Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong văn phòng, nghe Yang Hyun Suk báo lại kết quả thử nghiệm nhận được, ánh mắt Chaeyoung thoáng sa sầm. Dù trước đó nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng kết quả này vẫn khiến nàng hơi thất vọng.

"Cho nên, thứ Lisa tiêm vào không phải là vaccine phòng bệnh mà em điều chế."

Yang Hyun Suk gật đầu, nhanh chóng đặt hy vọng còn lại lên loại huyết thanh kháng bệnh mà bọn họ cùng cho là có khả năng nhất, Yang Hyun Suk hỏi Chaeyoung: "Còn tiến độ bên em thế nào rồi?"

Chaeyoung nói: "Dạ tầm ba tiếng nữa là có thể bắt đầu."

Yang Hyun Suk vui mừng nói: "Được, để tôi bảo bên kia chuẩn bị dụng cụ."

Hiện giờ tầng hầm bốn đã dành ra gần ¼ diện tích để bố trí chỗ ở cho các đối tượng nghiên cứu đã, đang và sắp đến, lấy con đường xe ra vào làm ranh giới, khu vực hoạt động của nhân viên nghiên cứu và chỗ ở của đối tượng nghiên cứu bị phân thành hai bên rạch ròi, nhân viên nghiên cứu tự xưng là "bên này", còn nhóm đối tượng nghiên cứu thì chính là "bên kia".

Theo thời gian trôi, sau khi "bên kia" được đánh số đến vài chục thậm chí là vài trăm, mọi người dần nhận ra, những đối tượng nghiên cứu người không ra người ngợm không ra ngợm này cũng không khác gì so với động vật thí nghiệm, bọn họ không cần trưng cầu ý kiến của đối tượng nghiên cứu đã có thể tiến hành đủ loại thử nghiệm trên cơ thể cứng chắc kia. Có thể bọn họ không còn sợ nữa hoặc muốn che giấu nỗi sợ hãi, khi nhắc đến "bên kia" thì trong giọng đều mang vẻ miệt thị, giống như đang nhắc đến một sinh vật hạ đẳng nào đấy so với chính mình.

Dưới sự kiên trì của Yang Hyun Suk, nhân viên làm việc dưới cấp ông vẫn còn giữ vững quan điểm đối xử bình đẳng với đối tượng nghiên cứu, nhưng ông chỉ có thể quản chế ngôn hành cử chỉ bên ngoài của mọi người, lại không cách nào quản được suy nghĩ bên trong. Mà ngay cả chính ông cũng đã cam chịu cái cách gọi phân biệt đối xử ấy "bên kia". Thân là học trò mà Yang Hyun Suk coi trọng nhất, quan điểm của Chaeyoung cũng có rất nhiều điểm tương tự giáo sư Yang, nhưng bởi vì Lisa ở cùng chỗ với nàng, nên nàng cũng không quá mẫn cảm với một số cách dùng từ.

Trên đường quay trở lại phòng thí nghiệm, Chaeyoung dần bình tĩnh lại.

Đương nhiên nàng cũng lo lắng cho buổi thử nghiệm vài giờ sau, nhưng lo lắng bâng quơ cũng không thay đổi được gì, điều nàng có thể làm bây giờ, chỉ là dốc hết sức làm việc và chờ đợi.

Đi qua phòng thí nghiệm của Yang Hyun Suk, nàng lại nhìn thấy Yeri và Changbin đang nhỏ giọng tán dóc ngoài cửa, Chaeyoung mỉm cười nói: "Không làm thí nghiệm à?"

Yeri ngượng ngùng giải thích: "Dạ em đang đợi máy PCR phân tích kết quả."

Chaeyoung hỏi Changbin: "Cậu cũng đang chờ hả? Coi chừng trưởng khoa nhìn thấy đấy."

Changbin lễ phép gật đầu: "Cảm ơn tiền bối."

Yeri gõ cậu ta một cái: "Đó là tiền bối của tôi, không phải của cậu, đừng gọi bậy."

