Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi giáo sư Yang tiến vào liền phát hiện mặt Chaeyoung ửng đỏ.

"Ủa, trong này nóng lắm hả? Mặt của em..." Ông há mồm liền hỏi, dường như lập tức nhớ tới điều gì, ánh mắt sáng tỏ đảo qua Lisa và Chaeyoung, sau đó gật đầu nói: "Bắt đầu nào."

Chaeyoung: Xem ra cấp trên quả thật cho rằng lời tỏ tình của Lisa có nguy cơ tiềm tàng ảnh hưởng đến sự an toàn của tầng hầm bốn.

Lisa cởi áo quần ngoài, chỉ chừa lại quần lót rồi nằm lên bàn mổ.

Ngược lại cũng không có bao nhiêu cảm giác khó chịu, tuy rằng trong lòng cô càng hy vọng chỉ có Chaeyoung nhìn thấy, nhưng cô cũng rất tự biết thân biết phận, bộ dáng hiện tại của cô chỉ xứng ngang tầm mấy con ma nơ canh trong tủ kiếng, cho dù có lột hết thì giáo sư người ta cũng chưa chắc đã muốn nhìn.

Đợi Chaeyoung kiên nhẫn giải thích xong, dụng cụ trói buộc thường được giấu bên dưới giờ đang cố định tay chân Lisa trên bàn. Một ít dụng cụ được đẩy lại, Lisa nhìn cũng không hiểu, thế là cô mặc kệ hết thảy, tầm mắt đặt lên trần nhà chỉ có một sắc trắng.

Một cỗ máy được chuyển đến kế bên người cô, một màn hình vuông được kéo tới trước mặt.

Hiển nhiên là giáo sư Yang và Chaeyoung đã bàn bạc qua trình tự của các bước thực hiện lần kiểm tra này nên không mất quá nhiều thời gian họ đã gắn xong đống dây nhợ lên người Lisa. Thông qua hình ảnh phản chiếu từ màn hình đen trước mặt, Lisa nhìn thấy một đống dây nhợ được gắn chi chít trên đầu mình, bộ dạng này làm cô đột nhiên nhớ tới một bộ phim mà trong đó một người đầu bị giật điện liên tục trông cực kì bi thảm.

May mà đống dây nhợ gắn trên đầu cô cũng không phải dùng để giật điện cô.

Tựa hồ Chaeyoung muốn giảm bớt sự lo lắng của cô nên vừa bận rộn chuẩn bị đồ vừa cùng cô trò chuyện: "Kiểm tra gồm có hai phần, phản ứng của não bộ và lấy mẫu đi phân tích, do em không có cảm giác đau nên hai phần sẽ được tiến hành cùng lúc, sẽ xong nhanh thôi. Loại kiểm tra này tôi cũng từng làm rồi, không cần quá lo lắng."

Lisa không dám lộn xộn nhúc nhích đầu "Dạ" một tiếng, sau đó liền giật mình nhận ra một vấn đề: "Chị không gây tê sao?"

Lời này hỏi xong thì Chaeyoung mới chợt nhận ra mình vừa lỡ miệng, nàng cảm giác cũng không cần phải giấu giếm làm gì bèn trả lời thật: "Ừ. Lúc đó tác dụng phụ của vaccine phòng bệnh vẫn còn chưa được kiểm nghiệm hết nên không thể sử dụng thuốc khác. "

Trong nhất thời Lisa trở nên im lặng. Gương mặt Chaeyoung nhích sát lại, cười cười với cô, thoạt nhìn rất giống một nữ y tá dịu dàng, giọng nói cũng đầy ý trấn an: "Trong chốc lát màn hình sẽ sáng lên, lúc đó em đừng nghĩ gì hết, cứ tập trung xem nội dung hiện lên là được, không cần nghĩ gì hết nha."

"Dạ."

Mặt Chaeyoung dời đi, màn hình kia liền sáng lên, hai giây sau liền xuất hiện một bức ảnh.

Thân thể Lisa không có cảm giác, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng động rất nhỏ khi da thịt mình bị bóc tách ra. Chaeyoung bảo cô đừng nghĩ gì cả nên cô đành chỉ có thể xem nhẹ việc đang diễn ra trên người mình, và cũng đã từng diễn ra trên người Chaeyoung.

