Chap 19 - Hãy gặp lại nhau khi những bông hoa nở rộ nhé!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những tia nắng bắt đầu xuyên qua ô cửa sổ, Chaeyoung giật mình tỉnh giấc, nàng không ngờ mình đã ngủ thiếp đi đến tận sáng hôm sau như vậy.

Hôm nay là ngày nghĩ, trụ sở cũng không mấy người lui tới, phòng làm việc của Chaeyoung lại ở tít trên tầng cao. Không gian trống trải khiến nàng cảm thấy phần nào bức rức.

Lê những bước chân nặng nề ra khỏi tòa nhà, Chaeyoung muốn ăn một chút gì đó. Nàng đã không ăn gì từ hôm qua, nên giờ từng bộ phận trên cơ thể, đặc biệt là chiếc dạ dày trống rỗng cứ liên tục biểu tình.

Ngày nghỉ thì đường phố lại đông đúc, khắp nơi toàn người là người. Chật vật lắm Chaeyoung mới mua được một ít thức ăn mà nàng yêu thích. Ngồi xuống ghế đá công viên, nàng lặng lẽ nhét hết số thức ăn vào bụng, phần vì đói, phần vì nàng vốn không thể ngồi ở một nơi mà xung quanh đều có đôi có cặp như này được nữa.

Ăn xong liền rời khỏi nơi đó, men theo con phố cũ mà bước đi, trong đầu cũng không hề định hình điểm đến...

...

Chaeyoung ném một đồng xu xuống giếng:

- Chỉ đi một lát mà lại đến nơi này... Lần này chỉ ước một điều. Chắc sẽ linh nghiệm mà nhỉ?

Nàng nhắm mắt giây lát, suy nghĩ gì đó rồi rời khỏi giếng, thuận chân đi lên đỉnh tòa tháp. Lần mò tìm đến miếng gỗ mình đã treo lúc trước, Chaeyoung không ngờ mỗi ngày người ta lại treo thêm nhiều như vậy, miếng gỗ của nàng đã bị che lấp mất, tìm mãi vẫn không thấy. Chaeyoung mỉm cười lướt qua những lời nhắn, nàng cảm thấy vui vì mọi người được hạnh phúc.

Bỗng dưng xuất hiện một lời nhắn khiến Chaeyoung dừng lại, một tấm gỗ màu xanh với những dòng chữ viết vội:

"Hãy gặp lại nhau khi những bông hoa nở rộ nhé!"

Chaeyoung sững sờ, nàng bỗng nhớ ra hôm nay là ngày lễ hội hoa tử đằng, nàng đã chờ nó rất lâu, tuy có thể đã vơi đi nhiều phần ý nghĩa, nhưng Chaeyoung vẫn mong muốn được thấy những bông hoa mà nàng hằng mong đợi.

Rời khỏi nơi chứa đựng đầy kỉ niệm, Chaeyoung nhanh chân đến quãng trường, nơi đang diễn ra lễ hội hoa tử đằng lớn nhất và duy nhất trong năm.

...

Những bước chân của nàng chậm rãi tiến vào con đường hoa, phía trên đầu là những dàn hoa màu hồng rực rở. Chaeyoung đứng thẩn thờ ngắm nhìn chúng rất lâu. Nàng cũng say mê những dàn hoa màu tím bên kia con đường, tất cả chúng đều rất xinh đẹp. Nàng yêu thích chúng đến mức vừa nhìn thấy đã phải lòng ngay, cứ say mê đứng ngắm nhìn mà không để ý có người từ nảy đến giờ cũng đang say mê ngắm nhìn nàng y hệt.

Rồi Chaeyoung cũng nhận ra điều gì đó quen thuộc, rất nhanh mùi thuốc sát trùng thân quen đã bao trùm lấy nàng. Chaeyoung không dám quay lại, nàng có dự cảm không hay..

- Cậu, quả thật là cũng đến đây.