Changbin bất đắc dĩ cười cười.

Chaeyoung tiếp tục đi đến phòng thí nghiệm 6. Qua lại giữa Yeri và Changbin khiến bầu không khí vắng lặng cũng nhuộm chút ngọt ngào, nhưng loại ngọt ngào này lại gợi lên điều mà nàng vừa mới cố gắng quên đi. Nàng vờ như chính mình không có việc gì, điều chỉnh cảm xúc trên mặt, bước vào phòng thí nghiệm.

Trong phòng thí nghiệm chỉ có nàng và Lisa, khi nàng bước vào, Lisa liền ngẩng đầu nhìn sang. Ánh mắt Chaeyoung lại hướng về nơi khác, không hề ngó ngàng gì đến Lisa đang ngồi trên giường, phải nói hành động này muốn bao nhiêu cố ý thì có bấy nhiêu cố ý. Lisa thấy nàng không định để ý tới mình, đành yên lặng tiếp tục đọc sách. Bởi vì bầu không khí xa cách giữa hai người mà không gian của căn phòng thí nghiệm nhỏ như được mở rộng thêm mấy lần, cực kì trống trải.

Theo thói quen thường ngày trong phòng thí nghiệm, thao tác của Chaeyoung cực kì vững ổn, khi đang làm thí nghiệm thì không hề phát ra tiếng động dư thừa nào, điều này khiến cho bầu không khí vốn đang cực kì im lặng lại tăng thêm vài phần quỷ dị.

Trong suốt ba tiếng đồng hồ, Chaeyoung không hề nói với Lisa một câu nào, cũng không có bất kì cái chạm mắt nào. Chaeyoung cực kì tập trung điều chế thuốc, Lisa cũng chăm chú đọc sách của mình, mặt kính trong suốt ngăn cách trong ngoài, hai bên tựa như hai vùng lãnh địa, mà hai vị thủ lĩnh lại có ý định tuyệt giao từ giờ đến cuối đời.

Nhận được thông báo của Yang Hyun Suk, Chaeyoung mang thuốc điều chế rời khỏi phòng thí nghiệm.

Lisa cũng buông sách, ngẫm nghĩ một vài vấn đề mình vẫn chưa thông suốt.

Tuy rằng cô và Minnie ở chung một mái nhà cả tháng trời, nhưng cơ hội trò chuyện thật sự với nhau cũng không được bao nhiêu, đa số thời gian cô đều ra ngoài tìm xác sống còn sống, hoặc nhốt mình trong phòng. Mà mỗi lần nói chuyện với nhau, Minnie luôn là người nắm vai trò chủ chốt, Lisa chỉ có thể lựa chọn trả lời hoặc im lặng, nhưng dưới kỹ xảo đặt câu hỏi cộng thêm chiến thuật thỉnh thoảng nhỏng nhẽo dụ dỗ của Minnie, những vấn đề Lisa lựa chọn im lặng cuối cùng lại thành thật đưa ra câu trả lời. Ngược lại, Lisa lại không moi được bao nhiêu tin tức từ lời của Minnie.

Cô biết Minnie đàm phán với Yang Hyun Suk thông qua đội tìm kiếm, tầm vài ngày sau khi cô gặp Jisoo, nhưng lại hơn mười ngày sau mới có xe đến đón bọn họ. Lisa đã từng chứng kiến Jisoo mang những xác sống còn sống kia đi thế nào, còng tay, trùm đầu, dao súng, so với áp giải nghi phạm cũng không khác bao nhiêu, so ra thì, cách đến đây của một đám bọn họ có mặt mũi hơn nhiều. Đây hiển nhiên là một trong những điều kiện trao đổi mà Minnie đưa ra.

Một điều kiện trao đổi khác hiển nhiên là cái thân phận "Người phát ngôn đối ngoại" này, thân phận này cũng đồng nghĩa với điều kiện sinh hoạt tiện nghi, thông qua cách nói hôm nay của Minnie, Lisa biết được ngay cả BamBam và Ten cũng đều đu theo Minnie để được hưởng cuộc sống cơm no áo ấm.

