Hồi ức Coachella

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seoul, 1h sáng

"Tớ đang ở trước nhà cậu. Park công chúa có muốn gặp nhau một chút không?"

Nhìn trạng thái "đã xem" chỉ sau tầm 10s tin nhắn được gửi. Tôi tặc lưỡi, tôi chỉ đến cầu may thôi vì đã rất khuya, nhưng đồ ngốc này giờ này vẫn chưa ngủ. Có lẽ, cậu ấy đợi tôi, tôi thầm nghĩ và cảm nhận được một tia ấm áp trong lòng.

Đứng tựa lưng vào con Porsche yêu quý, mắt tôi sáng rỡ lên khi thân ảnh quen thuộc được cuộn bằng chiếc áo măng-tô màu lông chuột mở cửa chạy đến. Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy đứng trước mặt mình, nếu như không phải sợ một chiếc camera từ đâu đó bám theo chụp được, và sáng mai ảnh của hai thành viên BLACKPINK tràn ngập khắp các mặt báo, thì tôi đã ôm cô sóc chuột đáng yêu này vào lòng ngay và luôn.

Cậu ấy đưa mặt đến gần người tôi, khịt khịt mũi. Chết tiệt, cậu có biết rằng cậu đang trêu chọc một con sói không hả Park Chae Young? Giờ nếu tôi không kiềm lòng được mà làm điều gì quá phận, thì là tại cậu ấy hết. Tại cậu ấy hết...

"Cậu uống rượu?" - cậu ấy nhăn mặt lại tỏ vẻ không hài lòng, chất vấn tôi.

"Ừm... một chút thôi... mọi người ép tớ, tớ không tiện từ chối" - tôi ấp úng nói, trong lòng hơi hối hận vì đã quá dễ dãi mà nghe theo các chị dancer của X academy, hậu quả là đem bộ dạng ngà ngà say này đến trước mặt cậu ấy.

"Một chút? Rõ ràng là nói dối! Một chút nào lại có thể làm người cậu nặng mùi rượu thế này? Chắc chắn cũng không còn tỉnh táo" - cô nàng quắc mắt nhìn tôi - "tớ nhắn tin cho cậu từ lúc 8h dặn cậu về sớm nhưng cậu còn chẳng thèm trả lời. Và giờ thì đem bộ dạng say xỉn lái xe đến đây. Cậu muốn chọc tức tớ sao?"

Nhìn bộ dạng càm ràm như cô vợ nhỏ của cậu ấy, tôi không thể kiềm chế mà bật cười, mở cửa xe mà lôi cậu ấy vào"

"Tớ xin lỗi" - tôi ôm chầm lấy Chaeyoung khi cả hai đã yên vị ở hàng ghế sau - "Tại tớ nhớ cậu quá nên..."

"Đồ ngốc! Có biết như thế rất nguy hiểm không?" - cậu ấy nhéo vào tay tôi một cái như trách móc, rồi cũng rúc vào lòng như một con mèo nhỏ để đáp trả cái ôm của tôi.

Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười rồi tựa cằm mình lên đỉnh đầu Chaeyoung, hai tay siết chặt để hưởng thụ hơi ấm mà cậu ấy mang lại. Màn không khí yên lặng bao trùm, không ai nói một lời nào. Những lúc thế này, mọi ngôn từ dường như là không cần thiết. Chúng tôi chỉ cần như thế này là đủ, thời gian có ngưng đọng chúng tôi cũng không quan tâm.

Một lúc sau, Chaeyoung thủ thỉ:

- Muộn thế này rồi, cậu còn không tỉnh táo, hãy ở lại nhà tớ đi, sáng mai ăn uống cùng gia đình tớ rồi hẵng về.

Tôi hít hà mái tóc bồng bềnh của cậu ấy, mùi hương này như một thứ thuốc phiện, khiến tôi không thể nào ngừng mê luyến sau bao năm:

- Sáng mai tớ phải ra sân bay sớm để về Thái Lan, nếu ngủ lại nhà cậu thì ngày mai sẽ muộn mất.

