Chap 4 - Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung đang vân vê những lọn tóc xoăn màu rượu vang của mình, cảm giác mềm mại khiến nàng thấy thích thú, nhưng vẫn không làm mất đi sự khó chịu trong nàng. Nàng hờn dỗi thời gian - cái gã hôm nay như cố tình trêu chọc nàng - từng phút từng giây cứ trôi qua vô cùng chậm rãi, buộc nàng phải chờ đợi đến chán nản.

Buông mình xuống chiếc giường đã trở nên thân thuộc đối với nàng từ lúc tỉnh lại, mặc cho cơn gió bên ngoài cửa sổ khẽ ùa vào mang tâm trí nàng bay đi đến một nơi nào đó xa xôi. Nàng lười biếng nằm dài, nhắm mắt hồi tưởng về những gì đã xảy ra trong hai tuần vừa qua. Không ký ức, không người thân, chỉ có một người duy nhất quan tâm đến nàng, cũng chính là người mang đến cho nàng một cảm giác tin tưởng và yên bình đến lạ. Cứ nghĩ, cứ nghĩ rồi nàng thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay biết.

...

Lisa đã giúp Chaeyoung hoàn tất thủ tục xuất viện, đáng ra đã cùng nàng về nhà nhưng lại có một ca phẫu thuật đột xuất khiến cô phải ở lại.

Sau hơn hai tiếng căng thẳng, Lisa cuối cùng cũng đã hoàn thành xuất sắc ca phẫu thuật khó nhằn mà các bác sĩ khác khó có thể thực hiện. Trở về phòng làm việc, cô uể oải cởi bỏ chiếc áo blouse trắng và chuẩn bị quay về nhà, chợt nhớ ra Chaeyoung, cô trầm ngâm một lúc rồi tiến lại lựa một bộ từ tủ quần áo dự phòng cho những ngày cắm chân ở bệnh viện không thể về nhà của mình - "Từ khi nào phòng làm việc sắp trở thành nhà của mình thế này nhỉ" - Lisa ngao ngán lắc đầu khi nhận ra cô đã mang quần áo đến chất đầy tủ lúc nào không hay.

Sắp xếp lại đống hồ sơ bệnh án đang lộn xộn trên bàn, Lisa vô thức liếc mắt nhìn lên đồng hồ treo tường như một thói quen, lúc này cô mới nhận ra là đã trễ. Vội vã xếp qua loa núi giấy tờ rồi vơ vội chiếc điện thoại cùng vài xấp tài liệu nhét vào túi xách, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.

...

Đang rảo bước sang khu hồi phục sức khỏe, Lisa bỗng thấy một dáng người quen thuộc đang lóng ngóng ở cách đó không xa, cô cũng chẳng mảy may suy nghĩ mà cứ bước tiếp nhưng rồi chợt nhận ra mái tóc màu đỏ rượu ấn tượng và nổi bật nên liền quay ngoắc lại: "Kia chẳng phải Chaeyoung sao, cô ấy đang làm gì ở đó vậy nhỉ?" - Vừa nghĩ, Lisa vừa bước nhanh về phía ấy và có vẻ như Chaeyoung không nhìn thấy cô.

- Này, Chaeyoung!

Giật bắn mình khi đột nhiên nghe Lisa gọi, nàng xoay người lại, khuôn mặt vẫn đang thể hiện rõ sự hoang mang vì lạc đường và sự xuất hiện của Lisa ngay lúc này càng khiến cho Chaeyoung cảm thấy xấu hổ. 

*** 15 phút trước:

Chaeyoung đang buồn chán khi phải chờ đợi quá lâu nên vừa thấy Dalgom đi ngang nàng đã lao ra hỏi về Lisa, được biết cô sắp xong ca phẫu thuật, nàng đã định đến phòng làm việc để tạo bất ngờ cho Lisa và để cô ấy khỏi phải cất công qua tận phòng đón nàng. Nghĩ vậy Chaeyoung rối rít cảm ơn rồi cứ thế chạy đi mà quên cả hỏi đường, để cuối cùng thì quanh quẩn 15 phút nàng vẫn đang lạc ở khuôn viên của cái bệnh viện chết bầm vô cùng rộng lớn này.

***

- Ah Lisa, cô xong việc rồi sao? - Chaeyoung nén lại sự xấu hổ, cố gắng tỏ ra rất bình thường hết mức có thể.

- Tôi vừa xong, nhưng sao cô lại ở đây vậy, có chuyện gì sao? - Lisa vô cùng ngạc nhiên khi thấy Chaeyoung ở đây vì trong hai tuần nay, nàng chưa bao giờ rời khỏi phòng bệnh dù sức khỏe đã hồi phục rất nhiều.

- Cô không định về sao? Tôi đợi cô không được nên định đi tìm - Chaeyoung bối rối, cúi đầu che đi khuôn mặt đã ửng hồng, giọng nói thì càng lúc càng nhỏ, cứ như một tiếng thì thầm nhưng vẫn đủ để Lisa có thể nghe thấy.

Không hiểu sao nhưng khi nghe Chaeyoung nói thế thì trong lòng cô cảm thấy rất vui, nàng chờ đợi cô...

- Vậy sao, với bộ quần áo bệnh nhân này sao? - Tuy cô nén niềm vui trong lòng nhưng Lisa vẫn không khỏi bật cười khi Chaeyoung muốn ra khỏi bệnh viện trong bộ dạng như vậy.