Khi cô dồn toàn bộ lực chú ý lên màn hình, những hình ảnh trên màn hình cũng bắt đầu thay đổi, lỗ tai của cô cũng không chú ý đến tạp âm khác nữa.

Sau khi bốn mươi tám tấm ảnh được chiếu xong, màn hình bắt đầu phát một đoạn phim ngắn không tiếng có phụ đề. Đây là một đoạn phim trinh thám đánh giá khả năng suy luận, sau khi đoạn phim kết thúc sẽ phải chọn ra những đối tượng tình nghi. Lisa vừa chọn xong thì ngay lập tức toàn bộ quá trình vụ án được phát lại một cách chân thật và sống động nhất, người bị hại bị khảm mười bảy nhát búa vào người tựa như một tác phẩm nghệ thuật, Lisa đang cảm giác điều này khá thú vị thì ngay lập tức di thể be bét của người bị hại liền trần trụi mà đập vào mắt.

"..." Trong bối cảnh đen tối ngập tràn màu máu đỏ tươi hoà lẫn màu não trắng vàng tung toé khắp mặt đất, Lisa nhanh chóng tập trung ánh mắt vào đối tượng tình nghi, sau đó lại có một đoạn phim nhanh chóng mở lên.

Cứ tưởng rằng vụ án băm vằm thây đã là cực hạn rồi, nhưng khi cô xem đến đoạn phim hố chôn tập thể thì trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Người thiết kế nội dung của bài đánh giá này là đồ điên.

Đây là một đoạn phim phóng sự, không có lựa chọn, không thể bỏ qua, cô chỉ đành chịu đựng đến hết, lúc phát hiện lại xuất hiện một đoạn phim mới, cô không khỏi giật thót một cái.

May mà đoạn phim sau vẫn khá nhẹ nhàng, tâm tình Lisa liền chậm rãi bình tĩnh lại.

Màn hình lại quay trở về màu đen, giọng nói vui vẻ pha lẫn kinh ngạc của Yang Hyun Suk vang lên: "Xong rồi à? Trời ạ, đây là tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ."

Lisa không quá hiểu lời của ông ta, cô liếc mắt xuống thì mơ hồ nhìn thấy trong tay Yang Hyun Suk cầm một ống nghiệm nhỏ chứa chất lỏng màu đỏ. Cô hỏi: "Là máu của tôi?"

"Đúng vậy." Yang Hyun Suk mừng rỡ nói: "Màu máu bình thường, cơ tim co bóp khá mạnh mẽ, khả năng hồi phục là rất lớn."

"Cảm ơn."

Chaeyoung nói: "Chờ một chút, sắp xong rồi."

Lisa không đáp lời, cô nhìn chằm chằm màn hình đã được tắt đi, cau mày, cảm giác nhìn không rõ lắm. Nhưng nhìn một hồi lại thấy đây chỉ là một cái màn hình đen bình thường, không có gì lạ cả.

Không lâu sau, màn hình máy móc được dời đi, Lisa thả lỏng mắt nhìn lên trần nhà màu trắng, tự nhiên lại thấy mờ mờ, chờ cô chớp mắt vài cái rồi nhìn lại, rốt cuộc cũng thấy rõ, chỉ có màu trắng.

Chaeyoung đẩy dụng cụ đi, đứng ở vị trí đỉnh đầu Lisa, gỡ hết dây nhợ trên người Lisa ra, vài phút sau, quá trình kiểm tra toàn thân chấm dứt, trói buộc giải trừ, Lisa ngồi dậy nhưng không lập tức xuống bàn mổ, cô quay đầu nhìn về phía màn hình vuông vức đằng kia.

Quả thật chỉ là màu đen.

Lisa vẫn còn nghi ngờ, giương mắt ngó phản ứng của giáo sư Yang và Chaeyoung, nhưng cả hai người đều không hề chú ý đến việc cô đang nhìn cái gì.

