoài kia.

Đến sáng nay, nàng mới có thời gian để cập nhật tình hình một chút. Trên twitter lúc này khắp nơi đều truyền tay nhau những bức ảnh xinh đẹp của nàng được ghi lại tối qua. Đại đa số các bài báo đều khen ngợi khí chất của nàng, có nơi so sánh nàng đẹp xuất thần như tiên tử.

Nhận được vô vàn phản hồi tích cực, Chaeyoung đương nhiên rất hài lòng. Nhưng khi hai người trợ lý đồng hành của mình đang vui vẻ bàn luận rất rôm rả về điều này, trong lòng nàng lại xuất hiện một gợn sóng.

Thông tin về nàng ở khắp nơi như vậy? Có phải Lisa cũng sẽ nhìn thấy không?

Cô ấy sẽ nghĩ thế nào?

Cô ấy liệu có cảm thấy rằng nàng hôm qua xinh đẹp?

Hay là cô ấy còn chẳng thèm quan tâm bất cứ điều gì về nàng?

Khi Chaeyoung đang đưa ánh mắt nhìn vô định, suy nghĩ xa xăm, thì tiếng nói của Maeng - thợ trang điểm cùng đồng hành, vang lên cắt ngang dòng miên man của nàng:

"Lisa cũng ở Trung Quốc nhỉ, không biết em ấy cách chúng ta có xa không?"

Nghe đến tên Lisa, tim nàng theo phản xạ tự nhiên mà đập nhanh hơn vài nhịp.

"Lisa quay Thanh Xuân Có Bạn ở Quảng Châu đó. Muốn đến chỗ chúng ta hiện tại hình như mất tận 3 giờ bay lận" - trợ lý Min Ah nhanh chóng đáp lời. Đây là một người chị đã đi theo BLACKPINK từ ngày mới debut, vô cùng gắn bó với 4 người các nàng.

"Tiếc quá, nếu ở gần thì có thể rủ em ấy hẹn hò cùng chúng ta rồi. Dù gì cũng mai mới trở về, hôm nay chúng ta có cả một ngày để dạo khắp Bắc Kinh" - Maeng tặc lưỡi xuýt xoa, ra vẻ tiếc nuối.

"Thôi đi lịch quay của Lisa kín lắm, có ở gần cũng chưa chắc sắp xếp thời gian được. Đúng không Chaeyoung?" - Min Ah vừa nhấp một ngụm cà phê, hướng về phía Chaeyoung mà nói.

Chaeyoung không biết trả lời thế nào, chỉ biết gật đầu cười trừ.

Sắp xếp được thời gian hay không thì có gì quan trọng? Quan trọng là Lisa chắc hẳn không muốn nhìn thấy nàng....

Sau đó mọi người cũng chỉ nói thêm vài câu không đầu không đuôi, rồi nhanh chóng gọi hóa đơn, trả tiền rồi bắt đầu hành trình khám phá Bắc Kinh.

Đây là lần đầu tiên Chaeyoung và Maeng đặt chân đến thủ đô Trung Quốc, còn Min Ah đã cùng gia đình đến du lịch vài lần từ trước, nên cô hiển nhiên trở thành hướng dẫn viên bất đắc dĩ.

Theo nguyện vọng trước đó của Chaeyoung, trước tiên 3 cô gái đến tham quan Tử Cấm Thành. Sau đó dưới sự gợi ý của Min Ah, họ lần lượt đến thăm các địa điểm nổi tiếng như Thiên Đàn, Thiên An Môn, công viên Quốc Gia. Lúc xế chiều thì đi dạo ngắm lá vàng bên dòng sông ở Thủy trấn Cố Bắc. Cảnh tượng thơ mộng khiến nàng vô cùng vui vẻ, nhất thời quên đi những phiền muộn trong lòng.

Sau khi hoàng hôn buông xuống, họ quyết định bỏ qua các nhà hàng xa hoa, đến một chợ đêm nổi tiếng để được thưởng thức tinh túy ẩm thực đường phố của thành Bắc Kinh.

Di chuyển liên tục cả một ngày, bây giờ ai nấy cũng đều đói lả, nhanh chóng bị thu hút bởi những món ăn thơm phức, hấp dẫn được bày bán hai bên đường.

Đi ngang qua khá nhiều quầy hàng, cuối cùng họ chọn dừng chân tại một xe bánh kép nhân thịt, được bán bởi một cặp vợ chồng lớn tuổi. Theo lời quảng cáo của Min Ah, trước đây cô từng ăn ở chỗ này, hương vị đặc biệt vừa miệng khiến cô cứ bồi hồi xao xuyến mãi.