Cậu ấy không đáp trả, một lúc sau, tôi nới lỏng cái ôm để nhìn được nét mặt cậu ấy, sóc chuột của tôi đang nhíu mày, có vẻ như câu trả lời của tôi không khiến cậu ấy hài lòng.

"Vậy..." - Chaeyoung ngập ngừng, tôi không biết mình có tự ảo tưởng hay không, nhưng tôi nghe được trong ngữ điệu cậu ấy có một chút tiếc nuối - "Cậu nên sớm trở về để nghỉ ngơi, nếu không ngày mai sẽ rất mệt"

"Chả nhẽ cậu lại để cho một đứa say xỉn như tớ lái xe về một mình à? Như thế rất nguy hiểm biết không?" - tôi được đà liền xổ một hơi, tranh thủ sự thương xót của cậu ấy - "Một cô gái xinh đẹp như tớ để đảm bảo an nguy thì cũng không đi taxi lúc này được, nhỡ người ta không thể kiềm lòng mà sinh ý nghĩ xấu thì..."

"Thế bây giờ cậu muốn thế nào?" - Chaeyoung nhìn vào gương mặt đang có chút ửng đỏ vì rượu của tôi, ánh mắt bối rối pha chút ngượng ngùng ấy khiến tôi chắc mẩm rằng nàng đã hoàn toàn hiểu ý mình.

Tôi hôn lên trán cậu ấy, khẽ đáp:

- Cậu cùng về với tớ. Phải nắm tay cậu thì tớ mới lái xe an toàn được.

....

Khoác trên mình chiếc áo choàng ngủ, tôi tiêu sái bước ra khỏi phòng tắm sau khi đã tỉnh rượu một chút nhờ ngâm trong nước nóng. Nhìn một lượt xung quanh phòng ngủ, không thấy cô nàng của mình đâu, quái lạ, tôi đã dặn cậu ấy ngủ trước đi mà, lại trốn đi đâu mất rồi nhỉ?

Tôi mở cửa đi ra phòng khách rồi cất tiếng gọi:

- Chaeyoung, cậu đâu rồi?

Vừa dứt lời thì thanh âm êm dịu của cậu ấy đã vang lên, là thứ thanh âm tôi đã nghe gần 10 năm mà vẫn chưa bao giờ thấy đủ:

- Tớ ở đây, trong phòng thay đồ.

Dưới ánh đèn vàng mở ảo của căn phòng chứa quần áo rộng lớn, tôi thấy cậu ấy đang đứng bên sào đồ, trên tay là chiếc bàn ủi hơi, cẩn thận là lượt chiếc áo sơ mi có hoa văn màu trắng.

Tôi chớp mắt để cố gắng bình tĩnh, ngăn mình khỏi cỗ xúc động. Cậu ấy đã nhớ rất rõ, 2 hôm trước là tôi gửi cho cậu ấy ảnh bộ quần áo đấy, thứ Celine mới gửi cho tôi để mặc ra sân bay cho ngày mai.

Cậu ấy đang sửa soạn mọi thứ cho tôi, hệt như một cô vợ nhỏ đảm đang hiền dịu.

Tôi bước đến phía sau lưng, vòng tay ôm eo rồi tựa đầu lên vai cậu ấy mà thì thầm:

- Chaeyoung ngốc, ngày mốt tớ mới bay cơ, tớ nói dối vì muốn cậu về đây với tớ mà thôi.

Cậu ấy hơi xoay đầu lại để nhìn tôi, nhíu mày đáp:

- Tại sao? Cậu có thể ở lại nhà tớ mà. Bố mẹ và chị Alice xem cậu như người nhà còn gì.

Tôi bật cười, cái đồ ngốc này chẳng bao giờ hiểu phong tình gì cả. Người ta là muốn có không gian riêng tư tự do cùng với cậu đấy sóc chuột ạ.