Chaeyoung ở bên cạnh chờ để đỡ cô xuống, Lisa nhìn vào mắt Chaeyoung, từ con ngươi đen láy có thể thấy được khuôn mặt tái nhợt của chính mình phản chiếu lại. Lisa cúi đầu nắm tay Chaeyoung leo xuống mặc quần áo lại, cô muốn thuyết phục bản thân rằng có lẽ vừa rồi mình chỉ bị hoa mắt, nhưng dấu chấm hỏi trong lòng dù có thế nào cũng không thể mất đi được.

Yang Hyun Suk và Chaeyoung vẫn còn đang bận rộn công việc, Lisa trở về phòng, ngồi trong chốc lát mà tâm thần vẫn không yên, cô đành lật sách xem.

Trang sách giấy trắng mực đen, nét chữ rõ ràng, Lisa thẩn thờ lật vài trang, mãi đến khi Chaeyoung gõ gõ mặt kính báo cô biết nàng phải rời đi vài tiếng, Lisa chào tạm biệt xong thì tâm tư mới dời khỏi quyển sách. Chờ đến lúc khi cô lại cúi đầu nhìn sách lần nữa, chữ trên giấy lại như có sức sống bắt đầu cùng nhau trồi lên bơi đi.

Chữ trên giấy là không thể nào di chuyển được.

Lisa buông sách, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Cô dường như có thể khẳng định, màn hình kia có vấn đề.

Nhưng xét đến triệu chứng đang có thì chắc không phải màn hình đã làm tổn thương mắt cô nhỉ?

Cho dù là thuyết âm mưu, có người có ý định hại cô nên động tay động chân vào màn hình, thì ít nhất cũng nên biến cô thành nửa mù chứ?

Lisa nhắm mắt lại, trong bóng đêm lại "Nhìn thấy" vài đường cong xám lờ mờ, những đường cong này không đồng nhất, lại còn bay lơ lửng tới lui, căn bản nhìn không ra là cái gì. Cô mở mắt ra, không hiểu ra sao.

Đổi cách nghĩ, ai muốn hại cô?

Mấy ngày nay cơ hồ Lisa không hề rời khỏi phòng thí nghiệm, người bên ngoài cô cũng chẳng biết ai, quả thật là không có đầu mối. Lisa ngồi xếp bằng chống cằm, nhớ lại xem mình đã từng tiếp xúc với người nào.

Minnie cũng là một đối tượng tình nghi, nhưng Minnie chỉ muốn thu phục cô, mặc dù không thành, nhưng người kiêu ngạo như Minnie nhất định sẽ không dùng cách hèn hạ như vậy để hại cô.

Cũng có thể là Jinhee, hơn nữa người này còn oán thù cô, nhưng Jinhee ngay cả nói cũng nói không xong, còn bị nhốt bên kia, vừa không có đầu óc lợi dụng người khác báo thù, cũng không có giá trị cho người khác lợi dụng.

Trừ Chaeyoung ra thì Yang Hyun Suk là người nắm rõ thông tin về cô nhất, cũng là người có thể dễ động tay động chân nhất, lý do rất dễ tìm: Vì nghiên cứu. Chỉ là Lisa nhớ rõ Yang Hyun Suk có quyền ra vào nơi này, có quyền dùng cô làm thí nghiệm, âm thầm động tay chân có chút lòng vòng rắc rối. Đối tượng này khả nghi cần chờ quan sát thêm.

Về phần nhân viên công tác khu vực bên kia, Yang Hyun Suk từng nhắc qua khu vực bố trí bên kia và khu phòng thí nghiệm bên này thuộc hai hệ thống quản lý khác nhau, nên người bên kia hẳn rất khó đưa tay sang bên này.

Ánh sáng trong đầu chợt loé lên, Lisa đột nhiên nhớ tới một người Minnie từng nhắc qua, trưởng khoa họ Lee, lúc ấy Minnie dùng từ "manh động" để hình dung người này, hơn nữa còn nhắc tới từ "nguy hiểm", "cẩn thận". Cô chưa từng tiếp xúc với vị trưởng khoa manh động này, cũng không dễ đưa ra kết luận gì, nhưng đây cũng là một manh mối.

Nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả, Lisa nằm trên giường thẫn thờ một lát, bỗng nhiên cô với tay xuống dưới giường sờ soạn, quả nhiên, đụng trúng một khối gì đó nhô lên, giường của cô cũng có dụng cụ trói buộc.

Lisa nằm thẳng lại, hai tay duỗi hai bên, vì nằm kê trên gối nên đầu cô hơi bị nâng lên, tầm mắt tự nhiên cũng hơi hướng tới trước, vừa lúc thấy chú thỏ bông bèn cầm lên tay xoa nắn, chú thỏ bông trắng muốt, hai lỗ tai dựng thẳng tắp mềm mại thật đáng yêu.

Xoa bóp tay, xoa bóp chân, xoa bóp mông, rồi lại xoa bóp chiếc nơ xanh lam thắt trên cổ, cứ như vậy chơi đùa trong chốc lát, Lisa bỗng phát hiện hình như chiếc nơ bị lỏng, cầm lại gần nhìn mới thấy chiếc nơ này không gắn cố định mà có thể kéo ra gỡ xuống, Lisa cẩn thận chỉnh chỉnh chiếc nơ đã biến dạng kia, khôi phục nguyên trạng của nó rồi thả lại trên gối.

Lisa không cử động nữa, nằm yên tĩnh như khi đang ngủ, trừ đôi mắt là vẫn mở to.

Cô đang nghĩ xem khi nào Chaeyoung trở về, và nói thế nào với Chaeyoung về vụ hoa mắt.

... Hay là thôi, Chaeyoung không phải là một người biết giấu mình toan tính, nói việc này cho Chaeyoung, chưa tới hai ngày thì đối phương đã phát hiện ra rồi.

Buổi tối khi Chaeyoung đến, Lisa đã rà soát lại mọi chi tiết trong đầu hết một lượt, lúc này cô đang nằm ngẩn người. Vừa nhìn thấy Chaeyoung, Lisa liền ngồi dậy, cười vẫy tay.

"Mệt không?" Sau khi Chaeyoung tiến vào, Lisa liền hỏi.

Chaeyoung lắc đầu, ngồi xuống nói: "Có nửa tiếng nghỉ ngơi."

"Không ăn gì à?"

"Chiều có ăn rồi, giờ không đói." Chaeyoung ngồi xuống: "Sáng làm kiểm tra có chỗ nào khó chịu không?"

Lisa nghe ra được câu này của Chaeyoung không hề có ý gì khác mà chỉ là một hình thức biểu đạt sự quan tâm thôi. Đương nhiên Chaeyoung không thể tưởng tượng được cô thật sự khó chịu, cô cũng tạm thời không định nói.

"Không có. Nhưng mà, có một vấn đề."

"Sao?" Chaeyoung nhìn cô.

"Đoạn phim này, có lợi ích gì?"

"À." Chaeyoung cười rộ lên, tựa hồ bởi vì Lisa ham học hỏi mà có chút vui vẻ: "Đoạn phim này là để kiểm tra và đo lường mức độ đáp ứng của em đối với những kích thích khác nhau, ví dụ như, khi nhìn thấy một đám trẻ con chơi đùa ở công viên thì em có cảm thấy thoải mái vui vẻ không? Mức độ vui vẻ cao hay thấp?"

Đoạn phim một đám nhóc chơi đùa mà Chaeyoung nói quả thật Lisa cũng có thấy, nó xếp thứ mười bảy, đằng sau vụ án búa băm vằm thây và hố chôn tập thể.

Lisa hỏi thử: "Ví dụ như, nhìn đến cảnh máu me, sẽ sợ hãi?"

Chaeyoung gật đầu: "Hình ảnh này hiển nhiên là phải có, nhưng tính ra thì đã được xử lý kỹ thuật rồi, sẽ không khiến người xem quá mức ghê tởm."

Nói đến một nửa, Chaeyoung nhìn sắc mặt Lisa, thầm nghĩ chẳng lẽ Lisa lại sợ? Lúc Lisa chặt chém xác sống trông cực kì anh dũng mà, lẽ ra phải quen rồi chứ?

Lisa thì lại nghĩ: Bài kiểm tra của mình quả thật là siêu chất lượng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net