Nhận ra sự nóng vội của mình, Chaeyoung đỏ mặt xấu hổ, nàng chỉ nghĩ sẽ sang tìm Lisa rồi về nhà ngay cùng với cô ấy mà quên mất mình đang khoác trên người quần áo bệnh nhân, đắng hơn khi cô nàng nhận ra mình không có bộ quần áo nào khác ngoài "pyjama thời thượng" - theo Dalgom - mà cô đang mặc này.

Lisa trông thấy vẻ mặt  lúc này của Chaeyoung, cô phải nén lại tiếng cười lại để nàng thôi xấu  hổ.  Sau đó nhanh chóng cầm tay Chaeyoung kéo nhanh sang hướng WC, trong khi vẻ mặt của con bé đang chuyển từ xấu hổ sang hoang mang tột độ, chẳng biết cô đang định làm gì.

- Tôi nghĩ nó sẽ vừa với cô đấy - Lisa đưa cho Chaeyoung bộ quần áo mà cô vừa chọn được lúc nãy rồi quay ra ngoài - Tôi sẽ đợi cô ở ngoài này nhé.

Chaeyoung chỉ im lặng cầm lấy, nhanh chóng phi thẳng vào phòng thay đồ, những cảm xúc vừa nãy dường như biến mất hết, bây giờ trong cô chỉ còn sự háo hức, cô đang rất mong chờ để được về nhà cùng với Lisa.

Ở bên ngoài, Lisa mệt mỏi ngồi xuống ghế đá, hôm nay cô đã phải làm việc rất chăm chỉ.  Nhắm mắt dưỡng thần, hai tay day day thái dương, cảm giác thoải mái khiến cô thư giãn hơn.

Trong lúc đang cần lắm vài phút yên tĩnh thì điện thoại của Lisa liên tục rung hai hồi tin nhắn chỉ cách nhau chưa đầy một phút, cô khó chịu liếc mắc sang màn hình để xem ai đang phá vỡ khoảnh khắc nghỉ ngơi quý báu của cô, nhưng ngay sau đó, sắc mặt cô liền thay đổi. Đôi mắt bỗng sắc lại, biểu cảm trở nên nghiêm trọng, Lisa cau mày tập trung vào chiếc điện thoại, cô vội gõ vài dòng gửi đi:

"Unnie cũng nhận được sao? Em thật sự không muốn quan tâm, haiz."

"Nhớ Hàn Quốc quá cơ, à nhớ cả Lisa bé bỏng nữa :) See you soon!"

Sau khi đọc được tin nhắn, vẻ mặt Lisa lại khác hẳn, trông vô cùng lo lắng. Cô đang gõ nhanh vài dòng trả lời thì...

- Mình đi được rồi chứ?

Cô giật mình nhìn chằm chằm vào người đối diện, quên đi luôn những dòng tin nhắn còn đang soạn dở. Lisa đang ngẩn người vì một Chaeyoung hoàn toàn khác so với thường ngày. Quần jean bó sát cùng chiếc áo sơ mi trắng mỏng, mái tóc rượu vang được vén gọn gàng sang một bên, khóe môi khẽ cong lên chờ đợi, từng đường nét trên khuôn mặt và cơ thể nàng hiện rõ trước mắt khiến hồn phách Lisa một thoáng chốc bay đi đâu mất. Cô đơ người.

- Lisa? Lisa? Sao cô cứ nhìn tôi chằm chằm vậy? Tôi trông đẹp lắm sao? Hmmm... không cần khen đâu, tôi cũng thừa biết điều đó rồi! - Chaeyoung tỉnh bơ thốt lên. Nói thật, dù mất trí nhớ như hình như cái sự tự mãn của Chaeyoung về sắc đẹp của mình là hoàn toàn không mất đi.

Câu nói của nàng kéo Lisa về thực tại  - "Chaeyoung cũng có cá tính như thế này sao?" - Lisa đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác khi trước đó, Chaeyoung hầu như rất ít nói và trông cô bé hoàn toàn khác hẳn bây giờ - từ vẻ bề ngoài cho đến giọng điệu, một lần nữa Lisa lại thầm thốt lên: "Cô gái này quả thật rất thú vị!".

Không để Chaeyoung cứ đứng trố mắt nhìn mình nữa, Lisa đứng dậy, cất tiếng:

- Xong rồi thì đi thôi, về nhà nào! - Cô nói rồi cố tình bước nhanh để trêu chọc nàng, không khỏi nở một nụ cười trên môi, quên luôn đi những đoạn tin nhắn vừa nãy, trong đầu chỉ còn lại những viễn cảnh mà cô cho là hạnh phúc sau này. Cô bệnh thật rồi!

- Này này, chậm thôi! Chờ tôi với!

Chaeyoung lạch bạch chạy theo phía sau, miệng không ngừng í ới gọi, đôi mắt vô thức đầy ý cười.

...

Sau gần nửa giờ, cuối cùng Chaeyoung cũng đã chờ đợi được đến lúc này. Mở cửa xe, bước xuống đường. Cô tròn mắt nhìn "nhà" của Lisa, ngạc nhiên đến đơ người, miệng không khỏi lắp bắp mà thốt lên:

-Nhà... nhà của... cô đấy hả?

END CHAP.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net