Như vậy Minnie đã đưa ra cái gì để đổi lấy những điều kiện này? Mang đến hai xe chở đầy xác sống còn sống biết ngoan ngoãn nghe lời sao? Trực giác nói cho cô, không chỉ là như thế.

Thứ Minnie muốn luôn rất rõ ràng, một là cuộc sống đầy đủ tiện nghi, hai là danh phận địa vị vượt xa người thường. Mà điều thứ nhất sẽ dễ dàng có được từ điều thứ hai, cho nên thật ra điều mà Minnie muốn chính là quyền lực. Người phát ngôn đối ngoại? Lisa không nghĩ Minnie sẽ thoả mãn với nhiêu đây.

Cô cảm giác mình đã mò được một ít manh mối, trong lòng cảm thấy có chút bất an, nhưng bản thân cô vẫn đang kẹt giữa không gian hạn hẹp này, không có một tí tin tức, những suy nghĩ và phân tích này cũng không thể đưa ra kết luận gì, cũng chỉ là phí công.

Thời gian Chaeyoung ra ngoài đã rất lâu, trong khi chờ đợi Lisa cũng đã đọc ngắt quãng được hết quyển sách này, cô nằm trên giường nhắm mắt dưỡng sức. Cô nghĩ về quá trình mình chìm vào giấc ngủ trước kia, nhằm ý đồ tái hiện lại trạng thái đó, nhưng không có bất kì hiệu quả nào.

Cô vẫn nằm im lặng đợi Chaeyoung trở về.

Nghe được tiếng động, Lisa lập tức ngồi dậy, ánh mắt lướt qua đồng hồ rồi dời về phía cửa.

Giờ đã là rạng sáng, đèn đuốc tầng hầm bốn sáng trưng, không còn bóng dáng của màn đêm.

Cửa tự động đóng lại sau lưng Chaeyoung. Ánh đèn trong phòng phủ lên người khiến nàng càng trông có vẻ mong manh hơn, dáng người hao gầy lộ ra chút yếu ớt. Cả người nàng rơi vào trạng thái mệt mỏi rã rời và mất hẳn vẻ tự tin, nàng đi thẳng đến bàn mổ, ngồi lên cạnh bàn, đầu gục xuống, không thấy rõ vẻ mặt.

Xa xa, cách một dãy bàn thí nghiệm, Lisa ngóng sang nhưng chỉ có thể thấy mỗi cái đầu tóc vàng buông xõa hững hờ của Chaeyoung. Đợi hồi lâu vẫn không thấy Chaeyoung ngẩng đầu, Lisa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cô đứng lên, bước đến trước tấm kính đưa tay gõ nhẹ vài cái.

Dường như Chaeyoung không hề nghe thấy, không chút động tĩnh.

Lisa bắt đầu lo lắng, lại gõ lên tấm kính vài cái, thấy nàng vẫn không hề nhúc nhích, cô đành phải gọi: "Chaeng, Chaeng!"

Nàng không ngẩng đầu, Lisa vẫn cứ thế mà gọi, gọi rất lâu mới thấy Chaeyoung hơi giật mình. Sau một lúc lâu, Chaeyoung mới đưa tay vuốt mặt, ngẩng đầu nhìn lại, Lisa trơ mắt nhìn một giọt nước mắt theo lông mi của nàng rơi thẳng xuống "toong", tạo nên một tiếng vang nhỏ tựa như ảo giác của lỗ tai ở trên đùi nàng.

Bàn tay đang đặt trên tấm kính của Lisa đột nhiên siết chặt.

Trái tim đột ngột nhói lên khiến Lisa đau đến nỗi hai mắt tối sầm lại, Lisa nhắm chặt mắt một hồi mới chậm rãi khôi phục, lại như không có việc gì tiếp tục khẽ gọi một tiếng: "Chaeyoung."

"Gì." Chaeyoung lên tiếng.