Chaeyoung nhìn sơ qua, nhận thấy khá đông người cũng đang đứng ở chỗ này, điệu bộ đang chờ đợi để được thưởng thức món ăn được tạo ra từ tay nghề của cặp lão phu thê kia. Xem ra lời Min Ah nói cũng không sai.

Các nàng đứng xếp hàng khoảng hơn 15 phút thì tới lượt mua hàng. Khi người đàn ông trung niên đang gắp những miếng bánh tròn tròn trắng trẻo vào hộp, có một cô gái lạ mặt đột nhiên hớt hải chạy đến, lay lay cánh tay Chaeyoung, lắp bắp nói:

"Chị đúng là Rosé của BLACKPINK rồi, em đi theo từ chiều đến giờ mới dám xác nhận. Em là một fan cứng của chị hơn 2 năm nay. Chị có thể chụp ảnh selfie cùng em không?"

Sự xuất hiện bất ngờ của người hâm mộ trẻ tuổi khiến Chaeyoung có chút bối rối, sau đó nhanh chóng bình tĩnh, tươi cười rồi ra hiệu cho người bạn kia nhỏ tiếng lại, tránh gây sự chú ý của những người xung quanh

Hôm nay nàng ăn mặc và make-up rất đơn giản, cũng đội thêm mũ lưỡi trai để tránh bị người qua đường nhận ra và làm phiền. Tuy nhiên từ lúc chiều, nàng đã nghe Maeng và Min Ah nói qua rằng cảm giác cả ngày hôm nay có người đi theo sau lưng theo dõi, lo lắng gặp phải saesang-fan.

Chaeyoung cũng mơ hồ cảm nhận được thỉnh thoảng có ai đó nhìn chằm chằm vào mình, có vài lần cố tình quay mặt lại thì chỉ thấy một bóng người mặc trang phục màu đen rất nhanh đã tránh đi. Nàng cũng không quan tâm cho lắm, dù gì cũng không làm gì mờ ám, chỉ là chú ý hành động bản thân hơn mà thôi.

Nhìn gương mặt háo hức của người đang đứng bên cạnh. Nàng cảm thấy cô bé này với người theo dõi kia bộ dạng có chút không giống, nhưng do cả hai đều mặc đồ màu đen. Nên nàng tặc lưỡi, nghĩ chắc hẳn không phải là trùng hợp.

Sau khi được nàng đáp ứng chụp ảnh selfie cùng và cho chữ ký, cô bé kia hớn hở nói thêm vài câu nữa rồi tạm biệt, nhảy chân sáo bước đi, trả lại sự riêng tư cho nàng.

Âm thầm quan sát xung quanh, nàng khẽ thờ phào vì vừa rồi không quá phô trương gây sự chú ý của nhiều người qua đường. Lúc này 3 phần bánh nóng hổi đã được Min Ah nhận và thanh toán, nhanh chóng chia cho nàng một hộp.

Mùi thơm nức mũi phát ra từ món ăn hấp dẫn liền kích thích cái bao tử trống rỗng của Chaeyoung.
Trong nhiều trường hợp, đối với nàng, được ăn đồ ăn ngon chính là một loại hạnh phúc.

Nàng thành thạo sử dụng đũa tre để gắp một chiếc bánh trắng trẻo nhỏ xinh, định bụng lập tức thưởng cho chiếc bụng đói của mình, liền khựng lại khi cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc.

Có chút lạnh lẽo, có chút ấm áp. Vài phần hơn người. Cũng gần hơn bao giờ hết.

Sau vài giây thất thần, nàng rất nhanh chóng quay lưng về phía sau để tìm điểm xuất phát của khí tức kia.

Nhưng đáp lại nàng, chỉ là hàng chục, hàng trăm gương mặt lạ lẫm, hối hả.

Nàng lắc đầu thở dài, tự cười nhạo vì trong khoảnh khắc vừa rồi, lại để gương mặt của người ấy hiện lên trong đầu.

Nàng đúng là đói bụng đến đầu óc không còn tỉnh táo rồi...

——————————-

11h đêm, ở băng ghế đá bên con phố đi bộ rộng lớn nơi trung tâm thành phố Bắc Kinh, Chaeyoung đang ngồi một mình lặng lẽ, ngắm vòng quay bánh xe khổng lồ được trang bị bộ đèn led nổi bật ở phía xa.

Sau một buổi tối lượn lờ chán chê ở chợ đêm lớn nhất thủ đô Trung Hoa, các nàng quyết định cùng nhau trở về khách sạn, nghỉ ngơi sớm để chuẩn bị cho chuyến bay trở về Seoul trưa mai.

Khách sạn của Chaeyoung nằm ở ngay sát bên khu phố đi bộ này. Khi taxi thả xuống trước sảnh, nàng nhìn thấy vòng quay kia, trong lòng gợn lên cảm xúc về một kỉ niệm cũ, nên bảo hai người kia trở về trước, nàng muốn một mình tản bộ một đoạn để hít thở không khí màn đêm Bắc Kinh.