"Dù gì thì tớ cũng là quần áo xong rồi, hôm sau cậu có sẵn để mặc luôn" - cậu ấy gác chiếc bàn ủi hơi lên giá, rồi xoay người lại khoác hai tay lên cổ tôi, mỉm cười dịu dàng - "Bây giờ thì đi ngủ thôi"

Nụ cười của cậu ấy làm tim tôi hẫng đi một nhịp. Park Chaeyoung ơi là Park Chaeyoung. Cậu cứ thế này thì tớ sẽ trở thành tội phạm mất. Người ta chưa bắt cậu ra pháp trường vì tội câu dẫn sao?

Tôi cúi người bế xốc cậu ấy lên rồi đi thẳng về phía phòng ngủ.

....

"Cậu làm gì thế?" - Chaeyoung sau khi được tôi đặt lên giường và đắp chăn cẩn thận, liền cất tiếng hỏi khi thấy tôi mở tủ lấy ra một chiếc chăn nhỏ.

Tôi bước đến ngồi bên giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc phủ trên gương mặt thanh tú của cậu ấy, rồi hơi đưa mặt về phía chiếc sofa cách đó không xa:

- Tớ vốn định ngủ ở phòng bên cạnh, nhưng cậu làm tớ không nỡ rời đi, nên để tớ ngủ ở sofa đằng kia vậy.

"Không phải trước đây chúng ta từng ngủ chung rất nhiều lần sao? Lần này lại có vấn đề gì à?" - Chaeyoung nhíu mày khó hiểu nhìn tôi.

"Đương nhiên là có vấn đề" - tôi thở một hơi dài, ngập ngừng - "càng ngày tớ lại càng thích cậu nhiều hơn, nếu như cứ ở gần cậu lúc cậu ngủ, tớ sẽ chẳng thể kiềm chế nổi, tớ sẽ không biết mình sẽ làm những gì, ví dụ như hôn lén cậu chẳng hạn. Điều đó thật chẳng vinh quang gì..."

"Gì thế? Chẳng phải bình thường cậu cũng toàn hôn tớ đó sao, lại còn hôn bao nhiêu lần trước camera. Cậu còn hôn các chị nữa, có bao giờ thấy cậu ngượng .... " - Cậu ấy chưa dứt lời thì tôi đã cúi xuống, rất nhanh đặt lên môi cậu ấy một nụ hôn rồi dứt ra, để lại cho cậu ấy gương mặt bất ngờ cùng sửng sốt.

Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, tôi cảm nhận được mặt cậu ấy rất nhanh liền đỏ lên. Đây chẳng phải lần đầu chúng tôi hôn nhau, hơn 1 năm trước ở California, sau khi buổi biễu diễn ở Coachella ngày 1 thành công vang dội, chúng tôi đã cùng nhau quẩy hết mình ở một buổi tiệc riêng tư của cả nhóm, sau khi tất cả đều đã say khướt, dưới sự sai khiến của ma men, tôi đã kéo cậu ấy ra một góc, đè cậu ấy vào tường rồi hôn cậu ấy thật sâu.

Lúc đấy cậu ấy không phản kháng, không đẩy tôi ra và cho tôi ăn một cái tát như tôi nhiều lần tưởng tượng, mà để yên cho tôi thoải mái hôn say sưa, dường như cậu ấy còn đáp lại khi tôi đánh liều đưa lưỡi của mình vào nghịch ngợm trong khoang miệng của cậu ấy.

Sau khi môi lưỡi dây dưa không dứt, tôi lấy hết can đảm nói với cậu ấy rằng tôi đã thích cậu ấy từ rất rất lâu. Tôi còn nói rất nhiều, những cảm xúc từ ngày trái tim tôi lần đầu hẫng nhịp vì nụ cười của cậu ấy, đến tận bây giờ luôn ở phía sau dõi theo. Cậu ấy nghe xong chỉ im lặng, một lúc rất lâu sau, cậu ấy bảo tôi quay về phòng nghỉ ngơi sớm

Đêm đấy, đương nhiên tôi không thể ngủ được vì ôm nỗi thất vọng tràn trề, tôi đã rất lo sợ. Có lẽ cậu ấy không từ chối trực tiếp vì không muốn làm tổn thương tôi. Có lẽ chính tay tôi đã phá tan đi tình bạn khắng khít sau ngần ấy năm, sau này có lẽ cậu ấy sẽ không thèm quan tâm tôi nữa. Nghĩ tới đây, nước mắt tôi trực chờ trào ra thì tôi nhận được tin nhắn từ cậu ấy, mà sau này tôi đã hàng ngàn lần đọc lại đến mức thuộc lòng:

