Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện tình cảm, so ra thì phức tạp hơn việc trốn chạy nhiều. Dù Lisa tự xưng là thông minh, trong nhất thời cũng không bắt được mấu chốt dù đã lôi hết trí tuệ ra dùng.

Sau khi Chaeyoung căm giận rời đi lần này, nàng lại là một đêm không về, về rồi cũng không nói chuyện với Lisa, cứ như Lisa là người vô hình vậy. Lisa niết chú thỏ bông trong tay, mắt nhìn đồng hồ, thế nhưng đến ba giờ hơn Chaeyoung lại thật sự đi ngủ một giấc, Lisa cũng chưa hề lên tiếng.

Ngày hôm sau Chaeyoung dậy thật sớm, Lisa khẽ ngập ngừng nhưng vẫn không nói gì, cô lặng lẽ nhìn Chaeyoung rời khỏi phòng thí nghiệm. Cô nghĩ rằng hôm nay cô lại phải nghỉ ngơi cả ngày một mình rồi, giờ phải chờ đến tối mới có thể thấy Chaeyoung, kết quả là không được bao lâu thì Chaeyoung đã vội vàng trở lại.

Lần này tựa hồ Chaeyoung không có ý định đi nữa, tuy rằng vẫn còn xem Lisa là người vô hình không thèm để ý tới, nhưng nàng vẫn ngồi ở vị trí Lisa có thể nhìn thấy, vùi đầu nghiên cứu ký hiệu Park Mason viết trong sổ.

Đầu của nàng vừa cúi xuống cũng không hề nâng lên nữa. Ánh sáng lạnh lẽo bên trên toả ra đều đều, phủ lên gò má nàng như một lớp sương mỏng mờ ảo, làm cho nàng thoạt nhìn có vẻ thiếu đi vài phần ấm áp sống động mà con người nên có.

Lisa nhịn không được lại gọi: "Chaeng."

Chaeyoung dừng bút, ngẩng đầu nhìn sang. Một cái nhìn này hàm chứa biết bao rối rắm, còn có chút uất ức, Lisa lập tức giật mình.

Chaeyoung còn chưa biết chính mình đã bị ánh mắt bán đứng, cất giọng thản nhiên: "Chuyện gì?"

Nàng càng ra vẻ lãnh đạm, thì sự uất ức mà nàng muốn che giấu trong mắt lại càng toát ra, Lisa cũng hoài nghi chính mình có phải đã làm chuyện gì xấu xa khiến người người oán trách hay không, ví dụ như nắm trái tim Chaeyoung trong lòng bàn tay hung hăng nhồi bóp tám trăm cái? Lúc đầu kêu nàng cô vẫn chưa nghĩ ra muốn nói gì, bây giờ ngây người ra, đầu óc càng trở nên trống rỗng.

Chaeyoung đợi nửa buổi cũng chưa nghe được câu tiếp theo, thế là đầu lại xoay trở về.

Thế này Lisa mới tỉnh hồn nói: "Uống miếng nước ấm đi."

"Tôi không lạnh." Chaeyoung không thèm quay đầu nữa.

Lisa: "Uống miếng nước lạnh đi."

Chaeyoung: "..."

Nàng buông bút, nhìn Lisa rồi nghiêm túc nói: "Đừng khi không lại kiếm chuyện."

Lisa thành thật gật đầu, chờ Chaeyoung cầm bút lên lần nữa bèn không sợ chết nói thêm một câu: "Nước ấm càng tốt."

"Cạch!" Chaeyoung nện bút lên bàn, căm tức nhìn Lisa.

Hiện tại ánh mắt này như đang lóe sáng, cực kì xinh đẹp.

Lisa hơi nhếch khoé miệng, một câu bâng quơ nhẹ nhàng bởi vì phát âm chậm rãi lại càng thêm vài phần mềm mại, truyền đến tai Chaeyoung liền giống một câu nỉ non dịu dàng: "Tự nhiên lại giận dỗi cái gì không biết nữa."

Trong chốc lát, vành tai Chaeyoung khẽ ửng hồng, rất nhanh, cả hai tai đều nóng lên, luồng sóng nhiệt kia dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lan lên hai má, cả mặt nàng trở nên đỏ bừng, cặp mắt đang quật cường trừng về phía Lisa lại càng thêm long lanh ướt át.