"Chị vào đây."

Lisa chỉ nói một lần, nói xong cũng không nói nữa, chỉ đứng chờ bên cạnh lớp kính. Sau một lúc lâu, Chaeyoung hơi nhúc nhích người, thong thả đứng lên, đi về phía Lisa.

Nàng đi vào phòng cách ly, nhưng vẫn cúi đầu, cứ như không muốn đối mặt với Lisa.

Lúc nàng bước vào Lisa cũng đã ngồi lên giường, nhích sát về phía đầu giường, chừa ra một chỗ rộng rãi cho Chaeyoung. Chaeyoung chọn một vị trí không xa không gần ngồi xuống, hai tay vô thức đan nhau, thở nhẹ một hơi tạo thành tiếng thở dài, nàng hơi cúi người, bả vai cũng theo đó mà run rẩy.

Lisa biết nhất định có một việc rất tệ hại xảy ra, ngẫm nghĩ, hỏi: "Thí nghiệm thất bại?"

Chaeyoung im lặng gật đầu một cái.

Nhìn nàng buồn bã không vui, Lisa rất muốn đưa tay ôm lấy vai nàng, nhưng vẫn phải kiềm nén lại không dám nhúc nhích. Lisa muốn nói gì đó an ủi nàng, nhưng so với những lời an ủi sáo rỗng, điều Chaeyoung cần bây giờ đơn giản chỉ là ở bên cạnh bầu bạn. Lisa nhìn nàng, không nói lời nào.

Lông mi Chaeyoung bị nước mắt thấm ướt, dưới ánh đèn càng trở nên lấp lánh. Lisa có một niềm say mê kì lạ với lông mi Chaeyoung, tựa như có người thích bươm bướm, có người thích quạt lông, mà cô thì cho rằng lông mi Chaeyoung hấp dẫn hơn những thứ kia nhiều.

Vào những lúc thế này mà chỉ lo dòm lông mi của người ta thì không được tốt cho lắm, nhưng bây giờ điều Lisa cần làm cũng chỉ là chờ đợi, cho nên ánh mắt liền không tự chủ được dời đến nơi mà mình yêu thích.

Trong khi đó đầu óc Lisa cũng không nhàn rỗi.

Chaeyoung vẫn đang nghiên cứu về thành phần loại thuốc mà cô tiêm vào người đêm đó, vài tiếng trước Chaeyoung ra ngoài hẳn là để tiến hành thử nghiệm hiệu quả thuốc trên người một xác sống khác. Căn cứ biểu hiện bây giờ của Chaeyoung, sự biến đổi xảy ra trong cơ thể xác sống kia hẳn là không đạt được kết quả mong đợi, thậm chí, Lisa nghĩ theo hướng tệ hơn, nói không chừng xác sống kia vừa mới chết.

Chuyện này có liên quan mật thiết đến tính mạng Lisa, nhưng cô là phóng viên, không phải nghiên cứu viên, nếu đã đến đây rồi thì chẳng khác nào giao tính mạng của mình vào tay người khác. Cho nên kết quả lần thí nghiệm này thế nào, cô cũng không quá quan tâm.

Chaeyoung im lặng quá lâu, trong lòng Lisa bất an, cô liền kéo balo của mình ở dưới giường ra, mở khoá nói: "Trong đây còn có, đồ của em."

Rốt cuộc Chaeyoung cũng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua balo Lisa.

Lisa thấy nàng có hứng thú bèn lấy trong balo ra một quyển sổ chép tay mình vẫn thường dùng khi đi phỏng vấn, mở ra nói: "Người thân của em."

Sau bìa sổ là một tấm ảnh chụp, Chaeyoung cầm góc tấm ảnh rút ra, bên trong tấm ảnh là Lisa và một người đàn ông đứng tuổi, tướng mạo hai người hao hao nhau đến năm sáu phần, cả hai đứng chung một chỗ càng có thể khẳng định là hai cha con.

"Đây là ba em à?" Giọng Chaeyoung có chút trầm.