Chaeyoung nhắm mắt, lồng ngực nàng phút chốc như muốn nhảy ra ngoài. Thanh âm cứ ngỡ không bao giờ được nghe lại, bây giờ lại sát bên tai, đến mức cảm nhận được cả hơi thở của người vừa thốt lên câu ấy. Chaeyoung nhất thời bối rối không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng nàng đành cứ lờ mà bước đi.

- Cậu định trốn tránh tớ đến khi nào? - Lisa hét lên.

Chaeyoung dừng lại giây lát, đôi môi nàng mím chặt: "Mình sẽ trốn tránh cậu ấy đến bao giờ?" Nàng vốn cũng chẳng biết mình sẽ phải trốn tránh cô đến khi nào, nhưng bây giờ tuyệt đối không thể đối mặt, nghĩ vậy nàng nhanh chóng lẫn vào đám đông biến mất. Bỏ lại Lisa đứng thẩn thờ giữa dòng người đông đúc, Chaeyoung cứ chạy, chạy mãi, chạy đến khi cơ thể thật sự mệt rã rời, nàng mới chịu dừng lại.

Tựa người vào bức tường trong một con hẻm nhỏ, Chaeyoung thở dốc, đôi chân nàng không còn chút sức lực nào nữa cả. Nàng thầm nghĩ thật may mắn vì Lisa không đuổi theo nàng, nếu không thì nàng cũng chẳng biết nên đối diện với cô thế nào. Nghĩ vậy nhưng tâm tư nàng lại thoáng buồn, cô không đuổi theo nàng, chẳng phải vì không còn quan tâm nàng, chẳng phải vì nàng không còn là gì của cô nữa hay sao?

Từng lời nói của Lisa lặp lại trong đầu nàng, tuy nàng không biết biểu cảm lúc ấy của cô thế nào, nhưng với giọng điệu ấy, rõ ràng Lisa đang rất muốn gặp nàng... Chaeyoung lại cảm thấy mình có lỗi với cô vô cùng:

- Là do mình đã bỏ rơi cậu ấy, tất cả là lỗi của mình, mình đã để cậu ấy rời xa mình...

- Nhưng cậu ấy vốn đã có người khác, lại còn tìm mình làm gì, chắc chỉ do trùng hợp mà thôi...

Chaeyoung bật khóc. Từng giọt nước mắt cứ rơi xuống, nàng muốn ngăn cản chúng, nhưng chúng cứ cứng đầu, mỗi lúc lại rơi nhiều hơn.

Trái tim từng giờ từng phút bảo nàng hãy đi tìm cô, hãy ở bên cạnh cô, nhưng tâm trí nàng nhất quyết không để nàng làm như vậy. Nàng phải rời xa cô, vì sự an toàn của cô, vì hạnh phúc của cô sau này. Nàng không muốn một ngày nào đó, cô phải chịu cảm giác mất mát mà nàng đã gánh chịu suốt hơn mười năm qua.

Chaeyoung lau nước mắt, nàng tự nhủ với bản thân phải thật mạnh mẽ. Chỉ cần Lisa hạnh phúc như vậy là được rồi, nàng không chối bỏ tình cảm với cô nữa, nhưng nàng quyết tâm sẽ chỉ âm thầm dõi theo hạnh phúc của cô từ phía xa, không bao giờ bước chân vào cuộc sống của cô lần nào nữa...

...

/ Ngôi biệt thự quen thuộc /

Lisa nằm phịch lên chiếc giường thân thuộc, cảm giác thoải mái khiến cô phần nào cải thiện tâm trạng hơn. Nhưng cô vẫn rất ray rức vì Chaeyoung cứ tiếp tục trốn tránh cô. Cô đoán nàng nhất định sẽ đến nơi ấy, cô đã vất vả trốn khỏi đám vệ sĩ, vậy mà đến nơi gặp được nàng, nhận lại chỉ là sự phớt lờ vô tâm. Lisa không hiểu vì sao Chaeyoung lại làm vậy với mình, càng không hiểu có phải do mình đã bỏ rơi nàng ấy không.

- Có lẽ mình chỉ nên nhìn thấy cậu ấy từ xa... Cậu ấy, nhất định là rời đi ngay khi gặp mình, cậu ấy ghét mình đến vậy sao?