Lisa hơi kinh ngạc nhìn phản ứng của Chaeyoung. Cô không cảm thấy mình có tiềm năng trêu chọc người khác, trên thực tế, căn bản là cô chưa từng trêu chọc ai, hiện tại nhìn thấy Chaeyoung bị một câu của mình làm cho đỏ mặt, cô có chút mơ màng.

...Chẳng lẽ mình học theo Minnie?

Lisa phân tích lại tình huống thì cảm thấy khả năng này khá lớn. Bằng không cô chính là thiên tài bẩm sinh vẫn chưa bộc lộ.

Trước khi sự xấu hổ trong mắt Chaeyoung hoàn toàn chuyển thành phẫn nộ, Lisa lấy lại tinh thần đúng lúc, hoàn thành nốt câu còn lại: "Sức khoẻ quan trọng, ngồi miết như vậy, đau lưng."

Cô nhớ rõ Chaeyoung từng nói tối nằm ngủ trên bàn mổ không dễ chịu tí nào, lúc thức dậy sẽ đau lưng đau hông, nếu ban ngày lại giữ mãi một tư thế không nhúc nhích, lưng hông gì đó cũng sẽ mỏi nhừ.

Có thể là do Chaeyoung nghe lọt tai lời khuyên của cô, cũng có thể là do Chaeyoung bị cô làm phiền đến chịu không nổi, rốt cuộc nàng không trừng cô nữa, buông công việc trong tay đi ra ngoài.

Đi ra ngoài mười phút xong, Chaeyoung sẽ trở lại phòng thí nghiệm, sau đó cứ mỗi giờ sẽ ra ngoài dạo mười phút, mãi đến trưa thì bị Lisa thúc đi ăn cơm.

Tầng hầm bốn có một căn tin nhỏ, mỗi ngày chỉ có một phần ăn ba món cố định, thực đơn không đổi, cũng không cấp thêm cơm và đồ ăn, ai ăn một phần không đủ no thì ăn hai phần, ăn hai phần không hết sẽ phải chịu sự phỉ nhổ của nhân viên bếp núc, hiện giờ điều kiện ăn uống đã khó khăn gian khổ lắm rồi.

Hương vị của món ăn ở đây tuy không thể nói là ngon, nhưng cũng không tính là quá dở, hương vị thuần khiết độ chín vừa đủ, đảm bảo chất dinh dưỡng trong đồ ăn được bảo tồn nguyên vẹn không bị mất đi, nguyên tắc phối chế thực phẩm trong chế biến món ăn cực kì khoa học và nghiêm khắc, đảm bảo cung cấp đầy đủ dưỡng chất cần thiết cho cơ thể, xét theo khía cạnh sức khoẻ mà nói thì đồ ăn ở đây cực kì tuyệt vời. Chẳng qua có một chân lý không thể bàn cãi đó là: Đồ ăn tốt cho sức khoẻ thì không hề ngon tí nào.

Bởi vậy, sau vài ngày liên tục ăn ở căn tin dưới này thì một vài nhân viên nghiên cứu có niềm đam mê với ẩm thực sẽ lên căn tin lớn ở phía trên ăn một bữa cho ra trò.

Trước khi Lisa đến đây, Chaeyoung cũng được Yeri rủ lên trên ăn vài lần. Sau khi Lisa đến rồi, ngay cả chỗ ở Chaeyoung cũng dọn đến đây, sẵn sàng một tư thế cố thủ sống chết ở tầng hầm bốn này, có thể nhớ đến việc cơm nước đã là một điều không dễ.

Chaeyoung nhanh chóng cơm nước xong xuôi, lập tức chạy về phòng thí nghiệm tiếp tục nghiên cứu ghi chép của Park Mason.

Đống ký hiệu trong nửa trang giấy kia chỉ còn vài cái Chaeyoung chưa đọc ra, còn nội dung phần còn lại cũng đã được nàng viết kín hai trang giấy khác. Nhưng suy cho cùng thì ký hiệu vẫn chỉ là một hình thức diễn đạt một sự vật sự việc cụ thể bằng một cách đơn giản và ngắn gọn mà thôi, mặc dù Chaeyoung đã dịch được toàn bộ ký hiệu ra giấy, nhưng kết quả đạt được so với quá trình điều chế ban đầu vẫn cách biệt khá xa. Muốn nắm rõ từng bước thao tác điều chế của ông Park Mason thế nào, Chaeyoung còn phải nghiên cứu rất lâu.