"Chắc cậu đã ngủ rồi. Thật xin lỗi, không phải tớ chán ghét cậu, cũng không phải tớ muốn từ chối cậu. Khi nghe cậu thổ lộ lòng mình, tớ thực sự đã hạnh phúc đến mức gần như vỡ oà, bởi vì tớ cũng rất thích cậu, thích từ rất lâu rất lâu, từ khi chúng ta chỉ còn là mấy đứa thực tập sinh chưa bao giờ dám nghĩ đến tương lai, ánh mắt tớ đã chưa bao giờ rời khỏi cậu. Tớ cũng chưa bao giờ dám hi vọng rằng cậu sẽ đáp trả lại đoạn tình cảm này, chỉ luôn thầm mong có thể nhìn cậu một đời an yên. Lúc cậu nói rằng cậu thích tớ, tớ đã rất muốn đưa cậu trở thành sở hữu của riêng một mình tớ. Nhưng, Lisa à, tớ đã suy nghĩ rất lâu, và tớ biết rằng chúng ta còn cả một đoạn đường dài phía trước, nhất là cậu, cậu nhất định sẽ đi thật xa và thật nhanh, cậu sẽ nổi tiếng trên toàn thế giới, người ta sẽ luôn phải ngước nhìn cậu. Do đó, vì yêu thương cậu, tớ sẽ không thể nhận lời cậu lúc này. Tớ không thể để tình cảm này trở thành vật cản đường cậu trên con đường sự nghiệp. Tớ thậm chí còn vừa nghĩ qua rằng sẽ giải nghệ để trở thành hậu phương, ở phía sau làm chỗ dựa của cậu. Nhưng suy nghĩ kĩ càng rồi, tớ mới biết rằng chúng ta đều phải trở nên thật thành công và mạnh mẽ, để có thể bảo vệ nhau, để có thể công khai cùng nắm tay nhau, mặc kệ những bão tố ngoài kia.
Tớ xin lỗi, bởi vì bây giờ, vì cậu, vì tớ, vì chúng ta, tớ đành phải từ chối trở thành người yêu của cậu. Tương lai sau này tớ không dám nói, nhưng đến khi chúng ta đã đủ mạnh mẽ, nếu như cậu còn thích tớ, thì hãy ngoảnh đầu nhìn lại, tớ vẫn ở đây, đợi cậu đến đứng bên cạnh tớ."

Đọc xong những dòng của cậu ấy, tôi đã khóc, nhưng không phải khóc vì đau khổ như lúc nãy, mà là khóc vì hạnh phúc.

Sau đó, ở sân khấu Coachella ngày thứ hai, tôi bỗng giật mình khi nhận ra, Chaeyoung của tôi bỗng trở nên xinh đẹp động lòng người. Lúc đó tôi đã chợt nhớ ra một câu điều dường như vô cùng đúng đắn, đó là phụ nữ xinh đẹp nhất khi yêu và được yêu.

Trở lại với tình huống hiện tại, tôi vẫn đang cúi người để gương mặt cậu ở thật gần gần tôi, sau cái hôn lướt qua vừa rồi, đối diện ánh mắt sửng sốt của cậu ấy, tôi thì thào với giọng nói có chút trầm thấp:

- Nếu hôn thế này thì sao?

Cậu ấy giữ yên lặng, sự ngạc nhiên lúc nãy đã được thay bằng nét mặt có chút thẹn thùng, khi tôi đang chìm đắm vào việc ngắm nhìn tuyệt phẩm xinh đẹp của tạo hoá trước mặt, hơi thở có chút dồn dập vì tác động của rượu, tôi cảm nhận được nhịp tim của cậu ấy đang đập rất nhanh, thì cậu ấy đột nhiên cắn cắn môi.