- Đáng ra mình nên đuổi theo hỏi rõ ràng, để không phải bức rức như thế này.

Lisa buồn bã nằm cuộn tròn trong chăn, cố tìm kiếm một chút gì đó quen thuộc ở căn phòng này. Nhưng chẳng may, đến cả mùi hương thân thuộc ấy, cũng chẳng còn sót lại một tí nào.

*Ting ting*

*Ting ting*

Những hồi tin nhắn liên tục reo nhưng Lisa vẫn không thèm để ý đến. Đến khi chuông điện thoại reo, thì cô mới lười biếng với tay nhấc điện thoại:

"Lão đại đang tìm nhị tiểu thư. Người ở đâu mau về đi ạ."

"Ta biết rồi."

Lisa lướt điện thoại, bấm gọi cho Jisoo. Đợi đến mấy hồi chuông mới thấy cô nàng nhấc máy:

- Unnie à, unnie ở đâu vậy? Có thể nói với cha em đang ở...

- Cứ đi chơi vui vẻ đi.

Jisoo đáp cụt lũn. Cô trước nay đều như vậy, Lisa không cảm thấy khó chịu vì thái độ vốn lạnh lùng của cô, ngược lại còn thoải mái vì có người cứu cánh.

...

Jisoo uể oải dụi mắt, ngoáp một cái rõ to. Cô rời khỏi chăn, trời đã trưa nhưng nếu không có cuộc gọi của Lisa chắc chắn cô vẫn tiếp tục chìm vào giấc mộng đẹp.

- Mình lại uống quá nhiều rồi.

Jisoo cầm điện thoại nhắn nhanh một tin cho lão đại báo rằng Lisa vẫn đang an toàn bên cạnh cô. Những lần Lisa trốn nhà đi chơi, Jisoo lúc nào cũng là người cứu cô cả. Chỉ cần Jisoo nói với cha một lời, thì Lisa lập tức được ân xá, nhưng chỉ trường hợp đặc biệt thì cô mới ra tay vì cô vốn không thích nói chuyện với lão đại chút nào.

Jisoo day day thái dương, theo thói quen hướng về phía nhà vệ sinh. Cô bất chợt nhận ra, đây không phải nhà mình. Jisoo ngơ ngác nhìn xung quanh: "Chỗ này quen lắm..."

Cô gãi đầu gãi tai, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua. Jisoo ngồi xuống giường, từng kí ức bắt đầu được tua lại trong đầu cô. Từ lúc cô mời Jennie đi ăn, rồi cả hai vào quán rượu, sau đó cô đã uống thật nhiều, rồi sau đó, sau đó nữa...

Jisoo giật mình, cô nhìn lại y phục trên người, vốn không phải quần áo của mình liền nằm vật ra giường lăn lộn trong đau khổ.

"Cô ta đã làm gì mình thế này? Ôi Chúa ơi!!!!"

"Không được. Mình phải rời khỏi đây ngay..."

Sau một hồi suy nghĩ, mò mẫm trong nhà vẫn không thấy Jennie đâu, Jisoo quyết định nhanh chóng chuồn khỏi nhà trước khi nàng ấy quay về.

...

Chiếc Lambo quen thuộc dừng trước cổng chung cư. Lisa bước xuống khỏi xe, đảo mắt tìm kiếm Jisoo:

- Unnieeee! Em đến rồi. - Cô hét to khi nhìn thấy Jisoo đang đứng ở phía bên kia cửa.

Jisoo vừa nghe giọng Lisa đã xác định ngay vị trí của cô, nhanh chóng chạy đến bên cạnh. Jisoo ôm Lisa quay mấy vòng, lại còn hôn má cô khiến Lisa hốt hoảng.

- Unnie bị sao thế?

- Không có gì, thương Lisa nhất. Mau lên xe về thôi.