Chaeyoung ngồi đủ một tiếng, cúi đầu lấy tay xoa mũi, thở dài, đứng dậy rời phòng thí nghiệm đi dạo vài vòng.

Mới được hai phút, cửa phòng thí nghiệm lại mở ra. Lisa nghi hoặc ngẩng đầu thì thấy người đến là Yang Hyun Suk.

Lisa biết Yang Hyun Suk.

Chaeyoung từng giới thiệu với cô, người này chính là thầy hướng dẫn lúc Chaeyoung học nghiên cứu sinh, từ giọng nói của Chaeyoung, Lisa nghe ra được Chaeyoung rất tôn tính người thầy này. Cho nên cô cũng cực kì lễ phép với Yang Hyun Suk, chủ động đứng lên nói: "Chào ngài."

Lisa biết, quyền được bước chân vào căn phòng thí nghiệm này, ngoại trừ Chaeyoung ra thì vị giáo sư đang đứng trước mặt này cũng có. Sau khi cô tới, đây cũng là lần đầu tiên giáo sư Yang đến đây.

"Xin chào." Yang Hyun Suk mỉm cười thân thiết, gật đầu với Lisa, ánh mắt thoáng dừng lại trên mặt Lisa, rồi tự nhiên dời đi, đảo quanh phòng thí nghiệm một vòng, rồi lại trở lại trên người Lisa, ông ta nói: "Tôi đến đây kiếm Chaeyoung, ừm, thật ra cũng là vì chuyện của cô. Mau ngồi đi."

Ngồi và đứng đối với Lisa cũng không có gì khác biệt, nhưng trong lời Yang Hyun Suk vẫn mang chút thân thiết, cứ như người ông đang nói chuyện là một người thường vậy, thái độ đó thật khiến người khác cảm thấy thoải mái. Lisa nghe ông ta nói vậy liền ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi: "Xin hỏi là có chuyện gì?"

Yang Hyun Suk đứng bên ngoài khu vực cách ly trả lời: "Chaeyoung nói với tôi ba của cô cũng ở đây nên xin phép cho cô và ba được gặp mặt. Phòng thí nghiệm bên này và chỗ ở bên kia không cùng hệ thống quản lý, chuyện này lại chưa từng có tiền lệ, cho nên thời gian sắp xếp có chút lâu. Vừa nãy bên kia mới báo qua, chiều hôm nay cô có thể qua đó gặp ba của mình."

Đây quả là một tin tốt, Lisa nghe xong liền lộ ra ánh mắt vui vẻ.

Yang Hyun Suk thấy vậy thì nụ cười cũng đậm hơn chút, ông ta lại nói: "Đợi Chaeyoung trở về, cô bảo em ấy mang cô qua đó, bên đó sẽ có người thu xếp. Tôi còn có việc, đi trước."

Lisa đứng dậy: "Cảm ơn, đi thong thả."

Không bao lâu sau, Chaeyoung trở lại. Nghe lời Lisa thuật lại, cả người Chaeyoung liền trở nên hưng phấn, vứt bỏ hết những ký hiệu mãi vẫn chưa giải mã được kia ra khỏi đầu, lôi kéo Lisa ra ngoài.

Họ ra khỏi phòng thí nghiệm 6, nhân viên nghiên cứu trên đường thấy họ liền vội vàng nép sang một bên, Chaeyoung thấy họ né tránh để lộ ra một con đường bèn nắm cổ tay Lisa nhanh chóng lướt qua.

Tầng hầm bốn đã chứa hơn trăm xác sống còn sống, nhưng chỉ có số 1 tức Lisa là ở 'bên này'. Sự tồn tại của cô đã trở nên cực kì đặc thù, người muốn tận tay nghiên cứu cô đếm không xuể, đám người này vừa thấy cô thì trong mắt lập tức toát ra khát vọng, biểu tình hưng phấn, nhưng lại không dám đến gần.

Lisa ra ngoài, thân không trói buộc, chỉ do mỗi Chaeyoung nắm tay kéo đi, nhìn có vẻ vô hại, thế nhưng tất cả mọi người đều biết cô nguy hiểm. Vaccine phòng bệnh ở lầu trên vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm trên người, hiệu quả còn chờ quan sát, bọn họ vẫn chưa ai tiêm ngừa. Chaeyoung tiêm vào người vaccine phòng bệnh đời đầu, may mắn trở nên miễn nhiễm, nàng không sợ bị cào trúng, nhưng bọn họ sợ.