"Đúng. Ba thích du lịch, viết sách."

"Nhìn rất phong độ." Chaeyoung bình luận, bỗng nhiên nàng nhớ đến con dao găm quý giá của mình là món quà người này tặng Lisa, trong lòng liền cảm thấy có chút thân thiết với người đàn ông này. Nàng kéo ảnh chụp lại gần để nhìn kỹ hơn, tựa hồ muốn tìm ra từng điểm giống nhau giữa hai người họ.

Lisa thấy sự chú ý của nàng đã dời sang chỗ khác, tinh thần cô thả lỏng chút, ánh mắt cũng dời đến tấm ảnh chụp kia. Cô và ba đã hơn nửa năm không gặp, lần gặp mặt trước cũng chỉ là do đúng dịp ba cô tạc qua Busan mà có được một bữa cơm trưa vội vã, đó là một ngày bận rộn, lịch làm việc của Lisa đặc kín, chưa kịp trò chuyện cùng ba vài câu thì hai người đã phải nói lời tạm biệt. Ba cô rong ruổi nhiều năm, cái nhìn về vấn đề chia xa cũng khá thoáng, bởi vậy cũng không luyến tiếc gì nhiều, nhanh chóng rời đi.

Lần chia tay trước là vào mùa đông, lần sau không biết là mùa nào.

Đang suy nghĩ, Lisa chợt nghe Chaeyoung nghi ngờ hỏi: "Ba em có nhuộm tóc hả?"

Lisa lấy lại tinh thần đáp: "Mới nhuộm gần đây, màu khói."

Chaeyoung sửng sốt, không ngờ ba Lisa lại thời trang dữ vậy, nhưng sắc mặt nàng lại lập tức trở nên trịnh trọng, giọng điệu có chút do dự: "Hình như là... Tôi có thấy một người hơi giống với ba em ở bên kia, tóc màu khói."

Lisa khẽ trợn mắt lên.

"Ba em tên gì? Để tôi đi hỏi." Chaeyoung nói xong liền đứng dậy.

Lisa lập tức trả lời: "Manoban Pickup."

"Hả?"

Chaeyoung không thể giấu nỗi sự kinh ngạc trên mặt mình.

Lisa cũng bày ra vẻ mặt khó xử, ngập ngừng giải thích: "Ba em, được hoài thai, trên xe Pickup."

Chaeyoung tưởng mình nghe nhầm, tiếp tục sững sờ, nhưng sau đó lập tức nhẹ nhàng xác nhận lại: "Ý em là được sinh ra trên xe Pickup ấy hả?"

"Không phải. Hoài thai."

"... Ờ." Chaeyoung cố gắng bình tĩnh, còn gật gù, không muốn biểu hiện ra thái độ bất kính với người lớn: "Em ở đây chờ chút."

Nàng biết Lisa nhất định lo lắng còn hơn cả nàng, không dám trễ nãi nữa, cầm bức ảnh chạy vội ra ngoài.

Lisa nhìn cánh cửa khép lại lần nữa, có chút mờ mịt.

Có thể đã tìm được ba rồi, ba sống dở chết dở, không biết đây rốt cuộc có được tính là tin tốt hay không nữa?

Trong khi cảm xúc hoang mang và lo lắng giao nhau, Lisa ngồi yên trên giường chờ đợi, không hề nghĩ ngợi bất kì điều gì. Cô không phải chờ quá lâu, khi Chaeyoung thở hồng hộc chạy về đến thì thời gian trôi qua cũng chưa quá mười phút.

Cô lập tức đứng lên, nhìn Chaeyoung đang chống gối thở phì phò, chờ cái đáp án kia.