Min Ah ban đầu không đồng ý, bảo rằng muốn đi theo để bảo vệ. Nhưng vì thái độ nàng quá kiên quyết, cộng thêm lời thuyết phục rằng nơi này an ninh rất tốt, nên Min Ah cũng bất đắc dĩ chiều theo nàng, rồi dặn dò rất nhiều điều. Không quên đặc biệt mong nàng nhất định phải quay về sớm.

Chaeyoung chỉ cười cười, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau khi hai người kia rời đi, nàng đi một đoạn ngắn thì thấy chỗ này thích hợp, nên án ngữ ngồi đây đến tận bây giờ.

Gần về đến nửa đêm, thành phố Bắc Kinh đã bớt đi nhiều phần nhộn nhịp. Đoạn đường này vốn cũng cấm xe cộ đi lại, cho nên không khí xung quanh nàng bây giờ vô cùng yên tĩnh.

Nhìn thứ đang chầm chậm quay đều ở phía xa kia, nàng nhớ về quãng thời gian lúc bắt đầu thực tập ở YG. Lisa lúc đó đã là người bạn thân thiết nhất của nàng.

Những ngày đầu đến lớp, nàng phải gồng mình lên để làm quen với cường độ tập luyện của các bạn, gặp vô vàn khó khăn, chính Lisa đã luôn ở bên cạnh động viên giúp đỡ.

Ngày nghỉ đầu tiền của đời thực tập sinh, Lisa là người đã kéo nàng ra ngoài xã stress khi thấy nàng khóc nức nở vì mệt mỏi và nhớ nhà. Nơi họ đến là vòng quay khổng lồ của công viên giải trí Seoul.

Lúc cùng ngồi trong cabin, ngắm màn đêm hối hả bên ngoài, họ đã cùng nhau tâm sự rất nhiều điều. Về gia đình, về bạn bè, về ước mơ sự nghiệp.

Lúc đó nàng đã nghĩ, cho dù sau này có bao nhiêu vấn đề khó khăn, thì Lisa cũng sẽ luôn đồng hành bên cạnh, không một khắc rời bỏ nàng. Bây giờ, nghĩ đến suy nghĩ non nớt ấy, nàng chỉ biết cay đắng bật cười.

Con người mà. Ai chẳng có lúc phải thay đổi. Đúng không? Chính Lisa đã nói vậy còn gì?

Cho dù mối quan hệ của hai người đã phát triển theo một hướng không ai nghĩ tới. Nhưng sự thật, vẫn là Lisa không còn cần nàng nữa rồi.

Ở giữa thành phố lạ, lần đầu tiên nàng cảm thấy chán ghét việc mình đã trưởng thành. Lần đầu tiên nàng chân chính trải qua cảm giác của một người lớn cô đơn.

Những suy nghĩ miên man kéo đến, khiến nàng trở nên trầm mặc lặng lẽ, dường như tách biệt hoàn toàn bản thân với nhịp sống hối hả của thành phố lớn.

Một lúc lâu sau, khi đồng hồ chỉ 12h, tiếng chuông trên điện thoại vang lên báo hiệu đã qua ngày mới, nàng mới giật mình nhận ra xung quanh hoàn toàn vắng vẻ, đã đến lúc nàng phải trở về.

Khi nàng vừa cầm túi xách đứng lên, định hướng về phía khách sạn, bỗng nhiên một gã đàn ông lạ mặt cao lớn đứng chắn trước mặt, cách nàng một khoảng tầm 2m.

Từ khoảng cách này, nàng vẫn mơ hồ ngửi được mùi rượu phát ra từ gã. Nàng nhíu mày nhìn kẻ đang đứng có chút lảo đảo kia, một bên bàn tay vô thức nắm chặt lại vì căng thẳng.

Gã này có bộ dạng vô cùng nhếch nhác, gương mặt hung tợn mang một chút dâm đãng, bên má trái của hắn có một vết sẹo dài khoảng 5cm, càng tăng thêm cảm giác nhìn vào muốn rùng mình.

Hẳn lè nhè nói với nàng mấy câu tiếng Trung gì đó, rồi từ từ tiến lại gần. Nàng lập tức lui người về phía sau, nhìn xung quanh không có lấy một bóng người. Màn đêm yên tĩnh khiến nàng dễ dàng nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập vì lo lắng bất an.

Khi tên kia dần thu hẹp khoảng cách với nàng, nhìn gương mặt đang dần tái đi vì hoảng sợ, hắn dường như càng khoái chí mà tăng tốc độ bước nhanh hơn.

Khoảng cách càng ngày càng thu hẹp, Chaeyoung muốn quay lưng chạy đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net