Jisoo nhanh nhảu phóng lên xe. Chẳng qua là cô không biết Jennie đã cất ví của mình ở đâu, không có blackcard cũng không có tiền mặt trong tay, xe lại đang ở quán rượu nên Jisoo chỉ có thể gọi Lisa đến rước cô về. Định bụng cũng coi như để đó để còn cơ hội gặp lại Mandoo.

Chiếc xe nhanh chóng khuất bóng, lúc này Jennie mới rời khỏi nơi ẩn nấp mà bước vào chung cư. Nàng còn định bụng làm một bữa ăn, vậy mà người kia lại...

Jennie tức giận bước về phòng, nàng bực bội quẳng số thức ăn vào tủ lạnh rồi phóng lên sofa nằm, gương mặt đầy phẫn uất.

Nàng cảm thấy tổn thương khi Jisoo lại đùa giỡn với nàng.

"Có khi là tự mình huyễn hoặc. Cô ta còn chẳng thèm đùa giỡn".

"Dù gì hôm qua cô ta cũng say mèm, chắc với ai cũng vậy thôi, tên biến thái."

"Mình đang ghen ư? Wtf? Sao mình lại quan tâm tới cô ta chứ?"

Hàng loạt suy nghĩ khiến Jennie càng khó chịu nhiều hơn, nàng quyết định đi tìm việc gì đó để có thể khiến đầu óc bớt ám ảnh về cô. Nhưng rốt cuộc lại chỉ có thể vào bếp nấu ăn, chẳng còn việc gì có thể làm ngay lúc này được nữa.

...

Mùi thức ăn lan tỏa, chiếc mũi phập phồng đáng yêu hít hà liên tục:

- Jennie à, cậu đang nấu bữa trưa cho tớ đấy à? Thơm quá đi mất!

- Chaeyoung đấy à? Cậu làm việc đến tận giờ này mới mò về sao. Tớ lo cậu mệt nên mới làm những món này đấy. Đều là cho cậu.

- Thật sao?

Chaeyoung nhanh chóng tiến đến bên cạnh Jennie. Món cơm trộn kim chi này đúng thật là tuyệt vời, đối với Chaeng, chỉ có Jennie mới làm được món này hợp ý nàng nhất thôi.

- Chaeyoung à, mặt cậu sao thế, hai mắt nữa? Cậu làm việc quá sức rồi, mắt lại sưng to thế này này. - Jennie vừa kiểm tra vừa ra giọng trách móc khi thấy gương mặt phờ phạc và đôi mắt sưng húp của Chaeyoung.

- Không sao, không sao. Tớ thức khuya quá ấy mà.

- Cậu có thể bớt tham công tiếc việc không cái tên ngốc này.

Jennie vừa trách móc nhưng cũng vừa thương xót cô bạn thân của mình. Ngay lập tức đẩy Chaeyoung ngồi xuống ghế, còn nàng thì dọn bữa trưa ra cho cả hai.

- Cậu đấy, lo mà ăn nhiều vào. Ngày càng gầy đi như vậy, gương mặt lại còn phờ phạc nữa chứ...

Jennie lại tiếp tục giở giọng quở trách. Cứ ở bên cạnh Chaeyoung, cô lại trở thành một bà cô già khó tính và luôn thích càu nhàu. Thế nhưng Chaeyoung vẫn vui vẻ, nàng vốn quen với tính cách này của cô rồi, nhờ vậy mới có người chăm sóc nàng suốt những năm qua.

Cả hai đang ăn thì điện thoại của Jennie reo inh ỏi. Cô nàng vừa bắt máy, còn đang định mắng cái kẻ phá rối bữa ăn ngon thì sắc mặt lập tức thay đổi khi nghe đầu dây bên kia nói vài câu gì đó. Cô nàng đáp ngắn gọn, ra hiệu cho Chaeyoung chuẩn bị rồi cả hai lập tức rời khỏi chung cư trong nháy mắt.

END CHAP

Note: Au theo trend bố Yang nên toàn xài lịch sao hỏa :))) thời gian ra chap siêu thất thường hichic các Reader ơi đừng bơ au nhé, vote hoặc chấm để au biết vẫn còn người quan tâm đi mà T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net