Tầng hầm bốn nằm sâu dưới lòng đất, cho dù nơi đây có rất nhiều máy móc trang thiết bị hiện đại để đảm bảo nguồn khí sạch và không khí luôn được lưu thông, nhiệt độ áp suất nằm trong giới hạn cho phép, nhưng công nghệ hiện đại vẫn không thể hoàn toàn loại bỏ được độ ẩm thấp trong không khí. Chaeyoung nôn nóng chạy đi, do vận động đột ngột và tâm tình hưng phấn khiến sau lưng ra một lớp mồ hôi mỏng, sau khi bị kích thích cộng thêm độ ẩm thấp trong không khí khiến nàng không nhịn được bèn hắt hơi một cái.

Sau đó nàng gật đầu với Lisa.

A, tìm thấy ba rồi, Lisa hơi chút yên lòng thầm nghĩ.

Qua một lát sau, khi hơi thở đã ổn định, Chaeyoung ngồi lên giường tóm tắt sơ lượt tình huống của ba cho Lisa nghe.

Trước mắt thì 'bên kia' mới chỉ xây xong một phần để đưa vào hoạt động, nếu dựa trên một phần này để đánh giá thì toàn bộ phần còn lại của tầng hầm sẽ khiến người ta chặc lưỡi hít hà. Từng căn phòng cách ly nhỏ nằm san sát nhau xếp thành từng hàng một, có một đường đi ở giữa thông từ đầu đến cuối hàng. Bao quanh phòng cách ly là vách tường dày cộm, cửa sắt chắn chắn, bởi vì người bên trong không cần ăn, nên ngay cả ô cửa đưa thức ăn cũng không có, chỉ có một hàng song sắt. Nói dễ nghe một chút thì nơi này giống với ngục giam, nói trắng ra thì đây chính là nơi nhốt vật thí nghiệm.

Số phòng và số thứ tự của đối tượng nghiên cứu được sắp xếp theo thứ tự. Trừ đối tượng nghiên cứu số 2 ở một mình trong phòng số 1, còn lại đều là hai đối tượng ở chung một phòng. Số 2 chính là cô bé xác sống đầu tiên được áp giải đến đây, bởi vì liên tục biểu hiện hành vi công kích, mọi người cũng không quá ý kiến về việc để cô bé riêng một phòng.

Ba Lisa, Manoban Pickup đang ở phòng số 24, số thứ tự 47, Manoban Pickup đến đây còn sớm hơn cả Lisa.

Chaeyoung nói: "Chú ấy biết tên em, tuổi tác, chiều cao, nơi em từng làm việc, tôi đối chiếu với hình chụp em đưa thì thấy là cùng một người."

Lisa hỏi: "Ba em có thể, nói chuyện không?"

Chaeyoung lắc đầu tiếc nuối: "Chú ấy dùng động tác tay nói cho tôi biết."

Lisa gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát, lại hỏi: "Vết thương nghiêm trọng không?"

Lần này Chaeyoung nhẹ nhõm lắc đầu: "Bị thương phần hông và lưng, cũng không quá nghiêm trọng."

Lisa lại gật đầu.

Nếu cô có thể gặp mặt ba, Chaeyoung sẽ chủ động nói cho cô, nếu Chaeyoung chưa nói, kia liền chứng minh quy định không cho phép.

Vừa nghĩ xong liền nghe Chaeyoung nói: "Tôi có xin phép nhân viên quản lý cho em được gặp mặt ba, nhưng vì đây là tình huống đặc thù, nên hai bên cần bàn bạc lại, em chịu khó chờ một chút, tôi sẽ cố gắng tranh thủ giúp em."

Lisa nhìn vào mắt Chaeyoung cất giọng chân thành: "Cảm ơn."

Chaeyoung giật mình, tựa hồ chưa kịp chuẩn bị tâm lý với lời cảm ơn này, bị ép nhìn vào mắt Lisa.

Nàng đọc được trong mắt Lisa sự vui vẻ, chỉ là một cảm xúc nhàn nhạt. Nàng bỗng nhiên nhớ tới khi nàng tới xác nhận tin tức với Manoban Pickup, ánh mắt ông ấy cũng là thế này, chỉ có chút vui vẻ, mà không phải là mừng rỡ đến phát khóc. Cực kì bình tĩnh, cực kì lãnh đạm. Tính cách của hai cha con này giống nhau đến kinh người.