Một người một xác đi xuyên qua hành lang kín đến chỗ hẹn.

Sau khi xác nhận danh tính xong, một nhân viên công tác đưa họ đến một căn phòng giam có người đứng gác phía trước, người gác cửa cường tráng kia liền hé mở cửa sắt chỉ đủ để một người nghiêng người lách vào, sau đó ra hiệu Lisa tiến vào, Chaeyoung đang định vào theo thì bị nhân viên công tác kia ngăn lại, sau đó anh ta mang nàng đến phòng bên cạnh.

Vừa tiến vào phòng, Chaeyoung liền cảm thấy cực kì khó chịu. Trong phòng đã có sẵn bốn người, hai trong số đó đang đứng trước tấm kính hai chiều, phân nhau quan sát hai cha con Manoban Pickup và Lisa đang ngồi đối diện nhau, giữa họ là một tấm bàn sắt, hai người khác thì nhìn chằm chằm camera quan sát, đầu mang tai nghe, cực kì chăm chú.

Chaeyoung đứng giữa phòng nhìn bọn họ, đột nhiên có một ngọn lửa bùng lên. Nàng xem như đã hiểu vì sao xin gặp mặt một cái mà phải đợi lâu như vậy!

Người dẫn nàng vào khi nãy đã rời đi, Chaeyoung lập tức xoay người mở cửa đuổi theo, bốn người còn lại trong phòng vẫn đang tập trung vào công việc nên không chú ý đến nàng.

Đuổi theo vài bước, Chaeyoung kêu người đó lại: "Xin chờ một chút."

Người kia hỏi: "Còn việc gì sao?"

"Tôi thấy mấy người làm vậy không hợp tình hợp lý chút nào. Lisa và Manoban Pickup..." Tuy rằng đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng khi đọc ra cái tên này, Chaeyoung vẫn bị liên tưởng lung tung đôi chút: "Bọn họ không phải tội phạm, cũng không phải bệnh nhân tâm thần, hành vi theo dõi và nghe lén của các người đã xâm phạm quyền lợi của bọn họ một cách nghiêm trọng."

Người nọ nở nụ cười thiện ý, tựa như thấy nàng quá ngây thơ nên kiên nhẫn giải thích: "Bọn nó không phải người, quyền lợi gì đó không đáng nhắc tới. Tôi biết suy nghĩ của mấy người có vẻ...có lẽ thấy mấy xác sống còn sống này giống với con người, không phải tôi nói chứ, mấy người quá lý tưởng hoá vấn đề. Tôi chỉ sống có một mình, cũng không thù không oán gì, nếu như đổi sang một người có thân nhân chết thảm trong tay xác sống mà nghe cô nói những lời này, bây giờ cô nhất định bị đập bầm dập rồi."

"Bọn họ tuyệt đối không làm hại bất kì ai." Chaeyoung nói: "Tôi có thể lấy mạnh sống của tôi ra đảm bảo."

Người nọ nhún vai: "Cái này không phải việc tôi có thể can thiệp. Tôi đang nói đến vấn đề khả năng nha. Cô cũng không cần hứa hẹn này nọ, tôi hỏi thử cô nha, các cô đã nghiên cứu tường tận xác sống còn sống chưa? Bọn nó có khả năng đột nhiên mất kiểm soát giết người không? Bọn nó tương đương với một đám vũ trang đầy người, đã vậy còn là vũ khí hạng nặng, tạch tạch tạch giết người cực nhanh, không trông giữ cẩn thận, lỡ như xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm? Lúc trước chưa từng cắn người, không có nghĩa là về sau sẽ không ăn người. Tôi còn có việc phải làm, nếu cô muốn xem thì vào xem, không thì có thể chờ bên ngoài."

Người nọ nói xong liền đi, Chaeyoung còn đang muốn tiếp tục lý luận với người nọ, nhưng cũng biết sẽ không có kết quả gì. Nàng đứng tại chỗ trong chốc lát, bỗng nhiên có chút phiền não, cảm thấy bất lực với sự vô dụng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net