Cái quái gì thế hả Park Chaeyoung? Tớ biết rằng rất nhiều người sẽ thường làm thế lúc căng thẳng. Nhưng cậu thế này, trong hoàn cảnh này... là đang thách thức giới hạn chịu đựng của tớ.

"Chaeyoung, đừng trách tớ, là cậu câu dẫn tớ!" - vừa dứt lời, không để cậu ấy kịp phản ứng, tôi đã lại một lần nữa tìm đến đôi môi cậu ấy, nhưng lần này không nhẹ nhàng như lần trước, tôi hôn cậu ấy thật nồng nhiệt, hơi thở phập phồng cùng mùi hương cơ thể dịu nhẹ của cậu ấy như làm tôi muốn phát hoả, tôi điên cuồng thưởng thức tư vi của hai cánh môi mềm mại như nước, không quên tranh thủ đưa cái lưỡi hư hỏng vào bên trong, tham lam quét hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu ấy.

Cũng như ở Coachella hơn 1 năm trước, chúng tôi hôn nhau thật lâu và thật sâu, đến lúc cả hai không còn không khí để thở thì mới luyến tiếc mà dứt ra. Tôi chống tay lên giường, chìm đắm vào ánh mắt sâu như biển cả của cậu ấy, trong đó có chút hạnh phúc, có chút thẹn thùng, có chút thoả mãn, và dường như cũng có chút ... mong chờ.

Cảm giác được cứ tiếp tục như thế này thì không ổn, tôi sẽ lại không thể kiểm soát chính mình mà đưa mọi chuyện đi xa hơn, nghĩ đoạn, tôi hôn nhẹ lên trán cậu ấy, rồi nhắm mắt, hít một hơi sâu rồi dứt khoát đứng dậy, quay người đi.

Tôi cần phải kiềm chế con thú bên trong, không thể làm tổn hại đến cậu ấy.

Nhưng khi tôi chưa kịp bước thì cảm nhận được một bàn tay níu lại góc áo của mình.

Tôi sững sờ, thế này, là làm sao?

Cả hai trầm mặc rất lâu, rốt cuộc tôi quay sang, bắt lấy bàn tay mịn màng trắng nõn của cậu ấy rồi cúi đặt lên đó một nụ hôn. Sau đó thật dịu dàng nói:

- Chaeyoung, tớ biết cậu muốn tớ ngủ cạnh tớ, tớ cũng rất muốn ôm cậu ngủ. Nhưng lúc này tớ còn có chút say, sẽ rất khó để kiểm soát mọi hành động. Nếu như thật sự có chuyện gì đó xảy ra giữa chúng ta, tớ hi vọng đó sẽ là lúc cả hai đều tỉnh táo. Và quan trọng hơn nữa, lúc đó phải là lúc chúng ta đã chính thức trở thành người yêu của nhau, và tớ đã có thể đường hoàng mà chịu trách nhiệm mọi thứ về cậu. Cậu hiểu không?

Sau khi tôi dứt lời, thì cô nàng ngốc nghếch của tôi đã bắt đầu rưng rưng. Tôi biết, cô ấy đang hạnh phúc.

Rốt cuộc thì tôi vẫn yên vị nằm trên sofa, chỉ cách chiếc giường Chaeyoung đang nằm khoảng 2 mét. Đêm khuya tĩnh lặng giúp chúng tôi dễ dàng cảm nhận được hơi thở của nhau, cứ thế, một lúc lâu sau, khi tôi gần như đã chìm vào giấc ngủ, thì cảm giác có thứ gì đó ngọ nguậy làm tôi mơ màng thức giấc.

Thì ra, là đồ ngốc đó từ lúc nào đã đến và nằm rúc gọn trong lòng tôi, nhìn cơ thể cậu ấy dính chặt vào người, tôi thầm oán chiếc sofa vốn to lớn này, tại sao lúc này không nhỏ hẹp lại một chút, để chúng tôi có thể gần nhau hơn nữa. Tôi vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé, một lần nữa hít thật sâu mùi hương trên mái tóc kia.

Đêm nay không quá dài, nhưng thật đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net