Chaeyoung bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã quá lo chuyện bao đồng hay không, là một người ngoài, nàng còn kích động hơn cả hai đương sự, phát hiện này khiến nàng hơi mất tự nhiên.

"Không cần khách sáo, tôi..." Nàng vốn định nói tôi là người phụ trách chính của em mà, nhưng chưa kịp nói ra miệng nàng đã nhận ra những lời này quá giả dối, ngừng một chút, nàng nói: "Tôi là bạn em mà."

Chaeyoung kiệt lực bảo chính mình không hồi tưởng lại nụ hôn lạnh lẽo kia.

Lisa không hề nghi ngờ câu trả lời này. Cô hiểu được Chaeyoung không muốn nhắc đến nụ hôn kia, vì thế cô rất quan tâm săn sóc cảm xúc của Chaeyoung. Tuy rằng trong lòng hai người đều biết rõ một điều: Lúc ấy Chaeyoung không hề phản kháng.

"Chị muốn đọc lại, ghi chép trong sổ không?" Lisa đưa ra đề nghị.

"Ừm." Chaeyoung thuận theo.

"Đọc trong đây?" Lisa lại tiến thêm một bước.

"...Ừm."

Chaeyoung ra ngoài lấy sổ ghi chép, lúc về thì thấy Lisa đã nhích thêm một chút về phía đầu giường, tay cầm chú thỏ bông niết tới niết lui. Chaeyoung ngồi xuống, mở sổ ra đọc.

Nàng cực kì tin tưởng thao tác của chính mình, nàng không nghĩ rằng nàng đã sai sót gì đó trong quá trình điều chế thuốc nên lần thử nghiệm này mới không đạt được hiểu quả mong muốn, nhưng lật xem lại những câu chữ quen thuộc cũng có tác dụng an thần, nó khiến nàng bình tĩnh lại, làm dịu đi cảm giác khẩn trương không tự chủ được mỗi khi đối mặt với Lisa.

Nửa giờ sau, Lisa cũng nhìn ra được Chaeyoung không tìm được gì hữu ích trong bản ghi chép đó, nàng chỉ đang xem đi xem lại những nội dung giống nhau.

Lúc Chaeyoung thí nghiệm thất bại quay về thì đã gần rạng sáng, giờ ra ngoài xong quay về lần nữa thì đã bốn giờ hơn.

Lúc này, trời bên ngoài hẳn đã tờ mờ sáng. Lisa nhìn về phía Chaeyoung. Hai mắt Chaeyoung nhuốm màu mệt mỏi, rìa mắt xuất hiện vài tơ máu, đây là kết quả của việc thức đêm. Dưới tầng hầm bốn không có ánh mặt trời, vì vậy không thể phân biệt được ngày đêm, khu vực thí nghiệm vẫn luôn sáng đèn để có thể thoả mãn nhu cầu của một vài người muốn đuổi kịp tiến độ mà làm việc thâu đêm. Sinh sống và làm việc ở một nơi thế này, đồng hồ sinh học rất dễ bị đảo lộn, chỉ có những người có nguyên tắc nghỉ ngơi cực kì nghiêm khắc mới có thể duy trì giấc ngủ đúng giờ.

Chaeyoung đã từng lập ra thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi rất chi tiết và tỉ mỉ, nàng cũng đã tuân thủ rất nhiều năm. Sau khi xác sống trỗi dậy, ban đầu chỉ có một thân một mình nàng không hề dám chợp mắt, đi mãi từ đêm tối tới hừng đông, đến khi gặp được Lisa rồi nàng mới có thể nặng nề thiếp đi trong xe đêm đó, khôi phục thể lực. Rồi sau đó, tối ngày thứ hai nàng ăn mì gói Lisa nấu, ngủ trên một chiếc giường đúng nghĩa, một đêm ngon giấc, tối ngày thứ ba nàng bị thương hôn mê, tuy rằng đau đớn cực độ nhưng cơn đau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net